Những Năm 70 Ôm Đùi Người Qua Đường

Chương 72: Ba mẹ Mạnh đến




Nửa đêm, Mạnh Kiều từ trong ác mộng tỉnh dậy.    

Buổi tối trằn trọc, vất vả lắm mới ngủ được, bây giờ bỗng nhiên tỉnh lại, đối mặt với phòng ngủ trống rỗng, bên tai im ắng, tiếng vo ve yên tĩnh.     

Cô từ trên giường đứng lên, xỏ vào đôi dép lê, khoác chiếc áo khoác bên cạnh giường, bước ra cửa phòng.    

Trực tiếp ra sảnh lớn, đi qua sân nhà hình chữ nhật, bên ngoài từng trận gió lạnh xẹt qua, mang theo nhiều bông tuyết mịn, cô giật mình lạnh đến run cả người, hai tay co vào trong áo khoác, co đầu rụt cổ đi đến phòng anh.    

Cửa phòng không khóa, đẩy một cái là mở rồi.    

Nhẹ nhàng đóng cửa, trên bàn học trong phòng có một chiếc đèn mờ mờ, phát ra ánh sáng màu cam nhạt.     

Men theo ánh đèn, rón ra rón rén đi đến bên giường anh, nhìn qua chiếc màn trắng mơ hồ thấy anh đang ngủ.     

Vén màn lên, nhìn anh đang ngủ im lặng, ngũ quan tuấn tú vô cùng, Mạnh Kiều trong lòng vui sướng, rất nhanh đã cởi áo khoác ra, nhanh chóng leo lên giường anh, như con cá chạch mà luồn vào trong chăn ấm.    

Thẩm Yến ngủ không sâu giấc, từ lúc cô rón rén mở cửa, anh đã tỉnh rồi, trong lòng cũng vui vì cô đến đây, nên mới tiếp tục giả bộ ngủ.    

Cô chui vào trong chăn, cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy anh, thân thể anh cường tráng mà ấm áp. Cô thoải mái liên tục cọ, liền nhắm hai mắt lại, hít thật sâu hương vị trên người anh, hơi thở quen thuộc trong trẻo như những cây tuyết tùng trên núi vào mùa đông, trong lòng cũng yên tâm hơn một chút.     

Không lâu sau, trong căn phòng yên tĩnh đã có thể nghe được tiếng cô hít thở, cô đã ngủ rồi.    

Anh không dám động đậy, tự biết là đang ở trước mặt cô, không có gì tự chủ được.    

Quay đầu của cô qua, thấy gương mặt đang ngủ say của cô, khóe miệng anh cong lên, nhẹ nhàng hôn lên đầu cô, nhắm mắt lại.    

Ngoài phòng gió lạnh thấu xương, bông tuyết bay phấp phới.    

Một đêm yên tĩnh.    

Ngày hôm sau, vừa mới hửng sáng, Thẩm Yến theo đồng hồ sinh học đã thức dậy.      

Chậm rãi mở mắt ra, thấy vợ vẫn đang ngủ say sưa, trong lòng bỗng trở nên ấm áp lạ thường, nhẹ nhàng gỡ chân cô đang gác trên người anh ra, cẩn thận giúp cô đắp lại chăn, liền rời giường ra khỏi phòng.    

Những bông tuyết trắng bay trên bầu trời như lông vũ, sân nhà ngoài phòng đã tích tụ một tầng tuyết trắng, trên nóc nhà cũng một mảnh trắng xóa.     

Anh đi thẳng đến nhà bếp.     

Đổ nước vào chiếc nồi sắt trên bếp, bắt đầu đun sôi.    

Mùa đông, mỗi ngày phải dùng một chiếc nồi lớn đun nước liên tục, mới có thể đủ nước dùng trong một ngày.     

Nước sôi, anh liền múc một chậu nước để đi rửa mặt.     

Vào phòng ngủ thay một bộ quần áo ra ngoài, vừa ra tới, liền gặp bà nội.    

Bà thấy cháu trai sáng sớm đi từ phòng của Mạnh Kiều ra, sắc mặt chợt trầm xuống, thở dài một hơi, “A Yến, sao cháu…”    

Lại ngủ cùng nhau?    

Thẩm Yến hiểu ý của bà, mặt anh ửng đỏ, có chút xấu hổ, rất nhanh bình tĩnh lại: “Bà nội, hôm nay ba mẹ Kiều Kiều đến đây, bây giờ cháu phải vào trong trấn mua đồ ăn đã.”

Dừng một chút, lại nói: “Bà, Kiều Kiều nửa đêm tỉnh lại bên cạnh không có ai nên bị sợ, vẫn là không nên ngủ riêng. Về chuyện kia cháu tự có chừng mực, bà cứ yên tâm đi.”    

Bà nội cũng không tiện nói thẳng, đành bất đắc dĩ nói: “Ừ. Đi đi.”    

Ai, sao cháu trai lại không nhịn được chứ, lại còn trộm ngủ cùng nhau. Khi bà nhìn thấy Mạnh Kiều bước ra từ phòng cháu trai, liền giật mình, có chút không hiểu, đêm qua hai đứa rốt cuộc là ngủ như thế nào? 

Mạnh Kiều ngày hôm qua vẫn còn cảm thấy may mắn vì mình vẫn không bị ốm nghén quá, hôm nay vừa ngủ dậy đã buồn nôn, phải nôn vài lần, mới đi rửa mặt được.    

Lúc ăn sáng, bà đưa cho cô một bát mì xào hành, bình thường cô rất thích ăn, nhưng hiện tại mới chỉ ăn một miếng nhỏ, lại không nhịn được mà nôn ra.    

Vừa ngửi thấy mùi đã muốn nôn rồi.     

Thẩm Yến mua đồ ăn về. Tới gần lễ mừng năm mới, ở trong trấn ngày nào cũng vô cùng đông vui, anh mua rất nhiều loại thịt, thời tiết rét lạnh, cũng không lo sẽ bị hỏng.    

Để vào trong bếp, đi ra sảnh lớn liền thấy Mạnh Kiều đang ở dưới bàn nôn khan.     

Nhanh chóng bước đến, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô: “Vợ, rất khó chịu sao?”    

Cô gật gật đầu, nước mắt cũng rơi xuống, vẫn nôn khan không dừng được.    

Lúc này anh có chút hoảng hốt, vội vàng quay đầu lại hỏi bà: “Bà, sao Kiều Kiều nôn dữ dội như vậy? bà có cách nào để bớt khó chịu không?”    

Bà vẫn chăm chú đan áo lông, bình tĩnh nói: “Người phụ nữ nào mang thai cũng sẽ như vậy. Qua thời kỳ này thì sẽ ổn thôi.”    

Thẩm Yến mặc kệ người phụ nữ khác có như thế hay không, nhưng nhìn vợ anh nôn khan khó chịu như vậy, trong lòng cũng vô cùng không yên tâm.    

Lập tức rót chén nước đưa cho cô, “Xúc miệng trước đi.”    

“Ừm.” Cô cầm lấy chén nước, uống một ngụm, sau đó lại nhổ ra.      

Sau khi đứng lên, người cô mềm nhũn ghé vào người anh, giọng nói mềm mại, khàn khàn: “Chồng à, em khó chịu.”    

Trong lòng anh trầm xuống, bàn tay vuố.t ve sau lưng cô, đau lòng nói: “Vợ vất vả rồi, em muốn ăn gì nào?”    

“Không muốn ăn gì cả.” Cô nói giọng khàn khàn: “Em muốn ngủ một lát.”    

Anh nói: “Được, vậy em vào phòng ngủ đi, anh đi thành phố Nguyên đón ba mẹ, em ở nhà đợi anh về nhé, có được không?”    

“Ừm.” âm thanh cô yếu ớt, trở về phòng nằm.    

Bà liếc mắt một cái, yên lặng thu hồi tầm mắt, tiếp tục cúi đầu đan áo lông.    

Nghĩ thầm, rằng lúc trước bà mang thai ba của Thẩm Yến khi mới 17 tuổi, cũng nôn đến chết đi sống lại, ông lão cũng không đau lòng như vậy, trong lòng thầm mắng ông lão.    

Thẩm Yến chờ cô ngủ, nhanh đi ăn một bát mì, lại lái xe ra ngoài.     

Buổi chiều hơn 2h, ba mẹ của Mạnh Kiều xuống xe lửa.    

Mùa đông của thành phố S tuyết rơi rất ít, bây giờ vừa đến thành phố Nguyên, cả người đều run lẩy bẩy.     

Vợ chồng hai người bị đám đông xô đẩy ra khỏi nhà ga.      

Bỗng nhiên, nghe được tiếng gọi trầm thấp, mang theo ý cười: “Ba, mẹ!”    

Bọn họ quay đầu vừa thấy, lòng nao nao.    

Là một chàng thanh niên cao lớn, mặc một chiếc áo choàng màu đen, quần dài đen, giày da bóng loáng, vô cùng thận trọng.    

Ngũ quan của anh thâm thúy, lưu loát rõ ràng, một đôi mắt đào hoa, còn mang theo một chút lạnh lùng, khóe môi cong lên, cả người toát ra vẻ ung dung tự tại.    

Sau 5 năm rửa tội, hào quang trên người còn mạnh hơn trước kia rồi.     

Ba Mạnh nghiêm túc đánh giá anh, trong lòng không khỏi lo lắng.    

Tiểu Kiều từ nhỏ tự ti hướng nội, tính tình yếu đuối, sao có thể gả cho anh ở xa như vậy, chắc là chịu không ít thiệt thòi, có lẽ là sợ cha mẹ lo lắng, mỗi lần gửi thư đều chỉ nói chuện tốt, không nói chuyện xấu?    

Mẹ Mạnh nhìn nhìn xung quanh, cũng không thấy bóng dáng con gái đâu, mở miệng hỏi: “Tiểu Thẩm à, Tiểu Kiều đâu, Tiểu Kiều sao lại không tới vậy?”    

Thẩm Yến xoay người cầm lấy hành lý trong tay ba mẹ Mạnh, cười cười nói: “Ba mẹ, Kiều Kiều đang mang thai. Nhà ga nhiều người, cô ấy ở nhà chờ hai người, chúng ta bây giờ trở về thôi!”    

Mang thai?    

Ba mẹ mạnh bốn mắt nhìn nhau, đi theo sau Thẩm Yến, mẹ Mạnh vẻ mặt nghi hoặc nói: “Lúc trước gửi thư, sao lại không nói chuyện này?”    

Anh kiềm chế vui mừng trong lòng, giọng nói vui vẻ: “Là ngày hôm qua mới vừa được xét nghiệm ở trạm y tế, thầy thuốc nói chắc khoảng được 1 tháng rồi.”    

Ba mẹ Mạnh gật gật đầu.    

Đi theo Thẩm Yến ra khỏi nhà ga.    

Bên ngoài gió lạnh cùng tuyết rơi, bên ngoài nhà ga, không có nhà cao tầng, toàn bộ đều các các công trình kiến trúc cũ nát, xe cộ đi lại trên đường cũng không nhiều, trong lòng không khỏi lạnh đi một chút.    

Khoảng cách kinh tế giữa thành phố Nguyên và thành phố S thật sự quá lớn.     

Trên đường ngay cả xe giao thông công cộng cũng ít gặp, cho nên bọn họ vào trong thôn kiểu gì?    

Đi thẳng đến một chiếc xe hơi màu bạc xa hoa ở ven đường, bọn họ đều giật mình ngây ngẩn cả người.    

Thẩm Yến bỏ hành lý vào phía sau xe, lại mở cửa xe ra: “Ba mẹ, lên xe đi.”    

“Ừm.” Ba Mạnh đáp lại, liền nháy mắt với mẹ Mạnh đang ngơ ngác, cùng nhau bước đến.      

Chiếc xe này có vẻ còn cao cấp hơn những xe của các vị lãnh đạo nhỉ?     

Hai người thật cẩn thận ngồi lên.    

Thẩm Yến khởi động xe, quay đầu lại nói với họ: “Ba mẹ, hai người nghỉ ngơi chút, khoảng bốn mươi lăm phút là về đến nhà rồi.”    

“Ừ, được.” Mẹ Mạnh đáp lại, ánh mắt sáng lên, cảm giác có hơi qua loa.     

Lúc trước có từng ngồi qua xe của lãnh đạo, ghế không thoải mái như này, nội thất cũng không cao cấp thế này, có thể sở hữu một chiếc xe như vậy trong thời đại này, chắc không phải là người thường!    

Ba Mạnh không khỏi tò mò hỏi: “Tiểu Thẩm, chiếc xe này là sao vậy?”    

Thẩm Yến cười, thản nhiên nói: “Ba, xe là con mua ở thành phố Hương.”    

Lúc trước gặp mặt, cảm thấy chàng trai này tính cách không tồi, không kiêu ngạo không nịnh nọt, không có ý xấu, về sau sẽ làm nên chuyện gì đó, quả thật là như vậy.    

Càng là như vậy, thì càng lo lắng cho tình cảnh của con gái.    

Bách Trượng Ao tuy rằng không phát triển bằng trong thành phố, nhưng ít nhất cũng không phải núi lớn hoang dã, hoàng cảnh tốt hơn so với tưởng tượng của ba mẹ Mạnh, trong thôn sạch sẽ sạch sẽ, phòng ốc chằng chịt.    

Chiếc xe chạy đến trước cửa một tòa nhà kiến trúc kiểu nhà Thanh, ngói màu xanh, trên mái nhà có chạm khắc đá và gỗ rất tinh xảo, vật liệu tốt, cổ kính.

Một trận tiếng chó sủa vang lên.    

Thẩm Yến xuống xe, mở cửa sau ra, cười cười nói: “Ba mẹ, chúng ta về đến nhà rồi.”    

Sau đó lại mở cốp xe ra, lấy hành lý của bọn họ ra.    

Mạnh Kiều ở trong phòng nghe được tiếng xe ngoài cửa, biết bọn họ đã trở về. Vội vàng xuống giường, đi dép vào rồi bước ra ngoài.     

Vừa mở cửa, đã thấy được khuôn mặt dịu dàng của mẹ Mạnh.     

Bọn họ trong nháy mắt nhìn thấy con gái, hốc mắt phiếm hồng, đứa con gái năm năm không gặp đang ở ngay trước mặt, nỗi lo lắng cuối cùng cũng biến mất.    

Mạnh Kiều cười cười, ngọt ngào kêu lên: “Ba mẹ!”    

“Tiểu Kiều…”    

Không kịp hàn huyên, ba người đã kích động ôm nhau.    

Cô trong lòng cảm động không thôi, có thể cảm nhận được tình cảm gia đình từ ba mẹ Mạnh.      

Thẩm Yến thấy vợ vui như vậy, anh cũng vô cùng vui mừng, cong miệng cười, nói: “Bên ngoài lạnh lắm, mau vào nhà đi.”    

Mạnh Kiều kéo tay bọn họ vào, cười nói: “Ba mẹ, vào đi thôi. Chúng con đã sắp xếp phòng cho hai người rồi.”    

Rảo bước tiến lên cửa chính, hướng lên trời, sân hình chữ nhật, hai phòng bên cạnh, đi phía trước là sảnh lớn, hai bên sảnh lớn là các phòng ngủ.

Ben trái sân nhà có ba gian phòng, hai gian phòng khách, một gian nhà kho. Bên phải cũng có ba gian phòng, là phòng bếp, sài phòng, cùng buồng vệ sinh.    

Bà cũng từ sảnh lớn đi ra, khuôn mặt tươi cười đón chào: “Thông gia, đi đường vất vả rồi.”    

Ba mẹ Mạnh nắm tay bà, cười nói: “Bà, Tiểu Kiều nhờ bà chăm sóc.”    

Trước kia trong thư, Tiểu Kiều khen bà nhiều lắm.    

Bà có chút thẹn thùng: “Thông gia khách khí rồi, là chuyện nên làm, là chuyện nên làm.”    

Thẩm Yến mang hành lý của hai người vào phòng, rồi quay lại sảnh lớn.    

Mạnh Kiều bưng chén trà nóng đưa ba mẹ uống cho ấm.    

Ngoài phòng tuyết rơi nhiều, mọi người ngồi vây quanh lò sưởi cùng nhau nói chuyện phiếm.