Những Năm 70 Ôm Đùi Người Qua Đường

Chương 35: Cãi Nhau





Bởi vì đang là vợ chồng mới cưới, nên gần đây Thẩm Yến không ra ngoài mà ở nhà cải tạo phòng tắm theo bản vẽ của vợ.
Trên tường thêm một vài hốc có thể đặt hộp xà phòng và đồ vệ sinh cá nhân, và làm một hàng móc bằng gỗ để treo quần áo và khăn tắm, tiện lợi hơn rất nhiều.
Tất cả các bồn tắm bán trên thị trường trong thị trấn đều tròn và ngắn.

Nên đặc biệt tìm một thợ mộc để đo kích thước và tùy chỉnh một chiếc thùng tắm bằng gỗ lớn, hai bên thùng còn có tay cầm.
Cũng mua thêm một chiếc máy khâu.
Máy khâu được đặt ở đại sảnh, Mạnh Kiều không có hứng thú với việc may vá, nhưng dường như bà nội có vẻ thích nó.

Trước kia cháu trai nói muốn mua cho bà, nhưng bà không muốn cháu trai mình tiêu tiền bừa bãi, trước đó tất cả mọi thứ đều được may bằng tay, có lẽ máy khâu cũng không bằng tay bà.

Bây giờ trong nhà có thêm máy khâu, nhân lúc họ đi vắng, bà nội đã lén thử một lần, kết quả vừa lên tay đã thích, nhanh hơn so với làm thủ công rất nhiều, kim chỉ vừa dày đặc vừa phẳng, đặc biệt là tiết kiệm thời gian.
Sau đó bị Mạnh Kiều phát hiện ra.
Vì thế Mạnh Kiều mua không ít vải về, thiết kế bản vẽ quần áo, nhờ bà nội may giúp quần áo.

Cô ấy không thích kiểu dáng may mặc của thời đại này, vải cũng thích vải cotton hơn.
Lúc đầu bà nội không nguyện ý, lại không quen nhìn vải tốt bị lãng phí.

Hơn nữa gần đây tiểu hồ ly tinh còn thường xuyên xoa bóp lưng cho bà, cho nên dù không tình nguyện nhưng vẫn đồng ý.
Nhìn bản vẽ thiết kế, bà nội nhíu mày, trong lòng thở dài, tiểu hồ ly tinh chính là tiểu hồ ly tinh, quần áo thiết kế nếu không phải ngực quá thấp, thì chính là lưng quá hở, không thì chính là ngắn đến đùi, cái này giống cái gì, quần áo có thể mặc ra ngoài sao?
Vì vậy, bà nội thay đổi theo ý tưởng của riêng mình.
Sau khi Mạnh Kiều nhận được chúng, cũng không có ý kiến gì, dù sao từ trước đến nay nhờ người khác làm việc cô ấy đều không kén chọn.
Quần áo bà nội làm vẫn rất đẹp, tuy rằng bảo thủ thì có chút bảo thủ, nhưng có một phong cách cổ điển nhất định.
Mặc lên mình bộ quần áo mới, trong lòng cô ấy vô cùng hạnh phúc.
Sau khi ăn xong bữa tối, cô ấy nói với Thẩm Yến đang đọc sách: “Ông xã, em đi đại viện Trí Thanh một chuyến tìm Đông Đông chơi, em sẽ trở về sớm.”

Đã lâu rồi không tìm Từ Đông Đông chơi, còn có chút nhớ cô ta.

Hiện tại Tô Dao và Đông Đông đều là bạn tốt của cô ấy, cô ấy không hy vọng ai trong số họ bị tổn thương, hoặc là cố gắng giảm thiểu thương tổn.
Nếu Lục Nguyên và Tô Dao lưỡng tình tương duyệt, thì phải nghĩ biện pháp khuyên Từ Đông Đông từ bỏ Lục Nguyên.
Thẩm Yến đặt cuốn sách xuống, đứng lên nói: “Vợ yêu, anh đi cùng em.”
Mạnh Kiều ngẩn người.
Tuy rằng phong tục dân gian đơn giản, nhưng Thẩm Yến vẫn lo lắng khi cô ấy đi ra ngoài một mình vào buổi tối, lại nói: “Ăn no rồi nên muốn cùng em ra ngoài đi dạo một chút, thuận tiện tiêu thực.”
Cô ấy cười rồi nói: “Ồ, vậy thì đi thôi.”
Anh cong môi cười cười, nắm tay cô ấy, cùng nhau ra ngoài.
Ở nông thôn không có đèn đường, anh một tay cầm đèn pin, một tay choàng qua ôm lấy cánh tay cô ấy, hai người cùng nhau đi trên con đường nhỏ trong thôn, thỉnh thoảng tóc đầu chạm vào nhau, trò chuyện cười đùa.
Thỉnh thoảng gặp một hoặc hai dân làng đi ngang qua, mọi người chào hỏi nhau thân thiện.
Dân làng từ lâu đã quen với hành vi thân mật không coi ai ra gì của vợ chồng bọn họ, thỉnh thoảng nhìn thấy sẽ cảm thấy mặt có chút nóng lên.

Đừng nói ở nông thôn, vợ chồng thành thị ra ngoài cũng không dám ôm vai, nắm tay cùng nhau đi chơi.

Những năm bảy mươi này, vợ chồng thường tương kính như khách, bảo thủ lại hàm súc.
Đến đại viện Trí Thanh, sảnh trước vô cùng náo nhiệt, nhóm Trí Thanh tụ tập cùng một chỗ để họp, tiếng nói chuyện, tiếng cười vui vẻ, tiếng vỗ tay không ngừng.
Lễ hội thu hoạch “song đoạt” đã kết thúc từ lâu, cây giống mới cũng đã được trồng, thời gian tới chính là thời kỳ nông nhàn.
Cuối cùng thì mọi người cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, có thể nghỉ ngơi trong vài ngày.
Hai người nắm tay nhau cùng đi vào đại sảnh rồi tìm một vị trí để ngồi xuống.
Mạnh Kiều nhìn lướt qua, phát hiện Từ Đông Đông đứng ở phía trước, mặc áo sơ mi trắng hoa nhí, dáng người mảnh mai, tóc ngắn ngang tai, tinh thần lại hoạt bát.
Dương đội trưởng sắp xếp một buổi biểu diễn văn nghệ, ngày mai sẽ tổ chức một buổi ở Bách Trượng Ao, sau đó năm thôn xóm sản xuất đại đội đều phải đi lưu diễn một vòng.
Mà Từ Đông Đông là trưởng đoàn văn nghệ của đội sản xuất, nên mọi thứ do cô ta phụ trách dẫn đội.
Mạnh Kiều nghĩ thầm Đông Đông thật lợi hại nha! Không chỉ được bình chọn là tấm gương lao động, sau này được đánh giá là thanh niên trí thức xuất sắc, bây giờ còn trở thành trưởng đoàn văn nghệ của đại đội sản xuất.

Sau khi tàn cuộc, Mạnh Kiều nói với Thẩm Yến: “Em đi tìm Đông Đông nói chuyện phiếm.”
Thẩm Yến sủng nịch sờ sờ đầu cô ấy, cười nói: “Đi đi, anh ở đây đợi em.”
“Vâng.” Cô ấy ngoan ngoãn đáp lại rồi mỉm cười, sau đó thì chạy ra ngoài.
Từ Đông Đông hiện tại cùng một nữ thanh niên trí thức khác ở chung một gian phòng.

Sau khi gõ cửa, là một nữ thanh niên trí thức khác mở cửa, đối phương kinh ngạc hỏi: “Mạnh Kiều, có chuyện gì vậy?”
Mạnh Kiều cười tủm tỉm nói: “Thanh niên trí thức Đổng, tôi tới tìm Từ Đông Đông.” Thanh niên trí thức Đổng mở cửa ra: “Vậy cậu vào đi.”
Mạnh Kiều nhét kẹo hoa quả vào túi áo cô ta: “Cám ơn, mời cô ăn kẹo.”
Thanh niên trí thức Đổng giật mình một chút, cười cười: “Không có việc gì, hai người nói chuyện đi, tôi đi tắm đây.”
“Ừm.” Mạnh Kiều đi vào, nhìn thấy Từ Đông Đông vẫn đang đọc sách, cũng không quay đầu lại, vì thế mà thò đầu qua, cười tủm tỉm hỏi: “Đông Đông, cậu đang nhìn cái gì vậy? Tớ đến để chơi với cậu, cậu không quan tâm đến tớ à?”
Từ Đông Đông liếc cô ấy một cái, thản nhiên mở miệng: “Cậu tới tìm tớ có chuyện gì?”
“Đông Đông, cậu có thể nhiệt tình một chút hay không, tốt xấu gì tớ cũng cố ý tới tìm cậu chơi.” Mạnh Kiều nằm trên giường của cô ta, giường của Đông Đông rất gọn gàng sạch sẽ, mọi thứ đều rất tỉ mỉ.
Từ Đông Đông thản nhiên nói: “Có gì thú vị không?”
Cô ấy cười tủm tỉm nói: “Đông Đông, cậu không nhớ tớ sao? Tớ thì nhớ cậu rất nhiều.”
Từ Đông Đông: “…”
Cô ấy lại cười hỏi: “Gần đây cậu sống thế nào, còn có liên lạc với Lục Nguyên không?”
Từ Đông Đông: “Cậu không có ở đây, tớ sống rất tốt.”
Thấy Từ Đông Đông không muốn nói về chủ đề của Lục Nguyên, Mạnh Kiều cảm thấy không thể tiếp tục kéo dài nữa, sợ Đông Đông sẽ ngày càng lún sâu hơn, cô ấy biết kết cục của cuốn tiểu thuyết, nếu không can thiệp, kết cục của Đông Đông sẽ rất ảm đạm.
Cô ấy nghiêng đầu nói: “Đông Đông, cậu đừng thích Lục Nguyên nữa được không? Cảm giác hai người không thích hợp, cậu nói tính cách của anh ấy bề ngoài trầm lặng, nhưng thật ra là khá ngầu, mà tính cách của cậu lại ngay thẳng, nếu tớ đoán không sai đoán chừng cậu là cung Bạch Dương, người phụ nữ của sự nghiệp, cho dù thật sự ở cùng một chỗ với anh ấy thì cậu cũng sẽ rất mệt mỏi.”
Từ Đông Đông nghẹn lại.

||||| Truyện đề cử: Giam Cầm Sinh Mệnh |||||
Mặc dù không biết những gì cô ấy nói “ngầu” có nghĩa là gì, cô ấy nói “Bạch Dương” là gì.


Nhưng không nghĩ tới sẽ nói cô ta và Lục Nguyên không thích hợp, còn nói thẳng thắn như vậy, cô ta lạnh nhạt mở miệng: “Chuyện của tớ, không cần cậu quản.”
Mạnh Kiều lại nói: “Đông Đông, thay vì thích một người đàn ông không yêu cậu, không bằng tìm tình yêu tiếp theo, cậu ưu tú như vậy, sẽ có nhiều người thích cậu đấy.”
Từ Đông Đông tức giận.
Gần đây trong đám thanh niên trí thức có xảy ra chút xung đột giữa các nữ thanh niên trí thức, mà Lục Nguyên cũng không để ý đến cô ta.

Lúc cùng nhau bận rộn làm nông nghiệp, Tô Dao kia thỉnh thoảng lại châm chọc khiêu khích.
Thích một người sao mà lại khó đến vậy.
“Mạnh Kiều, cậu đừng làm phiền tớ nữa.” Cô ta quay lại, đưa lưng về phía cô ấy, tức giận nói: “Cậu luôn tự cho mình là thông minh, tự cho là đúng, lười biếng mánh lới, suốt ngày chỉ cười tủm tỉm với người khác, có phải cậu quá dối trá không? Giả tạo như vậy, cậu có biết rằng cậu như vậy khiến cho người khác cảm thấy rất đáng ghét không? Để không cần phải làm công việc đồng áng mà gả cho Thẩm Yến kia, cậu có tư cách gì để phê phán tình yêu của tôi? Ít nhất tình cảm của tôi đối với Lục Nguyên rất đơn thuần, cho tới bây giờ là vô dục vô cầu.

Anh ấy thích tôi, tôi sẽ vui mừng, còn nếu anh ấy không thích tôi, đó cũng là chuyện của anh ấy, tôi vẫn sẽ thích anh ấy.

Mạnh Kiều sau này cậu đừng làm phiền tôi nữa, cậu có biết cậu thật sự rất phiền phức hay không, rất khiến người ta cảm thấy chán ghét!”
Mạnh Kiều sững sờ ngây ngẩn cả người.
Ở trong lòng cô ấy không biết từ khi nào đã bắt đầu trở thành bạn tốt với Từ Đông Đông, tuy rằng biết Đông Đông có đôi khi sẽ làm phiền cô ấy, nhưng vẫn sẵn sàng thân thiết cùng Đông Đông.

Cô ấy ngơ ngác nhìn bóng lưng của Từ Đông Đông, lúc trước Đông Đông còn dùng tấm lưng gầy gò này cõng cô ấy, hồi lâu, cô ấy lại cười cười: “Thực xin lỗi nha, Đông Đông, sau này tôi không phiền cậu nữa.”
Sau khi đứng dậy khỏi giường, lúc sắp đi tới cửa, cô ấy quay đầu lại nói với Từ Đông Đông: “Tôi không phải vì chuyện này mà gả cho Thẩm Yến, tôi thật sự thích anh ấy.”
Từ Đông Đông vẫn đưa lưng về phía cô ấy, cúi đầu tiếp tục đọc sách, không lên tiếng.
Sau khi Mạnh Kiều đi ra, đến sảnh trước, Thẩm Yến đang nói chuyện phiếm với đội trưởng Dương, nhìn thấy vẻ mặt uể oải của Mạnh Kiều, vội vàng cười nói với đội trưởng Dương: “Đội trưởng Dương, chúng tôi về trước đây, lần sau lại nói chuyện.”
Đội trưởng Dương vui vẻ nói: “Các cậu trở về đi, vợ chồng son mới cưới, tình nồng ý đậm, tôi cũng không tiện giữ cậu ở lại.”
Cười ha ha một tiếng: “Đi thôi.”
Anh đứng dậy, đi đến bên cạnh Mạnh Kiều, ôm cô ấy vào trong lòng, hai người cùng nhau đi ra khỏi đại viện Trí Thanh.
Trên suốt quãng đường đi, Mạnh Kiều đều im lặng không nói gì.

Thẩm Yến ôm cô ấy, bàn tay nhẹ nhàng vu.ốt ve cánh tay cô ấy, dường như muốn an ủi.
Khi về đến nhà, cô ấy đi thẳng vào phòng, lấy bộ đồ ngủ rồi vào phòng tắm.
Sau khi ra ngoài, cô ấy trèo lên giường rồi trùm kín chăn.

Thẩm Yến cũng không đọc sách nữa, sau khi tắm rửa đơn giản, anh đi đến nói với bà nội: “Bà nội, Kiều Kiều đêm nay có chút không thoải mái, không thể giúp bà bôi rượu thuốc, bà có muốn cháu giúp hay không?”
Bà nội khoát tay áo, giọng hiền lành nói: “Không cần, hôm nay cũng không đau.”
Đã lâu lắm rồi không còn đau nữa, cho dù là tiểu hồ ly tinh vô sự hiến ân cần, nhất định phải mỗi đêm tới đây xoa bóp lưng, thật đúng là cự tuyệt không được, được cô ấy xoa bóp một lúc, thắt lưng thoải mái hơn nhiều, ít vận động cũng không đau nhức như trước kia.
Bà lại hỏi: “Nó không sao chứ?”
Thẩm Yến cười nhẹ một chút: “Không có việc gì, cháu sẽ chăm sóc cô ấy, bà ơi, bà nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Bà nội bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, ho nhẹ một tiếng, lại nói: “Đi đi, các ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút, mỗi ngày dậy muộn như vậy, tuổi trẻ cũng không nên như vậy, phải cẩn thận chú ý thân thể một chút.”
Bà nội là thương xót cho cháu trai.
Hai má anh ửng đỏ: “À, vâng ạ.”
Trở về phòng, chỉ để lại một chiếc đèn lồng trên bàn làm việc.

Sau khi vén màn chống muỗi lên, anh nằm bên cạnh cô ấy, còn cô ấy thì trốn trong chăn.
Sau khi gặp thanh niên trí thức Từ xong, tâm trạng của vợ không ổn cho lắm.
Anh nhẹ nhàng ôm cô ấy lại, Mạnh Kiều cũng thuận thế ôm lấy eo anh, mặt vùi vào ngực anh.
Bàn tay từng chút một, vuốt ve đầu cô ấy từ trên xuống dưới, ôn nhu hỏi: “Bà xã, em làm sao vậy?”
Mạnh Kiều có chút nghẹn ngào, ngẩng mặt lên, nhìn anh nói: “Em thích anh, mới gả cho anh.”
Nhìn bộ dáng nghiêm túc như vậy của cô ấy, anh không nhịn được cười, còn tưởng rằng vợ mình sẽ nói cái gì, không khỏi buồn bực cười rộ lên: “Ừm, anh biết.

Anh cũng là thích em mới cưới em về.” Vẻ mặt cô ấy ngưng trọng lại nói: “Chúng ta ở chung không lâu, lúc trước sao anh lại muốn cưới em? Bộ dạng cũng chưa chắc đã đẹp như Tô Dao, cái gì em cũng không biết, cái gì cũng làm không tốt, anh cưới em thật sự một chút cũng không có lời, thành thật mà nói, còn rất thiệt thòi.”
Anh cười đến run lên, chạm vào đầu cô ấy, không biết trong cái đầu nhỏ bé này của cô ấy đang nghĩ linh tinh cái gì, cười hỏi: “Bà xã, bây giờ em hỏi vấn đề này có phải đã quá muộn không? Em đã gả cho anh rồi, trong gia đình chúng ta cũng chưa có tiền lệ ly hôn.”
Anh nói thêm: “Bà xã, em đừng suy nghĩ quá nhiều.

Anh cũng không cần em phải có bản lĩnh gì, anh cảm thấy ở bên em tâm trạng rất vui vẻ, rất thoải mái.

Em không hề xấu như em nói, ít nhất anh thấy rằng em có rất nhiều ưu điểm.”
Mạnh Kiều còn muốn tiếp tục nói, lời nói của Từ Đông Đông tối nay làm cho cô ấy rất chấn động, cô ấy không giận Đông Đông, bởi vì những lời cô ta nói phần lớn là sự thật.

Chỉ là không nghĩ tới Đông Đông lại chán ghét cô ấy như vậy, trong lòng cô ấy có chút khó chịu..