Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 225: Xin lỗi




Tôi càng cố vùng vẫy, càng khiến Lạc Mộ Thâm điên cuồng hơn, một tay anh ta đặt sau gáy tôi, rồi lấy hết sức chèn ép xuống. Tôi cảm giác lưỡi của anh sắp chạm vào cuống họng tôi rồi, hôn sâu như thế, giống như.......bị kìm nén từ rất lâu rồi.

Tay kia của anh ta, vẫn đang cố xé nốt quần áo của tôi.

Ngón tay dài của anh ta đó, có cảm giác lạnh lạnh, khiến tôi run cầm cập. Tôi lúc này tỉnh táo rồi.

Đầu tôi lúc này tỉnh táo rồi, không được, tôi không thể để mơ hồ không rõ ràng như thế mà bị anh ta chiếm đoạt được, rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì chứ?

Đây không phải anh ta lúc bình thường!

Nghĩ đến đây, tôi giơ hai tay lấy hết sức đẩy anh ta ra, đồng thời co một chân lên, hết sức đạp anh ta ra ngoài, tôi đã từng nói sức tôi rất khoẻ, nhưng anh ta vẫn không có ý định buông tôi ra, cứ như thế, tôi và anh ta từ trên so-pha cùng nhau ngã xuống đất.

Mặt sàn nhà là gạch đá hoa, tôi và Lạc Mộ Thâm cùng ngã xuống đất, tôi kêu “ ai da” một tiếng, còn Lạc Mộ Thâm lúc này mới tỉnh táo hơn nhiều.

Anh ta buông tôi ra, ngồi dậy, một chân co lại, một chân duỗi thẳng, dáng vẻ đó của anh ta, tôi từ trước đến nay chưa thấy như thế bao giờ.

“ Anh......Anh Đại Thâm.” Tôi lập tức nói, đồng thời giữ lấy bộ quần áo ngủ bị xé che đậy cho mình, hoảng loạn nhìn Lạc Mộ Thâm, gần như nói không thành câu, “ Anh Đại Thâm, rốt cuộc anh làm sao thế? Bộ dạng của anh bây giờ thật đáng sợ.......”

Lạc Mộ Thâm dùng ánh mắt sâu như biển đó nhìn tôi, anh ta nhìn dung mạo dáng vẻ tôi như lạ lẫm lắm, sau đó, anh ta nhẹ giọng nói: “ Xin lỗi.”

Anh ta nói như thế, rồi đứng lên, thân thể tiều tuỵ, tôi vội vàng dìu anh ta.

Thân hình anh ta nặng nề, giống như một bức tường vậy, tôi phải cố hết sức mới dìu được anh ta.

Tôi không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với anh ta, nhưng tôi biết, trong lòng anh ta bây giờ rất buồn bã.

Trong ấn tượng của tôi, anh ta lúc nào cũng với dáng vẻ hiên ngang, luôn đứng trên cao chỉ đạo, kiêu ngạo độc đoán, từ trước luôn dùng ánh mắt cao ngạo nhìn cả thế giới, tôi chưa từng nhìn thấy anh ta đau lòng và hốc hác như thế này.

“ Anh Đại Thâm.......anh làm sao thế? Có thể nói cho tôi biết được không?” Tôi nhẹ giọng nói.

Lạc Mộ Thâm lấy tay bưng mặt lại, trầm lặng hồi lâu, anh ta ngẩng đầu lên nhẹ giọng nói: “ Không sao, tôi chỉ là uống say rồi, trong vô thức mới đến tìm cô, xin lỗi, tôi không cố ý.”

Xin lỗi?

Vô thức sao?

Uống say sao?

Mò đến chỗ tôi?

Tôi ngơ ngác đứng ở đó, giống như trên đầu có hàng ngàn con chim nhỏ bay qua.

Mẹ ơi, tôi bị coi thành cái gì thế này?

Uống say rồi chạy đến chỗ tôi sao? Chỗ tôi là hành cung của tên hoàng đế nhân gian nhà anh đấy à? Anh uống say rồi đến chỗ tôi làm xằng làm bậy à?

Anh nói xin lỗi, có phải tôi nên nói không vấn đề gì phải không?

Tôi nghĩ đến đây, thật sự cảm thấy tức điên cả người.

May là đầu tôi tỉnh táo, không bị mê muội, nếu không, chỉ vì tôi thích an ta, không chừng lúc này còn làm chuyện đó với anh ta rồi, anh ta còn chưa biết gì, chỉ là nói uống say, bạn nói xem tôi có oan không chứ?

Trong lòng mặc dù tức giận, tôi cũng không phát cáu được, dù sao người ta cũng là sếp của tôi.

“ Tôi.....pha cho anh cốc nước tỉnh rượu nhé?” Tôi dò hỏi anh ta.

“ Không cần đâu.” Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói, “ lấy khăn mặt cho tôi lau mặt là được.”

Tôi đành phải đi vào nhà vệ sinh, lấy chiếc khăn mặt trắng, nhúng vào nước ấm, sau đó vắt kiệt mang ra cho anh ta.

Lạc Mộ Thâm đưa tay đón lấy, lau lau mặt, vứt khăn mặt cho tôi, anh ta quay người đi.

“ Anh Đại Thâm, để tôi đưa anh về nhé?” Tôi hỏi Lạc Mộ Thâm, anh ta uống say rồi mà......

“ Không cần đâu.” Lạc Mộ Thâm ngẩng đầu lên, quay người nhìn tôi, tôi nhìn thấy trong ánh mắt anh ta có điều gì đó khó nói, cảm giác rất đau thương, hay là......

Tôi trước nay chưa bao giờ nhìn thấy ánh nhìn đó trong mắt anh ta. Khi tôi nhìn thấy, tôi cảm thấy tim mình giống như bị bàn tay vô hình bóp nghẹt vậy, dù cho thế nào cũng không thở được.

“ Xin lỗi.” Lạc Mộ Thâm nhẹ giọng nói, anh ta quay người đi ra khỏi phòng tôi, tiện tay đóng cửa “ sầm” một tiếng, tôi sững sờ đờ đẫn đứng ở đó, không biết phải làm sao.

Rốt cuộc vừa nãy xảy ra chuyện gì thế?

Vừa nãy anh ta chủ động hôn tôi sao? Anh ta tình cảm thân mật với tôi sao?

Tại sao anh ta lại xuất hiện với dáng vẻ tiều tuỵ hốc hác buồn bã như thế?

Không biết phải mất bao lâu, tôi vẫn ngơ ngẩn đứng ở đó, giống như tượng gỗ vậy.

Tất cả những gì xảy ra lúc nãy như một bộ phim không ngừng hiện ra trước mắt tôi, tôi không biết mình nên khóc hay nên cười đây.

Lạc Mộ Thâm, nếu như anh uống say, tại sao anh lại đến tìm tôi chứ? Tại sao lại hôn tôi như thế?

Rốt cuộc anh có thích tôi hay không?

Tôi vội vàng vứt khăn mặt xuống, lao ra khỏi phòng, chạy xuống lầu dưới của khu nhà tôi ở, nhưng không nhìn thấy Lạc Mộ Thâm đâu, kể cả anh ta hay là xe của anh ta cũng không thấy.

Anh ta về rồi sao?

Tôi buồn bã quay về phòng của mình, ngồi ở so-pha rất lâu, không thể ngủ được.

Tối hôm nay, chắc chắn là một đêm không ngủ.....

........

Ngồi thẫn thờ qua một đêm, tối miễn cưỡng ngủ hơn một tiếng, chuông đồng hồ réo khiến tôi tỉnh giấc.

Tôi mắt mũi phờ phạc đi vào đánh răng rửa mặt thay quần áo, mắt đỏ trũng đến công ty.

Tôi ngồi trong phòng làm việc cả buổi sáng, luôn căng tai nghe xem có gì động tĩnh bên ngoài không, nhưng khiến tôi thất vọng đó là, Lạc Mộ Thâm không đến công ty.

Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì chứ?

Rốt cuộc là anh ta đi đâu?

Tôi thật sự nghi ngờ bản thân, chuyện tối qua như một giấc mơ vậy.

Kể cả việc Lạc Mộ Thâm đến tìm tôi, cả việc anh ta hôn tôi nữa.

Tôi lại gọi điện cho anh ta, nhưng điện thoại anh ta tắt máy.

Tim tôi co thắt lại, rốt cuộc Lạc Mộ Thâm sao thế? Anh ta đêm hôm qua giống như chịu phải đả kích rất lớn, anh ta hốc hác như thế khiến trong lòng tôi cực kỳ xót xa.

Tôi lập tức hối hận, đêm hôm qua, lẽ ra tôi nên giữ anh ta lại, bộ dạng anh ta như thế, nếu như xảy ra chuyện gì thì làm thế nào?

Nghĩ đến đây, tôi vội vàng gọi điện cho Phương Trạch Vũ, giọng nói Phương Trạch Vũ trong điện thoại vẫn nhẹ nhõm thoải mái, tôi đương nhiên không nói sự khác lạ của Lạc Mộ Thâm, tôi chỉ nói với anh ta tôi có việc gấp tìm Lạc tổng, nhưng không biết Lạc tổng đang ở đâu.

Phương Trạch Vũ cười nói với tôi, anh ta không biết Lạc Mộ Thâm đi đâu, chỉ biết Lạc Mộ Thâm đi công tác, anh ta còn nói với tôi, Lạc Mộ Thâm chắc chắn tâm trạng bây giờ không tốt, anh ta tâm trạng không tốt sẽ tắt máy, tránh đi chỗ khác.

Đặt điện thoại xuống, tôi đờ đẫn người, Lạc Mộ Thâm, anh làm sao thế? Tâm trạng anh không tốt sao?

Tôi không kìm được tát vào mặt mình hai cái, tối hôm qua, anh ta đến tìm tôi, có phải muốn tôi an ủi anh ta?

Theo lý mà nói tôi nên an ủi vỗ về anh ta mới đúng, nhưng bộ dạng anh ta như vậy, dáng vẻ điên cuồng đó khiến tôi hơi sợ hãi, làm sao tôi.....

Cả một ngày dài, tôi đều thử gọi vào điện thoại của Lạc Mộ Thâm, lúc này, tôi mới hiểu ra, hình bóng anh ta đã khắc trong tim tôi, tôi thật sự thật sự rất thích anh ta, tôi khát vọng mong có được tình yêu của anh ta.

Nhưng điện thoại của anh ta vẫn tắt máy.