Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 237: Trừ khi tôi không muốn làm




Nét mặt Trần An An bỗng trở lên khó coi, cậu ta cười nhạt nói: " Cậu đừng có cố tỏ ra nguy hiểm nữa, cậu nghĩ tôi là con ngốc sao? Nếu cậu vẫn còn có Lạc Mộ Thâm chống lưng, vậy tại sao cậu vẫn còn phải đội mũ xanh, vẫn phải đẩy xe?"

Tôi cười đau khổ, đúng, Trần An An nói không sai, dựa theo tính cách của tôi trước đây, chắc chắn tôi sẽ không để cho cậu ta ăn hiếp bắt đi đẩy xe, bắt đội mũ xanh như thế.

Nhưng tại sao bây giờ tôi như thế này, tất cả là vì tôi thấy như thế thì bản thân tôi mới cảm thấy có chút gì đó nhẹ nhàng, thoải mải.

Tôi tự thấy hoài nghi, liệu có phải vì tôi bị thất tình, cho nên tâm tính đã thay đổi rồi?

Cả ngày hôm nay, tôi bận quay như chong chóng dưới sự chỉ huy của Trần An An, Thậm chí, tôi còn giống như một công nhân đang lao động ngoài trời, đến bữa trưa, tôi cũng phải đứng ăn cùng các công nhân trong công trường, bởi vì, Trần An An bắt tôi đi chuyển gạch cho công nhân, nói thêm một người thì công việc cũng sẽ nhanh chóng hơn, như thế mới đảm bảo tiến độ công trình nhanh hơn một chút.

Đến các công nhân cũng không đành lòng, đều thì thào nói với nhau rút cuộc tại sao thư ký Tô lại phải như thế này.

Kỹ sư giám sát Lưu lén lút hỏi tôi: " Tiểu Tô, rút cuộc cô làm sao vậy? Sao lại quay lại công trường thế? Thư ký Trần sao lại đối xử với cô như thế?

Tôi mỉm cười, không nói điều gì.

Tôi có thể nói thế nào đây, chẳng nhẽ tôi nói với Kỹ sư Lưu là quan hệ giữa tôi và Lạc Mộ Thâm xảy ra chuyện gì sao? Chẳng nhẽ tôi nói cho anh ta biết tôi chỉ vì có được sự chăm sóc của Lạc Mộ Thâm nên mới bị bạn học của mình hành hạ đến tàn nhẫn như thế sao?

Thế nên, tôi chỉ có thể cười đau khổ.

Ngày hôm nay trôi qua như thế, tôi mệt đến nỗi không thể động đậy, cả người lấm lem toàn cát bụi, bộ quần áo của tôi lúc này, giờ nhìn trông giống một chiếc khăn lau rồi, chắc là vứt vào thùng rác cũng chẳng có ai thèm nhặt.

Trần An An còn bắt tôi phải chỉnh sửa số liệu, cho tới hơn sáu giờ, tôi mới phờ phạc đi ra khỏi công trường, nhưng, điều làm tôi ngạc nhiên đó là, tôi lại nhìn thấy trước mắt tôi là chiếc xe Koenigsegg đang đỗ ở đó.

Lạc Mộ Thâm có rất nhiều xe, nhưng anh ta thích nhất chiếc xe Koenigsegg đó, tôi cũng ngồi trên chiếc xe đó rất nhiều lần, cho nên, tôi rất quen chiếc xe này.

Vì thế, khi tôi vừa bước ra khỏi cửa công trường, đạp vào mắt là chiếc xe đó, thực ra, loại xe này trong thành phố chỉ có vài cái, không phải lúc nào cũng có thể nhìn thấy.

Anh ta sao lại tới đây?

Đến để xem tôi bi thảm đến mức nào sao?

Tôi đứng lặng một lúc, nhưng nhanh chóng nhắc nhở mình, Nhụy Tử, mày đừng có mơ mộng thêm nữa, khoảng cách giữa mày và Lạc Mộ Thâm là quá lớn, giống như cách một con sông rộng vậy, mày đừng có ảo tưởng thêm bất cứ điều gì về anh ta nữa đi.

Nghĩ tới đây, tôi cúi đầu đi tới bến xe bus, không muốn nhìn thêm chiếc xe đó lần thứ hai.

Không ngờ, Lạc Mộ Thâm lái xe tiến lên, chiếc xe Koenigsegg đó chạy với tốc độ chậm nhất đi sát người tôi, anh ta mở cửa sổ xe, nói với tôi: " Nhụy Tử, lên xe!"

Giọng nói của anh ta vẫn như một mệnh lệnh.

Nếu là trước đây, tôi sẽ cảm thấy, giọng nói của anh ta rất đặc biệt, rất ngọt ngào, nhưng bây giờ, tôi không muốn nghe thêm bất kỳ mệnh lệnh nào của anh ta.

Tại sao tôi phải nghe?

Tôi lắc lắc đầu, vẫn không dừng bước tiến thẳng tới bến xe bus, tôi tuyệt đối không muốn ngồi lên xe của anh ta nữa.

" Tôi đưa cô về." Lạc Mộ Thâm nói.

" Không làm phiền Lạc Tổng. Cảm ơn." Tôi khẽ nói.

Vẫn đi về phía trước.

Lạc Mộ Thâm không còn nhịn được nữa, anh ta dừng xe lại, xuống xe bước mấy bước, rồi đưa tay kéo lấy tay tôi.

Tôi bất ngờ nhìn anh ta.

Đôi bàn tay cứng rắn, sạch trắng nắm lấy bàn tay nhỏ còn lấm bụi bẩn của tôi khiến tôi cảm thấy có điều gì đó không quen.

Đúng rồi, vừa nãy tôi còn nghĩ khoảng cách giữa chúng tôi có thể lấy gì để hình dung nhỉ?

Bây giờ, tôi đã hiểu rồi, khoảng cách giữa chúng tôi giống như sự khác biệt giữa hai bàn tay, một bàn tay sạch sẽ và một bàn tay còn đầy bụi bẩn.

Tôi lặng im nhìn sự khác biệt quá lớn giữa hai bàn tay, có gì đó làm tôi sững sờ.

Lạc Mộ Thâm thương xót nhìn tôi, anh ta khẽ nói: " Sao làm gì mà bẩn thế này? Ngã vào đống vôi vữa đấy à? "

Tôi cắn môi, không muốn nói gì. Kỳ lạ là, tôi đã biến thành bộ dạng như thế này, anh ta vẫn còn có thể nhận ra được tôi, đúng là có con mắt tinh tường đấy!

Lạc Mộ Thâm, anh đừng có dùng cái giọng điệu thương xót đó để nói chuyện với tôi có được không? Tôi là một cô gái bình thường, tôi không phải là kiểu người để anh đùa giỡn như thế.

Nếu là yêu, thì yêu cho sâu đậm; nếu không thích, thì hãy tránh xa tôi ra, hi vọng anh sẽ luôn lạnh nhạt với tôi!

" Không có gì, trong công trường, đương nhiên phải bẩn." Tôi thản nhiên nói.

Lạc Mộ Thâm vẫn không buông tay tôi ra, chỉ nắm chắc lấy tay tôi nói: " Nhụy Tử, quay lại tập đoàn công ty đi? Cô ở đây, sẽ phải chịu khổ cực nhiều lắm."

" Vì tôi phải chịu khổ cực, nên cảm thấy có lỗi với Tử Gia đúng không?" Tôi ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Lạc Mộ Thâm.

" Nhụy Tử." Lạc Mộ Thâm chớp mắt nói.

" Tôi không sao, tôi không thấy mình phải chịu khổ." Tôi khẽ nói, " Lạc Tổng, sao anh lại tới đây? "

" Tôi đã đứng đây đợi cô rất lâu rồi, tôi muốn nói chuyện với cô." Lạc Mộ Thâm nhẹ giọng nói.

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào khuôn mặt mà tôi đã nhiều lần gặp trong giấc mơ, tôi khẽ cười nói: " Nhưng, Lạc Tổng, tôi đã không muốn nói chuyện với anh rồi, tôi chỉ muốn tránh xa anh, thật xa."

Nước mắt tôi đã lăn xuống, những giọt nước mắt tạo thành hai dòng cuốn đi những lớp bụi trên mặt, tôi nghĩ nhìn chắc sẽ buồn cười lắm. Tối tôi sẽ phải up một kiểu ảnh tự sướng lên mạng để lưu làm kỉ niệm mới được.

" Nhụy Tử......Nhất định phải như thế sao? " Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói.

" Đúng, nhất định phải như thế, con người tôi rất có lòng tự trọng, tôi không muốn vì Tử Gia bảo anh chăm sóc tôi, mặt tôi không dày như thế." Tôi lạnh lùng nói.

" Sao cô lại khẳng định chắc chắn là vì Tử Gia?" Lạc Mộ Thâm lại nói.

Tôi trợn mắt nhìn thẳng vào anh ta: " Nếu không thì là vì cái gì, chẳng nhẽ anh thích tôi? yêu tôi?"

Lạc Mộ Thâm không nói, chỉ chăm chú nhìn tôi, trong mắt anh ta, lại xuất hiện ánh nhìn mà tôi chẳng hiểu nó có nghĩa là gì.

Tôi khẽ thở dài: " Kệ tôi đi, Lạc Tổng, không phải đưa tôi về, tôi ở đây, làm việc cũng rất tốt rồi."

" Thế này mà gọi là rất tốt sao? " Lạc Mộ Thâm chăm chú nhìn tôi, " Bộ dạng cô lúc này như thế nào cô có biết không?"

" Tôi không muốn biết!" Tôi đột nhiên cáu gắt nói, " Lãnh đạo tôn kính của tôi, anh không phải quan tâm tôi như thế nào. Tôi không trộm không cướp không chán nản, tôi vẫn đang chăm chỉ làm việc, tôi có làm sao chứ? Người khác chỉ muốn ngồi trong văn phòng làm việc, tôi không muốn, được chưa? Nếu anh cứ bắt ép tôi như thế, tôi thôi việc là được rồi."

Thái độ của tôi cũng làm Lạc Mộ Thâm bực tức, giọng anh ta cũng nặng hơn nói: " Thôi việc? Cô mơ đấy à!"

" Sao? Quy định nhà nước không cho thôi việc sao? Tôi không muốn làm, không muốn nhìn thấy anh, tôi không được phép thôi việc sao? " Tôi đã bị phẫn nộ làm mất đi lý trí lớn giọng nói.

Lạc Mộ Thâm im lặng nhìn tôi nói: " Tôi không quan tâm có những quy định gì, giờ tôi muốn nói là, mệnh lệnh của tôi chính là quy định, tôi không cho cô nghỉ việc, thì cô không được nghỉ."

" Thế à?" Tôi nói giọng hơi khinh thị với anh ta, " Anh nói tôi không được nghỉ việc tức là không thể nghỉ sao? Tổng giám đốc Lạc, tôi có thể nói anh là một người cố chấp không? Tôi cũng nói cho anh biết, Tô Tư Nhụy tôi đây muốn làm việc gì, thì chẳng có gì là không thể cả, trừ khi tôi không muốn làm."