Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 23: Nhuỵ tử đầu lợn




“ Không phải, tôi không muốn nhìn.” Tôi gần như sắp phát khóc mà nói lăng lộn xộn rồi.

Mấy thằng cha đó cười càng lợi hại hơn, tên Phương Trạch Vũ đó ôm bụng cười ngã ra ghế xôpha, còn tên Tần Hạo Nhiên đó cười ngặt nghẽo muốn sặc lên.

Lương Cẩn Hàn lạnh lùng mặc dù cười không phải đến mức lợi hại, nhưng khoé miệng cũng phải co lại, khoảnh khắc đó, tôi đang suy nghĩ xem tôi còn muốn sống nữa hay không.

Làm sao mà tôi lại bị mấy người này làm cho luẩn quẩn rồi? Tôi thật muốn khóc, hoặc là tìm ở dưới nền nhà có cái kheo hở nào để chui vào, không muốn chui ra nữa.

Sắc mặt của Lạc Mộ Thâm càng đen hơn.

“ Nếu không thì tại sao nói cô là đầu lợn, người khác muốn lật cô dễ như trở bàn tay.” Anh ta lạnh lùng nói.

“ Tôi......” Tôi dường như không biết làm thế nào, hiện tại lúc này quả thật không phải người con gái như tôi vừa tốt nghiệp đại học lại đến từ nơi xa xôi nhỏ bé có thể khống chế được!

“ Nhuỵ Tử đầu lợn, tôi nói cô thật quá dễ thương, nhìn thấy cô, tâm trạng của tôi tốt lên nhiều rồi, cuối tuần này thật không bõ công đến.” Phương Trạch Vũ cười nói.

Tôi muốn khóc mà không có nước mắt. Sao tôi lại lưu lại cho người khác ấn tượng xấu như thế chứ.

“ Được rồi, suýt chút nữa quên mất đến đây làm gì rồi.” Ba người đó cười nói.

Bốn người bọn họ mở ra một căn phòng rất to lại xa hoa tráng lệ, tôi vừa nhìn, vậy mà là một phòng các trò chơi rộng lớn, bên trong đèn đuốc sáng trưng, ở giữa là một chiếc bàn dài chơi bi-a tinh xảo. Thì ra mấy người này hẹn nhau chơi bi-a ở đây sao? Thì ra người có tiền cũng thích chơi bi-a sao? Tôi đợt nhiên nhớ ra, có người nói người thích chơi bi-a, chỉ riêng chiếc gậy chọc bi-a đều có thể lên đến mấy chục vạn. Tôi chớp chớp mắt.

Xem ra Lạc Mộ Thâm với vài người kia thường xuyên đến đây chơi, họ đi lên, phân biệt tự lấy chiếc gậy chọc bi-a của mình, tôi mắt tinh, thật sự nhìn ra chiếc gậy đó quả nhiên không phải tầm thường, hễ nhìn là biết rất quý giá.

Lạc Mộ Thâm ấn chiếc nút trên bàn, vị trí của những quả cầu ở giữa mặt bàn lập tức nhô lên, tôi nhìn thấy những quả cầu màu sắc đã tự động thành hình tam giác ba góc. Lạc Mộ Thâm với tư thế phong độ bày lại, chọc một gậy lên, vang lên âm thanh giòn giã, quả cầu trắng phá ra những quả cầu màu sắc kia, ào ào lăn đi các hướng khác nhau.

Trong đó vài quả cầu đã rơi gọn gàng vào lỗ.

Phương Trạch Vũ với hai người còn lại cũng một lần chọc một gậy, bốn người rất nhanh phân ra nhóm, Lạc Mộ Thâm và Tần Hạo Nhiên một nhóm, Phương Trạch Vũ và Lương Cẩn Hàn một nhóm.

Trình độ chơi bi-a của bốn người này đều rất cao!

Bốn người bọn họ người tiến người lùi, hình như một quả cầu đơn giản vào lỗ đã không làm thoả mãn kĩ thuật cao siêu của họ, cầu của họ ở trên bàn cong thành N góc độ, nhiều lần chạm nhau, thật sự ngoạn mục.

Đến người xem không hiểu chơi bi-a như tôi còn cảm thấy rất đẹp mắt.

Đặc biệt là bốn người đều đẹp trai xuất chúng, tư thế đánh cầu cũng rất phong độ, thật là được dưỡng mắt à!

Tôi ngây người sững sờ đứng ở đó, nhất thời không biết bản thân nên làm cái gì.

“ Đứng ở đó muốn hoá đá à?” Lạc Mộ Thâm nhìn thấy tôi đứng ngốc ngếch ở đó, nheo mày nói.

“ A?” Tôi hơi giật mình hoảng hốt, nói thật, tôi thật không biết bản thân phải làm cái gì, tôi vốn dĩ không phải người có thị lực tốt.

“ Đi lấy đồ uống cho mọi người.” Lạc Mộ Thâm chắc chắn rất chán ghét cái dáng vẻ ngốc nghếch đó của tôi.

“ Đồ uống? Đi ra ngoài mua sao?” Tôi vội vàng nói.

“ Tủ lạnh trong bếp đều có.” Lạc Mộ Thâm không kiên nhẫn nói, anh ta chọc một gậy lên, quả cầu màu trắng đó đập vào một quả cầu màu sau nhiều lần va chạm, vang lên tiếng chát, thật sự cực kì đẹp mắt.

“ A, nhà bếp? Nhà bếp ở đâu?” Tôi vội vàng hỏi, cái gì? Căn phòng này vẫn còn phòng bếp?

“ Cô tìm đi? Có hai con mắt để làm cái gì, để ngửi không khí à?” Lạc Mộ Thâm tức nói, dự đoán, nếu không phải nhẫn nhịn, anh ta đều muốn đem tôi làm quả cầu trong phút chốc chọc cho chui vào lỗ rồi.

Ba người kia đều cười lên: “ Mộ Thâm, cậu nhỏ tiếng chút, doạ chết người đẹp rồi.” Tôi giống như con ruồi không đầu đang chạy loạn trong phòng, sau khi kéo đến N cánh cửa, tôi cuối cùng cũng đến được phòng bếp.

Căn phòng bếp tuyệt đẹp đó, cần cái gì có cái đấy, mở cách cửa chiếc tủ lạnh cao to ra, đủ các loại hoa quả đồ ăn,đồ uống đồ ăn vặt cái gì cũng có.

Tôi vội vàng chạy đến phòng trò chơi: “ Xin hỏi các vị, các anh muốn uống gì ạ?”

“ Tôi uống cà phê đắng.” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.

“ Tôi uống nước cam, nước ép tươi nhé.” Phương Trạch Vũ cười nói

“ Tôi uống nước táo.” Tần Hạo Nhiên nói.

“ Trà sữa trân châu.” Lương Cẩn Hàn nói ngắn gọn.

“ Được, xin đợi một chút.” Trên mặt tôi biểu hiện vẻ cực kì rạng rỡ, ngược lại trong lòng trăm nghìn lần mắng chửi mấy thằng cha này đêm tôi làm a hoàn sai khiến.

Ở trong bếp bận cả buổi, nào là xay cà phê pha cà phê, nào là ép trái cây, bận chổng bốn vó lên trời, cuối cùng cũng làm xong đồ uống mà bốn vị công tử cần, món trà sữa trân châu, mất nhiều công sức của tôi nhất, phải dùng điện thoại tìm tài liệu, lại phải dựa vào giới thiệu trên mạng mà pha chế, quả thật phiền chết mất.

Cuối cùng, tôi dùng chiếc đĩa mang đồ uống lên cho mấy vị công tử, Lạc Mộ Thâm vừa chán ghét nói: “ Làm cái đồ uống mà mất nhiều thời gian thế mà, nếu mà biết, biết là cô ép nước hoa quả, còn không biết ấy à, còn cho rằng cô đi trồng cây rồi đi hái quả nữa kìa.”

“ Xin lỗi, tôi không biết làm những thứ này lắm, cho nên làm chậm rồi.” Tôi đành phải giải thích một cách miễn cưỡng, ở dưới cường quyền, danh dự của người bị áp bức nào dám tồn tại chứ!

Trong lòng tôi không ngừng gào thét.

“ Lần đầu tiên à? Thế thì là làm rất ngon đấy.” Phương Trạch Đông cười thưởng thứ nước ép, cười nói, “ Mộ Thâm, đừng có yêu cầu quá cao với tiểu nha đầu nữa.”

“ Đúng thế, rất tuyệt.” Tần Hạo Nhiên cũng nói, tôi quả thực quá cảm kích hai người con trai sáng sủa đó.

Lạc Mộ Thâm, tại sao anh không chịu khó học hỏi hai người bạn của anh? Cái miệng lưỡi thâm độc đó, quả thật giống như phù thuỷ vậy.

Lạc Mộ Thâm cũng không thèm để ý đến tôi, tiếp tục đánh cầu, có điều, bọn họ đánh cầu thật sự quá tuyệt vời, tôi xem mà ngây ra, hơi có chút say mê rồi.

Cảm giác khi bọn họ chọc gậy lên, dường như từng quả cầu đều có sinh mạng cả rồi.

“ Nhuỵ Tử đầu lợn, cô có biết đánh cầu không?” Phương Trạch Đông đánh xong một gậy liền nhìn tôi đang ngồi trên ghế xopha xem cầu, cười rồi hỏi.

“ A? Tôi không biết không biết!” Tôi ra sức xua tay nói.

Trong ấn tượng của tôi, chơi bi-a đều là những đứa trẻ hư không thích đi học, thanh niên ngoài xã hội..., như tôi là kiểu ngoan ngoãn đi học sao mà biết trò này chứ?

“ Lại đây, tôi dạy cô.” Lạc Mộ Thâm nói.

“ A, không cần, tôi không cần không cần.” Tôi lại vội vàng lắc đầu nói.

Lạc Mộ Thâm ngước mắt lên, hai con mắt lạnh lùng đẹp đẽ đó nhìn lướt tôi : “ Nếu như không muốn học, ngày mai không cần phải đi làm nữa, Lạc Thị không cần cô nữa.”

A? Tôi lập tức đờ người ra.

Tần Hạo Nhiên và Phương Trạch Vũ lập tức cười phá lên, Lương Cẩn Hàn cũng toét miệng cười một cái.

“ Lạc Tổng......” Tôi ấm ức nhìn Lạc Mộ Thâm, cái thằng cha này đúng thật là ác quỷ, tại sao lại có thể đày đoạ tôi thế này chứ?

“ Nhuỵ Tử đầu lợn, tôi khuyên cô vẫn nên học sếp của cô, sếp của cô chơi bi-a rất giỏi, trên thực tế đều có thứ bậc, cô là thuộc hạ nhỏ của cậu ta, sở thích của sếp cô còn không mau học một chút, mà còn sếp của các cô hôm nay có hứng dậy cô nữa kìa, muốn sếp của các cô dạy người khác, bao nhiều tiền cũng mời không được, mau lên, đừng khiến sếp cô tức giận, mau mau đến học.” Phương Trạch Vũ cười hướng ánh mắt thúc giục tôi.

Tôi quả thực sắp khóc rồi, trong lòng đã biết, rõ ràng là không thích trò bi-a này, bây giờ nếu như không học, công việc coi như không có nữa rồi.

“ Trên bàn cầu vui biết mấy, cô xem cửu cầu thiên hậu Phan Hiểu Đình, đẹp biết mấy à?” Tần Hạo Nhiên hướng sang tôi gật gật đầu, chớp chớp mắt, “ mau bảo sếp cô dạy cô thành cửu cầu thiên hậu đi.”

Tôi khóc than cho mình, lại còn cửu cầu thiên hậu nữa.

“ Cậu có thể dạy một cái đầu lợn trở thành cửu cầu thiên hậu sao?” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng hướng sang ba thằng cha kia.

Tôi thật hoả bốc lên đầu rồi, sỉ nhục tôi như thế ư? Tôi còn không tin nữa kìa, có cái gì khó học chứ, tôi từ nhỏ học cái gì cũng nhanh, tôi còn không tin tôi nữa ư.

Tôi phải cho mấy thằng cha này biết tôi như thế nào.