Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 544: Sắp đến ngày lâm bồn




Năm tháng sau.

Lúc này tôi đã mang thai được 39 tuần rồi.

Hôm nay đang kiểm tra thai sản ở bệnh viện St Mary.

“ Nếu như để Phương Trạch Vũ kiểm tra bên trong cho em, em sẽ đi chết? Em không muốn để tên háo sắc đó kiểm tra bên trong cho em.....có bao nhiêu bác sĩ nữ, tại sao cứ để một tên bác sĩ háo sắc đó kiểm tra bên trong của em chứ? Em không muốn!” Tôi gườm gườm nhìn Phương Trạch Vũ, lớn tiếng kêu gào nói.

Hừ, Phương Trạch Vũ đáng ghét này, ngành gì anh không học, tại sao lại cứ phải học khoa sản, không phải đến lúc tôi sinh, để Phương Trạch Vũ đỡ đẻ cho tôi đấy chứ?

Tôi không muốn!!!

Hơn nữa, kiểm tra hôm nay đề cập đến khám bên trong, trước đây tôi có thể nhịn được, nếu như hôm nay kiểm tra bên trong, để Phương Trạch Vũ nhìn phía dưới của tôi, tôi thà đi chết còn hơn.

“ Đầu lợn, hay là anh giúp em chọc toét mắt cậu ta cho em nhé?” Lạc Mộ Thâm lấy một chiếc bút trên bàn của Phương Trạch Vũ giả vờ như làm thật nói.

“ Hừ, xem hai người xấu xa thế nào? Là một bác sĩ, trong mắt đàn ông hay phụ nữ không phân biệt giới tính, đều là những bông hoa thịt có được không? Thật là. Mình thề mình không bao giờ nghĩ linh tinh.” Phương Trạch Vũ bĩu môi nói.

“ Anh mới là bông hoa thịt lợn ấy, em còn lâu mới để anh kiểm tra.” Tôi xù lông lên nói, lúc này bụng tôi đã rất to rồi, người cũng béo, đi bộ thôi mà cũng giống như con chim cánh cụt lạch bạch rồi. hoặc là khoa trương một chút mà nói, tôi giống như một quả cầu vậy.

“ Được được, thế thì anh không kiểm tra nữa, để bác sĩ nữ kiểm tra cho em.” Phương Trạch Vũ chớp mắt nói, “ Đầu lợn thối, chó cắn Lã Động Tân mà. Em cho rằng anh tự nguyện kiểm tra cho người khác à, bao nhiêu người tốn tiền mời mà anh còn không kiểm tra cho đấy!”

“ Hứ, em còn lâu mới để anh kiểm tra. Đầu em bị lừa đá vào cửa em mới để anh kiểm tra.” Tôi tức mình nói.

Sau đó, tôi nhìn sang Lạc Mộ Thâm, kéo cánh tay của anh ấy mà nũng nịu nói, “ Anh Đại Thâm, đổi bác sĩ cho em, đổi bác sĩ!”

“ Được rồi, mình cũng cảm thấy không thoải mái lắm, để bác sĩ nữ làm đi. Đại Vũ, cậu xem, đầu lợn trong lòng bị ám ảnh.” Lạc Mộ Thâm nói.

“ Các cậu ấy à, thật sự tư tưởng quá cổ hủ rồi, đầu lợn này giống như em gái mình, mình còn có ý đồ gì được chứ? Thật sự, lòng mình sáng như trăng tỏ, nhưng khổ nỗi trăng sáng lại phải soi xuống mương rãnh!” Phương Trạch Vũ thở dài nói, “ Được rồi, điều cho em bác sĩ nữ, như thế đã được chưa?”

“ Cũng tạm được.” Tôi chớp chớp mắt nói.

Lạc Mộ Thâm và Phương Trạch Vũ cẩn thận dìu tôi lên giường kiểm tra, Phương Trạch Vũ để một bác sĩ nữ kiểm tra cho tôi.

Vẫn giống như lần trước sau khi làm siêu âm lần cuối cùng, kiểm tra tình hình vị trí thai, nữ bác sĩ cười nói: “ Rất tốt, em bé rất ngoan, hoạt động như thế mà vẫn giữ đúng vị trí đầu, hơn nữa dây rốn không quấn vào cổ, bây giờ đã vào bồn rồi, có thể đẻ tự nhiên.”

Tôi ngọt nhào nhìn Lạc Mộ Thâm.

“ Thế có thể dự đoán thời gian cụ thể sinh không?” Lạc Mộ Thâm hỏi.

“ Sắp dự đoán được rồi, vẫn cần phải kiểm tra bên trong cho phu nhân Lạc nữa? Xem tình hình thế nào.” Nữ bác sĩ cười nói, đeo găng tay bác sĩ chuyên dụng vào, “ phu nhân Lạc, sẽ đau một chút, dù sao mười tháng cũng chưa vào làm rồi, gắng chịu một chút, tôi sẽ cố gắng nhẹ nhàng cẩn thận.”

“ Uhm.” Tôi cắn răng nhắm mắt lại, tôi cũng đọc ở trên nhóm các bà bầu, kiểm tra bên trong cực kỳ đau, tại vì, bác sĩ phải đưa tay vào, sờ vị trí của em bé, xem tình hình cổ tử cung, cho nên, đây cũng là nguyên nhân tôi ra sức không để Phương Trạch Vũ kiểm tra bên trong cho tôi.

Hừ, nếu như để Phương Trạch Vũ đưa tay vào kiểm tra bên trong cho tôi, thế không phải là tôi đã bị Phương Trạch Vũ cưỡng hiếp rồi sao.

“ Chị Bác sĩ, nhất định phải nhẹ nhàng với em. Phải cố gắng từ từ..a....a.....” Trong tiếng gào thét của tôi, bàn tay dịu dàng đó đã đưa vào trong rồi, cảm giác đau đớn khô rát đó khiến tôi suýt ngất đi, so với cái đó của Lạc Mộ Thâm,, tôi vẫn cảm thấy anh ấy nhẹ nhàng với tôi biết bao nhiêu.

Thật sự đau chết đi được.

Nhưng lúc này tôi cũng chẳng có cách nào khác, chỉ có thể nhẫn nhịn.

Lạc Mộ Thâm vẫn luôn nắm lấy tay tôi, hận không thể thay tôi chịu đau được.

Sau khi kiểm tra kỹ càng, nữ bác sĩ rụt tay lại, tháo găng tay ra, cười nói: “ Tất cả đều rất bình thường, căn cứ vào những gì tôi phán đoán, em bé cũng sắp quay đầu rồi, cụ thể ngày giờ sinh, cũng chỉ trong mấy ngày này, phu nhân Lạc, đứa bé cũng không to quá mà cũng không nhỏ quá, tầm khoảng từ 3kg đến 3,5kg, có thể đẻ thường. Chỉ cần cô dũng cảm, phối hợp với chúng tôi, là có thể đẻ thường được.”

Cô ấy cười dìu tôi ngồi dậy, giúp tôi xuống giường, tôi vui vẻ nói: “ Thật sao? tôi thật sự sắp sinh rồi sao?”

“ Đương nhiên rồi?” Nữ bác sĩ cười nói, “ mấy ngày này chịu khó đi bộ một chút, để cho dễ đẻ.”

Cứ nghĩ đến mình sắp được nhìn thấy con yêu rồi, tôi quả thật vui không biết tả thế nào.

Lạc Mộ Thâm cũng hiện rõ vẻ vui mừng, anh ấy ôm tôi, sờ vào chiếc bụng to của tôi, quả thật xúc động đến run người.

“ Đại Thâm, mấy ngày này nhất định phải để ý Nhụy Tử, đừng quên, xuất hiện chút máu hơạc có cơn đau là phải đưa Nhụy tử đến bệnh viện, nếu như không yên tâm, có thể ở lại bệnh viện chờ sinh.” Phương Trạch Vũ cười nói.

“ Em không cần, em muốn về nhà, em ghét nhất là ở trong bệnh viện, luôn cảm thấy bệnh viện không phải nơi tốt đẹp gì, người tốt lúc nào cũng phải vào viện.” Tôi tức lẩm bẩm nói.

“ Được rồi, mấy ngày này, anh giao việc của công ty cho Phó Tổng rồi, mấy ngày này, anh chỉ ở bên cạnh đầu lợn thôi.” Lạc Mộ Thâm cười nói.

“ Uh, tốt nhất là như thế.” Phương Trạch Vũ nhẹ nhàng nói.

“ Đầu lợn, buổi tối em muốn ăn gì?” Lạc Mộ Thâm hỏi.

“ Em muốn ăn lẩu, sắp đến ngày sinh rồi, không sao đâu. Chồng ơi, để em ăn đi! Xin anh đấy.” Tôi cầu khẩn nhìn Lạc Mộ Thâm.

Trời đất ơi, mười tháng này tôi chưa được ăn lẩu, tôi thèm chết mất.

“ Anh Đại Thâm, xin anh đấy, dẫn em đi ăn buffee đi. Em ăn no uống đủ rồi, mới có thể chiến đấu được!” Tôi nói.

“ Có được không? Đại Vũ....” Lạc Mộ Thâm nhìn Phương Trạch Vũ, lại thỉnh cầu ý kiến của Phương Trạch Vũ.

Phương Trạch Vũ cười nói: “ Uhm, được, mấy ngày nữa là sinh rồi, bây giờ gần như đã không có gì ảnh hưởng nữa, chỉ cần không uống thuốc độc là được, ăn những món ngon đều được, uống rượu cũng có thể uống được rồi. ha ha, có lẽ Nhụy Tử đầu lợn bây giờ đang phải kìm nén phát điên rồi?”

“ Hừ, anh Đại Vũ, anh không biết em thèm thế nào đâu, nhìn bọn anh ăn thịt nướng canh tê cay, em thèm không chịu được, anh không biết em bao nhiêu đêm thèm đến chảy nước dãi mà khóc tỉnh không.” Tôi làm mặt đau khổ nói với Phương Trạch Vũ.

“ Nhìn em nói kìa, chẳng khá hơn chút nào cả, em đừng có thế được không?” Lạc Mộ Thâm cốc nhẹ vào đầu tôi một cái.

“ Không được!” Tôi gườm mắt nói.

“ Thật không có cách nào giáo dục nữa rồi, đứa con này. Để cậu cười rồi.” Lạc Mộ Thâm cười nói với Phương Trạch Vũ.

Phương Trạch Vũ không kìm được cười phá lên: “ sao cậu cứ như bố của Nhụy Tử thế?”

“ Mình là bố của cô ấy mà, bố của kiếp sau.” Lạc Mộ Thâm ra vẻ nói.

“ hứ, đừng có làm bộ dạng thế nữa, cứ như hai người chúng ta loạn luân vậy.” Tôi đẩy Lạc Mộ Thâm ra, “ Buổi tối mời em đi quán Say để quên, em muốn ăn lẩu, muốn ăn thịt nướng, muốn ăn canh tê cay.”

Lạc Mộ Thâm và Phương Trạch Vũ nhìn tôi cười không nhịn được nữa.

........

(Lời tác giả: Cho dù có sét đánh mưa dông thì mỗi ngày cũng đều chăm chỉ up bài, đến bản thân cũng thấy cảm động quá chừng. Vì vậy, các nam thanh nữ tú sau khi đọc xong có thể làm cốc cafe viết đôi dòng bình luận cổ vũ cho mình có thêm động lực được không?)