Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 528: Không phải sự cố ngoài ý muốn




Nắm chặt lấy tay Châu Đình, tôi cúi đầu xuống, ghé sát vào Châu Đình, cố gắng kiềm chế bật khóc mà thủ thỉ với Châu Đình: “ Đình Tử, cậu nhất định phải tỉnh lại, mau tỉnh lại, có biết không? Nếu không mình sẽ giận đấy, mình mà giận sẽ không thèm để ý cậu đâu, mình sẽ tuyệt giao với cậu.....Châu Đình, tôi mình thể không có cậu, cậu là chị em tốt nhất của mình, không phải nói sẽ cùng nhau kết hôn rồi sinh con sao? Cậu mau tỉnh lại đi, nếu như cậu không tin, mình lo lắng sẽ cáu giận, không tốt với em bé, làm gì có mẹ nuôi nào như cậu chứ? Châu Đình, mình xin cậu mau tỉnh lại đi có được không. Chỉ cần cậu tỉnh lại, cậu muốn mình làm gì cũng được. Mình đi ăn vặt với cậu, chúng mình đi dạo, mình phụ trách thanh toán, có được không?........mình xin cậu đừng bỏ rơi mình, Đình Tử, mình rất sợ, mình thật sự rất sợ, cậu mau tỉnh lại đi.......”

Từng lời từng chữ của tôi tuôn ra, tôi thậm chí không biết mình đang nói gì nữa, chỉ là nói đến những chữ cuối cùng đã không thành tiếng nữa rồi. tôi không thể mất đi Châu Đình, người bạn thân nhất của tôi.

Cứ như thế, tôi lẩm bẩm nói hơn một tiếng đồng hồ, khi tôi cảm thấy cổ họng mình như sắp khô đi, tôi cảm thấy tay mình hơi động đậy.

Là tay của Châu Đình cử động.

Tôi lập tức vui mừng mà hét lên: “ Đình Tử.....”

Tôi nhìn kỹ lông mi của cậu ấy, đôi lông mi dài của cậu ấy cũng rung lên, tôi càng mừng hơn.

“ Châu Đình, Châu Đình. Cậu tỉnh rồi?”

Quả nhiên Châu Đình, dần dần mở mắt ra.

Đôi mắt long lanh đó chăm chú nhìn tôi, sau đó bộ dạng cậu ấy rất cuống quýt. Mở miệng ra, nhưng không phát ra được âm thanh.

Tôi biết cậu ấy có chuyện gấp muốn nói với tôi.

“ Đừng vội, Đình Tử, cậu vừa mới tỉnh lại, cậu vội gì chứ, nghỉ ngơi đi đã, đừng vội nói. Mình biết cậu rất muốn nói chuyện, cậu nén chịu chắc chắn khó chịu, nhưng cậu bây giờ đang bị thương, nên cố gắng dưỡng bệnh, nhất định không thể nói chuyện bây giờ, qua vài ngày, mình sẽ nói chuyện với cậu, hai đứa mình sẽ lại hàn huyên tâm sự.” Tôi vội an ủi Châu Đình, không dám để cậu ấy cuống lên.

Chỉ cần cậu ấy tỉnh lại, từ từ dưỡng bệnh là được, mỗi ngày tôi đều có thể đến nói chuyện với cậu ấy, cậu ấy vội cái gì chứ?

Nghĩ đến đây, tôi lại an ủi cậu ấy: “ Đình Tử, đừng vội, từ từ dưỡng thương, từ từ nói. Cổ họng của cậu cũng không làm sao, cậu vội gì chứ?”

Tôi muốn để cậu ấy không vội nói chuyện, nhưng bộ dạng Châu Đình dường như rất nóng lòng, trong đôi mắt cậu ấy hiện ra vẻ lo lắng lẫn sốt ruột.

Lạ quá, Châu Đình này làm sao thế?

Nếu không phải bây giờ trên người Châu Đình rất nhiều xương bị gãy, có lẽ cậu ấy sắp nhảy trên giường rồi.

Tôi có thể hiểu, một người khỏe mạnh bây giờ lại yếu ớt nằm trên giường bệnh thế này, nếu là tôi, tôi cũng rất sốt ruột.

“ Đình Tử, đừng vội, nhất định đừng nóng vội.” Tôi cố gắng cười nói.

Trong họng của Châu Đình phát ra âm thanh ừm ưhm gì đó.

Lạc Mộ Thâm cũng quan sát biểu hiện lạ lùng của Châu Đình, anh ấy cau mày lại.

Tại sao trong mắt Châu Đình lại có thần sắc sốt sắng như thế chứ?

Lạc Mộ Thâm đột nhiên đi đến bên giường, chăm chú nói với Châu Đình: “ Châu Đình, có phải em có chuyện gấp muốn nói với Nhụy Tử không? Nếu là đúng, em chớp mắt một cái. Nếu như không phải, em chớp mắt hai cái.”

Châu Đình lập tức chớp mắt một cái.

Tôi lập tức lấy lại tinh thần, rốt cuộc Châu Đình có chuyện gì đó gấp cần nói với tôi sao?

Châu Đình mấp máy môi, ý muốn nói gì đó, nhưng cậu ấy quả thật bất lực, cậu ấy không phát ra được âm thanh, chúng tôi cũng không thể nghe được.

“ Đình Tử, cậu đừng sốt ruột, nếu như có chuyện muốn nói với mình, cậu cứ nghỉ ngơi đã, vài ngày nữa cậu đỡ hơn rồi lại nói chuyện với mình có được không?” Tôi sợ Châu Đình cuống, vội an ủi cậu ấy.

Nhưng ánh mắt Châu Đình vẫn rất hoảng loạn.

Lạ quá.

Tôi nhìn Lạc Mộ thâm, đôi mắt Lạc Mộ Thâm cũng chứa đầy sự khó hiểu.

“ Anh Đại Thâm, anh nói Đình Tử........” Tôi quay người nhìn Lạc Mộ Thâm.

Lạc Mộ Thâm đột nhiên lấy điện thoại từ túi quần của mình ra, tôi nghe thấy anh ấy tìm một số điện thoại trong danh bạ rồi gọi đi, anh ấy dặn dò nói: “ Tìm cho tôi một người biết tiếng môi, đúng, phải tìm người giỏi nhất.”

Tôi sững người lại, thì ra Lạc Mộ Thâm tìm người biết tiếng môi, đó là cách nhanh nhất để biết Châu Đình muốn nói gì với tôi?

Tôi nhìn thấy Châu Đình cũng nghe thấy Lạc Mộ Thâm nói thế, cậu ấy như trút được gánh nặng nhắm mắt lại.

........

Một tiếng sau, một người con gái biết tiếng môi được Cát Vân đưa đến bệnh viện St Mary, đến trước giường bệnh của Châu Đình.

Lạc Mộ Thâm cúi người xuống, chầm chậm nói: “ Châu Đình, phiền em rồi, em cố gắng mấp máy môi nhé, để bọn anh biết em đang nói gì. Em có hiểu không? em chớp mắt một cái. Anh biết bây giờ làm như thế là làm khó em, nhưng nếu như em cảm thấy có lời muốn nói gấp, em nhất định phải phối hợp với bọn anh nhé!”

Châu Đình lập tức chớp mắt một cái.

“ Được, em nói đi, Đình Tử.” Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói, sau đó nhường vị trí, để người biết tiếng môi đó đến bên cạnh Châu Đình.

Châu Đình hít thở sâu một cái, bắt đầu cố gắng mở miệng mấp máy nói.

Cậu ấy quả thật quá yếu ớt, cho nên, có lẽ cậu ấy phải dùng lực toàn thân, chúng tôi cũng chỉ có thể nhìn thấy môi cậu ấy hơi động đậy mấp máy mà thôi.

Người con gái biết tiếng môi đó chăm chú nhìn vào môi của Châu Đình, cô ấy vừa quan sát kỹ môi Châu Đình, vừa nói: “ Cô gái này nói: Đây không phải sự cố giao thông bất ngờ, lái xe đó còn xuống xe kiểm tra tình hình thương tích của mình rồi gọi điện cho người khác nói: “ Đã xong! Cô ta chết rồi, nha đầu đó bị sốc, đứa bé cũng không giữ được.”

“ Tôi nói có đúng không?” Cô gái biết tiếng môi đó hỏi Châu Đình.

Châu Đình chớp mắt một cái, ý là đúng.

A?

Mấy người đứng ở đó đều sững sờ, Châu Đình nói cái gì? Đây không phải sự cố giao thông ngoài ý muốn? có người muốn giết Châu Đình? Hơn nữa, nói đứa bé nào cũng không sống được?

Lạ quá, Châu Đình là một cô gái bình thường, làm công việc bình thường, sống một cuộc sống đơn giản, rồi yêu người đàn ông bình thường, không đụng chạm đến ai, ai muốn giết cô ấy chứ?

Giết cô ấy là muốn cho ….tôi sốc sao?

Phương Trạch Vũ vừa đến cũng cau mày lại.

“ Chuyện gì đang xảy ra vậy? Châu Đình không đến nỗi đắc tội ai chứ? Đây là thù sâu oán nặng, muốn giết cô ấy sao? Nói làm ai bị sốc? Đứa bé không giữ được?” Tôi cảm thấy cơ thể mình như lao đao.

Tôi đờ đẫn nhìn Lạc Mộ Thâm, rồi lại nhìn Phương Trạch Vũ, miệng há ra không nói lên lời.

Đôi mắt Lạc Mộ Thâm như đang suy nghĩ gì đó, vốn dĩ chỉ cho rằng là sự cố giao thông bình thường, tên lái xe đó còn khóc lóc nói mình uống say rồi, nhất định sẽ bồi thường xứng đáng.

Nhưng ai cũng không ngờ được, Châu Đình lần này không phải do tai nạn ngoài ý muốn, mà có âm mưu muốn giết người ở đây.

Là ai muốn giết cậu ấy? ai muốn thông qua cái chết của Châu Đình để khiến tôi phải sốc?

Tên lái xe đó cho rằng Châu Đình chết rồi, cho nên đắc ý báo cáo với chủ là đã xong việc, hắn ta không ngờ Châu Đình trước khi biến thành ma vẫn còn tỉnh táo.

Đây chính là nguyên nhân Châu Đình nóng ruột muốn nói với tôi.