Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 218: Trực giác của tôi không sai




Tôi nhìn bộ dạng của anh ta, thở một hơi dài, thôi kệ đi, tôi không tính toán làm gì nữa.

" Có thể, không đáng sợ như anh Đại Thâm nghĩ đâu, tôi thấy Dạ Thiên Kỳ bề ngoài có vẻ ngỗ ngược, nhưng con người anh ta cũng rất tốt, chí ít cũng là rất lương thiện, tôi nghĩ, anh ta không có ý nghĩ đó với tôi như thế đâu." Tôi nhẹ nhàng nói.

Lạc Mộ Thâm nghĩ một lúc, sau đó khẽ nói: " Tôi chỉ là....không muốn mạo hiểm.."

" Yên tâm, tôi không để anh Đại Thâm phải chịu mạo hiểm đâu, hơn nữa, tôi cũng không phải là người con gái mà anh Đại Thâm thích, tức là Dạ Thiên Kỳ có cướp tôi đi, cũng không làm cho anh Đại Thâm bị tổn thương mà." Tôi hợi giận dỗi nói.

Đôi mắt của Lạc Mộ Thâm lại tối lại.

Tôi không biết rút cuộc trong lòng anh ta nghĩ gì.

Hai người dường như không biết nên nói điều gì, vì thế cả hai đều im lặng, chỉ ngồi lặng thinh, căn phòng tĩnh mịch, tôi có cảm giác không khí lúc này thật là ngột ngạt, bản thân cảm thấy vô cùng lúng túng.

Âm thanh đã giảm đến mức thấp nhất.

Tôi đang ngồi mắt to lườm mắt bé, thì lúc này ý tá gõ cửa bước vào: " Anh Lạc, cô ấy đã tỉnh lại chưa? Chúng tôi cần phải kiểm tra cho cô Tô một chút, bây giờ chỉ kiểm tra xem chấn động não thế nào, rôi sau đó kiểm tra xem xương có bị gãy hay không, vì thế cần phải chụp X quang."

A?

Tôi sẽ không bị gãy xương chứ?

Vừa nghĩ tới đây, tôi liền cảm thấy trên người mình đúng là có rất nhiều chỗ vẫn còn đang rất đau.

" Được." Lạc Mộ Thâm nói, sau đó đứng dậy, cúi lưng, bế tôi dậy.

Vẫn là kiểu bế công chúa đó.

Tôi vòng hai tay qua cổ của anh ta giữ chắc, khuôn mặt nhỏ lại đỏ bừng lên rồi.

" Anh Đại Thâm, tôi có thể tự đi." Tôi khẽ nói.

" Đừng có cố nữa, chưa biết chừng xương gẫy hết rồi đấy." Lạc Mộ Thâm thản nhiên nói.

" Đó chẳng phải là tại các anh làm sao? Các anh đánh nhau nhưng người bị thương lại là tôi, đúng là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết." Tôi hậm hực trong cổ họng nói.

" Thế nên, đàn ông mà có đánh nhau thì phụ nữ phải tránh ra xa một chút, cô nói xem cô lao lên kéo cái gì chứ? " Lạc Mộ Thêm vẫn còn ấm ức nói, " Tôi và Dạ Thiên Kỳ đều đang căm ghét nhau như thế? Sao có chuyện khống chế được bản thân chứ? Nhìn thấy cô lao lên, thực ra chúng tôi cũng đã nhịn một chút, nhưng vẫn không thể tránh được đánh vào người cô."

" Vậy thì lần sau đừng có đụng chân đụng tay làm gì, có chuyện gì không vừa ý thì nói ra là được rồi. Quân tử dùng mưu chứ không dùng tay mà! " Tôi cong môi nói.

" Nhưng rất xin lỗi, tôi và Dạ Thiên Kỳ đều không phải là quân tử thì làm thế nào?" Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.

Tôi khẽ lắc đầu: " Thực ra mọi người cứ nghĩ anh ta xấu, nhưng tôi cảm thấy anh ta là một người tốt."

Lạc Mộ Thâm lườm sang tôi, không nói thêm gì nữa, chỉ bế tôi đi theo cô y tá vào phòng chụp chiếu.

Anh ta cẩn thận đặt tôi lên giường chụp X quang, bác sĩ cẩn thận chụp tay, mông, chân...cho tôi một cách kỹ lưỡng, may mà tôi không bị gãy xương.

Tôi vui mừng mở miệng, lẩm bẩm nói tôi thật là lợi hại, xương thì quá chắc chắn.

" Vẫn tốt, xương của cô không bị tổn thương, chịu khó chú ý nghỉ ngơi là được." Bác Sĩ ồn tồn cười nói.

Lúc này Lạc Mộ Thâm mới yên tâm.

" Nhưng sao mỗi khi tôi ngồi đều cảm thấy rất đau vậy? Cả vùng mông đều rất đau." Tôi cau mày nói.

" Đó là do bị ngã đập mông xuống." Bác sĩ cười nói, " Bôi chút thuốc vào là khỏi thôi."

" Thế à? vậy cô kê cho cô ấy ít thuốc." Lạc Mộ Thâm vội nói.

" Được, mời anh chị đi theo tôi." Cô y tá xinh đẹp nói.

Lạc Mộ Thâm vội bế tôi quay lại phòng bệnh, cô y tá cũng đã mang thuốc đến cho tôi.

" Anh, tôi cần bôi thuốc cho chị đây." Cô ý tá có đôi mắt như biết cười nhìn Lạc Mộ Thâm nói.

" Được, vậy phiền cô bôi thuốc cho cô ấy." Lạc Mộ Thâm nói.

Anh ta không đứng ra xa nửa bước, đôi mắt đẹp vẫn cứ chớp liên hồi nhìn tôi.

" Nhưng, có thể quay đi một chút không, anh Đại Thâm, đây là bôi thuốc lên mông của tôi!" Tôi ngại ngùng nói với Lạc Mộ Thâm.

Cô ý ta không nhìn được liền bịt miệng cười.

Lạc Mộ Thâm lúc này mới như tỉnh giấc mộng, khuôn mặt đổ lên, anh ta liền nói: " Được, vậy tôi đi ra ngoài đợi."

Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ta ngại ngùng như thế.

Lạc Mộ Thâm liền đi ra khỏi phòng bệnh, cô ý tá lúc này mới bôi thuốc cho tôi.

" Chị à, bạn trai của chị thật tốt với chị." Cô ý tá mặt chứa đầy sự ghen tị với tôi nói, " Lại còn đẹp trai. Nếu không phải là mắt gấu trúc như bây giờ, thì càng đẹp trai hơn rất nhiều."

Có lẽ cô ấy không biết Lạc Mộ Thâm là ai, cũng không biết anh ta không phải là bạn trai của tôi.

Tôi nằm sấp ở đó, để cho cô y tá bôi thuốc, trong lòng có chút không vui, tôi rất muốn Lạc Mộ Thâm là bạn trai của tôi, tôi hi vọng anh ta thích tôi, đến Tần Á Á cũng nói anh ta rất thích tôi, nhưng điều làm tôi thất vọng đó là, Lạc Mộ Thâm chưa bao giờ nhận là anh ta thích tôi cả.

Điều này khiến cho tôi đau lòng nhất.

Là tôi cứ đơn phương tương tư thế sao?

Cô ý tá sau khi bôi thuốc xong cho tôi, rồi chào tôi đi ra khỏi phòng, lúc này Lạc Mộ Thâm mới đi vào.

" Bôi thuốc xong rồi chứ? " Anh ta hỏi.

" Vâng." Tôi vội chỉnh lại bộ váy ngủ của mình, giờ tôi vẫn còn đang mặc bộ váy ngủ nội y.

" Bác sĩ nói tôi không sao cả, không phải nằm viện nữa, tôi có thể về nhà rồi." Tôi khẽ nói.

" Tôi đưa cô về." Lạc Mộ Thâm cởi chiếc áo khoác ngoài của mình ra, mặc lên cho tôi.

Áo khoác của anh ta rất to rất ấm, tôi cảm thấy ở trong áo khoác của anh ta, giống như là một đứa bé vậy.

Tôi rất muốn cảm nhận thật lâu cái cảm giác này.

Lạc Mộ Thâm ôm tôi, đi ra khỏi viện, lái xe đưa tôi về nhà.

Khi anh ta ôm tôi đưa tôi vào phòng, rồi nhẹ nhàng đặt tôi lên giường, tôi cứ im lặng nhìn vào khuôn mặt đẹp trai, nam tính ấy.

Trên miệng anh ta vẫn còn đó vết thương, đây là lần thứ ba tôi nhìn thấy anh ta đánh nhau, nhưng vẫn là đánh nhau vì tôi.

Tôi vẫn không buông hai tay của mình ra, vẫn để vòng qua đầu anh ta.

Anh ta đặt tôi lên giường, vì tôi không buông anh ta ra, anh ta giường như đã áp sát vào người của tôi.

Mặt của chúng tôi sát lại gần nhau, thậm chí tôi còn có thể nghe thấy tiếng tim của anh ta đập mạnh.

" Anh Đại Thâm....." Tôi thều thào nói.

Lạc Mộ Thâm không nói gì, chỉ im lặng nhìn tôi.

Tôi nhìn thấy trong đôi mắt của anh ta, có điều gì đó rất dịu dàng và ấm áp.

" Nhụy Tử......" Anh ta nhẹ nhàng đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của tôi.

" Anh Đại Thâm... Anh có thích em không?" Tôi tiếp tục hỏi.

"......" Tôi khẽ đưa ánh mắt của mình ra chỗ khác.

" Anh Đại Thâm, em biết là anh có thích em, là anh quá kiêu ngạo đúng không, anh lo cho em như thế, hơn nữa, chính miệng anh đã nhận, anh quan tâm, lo lắng cho em mà." Tôi lấy hết dũng khí nói.

"......" Anh ta vẫn không nói gì, vẫn cứ chỉ im lặng nhìn tôi.

Tôi chớp chớp mắt, những sợi lông mi dài trên mắt anh ta càng sáng hơn, hàng lông mi đó còn dài hơn của các cô gái rất nhiều, đúng là đẹp trai lắm.

Tôi thực sự đã yêu điên dại cái diện mạo của con người này.

Tôi chưa bao giờ biết được tôi lại yêu chính sếp của mình, mà còn yêu rất sâu đậm nữa.

Tôi biết con gái nếu có thích một người đàn ông, thì cũng đừng nên chủ động thổ lộ, bởi vì đàn ông sẽ không quý trọng những người con gái chủ động, nhưng tôi không còn nhẫn nhịn được nữa, hơn nữa, tôi dám khẳng định rằng trực giác của tôi không sai, Tần Á Á nói cũng không sai, tôi chắc chắn cho rằng Lạc Mộ Thâm thích tôi.