Những Năm 70 Ôm Đùi Người Qua Đường

Chương 51: Thích Ứng Cuộc Sống





Trong cửa hàng bách hóa, các cửa hàng đều mở cửa, có rất nhiều kiểu dáng giày dép, mức giá của các mặt hàng ở Hương thị không thấp, giá cả không chênh lệch là bao so với thời hiện đại.

Tờ năm trăm nhân dân tệ trong túi quần chỉ đủ mua một đôi giày xăng đan.

Bất đắc dĩ bỏ đôi giày trong tay xuống, quay người rời đi, đôi giày xăng đan này thích thật, gót giày không cao, thử mang vào đi đường cũng rất thoải mái dễ chịu.

Nhiếp Chí Minh đi theo sau nhìn cô chọn lựa cả nửa ngày, cuối cùng lại bỏ xuống không mua, anh ta cũng thuận tay cầm giày lên nhìn thoáng qua giá cả, tắc lưỡi không thôi, thế mà hơn bốn trăm tệ!
Tay run rẩy một chút, vội vàng bỏ đôi giày xuống.

Quá đáng sợ luôn.

Bốn trăm tệ ở nông thôn có thể mua một cái nhà, thế mà ở đây chỉ có thể mua một đôi giày.

Mạnh Kiều ra khỏi cửa hàng bách hoá, tiếp tục đi về phía trước, ven đường có không ít cửa hàng có thể biết ngay là đó tiệm quần áo mua bán rất đắt khi nhìn vào cách trang trí.

Cô không có hứng thú.

Phát hiện bên cạnh chợ bán thức ăn có một con phố dài nhỏ hẹp, bên trong là một loạt các cửa hàng tạm thời dựng lên bằng những tấm ván gỗ đơn sơ.

Đôi mắt sáng lên, cô đi tới, có không ít người đang lựa chọn hàng hóa, còn có thể mặc cả trả giá.

Quần áo, giày dép, túi xách, vật dụng hàng ngày, đa dạng phong phú, trên đường dành riêng cho người đi bộ giống như thời hiện đại, hàng hóa chất lượng cao, giá thành rẻ.

Cô chen vào trong đám người, ánh mắt chú ý đến những bảng giá trên ở các cửa hàng hai bên, đại khái là 10 tệ, 19 tệ, 29 tệ, 39 tệ.

Cẩn thận sờ vào vải vóc, cô sợ dị ứng, nên nhất định phải mua loại vải cotton nguyên chất, ở thời đại này giá thành của vải cotton nguyên chất còn rẻ hơn vải sợi hoá học.

Bỏ ra không đến một trăm tệ, đã thuận lợi mua được hai cái áo ngắn tay, hai cái quần dài, một cái váy ngắn tay, còn có quần ló.t với giá rẻ.

Nhiếp Chí Minh vẫn luôn đi theo bên cạnh của cô, lúc thấy cô lựa chọn đồ lót, mặt anh ta đỏ giống như Quan Công, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy quần áo lót của phụ nữ.

Sáng nay cô cả cho anh tiền, anh ta không cần tiền của người lớn, nên từ chối.

Bây giờ thấy Mạnh Kiều có tiền mua đồ, anh ta đoán được là do cô cả cho.

Sau khi Mạnh Kiều tính tiền, quay đầu nhìn thoáng qua cái người đang theo đuôi mình, anh ta vẫn mặc bộ quần áo màu xanh ngày hôm qua, trên người còn có không ít bùn đất, thuận tay nhét mấy cái túi mua sắm vào tay anh ta: “Tôi sẽ không mua cho anh đâu, đừng quên, anh còn thiếu tôi một thỏi vàng thỏi đấy.

Đi thôi.”
Nhiếp Chí Minh vừa nghĩ tới trong túi quần áo lót của con gái, nhịp tim rất nhanh, không biết phải làm sao.


Thấy Mạnh Kiều lại chen vào trong đám người, anh ta vội vàng đi theo.

Giày dép trên sạp hàng có rất nhiều kiểu dáng, vừa nhìn cái này chất lượng không tốt, kiểu dáng cũng không thích.

Quần áo chỉ cần là vải cotton nguyên chất, thì cho dù đường kim tệ một chút cũng có thể mặc được.

Nhưng giày dép lại không được, đi đường mài chân đã mệt mỏi lắm rồi, chọn cả nửa ngày vẫn chưa chọn xong.

Đang định đi, ông chủ gọi cô lại, thấp giọng nói: “Chỗ của tôi đây có mấy đôi hàng tốt, cô có muốn xem thử hay không?”
“Được đó.” Cô lại ngồi xổm xuống.

Ông chủ lấy ra vài đôi giày nữ tương đối trào lưu ở thời đại này từ bên trong thùng carton phía sau lưng, khoa trương nói: “Đây là hàng nhập khẩu, trong cửa tiệm bán không rẻ, là kiểu dáng mới nhất đó.”
Lông mày của cô nhướng lên, vừa nhìn là biết giày hết size rồi.

Chân của cô size 36, nếu thích hợp cũng chỉ có ba đôi có thể chọn lựa.

Cầm một đôi giày cao gót mũi nhọn màu bạc, chất liệu là tấm da dê, một đôi giày sandal quai chéo kiểu La Mã, cảm giác rất thoải mái khi đi thử.

Ông chủ quan sát một chút, cách ăn mặc của cô dù bình thường, nhưng khuôn mặt đơn thuần vô tội, nhìn xem giống người dễ mắc lừa, thế là mở miệng làm khó: “Mua luôn hai đôi, lấy của cô 350 tệ là được, cái giá tiền này ở trong cửa tiệm một đôi cũng không mua được đâu “
Mạnh Kiều thấy giày là thích, lại liếc qua ông chú trung niên đi dép lào, đeo túi đeo chéo này, không gian không thương, con phố này có thể bán giá cao như vậy?
Quả quyết nói: “100.”
Ông chủ trừng to mắt: “Cô gái, ý cô nói là 100 tệ một đôi?”
“Hai đôi 100, tôi cũng không mặc cả với ông nữa.”
“Nhập hàng cũng không nhập được.

Thấp nhất là 300 tệ hai đôi.”
“90 tệ hai đôi.” Cô lại nói.

“Cô gái này tại sao càng trả càng thấp vậy? Làm gì có ai trả giá như vậy? Người ta đều trả lên cao một chút, cô thì hay rồi, càng trả càng thấp.”
“80.” Mạnh Kiều đứng dậy.

“Bỏ đi, bỏ đi, bán cho cô 100 tệ.” Ông chủ vội vàng nói.

Chưa từng thấy ai mặc cả như thế này, nghĩ thầm có thể kiếm được một chút thì một chút vậy, vốn dĩ giày hết size cũng không dễ bán.

“Cảm ơn.” Cô cũng không muốn tốn sức, trong lòng mức giá đến thế là được.

Nhiếp Chí Minh nhìn mà tắc lưỡi không thôi.

Sau khi mua đồ xong, hai người một trước một sau trở về nhà cô cả.


Nhiếp Phượng đã làm xong cơm trưa, còn chưa dọn đồ ăn lên, Lưu Mị ngồi bên cạnh bàn ăn ăn canh, đã bảo mẹ ăn cơm trước đi, mẹ nhất định phải đợi bọn họ trở về.

Nhìn thấy bọn họ xách theo mấy cái cái túi, không khỏi khịt mũi coi thường, vừa nhìn cái túi nhựa màu đỏ, biết ngay bên trong chắc chắn là hàng vỉa hè, gái nhà quê chính là gái nhà quê.

Nhiếp Phượng nói to: “Chí Minh, Kiều Kiều, nhanh đi rửa tay rồi ăn cơm thôi.”
“Vâng, cô cả.” Anh ta nói.

“Ồ.” Cô cười nói.

Sau khi rửa tay ra ngoài, trên bàn ăn có ba món ăn một món canh, cá hấp, bánh thịt nấm hương, rau xà lách xào dầu hào, canh gà hầm nhân sâm Mỹ.

Đồ ăn được làm rất tinh xảo, mùi thơm nức mũi.

Nhiếp Phượng múc cho bọn họ một bát canh: “Uống chút canh trước, nhân sâm Mỹ có thể hạ hoả.”
Mạnh Kiều cầm thìa uống một ngụm canh, canh gà cho vào miệng thơm ngon, sau một lúc lại ngọt ngào, rất ngon, cười nói: “Cô cả, cô nấu canh uống ngon thật.”
Nhiếp Phượng tươi cười: “Ngon thì uống thêm một bát, tốt cho cơ thể, tư âm bổ khí.”
“Vâng.” Một bát canh của cô rất nhanh đã thấy đáy, Nhiếp Phượng lại múc cho cô thêm một bát nữa.

Nhiếp Chí Minh bưng bát lên, ăn mà có chút không được tự nhiên.

Lúc ở nông thôn, mỗi ngày đều ăn cơm khoai lang, bây giờ là cơm trắng được nấu bằng nồi cơm điện, bát cơm cầm trong tay cũng nhỏ hơn rất nhiều, chớ nói chi là mấy món ăn tinh xảo như thế này trên bàn ăn.

Nhìn thoáng qua Mạnh Kiều đang ngồi bên cạnh, cô ăn uống say sưa ngon lành.

Lại nhìn thoáng qua chị họ ngồi đối diện mình, đang nhìn chằm chằm vào Mạnh Kiều, dường như không được vui cho lắm.

Còn cô cả thì lại không có phản ứng gì, vừa nở nụ cười tươi, kêu Mạnh Kiều và anh ta cứ ăn thức ăn, đừng khách sáo.

Mạnh Kiều không khách sáo một chút nào luôn.

Không ngại ngùng, mà rất thoải mái.

Lâu lắm rồi không được ăn cá biển tươi ngon, ở thung lũng trăm trượng muốn mua rau thịt phải ra trấn, trong trấn ít bán thịt cá.

Mà Hương thị gần biển, giao thông tiện lợi, vận chuyển cá cũng thuận tiện hơn.

Môi trường cư trú và cơm nước của nhà bọn họ, ở Hương thị chỉ được xem là trình độ bình dân thôi.


Nhiếp Phượng nghĩ đến vấn đề sắp xếp phòng ở, mặc dù quan hệ của bọn họ là người yêu, nhưng vẫn chưa kết hôn ngủ mà ở chung một gian phòng thì không thích hợp cho lắm, hơn nữa phòng nhỏ, hai người ở chung cũng chật chội.

Thế là mở miệng nói với con gái: “A Mị, Kiều Kiều tạm thời ở cùng với con nhé, sau khi cơm nước xong, con đi dọn dẹp phòng của mình một chút.”
Lưu Mị không đồng ý: “Mẹ… Giường của con hai người nằm chật lắm, đồ của con lại nhiều, ở cùng nhau không tiện đâu.”
Trong phòng của cô ta có không ít đồ trang điểm cao cấp và quần áo trang sức hàng hiệu, lỡ như bị gái nhà quê chưa thấy sự đời làm mất hoặc làm hư thì phải làm sao đây?
Nhiếp Phượng lải nhải nói: “Phòng của con đủ lớn, Kiều Kiều không chiếm chỗ đâu.

Con dọn dẹp một chút, nếu không mẹ sẽ giúp con dọn dẹp, phòng ốc cả ngày đều bừa bộn, con gái thì phải ra dáng con gái.”
Lưu Mị thấy mẹ khư khư cố chấp, bèn nói thẳng: “Mẹ, con không muốn ngủ cùng một phòng với cô ta.”
Không muốn ở cùng với gái nhà quê đâu.

Không biết mẹ đang nghĩ gì nữa, thân thích nghèo khó tới cửa, tùy tiện đuổi đi là được rồi, thế mà còn chiêu đãi đồ ăn thức uống, thật sự chẳng hiểu nổi.

Nhiếp Phượng nhìn thoáng qua Mạnh Kiều, sợ cô nghe thấy sẽ buồn bã, lại tức giận nói với con gái: “Con không đồng ý cũng phải đồng ý, cứ quyết định như vậy đi.”
“Hừ! Lưu Mị hung tợn trừng mắt nhìn Mạnh Kiều một cái, cơm cũng chưa ăn được mấy miếng, đã quăng đũa xuống, đứng dậy rời khỏi bàn ăn.

Mạnh Kiều tiếp tục ăn thức ăn, vẻ mặt bình tĩnh, cảm xúc không vì cuộc nói chuyện của bọn họ mà có một chút dao động.

Trong lòng Nhiếp Phượng rất áy náy, hổ thẹn nói với Mạnh Kiều: “Tính cách của chị họ cháu là như vậy, cháu cũng đừng để trong lòng nha.”
“Không đâu.” Mạnh Kiều cười híp mắt nói: “Bác, là cháu gây thêm phiền toái cho hai người.

Cháu sẽ mau chóng tìm được việc làm, đợi đến khi có nơi đặt chân sẽ đi ngay.”
Nghĩ thầm phải nhanh chóng tìm được Thẩm Yến.

Cô cũng không thích ở cùng một phòng với Lưu Mị, càng không thể ở cùng với Nhiếp Chí Minh, tạm thời vẫn nên ở cùng Lưu Mị vậy.

Nhiếp Phượng cảm động vì sự khéo hiểu lòng người của cô, lại lấy một xấp tiền từ trong túi quần ra, lúc đầu số tiền này buổi sáng đưa cho Chí Minh, Chí Minh không chịu nhận, nếu như quan hệ của bọn họ đã là người yêu, thì đưa cho cô cũng giống như nhau.

“Kiều Kiều, tiền này cháu nhận đi, tìm việc làm không phải ngày một ngày hai là có thể tìm được, đi ra ngoài phải có tiền trong người.

Dùng hết mà vẫn còn thiếu thì cứ nói với bác, đừng khách sáo, chúng ta là người một nhà.”
Não bộ của Nhiếp Chí Minh trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.

Hôm qua bọn họ mới quen biết nhau, tại sao cô cả lại đối xử tốt với Mạnh Kiều tốt như vậy, còn nói là người một nhà?
Nhưng lúc nghe thấy ba chữ người một nhà, tim anh ta không tự chủ được mà đạp rất nhanh, nhịn không được nhìn lén cô một cái.

Mạnh Kiều cười híp mắt nhận lấy tiền, mấy lời từ chối qua loa cũng không nói, trên người không có tiền đúng là không có cảm giác an toàn: “Cảm ơn bác, chờ sau khi cháu kiếm được tiền sẽ trả lại cho bác.”
Sau này trả lại là được rồi.

Thấy cô nhận tiền, trong lòng Nhiếp Phượng cũng dễ chịu hơn một chút, cười nói: “Đừng khách sáo, mau dùng bữa đi.”
Quay đầu nói với thằng cháu trai nãy giờ vẫn không lên tiếng của mình: “Chí Minh, đừng chỉ lo ăn một mình, phải gắp thức ăn cho Kiều Kiều đi chứ.”
Nghe thấy cô cả nói như vậy, anh ta ngây người nhìn Mạnh Kiều, gắp thức ăn cho cô?
Anh ta không dám.

Nhiếp Phượng thấy cháu trai mình mặt đỏ rần, nhịn không được cười trộm trong lòng, tính cách của thằng cháu trai này đúng thật là giống như Đại Vỹ lúc trước, thẹn thùng, kín đáo như vậy.


Mạnh Kiều ăn cơm mà không bị Lưu Mị nhìn chằm chằm, ăn càng ngon miệng hơn, trong túi quần có tiền, trong lòng cũng vui vẻ.

Sau bữa ăn, cô ngồi ở trên ghế sô pha xem tivi.

Mặc dù là ti vi trắng đen, nhưng cũng có không ít chương trình giải trí, có tin tức, có phim điện ảnh, có quảng cáo, cũng có phim truyền hình.

Còn Nhiếp Phượng và Nhiếp Chí Minh cùng nhau dọn dẹp phòng ở.

Tháo cái giường đơn trong phòng Lưu Mị ra, chuyển đến căn phòng nhỏ sát đường cái, cho Nhiếp Chí Minh ngủ.

Lại sửa cái giường hai tầng lại cho thật chắc chắc, chuyển đến phòng của Lưu Mị.

Căn phòng này lớn gấp hai so với trước đây, có bàn trang điểm và tủ quần áo bằng gỗ cứng, giường chiếu cũng được trải lại, nàng vẫn nên ngủ ở tầng trên.

Phát hiện thế mà lại có máy điều hoà!
Cô mừng thầm trong lòng.

Sắc mặt của Lưu Mị cũng không tốt đẹp gì cho lắm, tức giận ngồi một bên trang điểm lại, lúc sắp chạng vạng tối, mang theo túi xách, xịt nước hoa, rồi ra khỏi nhà.

Khoảng thời gian này, Mạnh Kiều phát hiện giờ làm việc của Lưu Mị không cố định, có đôi khi là buổi sáng, có đôi khi là buổi chiều, mỗi lần đều ăn mặc trang điểm gọn gàng xinh đẹp.

Gần đây Nhiếp Chí Minh đang tìm công việc, anh ta không biết nói tiếng bản địa, lại không có trình độ học vấn do Hương thị cấp, tìm hơn một tháng cũng không tìm được công việc phù hợp.

Còn Mạnh Kiều thì được Nhiếp Phượng giúp đỡ, thuận lợi lấy được thẻ chứng minh thư.

Cũng dần dần thích ứng được với nhịp điệu cuộc sống ở Hương thị.

Lấy lý do đi tìm việc làm, mỗi ngày đều ra ngoài tìm kiếm tin tức của Thẩm Yến.

Ban đêm, mọi người ngồi trên ghế sô pha xem tivi.

Nhiếp Phượng thấy cháu trai và Mạnh Kiều mỗi ngày đều đi sớm về trễ, phiền não vì chuyện tìm việc làm, đau lòng không thôi, bưng tới cho bọn họ một đĩa trái cây cắt rửa sạch sẽ đặt trên bàn trà.

Mạnh Kiều mệt mỏi ngồi liệt trên ghế sa lon, không muốn cử động một chút nào.

Nhiếp Chí Minh ngồi bên cạnh đang cầm báo đọc quảng cáo thông báo tuyển dụng, hứng thú xoay bút.

Dượng Lưu Đại Vĩ xem tivi, bỗng nhiên kích động nói: “Các cháu xem, mau xem kìa, A Mị đang ở hàng thứ nhất, bộ phim này A Mị cũng có phần tham gia diễn.”
Mạnh Kiều lười biếng ngẩng đầu lên, liếc một cái, ồ, đúng là vậy thật, diễn vai nha hoàn.

Bỗng dưng nhanh trí.

Nếu như cô không tìm thấy Thẩm Yến, vậy thì để Thẩm Yến tìm đến cô là được.

Đợi cô lên TV, nếu như Thẩm Yến ở Hương thị, chắc chắn có một ngày có thể phát hiện ra cô thôi!.