Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 515: Mưu đồ lần thứ nhất




Thế thì mình cũng nhanh về bên cạnh Nhụy Tử chăm sóc cô ấy.

Trong lòng Lạc Mộ Thâm nghĩ thế.

Anh ấy cùng bước ra phía ngoài khách sạn cùng với Lâm Sảnh Di.

“ Anh Mộ Thâm, sau này khi anh Mộ Thâm đi tiếp khách, em có thể cùng anh Mộ Thâm tiếp khách được không? Tư Nhụy bây giờ đang mang thai, cũng không thể cùng anh Mộ Thâm đi tiếp khách được, em coi như là trợ thủ của Tư Nhụy, về lý mà nói cũng nên đỡ việc cho Tư Nhụy.” Lâm Sảnh Di quay người lại, vừa đi vừa cười hỏi Lạc Mộ Thâm.

Lạc Mộ Thâm đưa ngón tay lên gãi mũi, không dứt khoát nói: “ Nói sau đi!”

Dáng vẻ lạnh lùng bình thản đó, khiến Lâm Sảnh Di cảm thấy anh ấy cách mình thật xa, hơn nữa lời từ chối điềm nhiên như không này khiến cô ấy không ngờ đến, cô ấy sững người lại, do đang đi xuống bậc, suýt nữa bị vấp bậc cầu thang mà ngã.

Lâm Sảnh Di kiêu sa như thiên nga trắng, chưa bao giờ bị người khác từ chối.

“ A......” Lâm Sảnh Di kêu lên một tiếng, người nghiêng đi.

Lạc Mộ Thâm nhanh tay nhanh mắt, một tay đỡ lấy eo của Lâm Sảnh Di, ôm lấy cô ấy, như thế, Lâm Sảnh Di mới không bị ngã xuống đất.

Cánh tay của Lạc Mộ Thâm chắc khỏe như thế, vòng tay anh ấy ấm áp như thế, còn cả mùi nước hoa nhè nhẹ toát ra từ người anh ấy nữa.

Lâm Sảnh Di tâm trí lúc này chỉ hướng về Lạc Mộ Thâm.

Cô ấy tình tứ nhìn Lạc Mộ Thâm, trong đôi mắt đẹp đó dường như chứa đầy làn nước mùa thu mềm mại.

Trên sự thật, cô ấy luôn hy vọng Lạc Mộ Thâm có thể ôm mình như thế này.

Đáng tiếc, nằm trong vòng tay của Lạc Mộ Thâm luôn là nha đầu Tô Tư Nhụy đó, điều này khiến Lâm Sảnh Di hết sức buồn tủi.

Lạc Mộ Thâm cẩn thận để người Lâm Sảnh Di đứng thẳng lên, từ tốn nói: “ Sau này đi đường cẩn thận chút, nếu như lăn xuống cầu thang, sẽ rất thảm đấy. Hơn nữa cô bây giờ còn uống nhiều rượu như thế. Đi lại phải để ý chút.” Anh ấy đột nhiên nhớ có một lần cùng đi thang bộ với Nhụy Tử, Nhụy Tử không cẩn thận ngã lăn xuống cầu thang, bộ dạng đó vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.

Vừa nghĩ đến Nhụy Tử ngã thảm hại như thế, chổng bốn vó lên trời, khóe miệng Lạc Mộ Thâm nhếch lên mỉm cười.

Khi tình yêu quá sâu đậm, mỗi lần nghĩ đến đối phương, đều tự dưng mà bật cười, đó chính là tình yêu sâu đậm.

Anh ấy nhanh chóng rời khỏi người Lâm Sảnh Di, lại hồi phục dáng vẻ lạnh lùng xa cách.

Đi đến trước thang máy, hai người cùng vào thang máy, trong thang máy, Lạc Mộ Thâm không nói gì, Lâm Sảnh Di định mở miệng mấy lần, đều cảm thấy không biết nói gì, đành phải ngậm mồm lại.

Bầu không khí trong thang máy trở nên ngại ngùng, ngột ngạt.

Lạc Mộ Thâm này, thật sự đối với mình rất hờ hững, hoặc là nói, con người anh ấy, thật sự rất thờ ơ.

Từ nhỏ quen biết Lạc Mộ Thâm, đã biết anh ấy rất lạnh lùng, nhưng, vì vẻ lạnh lùng của anh ấy khiến anh ấy càng có sức cuốn hút, càng khiến Lâm Sảnh Di càng mê muội hơn, vì anh ấy lạnh lùng mới khiến Lâm Sảnh Di yêu thích, không sai, trước đây dù cho ở trong nước hay ở nước ngoài, người hâm mộ theo đuổi mình thật sự không ít, nhưng Lâm Sảnh Di không để ý, đối với cô ấy mà nói, những đàn ông này thật không đáng nhắc đến.

Bao nhiêu năm nay, người mà mình thích, chỉ có một Lạc Mộ Thâm mà thôi.

Đáng tiếc, anh ấy lại không thích mình.

Cứ nghĩ đến đây, Lâm Sảnh Di chỉ muốn khóc.

Cô ấy hơi đờ đẫn đứng bên cạnh Lạc Mộ Thâm, cảm thấy cổ chân mình nhói đau.

Vừa nãy lúc suýt ngã đã làm cổ chân trẹo một cái.

Lâm Sảnh Di dựa vào tường, nhíu mày lại.

Ra khỏi thang máy, Lạc Mộ Thâm vẫn không để ý đi lên trước, anh ấy vừa đi vừa nói: “ Tôi gọi xe cho cô, đưa cô về nhà. Cô.....”

Anh ấy quay đầu lại, phát hiện Lâm Sảnh Di đang dựa vào tường, trên mặt có vẻ đau đớn.

Lạc Mộ Thâm ngạc nhiên hỏi: “ Sảnh Di, cô làm sao thế?”

“ A, không sao, vừa nãy suýt ngã, cho nên chân em hơi trẹo, có điều, không sao ạ, anh Mộ Thâm, anh không phải lo cho em, anh gọi lái xe thuê đến đi, anh cũng uống rượu, đừng lái xe.” Lâm Sảnh Di khẽ nói, trên miệng cô ấy mực dù nói nhẹ tênh, nhưng lông mày vẫn cau lại, vẻ đau đớn hiện trên mặt.

Cô ấy nói như thế, Lạc Mộ Thâm còn làm thế nào được chứ?

Mặc dù anh ấy không thích Lâm Sảnh Di, nhưng anh ấy không phải một người đàn ông có thể bỏ mặc Lâm Sảnh Di ở đây với cái chân đau.

Hơn nữa, trong lòng anh ấy vẫn rất áy náy đối với Lâm Sảnh Di?

“ Tại sao lại không cẩn thận thế chứ?” Lạc Mộ Thâm khẽ cau mày lại, nhưng Lâm Sảnh Di đột nhiên nôn ọe.

Lạc Mộ Thâm biết cô ấy là vì uống quá nhiều rượu, giờ bốc lên đầu rồi. cho nên rượu ngấm vào dạ dày, có cảm giác buồn nôn, muốn nôn ra ngoài.

“ Thật là bó tay.” Lạc Mộ Thâm đành phải đi đến cạnh Lâm Sảnh Di, dìu cô ấy.

........

Trong bệnh viện

Bác sĩ tỉ mỉ kiểm tra vết thương ở cổ chân của Lâm Sảnh Di: “ Uhm, chỉ là trật một chút, không nghiêm trọng, cũng không bị thương đến xương, nghỉ vài ngày sẽ khỏi, nếu như bị thương vào xương, thế thì phải đợi 100 ngày. Mấy ngày này cẩn thận một chút, đừng đi giày cao gót là được.”

Bác sĩ cẩn thận bôi thuốc lên cổ chân cho Lâm Sảnh Di, Lâm Sảnh Di lập tức có cảm giác lạnh lạnh từ trong da thấm ra, không dễ chịu.

Lạc Mộ Thâm dìu Lâm Sảnh Di xuống giường, Lâm Sảnh Di bám vào cánh tay của Lạc Mộ Thâm, nhảy lò cò.

Lạc Mộ Thâm có vẻ mất kiên nhẫn: “ Cô nhảy thế này, bao giờ mới nhảy về đến nhà chứ? Hay là để tôi bế cô?”

Anh ấy mặc dù không thích Lâm Sảnh Di, nhưng vẫn phải đưa cô ấy về nhà mới được.

Trong lòng Lâm Sảnh Di cảm thấy ngọt ngào, cô ấy đỏ mặt gật gật đầu.

Lạc Mộ Thâm đưa cánh tay ra, nhẹ nhàng bế Lâm Sảnh Di lên, Lâm Sảnh Di giống như một con thỏ ngoan ngoãn cuộn tròn trong lòng của anh ấy, được anh ấy ôm thật ấm áp và an toàn, cơ bắp của anh ấy chắc khỏe, hơi thở của anh ấy ấm áp. Tóm lại, tất cả đều khiến cô ấy mê muội như thế.

Một người con gái, một khi đã yêu một ai đó, thế thì tất cả những ưu điểm của người này đều được phóng đại vô hạn, còn tất cả những khuyết điểm lại được chuyển hóa thành ưu điểm.

Lâm Sảnh Di chính là như thế, cô ấy không phải một người con gái dễ bị cám dỗ, nhưng bây giờ người đàn ông ôm cô ấy trong lòng, là người mà cô ấy thầm yêu từ thời thiếu nữ.

Cô ấy hạnh phúc rúc đầu vào lòng anh ấy, chỉ mong thời khắc có thể dừng lại, đừng qua nhanh.

Cô ấy hưởng thụ như thế, nhưng trong lòng Lạc Mộ Thâm hết sức không vui, nếu như bình thường, anh ấy còn lâu mới bế Lâm Sảnh Di, anh ấy thật sự tiếc không thể ném Lâm Sảnh Di trên đất, nhưng bây giờ, anh ấy không còn cách nào khác.

Đã có lỗi với người ta rồi, không thể lúc nào cũng vô tình với người ta được.

Lạc Mộ Thâm đặt Lâm Sảnh Di vào trong xe, đồng thời gọi lái xe thuê đến, anh ấy nói: “ Tôi đưa cô về.”

Trên xe, Lâm Sảnh Di ngả đầu vào vai Lạc Mộ Thâm, hít thở mùi thơm toát ra từ cơ thể của anh ấy, cô ấy cảm thấy mình như sắp ngất đi rồi.

Thật sự hy vọng chiếc xe này mãi mãi không đi đến cực điểm, mãi mãi cứ lái đi như thế.

“ Lạc Mộ Thâm, em muốn mãi mãi được dựa vào anh như thế này. Anh đừng đẩy em ra nhé!” Cô ấy khẽ lẩm bẩm nói.

“ Cô nói gì cơ?” Lạc Mộ Thâm đang nhớ đến Nhụy Tử, không nghe rõ Lâm Sảnh Di nói gì.

“ Ồ, khoong có gì, em là nói, chân em hơi đau, nhưng được ở cùng anh Mộ Thâm, không còn cảm thấy đau chân nữa. anh nói có lạ hay không. Anh Mộ Thâm, anh chính là thuốc giảm đau của em.” Lâm Sảnh Di dịu dàng cười nói.