Những Năm 70 Ôm Đùi Người Qua Đường

Chương 49: Đã Có Điểm Dừng Chân





Nhiếp Chí Minh tức giận khi nhìn thấy cô, một lúc sau lại khóc lớn, đã thấy một trận như vậy ở đâu dó, nên bối rối, mở miệng hỏi: “Này, cô có người thân ở Hương thị không?”
Vừa nghe thấy thế, Mạnh Kiều khóc càng thương tâm hơn.

Hương thị lớn như vậy, cũng không biết đi đâu tìm Thẩm Yến, cũng không biết anh sống chết thế nào, trong lòng lại càng khó chịu.

Thấy cô khóc dữ dội hơn, anh có chút luống cuống tay chân, ba lô của cô đúng là anh ném, cũng không thể trốn tránh trách nhiệm, vội vàng nói: “Đừng khóc, một cô gái mít ướt như cô, làm cho tôi giống như đang ức hiếp cô vậy.

Tôi đến đây để tìm người thân, nếu cô không có nơi nào để đi, thì có thể ở tạm nhà bác tôi, đợi khi tìm được công việc ổn định hãy rời đi.


Mạnh Kiều liền ngừng khóc, đôi mắt to ngấn nước, khịt khịt mũi, giọng nói vừa khóc xong pha chút khàn khàn, có chút ngốc, cười toe toét: “Được, vậy đi thôi.”
Đáp ứng nhanh vậy sao?
Nhiếp Chí Minh khóe miệng có hơi nhếch lên, cô gái này trở mặt cũng nhanh thật đấy!
Mạnh Kiều thầm nghĩ, tiền tài là vật ngoài thân, hiện tại đau lòng cũng không có biện pháp gì, về sau phải lấy được vài thứ từ người này.

Đến Hương thị mục đích là muốn tìm Thẩm Yến, nếu hiện tại anh ta có thể cho mình một nơi dừng chân, có thể không cần ăn ngủ ở đầu đường, vì sao lại không theo chứ!
Đến đó rồi, sẽ được an toàn.

Đứng lên, vỗ vỗ mông, cười tủm tỉm nói: “Nhanh đi thôi, anh biết dường không?”
Nhiếp Chí Minh âm thầm nghĩ, có chút hối hận.

Cũng không đành lòng bỏ lại một cô nương như cô ở trên núi, anh tay chống mặt đất đứng lên, lại liếc mắt đánh giá cô gái có hơi kỳ quái này, không biết có đến 18 tuối chưa, cô gái mà nhà người lạ cũng dám vào, lúc ban ngày chỉ biết làn da cô trắng nõn như trứng chim đã bóc vỏ vậy, một chút không giống bộ dáng làm nông, giống như người thành phố hơn.

Lớn lên với bộ dạng vô hại.

Nhiếp Chí Minh lấy ra địa chỉ trong túi: “Tôi không đi, tôi với cô tôi đã nhiều năm không gặp, nhưng tôi có địa chỉ của cô ấy.”
Mạnh Kiều cười: “Có địa chỉ là được rồi, chúng ta có thể gọi xe đi.”
“Gọi xe là gì?” Anh nghi hoặc hỏi.


Mạnh Kiều lại nói: “Chính là ngồi xe đi.

Đã trễ thế này, không có xe giao thông công cộng, chắc chắn phải gọi xe, trên người anh có tiền không?” Anh lắc đầu: “Không có.”
Mạnh kiều chỉ vào chiếc xe đang đi từ dưới chân núi lên, phát hiện có xe taxi màu đỏ, hưng phấn nói: “Chúng ta gọi xe đi, tới rồi thì bảo cô của anh trả tiền xe, nhanh lên đi thôi, phía dưới có quốc lộ.”
“Anh tên là gì?”
“Nhiếp Chí Minh.”
“Ồ.” Cô cười cười: “Tôi tên Mạnh Kiều.”
Nhiếp Chí Minh miệng lặp lại một lần nữa tên của cô, cô đi sau hắn vài bước chân, xem ra cô đi cũng rất nhanh, vừa rồi trốn chạy mệt như vậy, không thể tưởng được bây giờ còn có thể hăng hái như vậy.

Hương thị là tòa Bất Dạ Thành.

Chung quanh tràn ngập hương vị tiền tài, trùng trùng nhà cao tầng đứng vững, sát đường biển quảng cáo cao thấp dầy đặc, cũng đã hơn nửa đêm rồi, trên đường xe nườm nượp như nước chảy.

Mạnh kiều ngồi ở trong xe taxi, im lặng ghé vào cửa kính xe, đèn đường hai bên ngã tư sáng rực rỡ, rất nhanh đã đi qua mấy cột đèn neon, đập vào mắt có vẻ lờ mờ khó phân biệt, dục vọ,ng nuôi dưỡng, còn mê hoặc lòng người hơn đô thị hiện đại.

Xe taxi chạy không đến một giờ, đã đến dưới lầu của tòa nhà chung cư, tòa chung cư có tám tầng, bên ngoài tương đối hiện đại, tài xế xe không thu được tiền liền không chịu rời đi, tuyên bố phải báo cảnh xử lý.

Vốn dĩ thấy bọn họ ăn mặc như vậy đã không muốn chở đi, nhưng nghe cô gái kia nói lưu loát khẩu âm của người bản địa, mới cho bọn họ lên xe, không nghĩ tới đúng là không có tiền trả tiền xe.

Nhiếp Chí Minh bối rối, vừa rồi đúng là không nên lên xe theo cô.

Còn Mạnh Kiều vẻ mặt vẫn bình tĩnh, cười tủm tỉm nói: “Nhiếp Chí Minh, anh đi lên tìm bác anh xuống trả tiền xe đi, tôi ngồi yên trong xe chờ anh, đừng có bỏ lại tôi đó nha, địa chỉ của bác anh tôi đã nhớ kỹ rồi.”
Nhiếp Chí Minh bất giác hô hấp bị kiềm hãm lại.

Đối mặt với hoàn cảnh lạ lẫm này, anh không có thích ứng nổi, nếu không phải đi cùng cô tới đây, còn tưởng rằng cô chính là người địa phương, đồng thời ở trong lòng cũng âm thầm bội phục năng lực thích ứng của cô.

“Được, cô chờ tôi.” Anh nói xong lúc sau đã đi xuống xe, không biết lên lầu như thế nào.


Mạnh Kiều từ cửa kính xe nhô đầu ra, chỉ vào cửa: “Nhiếp Chí Minh, rẽ bên trái đi lên cầu thang, lên đến tầng 5, anh chú ý nhìn chỉ dẫn trên tường.”
Anh ngẩn người, đi theo chỉ dẫn của cô, anh chưa bao giờ sống ở nhà có cầu thang, nên chạy cầu thang lên.

Nhiếp Phượng vốn đang ngủ, nghe được tiếng đập cửa dồn dập, hùng hùng hổ hổ xuống giường, mở cửa thấy được cháu trai, kinh ngạc không thôi: “Chí Minh, sao cháu lại tới đây?”
“Bác gái, ba cháu bảo cháu tới.

không nói cái này nữa, vừa rồi gọi xe nhưng không có tiền trả, tài xế còn đang chờ dưới lầu.” Nhiếp Chí Minh vội vàng nói.

Mạnh Kiều cùng lái xe hàn huyên một hồi, đã biết được Hương thị mấy năm nay phát triển rất hiện đại, thông tin thiết bị tạm thời vẫn chưa có, nhưng việc ăn, mặc, ở, đi lại đều tiên tiến hơn so với trước kia.

Nhiếp Phượng sau khi nhìn thấy Mạnh Kiều, giật mình sửng sốt một chút, cô gái này diện mạo xinh đẹp, rất lạ mặt, không phải thân thích ở nông thôn, có quan hệ gì với cháu mình?
“Chào cô ạ.” Mạnh Kiều cười duyên chào hỏi.

Nhiếp Phượng thanh toán tiền, cũng liếc mắt đánh giá qua Mạnh Kiều, bộ dạng cũng thật trẻ trung, lại nhìn đến cháu trai bên cạnh, mở miệng hỏi: “Chí Minh, cô ấy là ai?”
Nhiếp Chí Minh đang muốn mở miệng gải thích chuyện vừa nãy, không ngờ Mạnh Kiều đã trả lời trước.

“Bạn gái ạ.” Cô cười tủm tỉm, cười ngọt ngào nói: “Bác gái, cháu là Mạnh Kiều, về sau có thể gọi cháu Kiều Kiều.”
Anh không biết bạn gái là ý gì cả.

Bác gái ý vị thâm trường đánh giá cô, cô gái này dáng người trước sau yêu kiều, eo thon chân dài, mông lại căng tròn, khẳng định có thể sinh con trai, vui vẻ ra mặt nói: “Không tồi không tồi, Chí Minh thật tinh mắt, Kiều Kiều đi thôi, đã khuya, nhanh về nhà đi.”
“Vâng.” Cô nhỏ tiếng đáp ứng, liền đi sau niếp phượng, liếc mắt quay đầu lại thì giật mình thấy niếp chí minh vẫn đứng ngơ ra tại chỗ, mắng một câu: “Ngốc hả, anh đứng đó làm gì, đi thôi.”
Anh giật mình, đi nhanh lên, trong lòng buồn bực không thôi, vì cái gì bác gái nghe cô nói là bạn gái xong, trở nên nhiệt tình như vậy, nhỏ giọng hỏi cô: “Cô nói bạn gái nghĩa là ý gì vậy?”
Nếu không nói như vậy, ăn nhờ ở đậu thì sẽ không thích hợp lắm, Mạnh Kiều cười duyên cười nhỏ giọng nói: “Chính là tôi với anh là bạn bè, bạn bè là nữ.”
Xem như bạn bè sao?
Nhiếp Chí Minh nửa hiểu nửa không gật đầu.


Nhà của bác gái ở tầng 5, đi lên một cái hành lang thật dài, hai bên hành lang trái phải đều có hộ gia đình, một tầng lầu có hơn mười nhà.

Phòng ma tước tuy nhỏ nhưng có đầy đủ nội thất bên trong, đập vào mắt là phòng khách nhỏ mang phong cách hiện đại, sô pha da thật, TV đen trắng, tủ lạnh nhỏ hai tầng, ở trên đỉnh đầu có quạt trần.

Mạnh Kiều rất vừa lòng với hoàn cảnh nơi này.

Ba phòng ngủ, còn có cả ban công.

Nhiếp Phượng mở ra một gian phòng, sát đường, cửa sổ đã mở, phòng rất nhỏ, giường gỗ rộng khoảng 1m2, một tủ đầu giường, không có tủ quần áo.

Nhiếp Phương hạ giọng nói: “Chí Minh, Kiều Kiều, hiện tại đã khuya, chị họ với dượng của hai đứa đều ngủ rồi, đêm nay tạm thời ở qua đêm trong này, ngày mai lại sắp xếp phòng khác cho hai đứa.”
“Vâng, cảm ơn bác gái.” Mạnh Kiều cười duyên, nhỏ giọng nói.

Nhiếp Chí Minh sẽ không ở đâu, hắn là một nam nhân, sao có thể ở chung phòng với một cô nương chứ
Ở trong thôn không có như vậy.

Sau khi bác gái đi vào phòng ngủ, Mạnh Kiều bước vào phòng nhỏ, cởi giày, trực tiếp nhảy lên giường, giường chầm chậm vang lên vài tiếng, hôm nay trốn chạy thật sự mệt muốn chết rồi, thần kinh quá căng thẳng rồi, hiện tại cuối cùng có thể bình tĩnh lại, nói với Nhiếp Chí Minh ngốc đang đứng ở kia, dao nhỏ sang loáng trong tay, cười tủm tỉm nói: “Đừng nghĩ đánh chỉ ý lên tôi.”
Nhiếp Chí Minh: “…”
Cô xốc chăn lên, phịch cái đã nằm xuống, toàn thân xương cốt đều nhũn ra rồi, lại than thở nói: “Anh cũng nhanh ngủ đi, hôm nay mệt chết rồi.”
Nhiếp Chí Minh khóe miệng hơi hơi kéo lên, chưa thấy qua cô gái nào như vậy, quả thực nhân tinh bình thường.

Anh cũng mệt mỏi muốn chết, cởi giày ra, nằm xuống thảm, chỉ chốc lát liền ngủ.

Trong đêm tối yên tĩnh, Mạnh Kiều nghe thấy tiếng hít thở đã ngủ say, cũng yên tâm mà nhắm mắt, trong lòng có chút hưng phấn, cũng có chút mê man, lầm bầm lầu bầu thấp giọng nói: “Thẩm Yến, anh ở đâu?”

Hương thị về đêm khuya, càng về đêm càng xa hoa.

Trong hộp đêm xa hoa thiếu ánh sáng, trên bàn đá cẩm thạch có đầy đủ các loại đồ uống và trái cây sấy khô, đĩa trái cây, một mớ hỗn động trên bàn.

Tiếng hát Karaoke vang khắp quán, đôi chân trắng nõn trên bộ ghế sô pha cao cấp hình chữ U thấp thoáng ánh đèn thật chói mắt, mấy nam nhân trẻ ôm lấy các cô gái, thuốc lá rượu ngon, tinh nghịch nuốt nước bọt trêu ghẹo người đẹp ở bên cạnh, âm thanh vui đùa ầm ĩ không ngừng.

“Két ——”
Bỗng dưng, cánh cửa hộp đêm bị đẩy ra.


Hai người đàn ông cao ráo đi vào, người đàn ông phía trước mặc vest đen, dáng người khôi ngô, tóc búi trên đầu, mặt chữ điền lông mày rậm, tướng mạo uy vũ.

Người đàn ông phía sau tương đối tùy ý, bộ vest xám hơi mở ra, áo sơ mi trắng có 3 cúc không cài, có thể mơ hồ thấy những cơ bắp cứng cáp màu lúa mạch, mái tóc ngắn bình thường gọn gàng lúc này lại hơi lộn xộn, đôi hoa đào đôi mắt không chứa màu nước, thâm thúy mà lạnh lùng, không rét mà run, cả người toát ra khí chất mạnh mẽ không thể chê vào đâu được.

Âm nhạc cũng theo đó dừng lại.

Sấu Hầu đẩy mỹ nữ đang dựa ở bên cạnh ra, đứng lên nhếch miệng cười nói: “Phi ca, Hổ ca, các anh sao lại đến đây?”
Thẩm Yến lạnh lùng liếc mắt một cái.

Trần Hổ lập tức vỗ vỗ bàn tay, mỹ nữ trong hộp đêm nhất thời đứng lên, đều rời đi, lúc đi qua bọn họ, đều cung kính thấp giọng nói câu Phi ca, cũng có mỹ nữ lá gan to còn can đảm nháy mắt.

Mấy nam nhân trên sô pha cũng đứng ở một bên, cung kính hô: “Phi ca.”
Thẩm Yến lạnh lùng, mày nhíu lại, đá văng bình rượu dưới chân, đi tới sô pha ngồi xuống.

Trần Hổ cũng ngồi bên cạnh anh, cho Sấu Hầu một ánh mắt, Sấu Hầu vội vàng cho người đến dọn dẹp.

Chỉ chốc lát, trong hộp đêm lại trở về sạch sẽ như lúc ban đầu.

Trần Hổ mở một bình rượu, rót một ly, chuyển qua trước mặt anh, “Phi ca.”
Thẩm Yến ừ một tiếng, tùy ý cởi ra vest để sang một bên, dựa vào sô pha, cầm chén rượu thủy tinh, ngửa cổ uống một ngụm.

Rượu nhập khẩu kia khá mạnh, nháy mắt đã đổ hết vào trong khoang miệng, không thơm và tinh khiết như rượu gạo trong nhà, nhưng loại rượu này vào liền làm tê liệt khắp người, anh đầu tựa vào sô pha, mí mắt híp lại, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lắc ly rượu.

Thẩm Yến gần đây rất phiền toái, mấy năm qua xin quay về Nguyên thị nhiều lần mà không thành công, hôm nay lại một lần nữa bị cự tuyệt.

——————–
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Hương thị những năm 80 xa hoa truỵ lạc.

Xã hội ta Phi ca, con người tàn nhẫn..