Những Năm Tôi Dùng Phi Nhân Loại Làm Diễn Viên

Chương 25: Đạo diễn Chung đến rồi




“Anh Lạc anh Lạc, dậy thôi, sắp làm việc rồi.”

Lạc Hòe rã rời mà tỉnh dậy, gương mặt rất tiều tụy.

Khoảng thời gian rời khỏi biệt thự, mỗi ngày cậu rất bận.

Trước đây một ngày chạy mấy đoàn làm phim, bận đến nửa đêm mới được nghỉ ngơi. Sau khi vào đoàn làm phim này, mỗi ngày cậu vẫn phải đi theo đoàn.

Diễn viên khác chỉ cần trang điểm xong, lúc quay phim đến phim trường là được, cho dù tiến độ quay phim hơi gấp thì cũng không mệt.

Lạc Hòe lại cần theo đoàn toàn bộ quá trình, không có cậu thì nhân viên làm việc đều không dám vào phim trường, sợ lại chạm phải tà ma gì đó.

Vì thế bây giờ mỗi ngày Lạc Hòe phải vào sân đầu tiên, rời đi cuối cùng, sau khi cậu vào đoàn thì người khác mới vào chỗ, đến cả nhân viên vệ sinh cũng làm muộn hơn cậu.

Để bảo đảm Lạc Hòe có thể đến phim trường đúng giờ, bên sản xuất còn thuê trợ lý cho cậu, mỗi ngày gọi cậu dậy.

Công việc cường độ cao khiến Lạc Hòe hơi mệt mỏi, nhưng cậu vẫn trẻ, không đến mức không chống đỡ nổi.

Nhưng sáng nay tỉnh dậy, rõ ràng trạng thái của Lạc Hòe rất kém, cả người trông vô cùng sa sút, trang điểm đậm vẫn không che được trạng thái mệt nhọc của cậu.

“Anh Lạc, hôm nay trông anh rất mệt, có cần tôi tìm đoàn làm phim mượn xe phòng, đợi đến chỗ quay thì anh ngủ thêm không?” Trợ lý hỏi.

Bên sản xuất cũng không bóc lột Lạc Hòe lắm, chỉ cần không có cảnh của cậu, người ở trong phim trường thì nghỉ ngơi ở đâu cũng được.

Lạc Hòe vốn không cần đối xử đặc biệt, cậu chỉ là một diễn viên tuyến mười tám mờ nhạt, có thể tham gia diễn nam ba của phim tiên hiệp chế tác lớn đã rất may mắn rồi, sao có thể mặt dày yêu cầu quá nhiều ưu đãi? Hơn nữa trước đây dù cậu làm việc hơi mệt, buổi tối chỉ cần ngủ đủ năm tiếng, là ngày hôm sau đã phấn chấn tinh thần.

Nhưng hôm nay khác, cậu bắt đầu dậy từ sáng sớm, đã cảm thấy cả người đau nhức, làm động tác hơi mạnh thì khe xương cũng nhói.

Lạc Hòe là người chịu khó siêng năng, nhưng cũng không phải người khắt khe với bản thân. Bây giờ khó chịu như vậy, cậu cũng không từ chối: “Nếu như tiện, anh giúp tôi tìm chỗ nghỉ ngơi đi, hình như tôi cảm rồi.”

“Đảm bảo sắp xếp ổn thỏa!” Trợ lý vỗ ngực cam đoan.

Trợ lý vội giúp Lạc Hòe sắp xếp đồ cần mang đến đoàn làm phim như tóc giả v.v, lúc này một chiếc nhẫn rơi ra trong đống đồ, trợ lý nhặt chiếc nhẫn lên nhìn, sợ hãi gọi: “Anh Lạc, đá quý trên nhẫn của anh hỏng rồi. Trời ơi, không lẽ là tôi làm hỏng sao? Chiếc nhẫn này bao nhiêu tiền!”

Lạc Hòe vừa rửa mặt xong, cậu cầm khăn mặt đến trước trợ lý, thấy ru-bi giả trên nhẫn chia năm xẻ bảy, cậu an ủi trợ lý: “Không phải anh làm hỏng, tối qua trước khi về khách sạn đã hỏng rồi. Với lại cái này không đáng tiền, anh yên tâm.”

“Dọa chết tôi rồi.” Trợ lý thở phào.

Lạc Hòe cầm chiếc nhẫn nhìn một lúc, có hơi nghi ngờ trong lòng. Hôm qua lúc nói chuyện với Tưởng Phần, chiếc nhẫn này vẫn hoàn hảo, hôm qua cậu cũng không có cảnh, luôn cẩn thận bảo vệ món trang sức còn sót lại. Ai ngờ buổi tối về phòng nhìn, vẫn bị hỏng.

Có lẽ chất lượng quá kém, bị mặt trời chiếu vào.

Lạc Hòe không nghĩ nhiều, chuẩn bị xong thì ngồi vào xe vội đến đoàn làm phim, trên đường cậu mơ màng dựa vào ghế đi, lúc nửa tỉnh nửa mê thì nghe thấy trợ lý nói chuyện với tài xế, nói hôm qua là rằm tháng bảy âm lịch, ánh trăng buổi tối rất đẹp, qua một tháng nữa là tết Trung Thu, có thể ăn bánh trung thu không có chất dinh dưỡng.

Rằm âm lịch à, đêm trăng tròn trước cậu vẫn ở đoàn làm phim của đạo diễn Chung, tối đó chị Thích nhìn ánh trăng dịu dàng nói rằng còn một tháng nữa là đón lễ rồi.

Mười lăm tháng bảy là ngày lễ gì sao? Lạc Hòe hoang mang, cậu vẫn chưa biết rõ chuyện này, thì đã ngủ thiếp đi.

Đang ngủ, cậu bỗng nghe thấy tiếng trẻ con khóc khàn giọng vang bên tai, Lạc Hòe giật mình tỉnh dậy, thấy xe đã dừng lại, tài xế không ở trên xe.

Trợ lý thấy cậu tỉnh rồi, xách bình giữ nhiệt nói: “Anh Lạc, chúng ta đã đến phim trường rồi, sáng sớm anh chưa ăn cơm, bây giờ đói không? Muốn ăn cháo đậu xanh giải nhiệt không?

“Tôi không muốn ăn.” Lạc Hòe ngồi không yên, bò từ vị trí ngồi lên giường của xe phòng, nặng nề nằm xuống, mơ màng nói một câu: “Để tôi ngủ thêm một lúc.”

Trợ lý không dám quấy rầy cậu, thấy hình như cậu hơi lạnh, anh ta bèn quan tâm mà đắp chăn cho cậu, còn tiện tay sờ trán Lạc Hòe, thấy cậu không phát sốt mới yên tâm ngồi bên cạnh nghịch điện thoại.

Trong giấc mơ của Lạc Hòe toàn là tiếng trẻ con khóc, âm thanh từ xa đến gần, còn càng ngày càng lớn, khiến cậu rất nhức đầu, muốn mau tỉnh dậy cũng không làm được.

Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, màn hình bật sáng, một hình chữ “Quỳ” lóe lên trên màn hình.

Đây là hình đại diện liên lạc mà Lạc Hòe cài đặt riêng cho Chung Cửu Đạo, hình này do cậu chụp trên một chiếc vòng cổ khá lớn, rồi dùng kỹ thuật PS kéo nó từ trên trang sức xuống. Lạc Hòe cảm thấy ký hiệu thần bí này vô cùng giống tình cách cẩn thận từng li của đạo diễn Chung.

Giây phút điện thoại sáng lên, tiếng trẻ con khóc lập tức biến mất, đầu óc của Lạc Hòe cũng tỉnh táo hơn, trước đó mí mắt trên và dưới như dính chặt vào nhau, kiểu gì cũng không thể mở mắt, bây giờ lại ung dung thức giấc.

Lạc Hòe ngồi dậy, phát hiện đau mỏi trên người cũng giảm đi nhiều, xem ra ngủ bù quả nhiên hiệu quả.

Cậu như tràn đầy năng lượng, dồi dào sức sống mà nghe máy: “Alo, là đạo diễn Chung sao?”

“Là tôi.” Giọng nói khiến người ta yên tâm của Chung Cửu Đạo truyền tới từ ống nghe, “Tôi muốn tới ghé thăm, đến gần đoàn làm phim của các cậu, nhưng mà họ không cho vào.”

Trước nay đoàn làm phim quay phim không cho người ngoài vào, một vài trạm tỷ có quan hệ sẽ được người ta đưa vào đoàn làm phim. Sau khi đoàn làm phim này liên tục xảy ra chuyện, lo tin tức lộ ra ngoài và người khác bị thương, nên đã nghiêm cấm trạm tỷ và tay săn ảnh đi vào, diễn viên đưa vào cũng không được, Chung Cửu Đạo bị cản ở ngoài cửa như vậy.

“Anh đến thăm tôi sao?” Lạc Hòe vui mừng hỏi.

“Đương nhiên, cậu là nghệ sĩ của công ty chúng tôi, dựa vào năng lực của bản thân nhận được nhiều công việc như vậy, tất nhiên tôi phải ghé thăm.” Chung Cửu Đạo nói: “Hơn nữa tôi cũng muốn học tập cách quay của đoàn làm phim lớn, mong có thể học hỏi.”

“Tôi đi đón anh ngay.” Lạc Hòe phấn chấn tinh thần mà xoay người, vui sướng xuống xe.

“Anh Lạc, anh đi đâu?” Trợ lý đang chợp mắt lập tức đứng lên.

“Tôi đi đón người, sẽ về nhanh thôi.” Lạc Hòe nói với trợ lý.

“Tôi đi với anh.” Trợ lý gấp gáp đi theo Lạc Hòe.

Hai người chạy chậm đến cổng, từ xa đã nhìn thấy một người cao lớn đứng bên ngoài, còn có mấy cô gái vây quanh anh hỏi gì đó.

Chỗ quay của đoàn làm phim cũng là khu phong cảnh, cảnh chưa cho thuê đều có thể tham quan. Có nhiều fan sẽ mua vé vào khu phong cảnh đợi ngoài đoàn làm phim, mong có thể gặp được nghệ sĩ khi người ta đi hoặc tan làm. Đương nhiên chuyện này không được đề xướng, sẽ dẫn đến rất nhiều tai nạn an toàn.

Cũng có người qua đường biết chỗ này quay phim, sẽ tò mò đi đến xem, nhưng không ở lại quá lâu.

Sau khi Chung Cửu Đạo thoát khỏi kính lọc đạo diễn, là một người trẻ vừa cao vừa ngầu. Anh đút hai tay vào túi, dựa vào tường đợi người, góc nghiêng xuất sắc hơn người, khiến khá nhiều người tưởng anh là ngôi sao mà chụp ảnh.

Còn có cô gái hơi to gan đến bắt chuyện, Chung Cửu Đạo lịch sự mà trả lời đơn giản câu hỏi của họ.

“Anh thật đẹp trai, là ngôi sao à?” Cô gái A hỏi.

Chung Cửu Đạo: “Không phải.”

“Giọng nói cũng rất hay, là diễn viên lồng tiếng ư?” Cô gái B hỏi.

Chung Cửu Đạo: “Không phải.”

Cô gái C: “Vậy anh là người mẫu? Nhân viên làm việc?”

Chung Cửu Đạo: “Đều không phải.”

“Đạo diễn Chung!” Lạc Hòe cách cánh cửa vẫy tay về phía Chung Cửu Đạo.

“Tôi tới tìm người.” Anh lịch sự mà gật đầu ra hiệu, anh rất có phong độ, người xung quanh không kìm được mà nhường một con đường.

“Anh ơi, anh ấy là bạn tôi, có thể vào không?” Lạc Hòe nói với anh bảo vệ ở cửa.

Bạn của người khác thì không được, nhưng bạn của bé cứu tinh Lạc Hòe chắc chắn được, muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu.

Bảo vệ mở cửa cho qua, Chung Cửu Đạo đến trước mặt Lạc Hòe, thấy ấn đường của cậu nổi màu đen, mây đen che đỉnh đầu, rõ ràng đã bị oán khí vào người, muộn chút nữa sợ là có chuyện xấu xảy ra.

Chung Cửu Đạo dùng tay trái nhanh chóng vẽ bùa, giây phút đến gần Lạc Hòe, anh ấn ngón tay lên trán của cậu, oán khí lập tức tan hết, vành mắt đen của Lạc Hòe nhạt đi, giá trị nhan sắc tăng hơn nhiều.

Người vây bên ngoài nhìn thấy hành động nhẹ nhàng ấn trán Lạc Hòe của Chung Cửu Đạo, không biết vì sao hét lên, còn có người hô to: “Yêu rồi yêu rồi.”

Anh bảo vệ vội hỏi: “Ai bị đụng[1]? Có bị thương không, cần gọi bác sĩ không?

[1] 嗑到了=恋爱了= yêu (đương) rồi. Mà đập, đụng trúng gì đó cũng là 嗑到

“Không có không có.” Mọi người vội vàng giải thích, còn không nhịn được mà bật cười.

“Bị đụng mà còn cười, đừng tụ tập nữa, mau giải tán, dễ bị thương đó.” Anh bảo vệ làm tròn bổn phận mà thực hiện trách nhiệm.

Lạc Hòe trong đoàn làm phim không biết người bên ngoài đang hô hào cái gì, cậu che trán, rất tò mò vì sao đạo diễn Chung ấn trán mình.

Chung Cửu Đạo giải thích đơn giản: “Trán cậu đen đen, tôi cho rằng dính đồ bẩn gì đó, nên tiện tay lau đi.”

“Sáng nay tôi dậy cả mặt cũng đen xì.” Lạc Hòe nói: “Chắc do gần đây nghỉ ngơi không đủ, vừa ngủ bù một giấc đã khỏe hơn rồi.”

Chung Cửu Đạo đi đến một nơi người bên ngoài không nhìn thấy, lấy ra một cái kết dây, sẵn tiện treo trên eo Lạc Hòe.

Lạc Hòe nhìn kỹ, đây vẫn là một chữ “Quỳ”.

“Đạo diễn Chung, anh tự tay bện sao?” Lạc Hòe hỏi.

Chung Cửu Đạo gật đầu: “Mua ở khu phong cảnh ngoài kia, đồ trang sức ở đây đắt quá, trên mạng bán một đống đồ chỉ 9.9 tệ, ở đây tốn 20 tệ mới mua được một cái. Dây năm màu này khá rẻ, năm tệ một sợi, tôi mua hai sợi bện thành kết dây, cậu dùng tạm hai ngày trước, đồ tôi mua qua mạng ngày mai sẽ đến.”

“Anh lại tặng đồ cho tôi rồi.” Lạc Hòe có hơi ngại, nhưng mà cậu sờ kết dây mà đạo diễn Chung tự bện, thật sự rất thích nó.

“Cậu đóng bộ phim lớn có độ tuyên truyền cao, logo của công ty không thể đứt.” Chung Cửu Đạo thuận miệng giải thích.

Trợ lý bên cạnh: “...”

Anh ta không nhìn lầm, cái người được Lạc Hòe gọi là “đạo diễn Chung” này thật ra đang theo đuổi Lạc Hòe đúng không? Cho dù là thân thiết ấn trán hay là tặng kết dây tự bện, đều là hành động lúc đang theo đuổi người khác mới có.

Nhưng mà lần đầu tiên anh ta thấy kiểu theo đuổi người khác một cách keo kiệt như vậy, đến món trang sức giả 20 tệ cũng không nỡ mua, chỉ tiêu 5 tệ mua dây bện!

Trợ lý nghĩ đến đồ trang sức rách nát mà Lạc Hòe xem như bảo bối cất trong hộp, không khỏi đau lòng cho Lạc Hòe.

Tuy trợ lý gọi Lạc Hòe là anh Lạc, thực tế tuổi tác lại lớn hơn cậu, gọi là “anh” cũng chỉ là một xưng hô tôn trọng thôi.

Anh ta lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, trước đây còn là trợ lý của nghệ sĩ có tiếng, từng gặp quá nhiều người, nhưng hiếm khi gặp được người đơn thuần như Lạc Hòe.

Có cần nhắc nhở Lạc Hòe, đừng để cậu bị người ta lừa không?

Nhưng trông Chung Cửu Đạo vừa cao lớn vừa có thể đánh nhau, còn cả người toàn mùi cao quý, xem ra không dễ chọc.

Thôi vậy, cuối cùng trợ lý lựa chọn từ bỏ, im lặng đi theo sau hai người.

Lạc Hòe thấy Chung Cửu Đạo đến thăm thì rất vui mừng, liên tục nói chuyện đoàn làm phim gặp phải với anh, Chung Cửu Đạo vừa nghe vừa quan sát tình hình của đoàn làm phim, kiểm tra xem rốt cuộc ở đây xảy ra chuyện gì.

Trước khi đến, Chung Cửu Đạo đã hỏi thăm hai thiên sư được đoàn làm phim mời tới, một là tán tu [2] tự học thành tài, một là được thế gia thiên sư đào tạo. Hai người rất nổi tiếng trong nghề, là người có bản lĩnh thật sự, vấn đề mà họ không giải quyết được, nhất định không đơn giản.

[2] Tán tu là chỉ những người tu luyện không theo tông phái

Quan trọng nhất là, Chung Cửu Đạo tặng Lạc Hòe nhiều bùa chữ như thế, cho dù một mình Lạc Hòe vào biệt thự cũng có thể chống đỡ, ác ma bình thường chỉ dùng trang sức cọ sát đã có thể cọ chết. Bây giờ tất cả trang sức đều vỡ rồi, tà ma trốn trong đoàn làm phim không yếu mà còn mạnh thêm, chuyện này không bình thường.

Là thứ gì có thể khiến tà ma càng lúc càng mạnh khi đang bị trấn áp? Chung Cửu Đạo cẩn thận suy nghĩ sách vở anh từng xem và chuyện từng xử lý trước đây.

Trợ lý đi bên cạnh thấy Lạc Hòe nói chuyện vui vẻ, nhưng rõ ràng Chung Cửu Đạo không nghiêm túc nghe, nhất thời không đành lòng nhìn nữa.

Chung Cửu Đạo này, vốn không thích bé cứu tinh Lạc Hòe của họ, chỉ muốn chơi đùa thôi, anh ta không nhịn nổi nữa, đợi sau khi Chung Cửu Đạo đi, nhất định anh ta phải tìm cơ hội nhắc Lạc Hòe cẩn thận.

Trợ lý cứ tưởng Chung Cửu Đạo chỉ đến thăm Lạc Hòe, sẽ nhanh chóng rời đi.

Ai ngờ sau khi Chung Cửu Đạo đến phim trường, nói chuyện với phó đạo diễn một lúc, thì đột nhiên trở thành trợ lý đạo diễn, nán lại đoàn làm phim này không đi.

Hóa ra trước đây lúc anh thực tập từng làm việc dưới tay phó đạo diễn này, rất được phó đạo diễn khen ngợi. Hôm nay anh chủ động nhắc muốn đi theo học tập một khoảng thời gian, là học tập chứ không phải tìm công việc, có ai không muốn trợ lý miễn phí, cộng thêm Chung Cửu Đạo có phẩm chất tốt, nên phó đạo diễn đồng ý ngay.

Lạc Hòe thấy Chung Cửu Đạo cũng ở lại đoàn làm phim, vui đến mức suýt bay lên, cả ngày dính phía sau Chung Cửu Đạo giúp đông giúp tây, tràn đầy sức sống hơn trước đây nhiều.

Cứ bận bịu đến buổi tối đoàn làm phim kết thúc công việc, Lạc Hòe bảo Chung Cửu Đạo đến phòng cậu nghỉ ngơi, anh đã từ chối.

Anh nói dối mình đặt phòng ở khách sạn khác, tối nay vẫn chưa trả phòng, ngày mai sẽ chuyển tới.

Đợi người của đoàn làm phim đi hết, Chung Cửu Đạo lượn một vòng, lại quay về phim trường. Phim trường này có ma quỷ lộng hành, ban đêm bảo vệ cũng không dám ở lại, không có người ngăn cản Chung Cửu Đạo, anh nhẹ nhàng nhảy tường đi vào.

Đứng trong phim trường, Chung Cửu Đạo lấy ví tiền, mở ra thì bên trong không có tiền, mà là nhét ba mươi ba người giấy.

Chung Cửu Đạo rút người giấy ra, nói với họ: “Phim trường hơi lớn, một mình tôi tìm ngọn nguồn oán khí sẽ lâu, mọi người cũng đi tìm đi.”

Ba mươi ba người giấy rơi xuống đất biến thành hình người, chính là ba mươi ba con ma của biệt thự.

Họ tắm mình dưới ánh trăng, ngẩng đầu ngắm bầu trời, tò mò mà nhìn cảnh vật lạ lùng xung quanh.

“Hơn bảy mươi năm rồi.” Thích Vãn Liên thoải mái giơ cánh tay dưới ánh trăng, nhắm mắt nói khẽ: “Hơn bảy mươi năm tôi chưa từng thấy ánh trăng ngoài biệt thự rồi.”

“Đây là thế giới bên ngoài ư.” Thẩm Lạc Sơn cảm thán, “Lúc đạo diễn Chung cầm đĩa phim thì tôi đã nghĩ, rốt cuộc bên ngoài đã thay đổi thành thế này rồi sao? Cuối cùng có thể ra ngoài xem.”

Phó Nguyệt nhẹ nhàng bay lên, đứng ở chỗ cao nhất của đoàn làm phim nhìn xuống dưới, thấp giọng bảo: “Cái đài cao như vậy, ngã xuống sẽ được chết ngay.”

Mỗi con ma đều bày tỏ suy nghĩ của mình với thế giới bên ngoài, lúc này Chung Cửu Đạo vỗ tay, không hiểu tâm trạng nói: “Cả thế giới chỉ có một mặt trăng, đứng đâu tắm trăng cũng như nhau, mau làm việc.”