Những Bông Hoa Mùa Hạ

Chương 32: Kẻ tám lạng người nửa cân




Thời gian trôi qua thật nhanh, thời gian chẳng mấy chốc đã gần tới mùa đông. Những ngày cuối thu lạnh giá, con đường đi học giờ trải đầy những chiếc lá rụng vàng. Gió thổi khá lạnh, áo trắng đồng phục hôm nay không còn được Điệp xắn lên nữa, đã kéo xuống để ấm áp hơn.

Những ngày giữa học kỳ là những khoảng thời gian kiểm tra một tiết khá nhiều. Nhưng Điệp vẫn không hề sao lãng việc chuẩn bị thi học sinh giỏi Sinh. Mấy hôm nay toàn kiểm tra những môn phụ phụ như Giáo Dục Công Dân, Địa Lý, Tin Học, Lịch Sử,…(may chưa có Vật Lý) nên Điệp vẫn dồn hết công sức vào việc đi thi. Và ngày chọn học sinh đi thi chính là ngày hôm nay. Một ngày cuối thu trời lạnh, nhưng vẫn có những ánh nắng dịu dàng chiếu nhẹ nhàng trên mặt đường.

Điệp đi qua ngõ nhà Trinh. Nó nhìn thấy Vỹ đang đứng trước cửa, và Trinh bước ra. Trông Trinh thật xinh đẹp, hôm nay là ngày trọng đại hay sao mà Trinh thực sự quá xinh, thậm chí có phần điệu hơn, đeo cả vòng tay, vòng cổ, rồi không chỉ cặp tóc mà còn đeo bờm rất duyên dáng. Còn Điệp thì lại quá giản dị, buộc tóc cũng xài một cái chun bình thường.

Trinh đi cạnh Vỹ. Trong đầu Điệp bỗng nhìn thấy: sao hai đứa đó đẹp đôi vậy? Trinh rất xinh, Vỹ thì khỏi nói rồi, khôi ngô như một thần tiên. Có một cảm giác hụt hẫng hơi buồn nhưng Điệp không dám phủ nhận điều đó.

Nhưng Vỹ đã nhìn thấy nó, và tiến lại về phía nó:

“Đi mà chẳng thấy động tĩnh gì cả, làm tụi này sợ đấy!”

Trong lòng Điệp bỗng vui vô cùng, Vỹ đi với nó tự dưng nó vui hơn là nhìn thấy Vỹ đi với Trinh. Trinh tức tối cũng sán đến đi cạnh Vỹ, bỗng dưng cậu bị biến thành “bánh kẹp” giữa hai “mỹ nữ”. ^^^^

Tất nhiên là khi đến trường thì Điệp sẽ bị tụt ngay đằng sau. Lũ học sinh lóa cả mắt trước vẻ xinh đẹp của Trinh, nó lại còn đi cạnh hoàng tử trẻ của trường thì làm sao mà Điệp không bị lãng quên?

“Chị Trinh xinh quá!”

“Này mày nói câu đó lần thứ mấy trăm rồi vậy?”

“Kệ tao, ngày nào tao cũng phải nói!”

“Công nhận Trinh à, bạn xinh quá!”

“Đi bên cạnh Vỹ đẹp đôi thiệt, đẹp hơn cái Thanh rồi.”

“Mà con Điệp kia nữa, người ta đang đẹp đôi bỗng đi cạnh làm gì xấu cả ra!”

“Tao chẳng thích con Điệp tẹo nào, lên mặt mình là người mẫu Hoa Học Trò mà dám đi cạnh Trinh và Vỹ ư?”

“Người mẫu? Ọe xin lỗi luôn, báo nào mà có mặt nó tao xé luôn!”

“Nó định thi học sinh giỏi môn Sinh, tức là tranh với Trinh đó?”

“Cái gì chứ? Nó dám vượt Trinh? Tao giết chết nó!”

“Cuộc tuyển chọn này có phiếu bầu không vậy? Tao sẵn sàng cho Điệp cái phiếu cút ngay khỏi cuộc tuyển chọn này!”

“OK giống tao đấy!”

Bọn học sinh cứ oang oang cả lên, Trinh nở mày nở mặt còn Điệp thì ức suýt khóc, mắt nó đỏ lên, nó đã dễ tự ti rồi mà còn nói như vậy. Thế mà những năm trước thì ai nhìn nó cũng ngưỡng mộ nào thì “Điệp xinh nhất”, “Điệp giỏi nhất”, “Điệp là số 1”, “Luôn ủng hộ Điệp”. Khéo cuộc tuyển chọn hôm nay lại như cái hôm kiểm tra bài cũ Vật lý thôi!

Nhưng Vỹ đã nhìn thấy ngay thái độ của nó. Cậu xoay vai nó nhìn thẳng vào mình:

“Tôi đã nói cậu cứ coi như chưa xảy ra chuyện gì đi! Hãy coi như chúng bạn đó vẫn đang ủng hộ cậu, thế là được. Chỉ cần cậu cố gắng, nếu mà đi thi được giải về là chúng nó sẽ hết nói những lời đó, không được nản chí nghe chứ?”

Trinh nổi giận khi nghe những lời đó, nhưng nó không dám làm gì cả, đành quay gót bước đi thật mạnh. Điệp nghe những lời Vỹ cũng trấn an phần nào, liền gật đầu:

“Tớ sẽ không nản chí đâu, nhưng mà tụi nó cứ nói như thế…”

Vỹ rút luôn cái tai nghe Ipod cậu đang nghe ra đeo vào tai Điệp:

“Cứ bịt tai vào là xong chứ gì? Vừa bịt được lời nói của chúng nó vừa được nghe nhạc!”

Điệp cười, Vỹ hôm nay lại vui vẻ thế.

“Cám ơn, nhưng mà tớ không được mang cái này vào phòng thi đâu!”

“Thì thi tuyển chọn, nhiều người tham gia lắm chứ ít gì, cậu cứ chọn ngồi bàn cuối, có ai giám thị khắt khe đi kiểm tra từng người đâu. Có cái bàn che phần dây cho cậu rồi, còn chỗ tai này cậu xõa tóc xuống thì ai thấy chứ?”

“Xõa tóc á? Không có chuyện đó đâu, tớ xõa xuống trông dị hợm lắm!”

“Thế hả? Thế tôi lại càng tò mò đấy!”

Vỹ tiến sát Điệp, nhanh như cắt cậu vòng tay ra tháo cái chun buộc tóc của Điệp. Điệp hoảng hốt định ngăn lại nhưng không kịp. Mái tóc nó đã tung ra. Tóc nó dài hơn tưởng tượng, vì nó thường buộc rất cao. Mái tóc mượt mà, đen nhánh tỏa ra hương mùi dầu gội rất thơm (đang phân vân không biết cho Điệp dùng dầu gội gì ta^^). Nhìn nó xõa tóc thực sự dù không cần trang trí nhiều phụ kiện như Trinh nhưng đủ vụt biến nó xinh đẹp như một thiên thần. Điệp vừa tức vừa ngượng, nó chưa bao giờ xõa tóc ở trường nên giờ nó chỉ muốn đập cho Vỹ một cái. Nhưng nó giật mình nghe những tiếng của lũ học sinh:

“Gì kia? Điệp xõa tóc sao?”

“Lần đầu tiên tao thấy đấy!”

“Trông xinh đấy nhỉ chúng mày?”

“Phải đó, tóc nó đẹp thật! Không phải tóc giả đấy chứ?”

“Xinh quá đi! Em đổi ý rồi, em vẫn ủng hộ chị Điệp đi thi học sinh giỏi!”

Điệp ngẩn người trước những lời nói đó. Vỹ cười rõ tươi:

“Thế nào? Còn muốn đánh tôi nữa không?”

Điệp quay lại lườm Vỹ một cái.

“Dù thế nào tôi cũng không thích đâu, lòa xòa lắm!”

“Thì cậu cứ xõa trong hôm nay thôi, trông cậu xinh lắm đấy!”

Điệp hóa đá cả người khi nghe câu đó. Cuối cùng kẻ không khen ai cũng không chê ai này đã biết mở miệng khen một cô bạn xinh sao? Vỹ giờ là con người như thế nào vậy??? Trời ơi, sau cái trận sốt thập tử nhất sinh, rồi lại được Vỹ đèo trong bao con mắt ghen tỵ (chương 21), nó đã nghĩ nếu Vỹ khen nó xinh chắc nó cảm động chết mất. Và giờ thì mặt nó đã đỏ bừng lên rồi.

“Mau vào phòng thi đi kìa, các thầy cô đã gọi tuyển chọn rồi!” - Vỹ nhắc trong khi Điệp vẫn đứng đơ người.

Điệp vẫn đứng đó. Vỹ phải đẩy nó ra phía phòng thi:

“Mau đi đi!”

Điệp giờ mới tỉnh ra, nó vội đi đến phía phòng thi. Nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, nó quay lại mỉm một nụ cười thật nhẹ:

“Vỹ, tớ thích cậu nói như vậy!”

Vỹ ngẩn người. Có lẽ cậu không để ý đến cả câu mà để ý đến mỗi ba chữ trong trong câu ().Điệp nói xong đi ngay vào trong lớp, không hề biết Vỹ vẫn còn muốn nghe câu ấy một lần nữa. Cậu quay đi, trên môi nhếch một nụ cười.

Tích tắc tích tắc.

Giờ khảo sát bắt đầu. Khối 9 có tới 10 học sinh tham gia khảo sát thi học sinh giỏi Sinh, dù biết rằng không ai vượt qua được Trinh và Điệp. Bài đã được phát. Trinh nhìn đề bài, mỉm cười. Đề khảo sát gì mà dễ thế, với Trinh thì chưa cần đến 10 phút. Vèo vèo! Đã xong! Có cần kiểm tra lại không vậy? Thôi khỏi, đúng 100% rồi!

Trinh quay ra phòng thi. Mọi người đang vò đầu bứt tai, than thở “đề khó”, “bỏ cuộc thôi”. Trinh nhìn đối thủ của mình, cô bạn đang ngồi cuối bàn. Mái tóc dài buông xõa nhìn rất đẹp che đi mặt của Điệp nên Điệp không nhìn thấy Trinh đang nhìn mình đầy khinh thường. Nó đang rất chú tâm vào bài. Mồ hôi nó túa ra vì câu hỏi rất khó. Nhưng bằng tài suy luận đầy logic, trí nhớ tốt cùng một tâm trạng rất vui, bài khảo sát này với Điệp cũng không hề khó gì.

Điệp ra ngoài phòng khảo sát và lên lớp học. Trinh đi theo, cười khinh thường:

“Làm được không?”

“Vậy cậu làm được không?” - Điệp hỏi lại.

“Tôi thì còn hỏi làm gì? Tôi đang hỏi cậu kia!”

“Tôi làm được, rất tốt!” - Điệp cười mãn nguyện.

Trinh quay ra nhìn thấy Điệp đeo tai nghe. Nó tức giận:

“Cậu dám mang cái này vào phòng khảo sát sao? Có phải cậu đã lén lút gọi điện cho ai nhắc bài mình, nghe qua tai nghe rồi chép vào không?”

Tâm trạng Điệp đang rất vui nên nó thừa thông minh để trả lời con bạn này. Nó giơ ra cái Ipod của Vỹ:

“Cái này là Ipod, máy nghe nhạc của Vỹ! Máy nghe nhạc đào đâu ra chức năng gọi điện?”

“Nhưng cậu ghi âm vào…” – Trinh tiếp tục.

“Tôi đâu biết đề khảo sát như thế nào mà đòi ghi âm? Cậu quên đề thi này toàn là câu hỏi tự suy luận à? Còn nếu vẫn nghi ngờ cậu cứ kiểm tra xem, nếu có tập tin ghi âm nào có nội dung ghi lại việc tôi gian lận đi thi thì cậu cứ việc trình bày!”

Trinh kiểm tra máy, không có một tập tin ghi âm nào cả. Nó tức tối, lần đầu tiên nó bị cãi lại như vậy. Nó ngúng nguẩy đi về lớp.

Cả lớp nhìn thấy Trinh tức giận đi về như vậy trông cái mặt nó thật khó coi nên chẳng ai nghênh đón. Còn Điệp thì vừa có mái tóc dài tuyệt đẹp lại còn giữ gương mặt vui vẻ nhìn vô cùng xinh đẹp nên ai cũng xô vào hỏi:

“Đề khó không? Nghe nói khó lắm à?”

“Khó, nhưng cũng là suy luận mà!”

“Cậu làm được không?”

“Tớ làm được, nhưng Trinh làm xong trước đấy!”

“Oa Trinh giỏi quá!” - Bọn nó chuyển sang khen Trinh.

Lẽ ra Trinh phải cám ơn Điệp nhưng nó chỉ tức giận lườm Điệp rồi chúi vào việc khác. Điệp trở về chỗ. Thanh vui mừng:

“Tao cũng vừa qua xong khảo sát Hóa, bài tao thấp nhất phải là 9,5!”

“Tự tin quá đấy chị!” - Điệp cười.

“Hôm nay mày đổi mốt à, trông tóc dài xinh đấy!”

Nghe vậy Điệp nhìn ngay sang Vỹ. Vỹ cười ra vẻ “tôi không biết gì nhé”.

“Này, trả cậu!” - Điệp đưa Ipod và tai nghe cho Vỹ.

“Cậu làm được bài có nhờ cái này không đó?” - Vỹ cười.

“Có chứ! Công nhận nghe nhạc vui lên là có hứng làm bài ngay!”

“Xem cậu nghe bài nào nào, nhạc Việt hay nhạc Quốc tế đấy?”

“Nhạc Việt, máy cậu có bài hay ra phết!”

“Bay lên nhé nụ cười của Miu Lê đây hả?”

“Hì hì ừ, bài đấy hay thật đấy! Nghe xong cứ muốn cười ngay!”

“Đâu đâu đưa nghe với!” – Thanh cũng nhảy vào.

Ba người bạn cười rôm rả, chỉ có mỗi Trinh là tức không nói được gì. Ngay tiết 4 đã có kết quả khảo sát.

Cô giáo dạy Sinh bước vào trong lớp:

“Cô sẽ thông báo điểm luôn, nhìn chung thì cuộc khảo sát này cao điểm nhất có 3 bạn đều là ở lớp ta. Đó là Đỗ Quyên Trinh, Phạm Ngọc Duyên và Nguyễn Lan Điệp!”

Trinh và Điệp ngồi dưới cười, cả cái bạn Ngọc Duyên gì đó nữa.

“Nhưng cô hơi tiếc cho Duyên là bị nhầm một câu nên điểm chỉ có 9,75 thôi. Nếu như là kiểm tra bình thường thì đã được lên 10 rồi, nhưng đây là khảo sát nên chỉ còn có bạn Trinh và bạn Điệp.”

Trinh và Điệp ngẩng người. Vậy có nghĩa cả hai đứa đều được 10 ư? Trời vậy chọn kiểu gì chứ?

Bỗng nhiên có một thầy giáo dạy Vật lý từ cửa sổ ngó vào:

“Vỹ, ra đây thầy nhờ một chút!”

Vỹ đứng lên ra ngoài. Cô giáo tiếp tục:

“Các cô xét điểm thì Trinh và Điệp đều học tốt như nhau cả, để chọn ra thì khó quá. Vậy cô lên đây hỏi ý kiến cả lớp. Trước tiên, ai ủng hộ Quyên Trinh thì giơ tay lên nào!”

Lúc đầu cả lớp định ủng hộ Trinh hết, nhưng cái mặt khó coi ban nãy của Trinh đã bị giảm hẳn một nửa lượng fan. Hiện lớp có 43 người, trừ đi Trinh và Điệp thì còn có 41, nhưng Vỹ thì lại đi ra ngoài nên chỉ còn 40. Số người giơ tay ủng hộ Trinh là 20/40.

“Vậy còn 20 bạn còn lại ủng hộ Điệp sao?”

20 bạn đồng thanh: “Vâng ạ!” Trời đất một tình huống xảy ra như trong phim! Trinh và Điệp đúng là kẻ tám lạng người nửa cân!

Bạn lớp trưởng bỗng nói:

“Thưa cô vẫn còn bạn Vỹ nữa ạ! Bạn ấy vừa ra ngoài, để bạn ấy vào xem bạn ấy chọn ai là ta biết được ngay thôi.”

Đúng lúc đó Vỹ bước vào. Cô giáo nói luôn:

“Vỹ à, em ủng hộ Trinh hay Điệp đi thi học sinh giỏi?”

Tất cả con mắt dồn về phía Vỹ. Gì vậy chứ? Mình là người quyết định à? Vỹ nhìn về phía Trinh và Điệp, cả hai con mắt đều thiết tha chờ đợi sự quyết định của cậu.

Rồi Vỹ cũng nhanh chóng hòa nhập vào với mọi người. Cậu mỉm cười, bước tới chỗ Trinh:

“Thực ra bạn Trinh học giỏi hơn Điệp rất nhiều, em ủng hộ…”

_________________