Những Ngày Tháng Yêu Thầm

Quyển 3 - Chương 14




Đêm hôm đó chúng tôi ngoại trừ hôn nhau và không ngừng bày tỏ nỗi lòng cho nhau thì không còn làm gì cả, như vậy đã hạnh phúc lắm rồi, và cũng không màn thú vui thể xác nữa. Cảm giác cứ như là bạn bè tâm đầu ý hợp hay là người yêu xa cách đã lâu lâu ngày gặp lại, tâm tư bày tỏ hoài không hết. Cho đến trời sắp sáng, cả 2 mới tranh thủ chợp mắt một lúc. Nhưng buổi sáng thức dậy lại tỉnh táo gấp trăm lần. Nhân lúc hắn đang vệ sinh cá nhân, tôi ra phố mua thức ăn sáng. Khi cả 2 ngồi vào bàn ăn, hắn nhìn tôi rồi nhìn thức ăn trên bàn, buột miệng thốt ra 2 từ: "Tuyệt thật..."

Đúng vậy! tuyệt thật! những ngày tháng được bên nhau như vậy quả đúng là tuyệt thật. Không cần phải suy đoán hắn đang làm gì? bởi vì đã có hắn bên cạnh, cũng không cần phải suy đoán hắn đang suy nghĩ điều gì, bởi vì tôi và hắn đang yêu nhau. Chúng tôi cùng nhau đi làm, khi bước vào thang máy thì gặp Lưu Giai, cô ta không khỏi kinh ngạc:

"Tiểu Hải! nhìn không ra nhé! không phải hôm qua say đến nỗi không biết trời trăng sao sáng nay lại tỉnh táo quá vậy?"

"Đây là bí mật! Bí mật không thể cho cô biết được!" Tôi cười nói, lâu lắm rồi tôi không vui vẻ nói đùa với đồng nghiệp như vậy rồi. Lưu Giai lại thì thầm bên tai hắn:

"Bí mật gì vậy? Anh biết không? nói cho em nghe nhanh lên!"

"Không phải đã nói rồi sao, đây là bí mật, bí mật của cánh mày râu!" Hắn cố tình nói thật lớn: "Bí mật không thể cho em biết!"

Lưu Giai nghiến răng nhéo hông hắn một cái, rồi quay sang lườm tôi: "Tốt lắm! 2 người cấu kết lại ăn hiếp một mình tôi, thật quá đáng!"

Suy nghĩ lại những lời cô ta vừa nói cũng rất chính xác, trong lòng lại cảm thấy chút áy náy: "Được rồi! không phải cô muốn nghỉ phép 2 ngày sao? tôi phê duyệt, được chưa?"

Vừa nghe xong, cái miệng đang méo xệch của cô ta từ từ chuyển thành nụ cười tươi như hoa: "Cũng là Giám đốc Âu biết ga-lăng, cám ơn nhé!"

Vừa ngồi vào bàn làm việc, tôi liền tìm cuốn nhật ký ấy, vừa mở ra, quả nhiên có 2 vé xem hoà nhạc và một tờ giấy nhỏ: 7 giờ tối nay tôi chờ anh ở đại sảnh, không gặp không về! Trương Nhuệ.

Tôi ngây người trong một lúc, không ngờ tôi và hắn đã từng có cơ hội tốt như vậy để bày tỏ tình cảm với nhau nhưng đã bị bỏ lỡ, thật đáng tiếc. Suốt buổi sáng hôm đó tôi không thể nào tập trung vào công việc, lâu lâu lại lật cuốn nhật ký ra xem, xem đi xem lại nhiều lần. Dường như Lưu Giai đã nhận ra điều này, nhìn tôi mấy lần với ánh mắt nghi ngờ. Cuối cùng cô ta chịu không nỗi nữa, nhân lúc tôi lật cuốn nhật ký ra lần nữa bèn chạy qua bên tôi và hỏi:

"Bảo bối gì vậy? tôi thấy anh đã xem đi xem lại nhiều lần rồi!"

Tôi nhanh chóng gấp lại và bỏ vào ngăn kéo rồi cười nói: "Không có gì! đến giờ cơm rồi, đi! hôm nay tôi mời!"

Cô ta giương to cặp mắt nhìn tôi: "Hey! Âu Tiểu Hải, có phải anh đã làm điều gì có lỗi với tôi không? nếu không sao hôm nay khác thường quá vậy?"

Tôi có chút ngại ngùng đáp: "Không tốt với cô thì ngày nào cô cũng chu cái mỏ ra, đối xử tốt với cô thì cô lại nói tôi mang ý xấu, a đầu như cô sao khó hầu hạ quá vậy?"

Cô ta quay qua làm trò khỉ và lè lưỡi, bèn lôi tôi theo hướng căn-tin. Khi đến đó, tôi và Trương Nhuệ ngồi đối diện nhau, Lưu Giai thì vừa ăn vừa nói, cái miệng tíu ta tíu tít không ngừng, hắn vừa ăn vừa trả lời qua loa và gật đầu lia lịa, nhưng cặp mắt lại không rời khỏi tôi, khiến tôi không được tự nhiên lắm, mắc cỡ đến nỗi đỏ cả mặt, lại sợ bị Châu Dương ngồi bên cạnh phát hiện nên đã đưa chân dưới gầm bàn đá nhẹ hắn một cái, hắn nhìn tôi và la lên: "Sao anh đá tôi?"

Thức ăn trong miệng tôi xuýt nữa phun ra, với khuôn mặt đỏ bừng bừng, tôi không còn biết nói gì hơn, một lúc sau tôi mới ngại ngùng nói: "Xin lỗi! tôi... tôi... tôi không cố ý!". Trong lòng lại hận hắn đến chết, hắn cũng suy đoán được ý của tôi, nên cũng không nói gì, tiếp tục cặm cụi ăn.

Lưu Giai chỉ vào mặt tôi rồi cười nói: "Âu Tiểu Hải! hôm nay anh nhất định không bình thường, chỉ đá nhẹ một cái thôi mà, sao mặt anh đỏ bừng bừng vậy?"

Bị cô ấy chỉ điểm khiến tôi thật bối rối, không biết phải làm sao, chỉ biết ngồi lặng lẽ mà nghiến răng, trong lòng lại hận cô ả và tên nhóc đó tận xương tuỷ. May thay Châu Dương kịp thời giả i vây cho tôi: "Tiểu Hải! Có phải tại tối qua anh uống quá chén không, chắc bị cảm lạnh rồi!"

Tôi như vớ được cái phao cứu hộ, liền cười và gật đầu lia lịa: "Đúng... đúng rồi, tôi cũng cảm thấy đầu óc có chút choáng váng."

Lưu Giai hết cách, tôi quay sang nhìn hắn, hắn đang cười khúc khích. Tôi rũa thầm, hãy đợi đấy! rồi ta sẽ cho nhà ngươi biết tay. Cuối cùng cũng xong bữa cơm, tôi hồi hộp đến nỗi 2 bàn tay cũng chảy cả mồ hôi. Giờ tan sở tôi cố tình về thật trễ, mọi người gần như về hết, tôi mới rời khỏi phòng làm việc, khi đi ngang phòng làm việc của hắn, quả nhiên hắn vẫn còn đó...