Những Ngày Tháng Yêu Thầm

Quyển 3 - Chương 23




Chúng tôi vừa ăn vừa bàn bạc tiết mục tiếp theo, hắn suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Không phải em muốn nghe nhạc à? Anh sẽ dẫn em đi tiếp xúc với các ban nhạc của Bắc Kinh!"

Tôi cảm thấy rất thú vị, xuýt nữa thì quên đi hắn vốn tốt nghiệp trường âm nhạc. Trước tiên chúng tôi đến khu phố buôn bán nhạc cụ Pha Lê, khi đến trạm xe điện ngầm, bên lề đường có một ông lão mù đang kéo Nhị Hồ, hắn đứng bên cạnh nghe một hồi lâu, sau khi lão già chơi xong một bản, hắn tiến về phía lão già đó:

"Ông cụ! Bản "Cô gái chăn cừu" ông chơi ngày càng hay!"

"Đợi chút! để tôi nhớ xem, anh là Trương Nhuệ phải không?"

"Ngay cả cháu ông cũng quên à?"

"Lâu rồi không được nghe tiếng đàn của cháu, ông sắp quên mất rồi, cháu đã tốt nghiệp chưa? có mang theo guitar không? đàn cho ông nghe một bản được chứ?"

"Cháu không chơi đàn nữa!" Tôi thấy khuôn mặt hắn hiện rỏ sự buồn bã, tôi hiểu rất rõ hắn thật sự rất yêu thích âm nhạc. Đi học mấy năm trời, bây giờ lại buông xuôi hắn có cảm giác không nỡ cũng đúng thôi.

"Vậy kéo violin cũng được, chơi cho ông nghe bản "Lương - Chúc" nhé!"

Hắn quay lại nhìn tôi, tỏ vẻ ngại ngùng rồi đáp: "Ông ơi! hôm nay cháu không đem theo nhạc cụ nào cả, lần sau nhé!"

"Thằng nhóc này! tại sao lại không đem theo đồ nghề kiếm sống bên người được chứ?"

Hắn bỏ 50 đồng vào cái hộp đựng tiền trước mặt ông lão rồi đứng dậy: "Ông ơi! cháu đi đây, ông bảo trọng!"

Khi chúng tôi vai kề vai đi bên nhau, tôi hỏi hắn: "Trương Nhuệ! anh định không chơi nhạc nữa à?"

Hắn lắc đầu: "Đương nhiên rồi! Công việc của anh hiện nay không phải đang tiến triển rất tốt sao?"

Chúng tôi ngồi xe điện ngầm từ cửa Tây Trực đến cửa Hoà Bình, bước xuống từ đuôi xe và rẽ trái bước lên cầu thang, bên mũi tôi thoang thoảng mùi của gỗ quanh quẩn đâu đây, đây chính là khu buôn bán nhạc cụ nổi tiếng nhất Bắc Kinh. Nơi đây có không ít hơn 10 hiệu buôn đàn. Đây là lần đầu tiên tôi đặt chân đến, nên tính tò mò đã khiến tôi loay hoay từ nơi này đến nơi khác.

Trước tiên hắn dẫn tôi đến một tiệm bán tạp chí, chủ tiệm này là một ông già, ở đây có rất nhiều tạp chí nhạc Rock, tuần san, giáo trình học âm nhạc. Hắn mua một quyển tạp chí rồi chúng tôi rời khỏi tiệm. Sau đó, hắn dẫn tôi đến hiệu buôn đàn Blue Rock, trong tiệm đầy những chiếc guitar điện, bess điện, dụng cụ effect, dụng cụ hợp âm và các loại phụ kiện. Ngoài ra còn có hơn hàng trăm loại giáo trình dạy nhạc Rock, băng đĩa nhạc và băng đĩa ghi hình... giá cả hoàn toàn không rẽ chút nào. Hắn chỉ về hướng các loại nhạc cụ và nói:

"Anh nhớ lúc trước anh và mấy người bạn trong ban nhạc đã từng nhịn ăn nhịn uống mua rất nhiều nhạc cụ ở đây, cái guitar của anh cũng được mua ở đây."

"Anh cũng chơi nhạc Rock à?" điều này tôi thực sự không biết.

"Ha ha... em không biết sao, anh cũng đã từng là thành viên trong một ban nhạc mà!"

Sau đó hắn dẫn tôi đến hiệu buôn đàn Seatle, theo tôi biết đây chính là nơi các ban nhạc nổi tiếng và các tay chơi nhạc nổi tiếng hay lui tới, ở đây có rất nhiều loại trang thiết bị, nhạc cụ cao cấp và hiện đại. Hắn đến chào ông chủ tiệm, rồi cầm chiếc guitar lên dạo thử vài nốt, sau đó chỉ về phía nhạc cụ màu đỏ và nói:

"Đây là dụng cụ effect line 6, xem ra rất tốt!"

Đột nhiên có một người từ bên trong bước ra và vỗ mạnh vào vai hắn một cái: "Đây không phải Trương Nhuệ sao? Tên nhóc nhà ngươi mất tích lâu như vậy, sao bây giờ đột nhiên xuất hiện trở lại vậy?"

Hắn vừa nhìn đối phương, liền phấn phởi ôm trầm lấy ông ta: "Lão Huỳnh! thì ra là anh!"

"Tôi còn tưởng anh quên hết đám anh em này rồi chứ, vẫn còn nhớ đến ông anh này sao?" Ngập ngừng một lúc, anh ta nói tiếp: "Tôi nghe mấy anh em khác nói anh đã rút lui khỏi ban nhạc rồi, cảm thấy rất đáng tiếc, gọi điện thì anh không còn sử dụng số cũ nữa, sao vậy? Không thích chơi nhạc nữa à?"

"Anh không biết sao, lần này tôi thật sự chuyển sang ngành khác rồi. Công việc mới này liên quan đến công nghệ cao, IT. Anh sao vậy? Sao lại ngây người ra?"

"Anh không nói đùa chứ?" Lão Huỳnh dường như không tin vào chính tai mình.

"Anh xem tôi có giống nói đùa không?" Trên mặt hắn vẫn là vẻ mặt phớt đời đó.

"Tên nhóc này lúc nào cũng vậy, làm việc lúc nào cũng khiến người khác bất ngờ. Nhớ lúc trước, mọi người ai cũng nghĩ rằng có một thiên tài guitar gia nhập vào ban nhạc này, sau đó lại chuyển sang chơi lofty music. Lần này còn chóng mặt hơn, hoàn toàn bỏ hẳn âm nhạc, tôi nghĩ anh đã thay đổi nhiều quá rồi, thay đổi đến nổi mấy anh không thể nào ngờ được!"

"Vậy à! Anh đừng nói vậy, ngay cả chính bản thân tôi cũng không ngờ mà!" Hắn cười nói, một lúc sau, hắn lại hỏi: "Đúng rồi! tôi nghe nói Đại Phi không qua khỏi, chuyện gì xảy ra với anh ấy vậy?"

Hắn vừa dứt lời, lão Huỳnh liền xụ mặt xuống:" Anh nên đi thăm anh ta lần cuối đi, tôi e rằng anh ta không qua khỏi!"

"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra với anh ta vậy?" Hắn cũng tỏ vẻ lo lắng.

"Anh không biết à, hắn bị nhiễm AIDS, mới test ra cách đây vài tháng!"

"Tại sao lại như vậy được? Con người của anh ta tôi hiểu rất rõ, lúc nào cũng cẩn thận cả!"

"AIDS cũng đâu phải chuyện mới mẻ gì, tên nhóc nhà ngươi cũng nên cẩn thận!" Vừa dứt lời lão Huỳnh liền quay sang nhìn tôi, rồi cười nói: "Dạo trước. không biết tên khốn đó bị gì mà đã kích, ngày nào cũng đi chơi với "đám người không ra gì", nên không biết đã bị nhiễm bệnh từ khi nào!"

Dường như hắn cũng đã hiểu được điều ám chỉ trong lời nói của lão ta, bèn chỉ về phía tôi nói: "Đây là đồng nghiệp của tôi, Âu Tiểu Hải!"

Tôi chìa tay ra bắt tay với lão, sau đó Trương Nhuệ lại hỏi tiếp: "Anh ta vẫn còn ở chỗ cũ à?"

"Dọn đi lâu rồi! Hiện tại đang thuê nhà bên khu ven sông, anh muốn đi thăm hắn à" Trương Nhuệ liền gật đầu. "Được thôi! tôi cũng muốn đi thăm hắn, tôi dẫn các anh đến đó!"

Chúng tôi liền đến khi ven sông, vừa đến nơi thì thấy trong nhà có mấy người đàn ông, bên ngoài thì có một người phụ nữ đang la lối ngay trước cửa, có lẽ đang phàn nàn tiếng ồn phát ra từ căn nhà đó chăng? Đúng vậy! Có vài người đang ôm guitar, người thì đang đánh trống, không khí trong nhà cực kì hỗn loạn. Khi Trương Nhuệ bước vào, tất cả bọn họ đều vẫy tay chào hắn, không ngờ tên nhóc này lại giao thiệp rộng rãi như vậy. Sau đó thì cả đám người xúm lại buôn chuyện khiến không khí trong nhà xôn xao hẳn lên. Ngồi ở giữa chính là Đại Phi mà mọi người hay nhắc đến, khoảng 30 tuổi, râu quai nón, nhìn anh ta có vẻ tàn tạ, nhưng ánh mắt thì rất dịu dàng, nhưng nói chuyện lại rất mạnh miệng.

Anh ta luôn lãi nhãi với đám bạn ngồi xung quanh: "Tình dục là nhu cầu sinh lý tất yếu của con người, các anh nên hiểu rõ điều này!"

Anh ta nói: Thật ra con người sống vì 2 thứ. Thứ 1 chính là cái miệng.

Tôi cứ tưởng Đại Phi mà mọi người nhắc đến là một tên đầu gấu, thích ăn chơi đàn đúm. Nhưng tôi đã sai lầm, đây là một cái miệng rất biết cách ăn nói, luôn thao thao bất tuyệt những lời rất có ý nghĩa, từ những lời nói của anh ta không thể nào phát hiện bất kỳ sự đau thương tuyệt vọng cũng như dấu vết của sự hối hận, ngược lại anh ta còn tỏ ra rất thanh thản lạc quan.

"Tôi nghĩ tôi sống đến bây giờ cũng đã xứng đáng rồi. Cho đến ngày hôm nay, tôi lên giường không ít hơn 30 người. Điều đáng tiếc duy nhất là chưa bao giờ lên giường với phụ nữ. Và còn một điều đáng tiếc nữa có lẽ các anh không biết đâu!"

Tất cả mọi người xôn xao hỏi anh ta. Quay sang nhìn Trương Nhuệ, anh ta cười nói: "Trước giờ tôi vẫn muốn lên giường với Trương Nhuệ, nhưng vẫn chưa hoàn thành tâm nguyện này!"

Hắn có chút e ngại, khuôn mặt đỏ bừng bừng, nhưng nhanh chóng đã phục hồi trở lại trạng thái bình thường: "Do anh quá nhút nhát thôi, tôi đã từng cho anh cơ hội rồi mà!"

Hắn vừa dứt lời thì nụ cười trên khuôn mặt Đại Phi tắt dần: "Được nghe câu nói này của anh, tôi cũng không còn gì để tiếc rẽ nữa!"

Sau đó anh ta liền quay sang nhìn tôi và nói: "Tên nhóc này cũng là Gay à?"

Tôi đảo mắt nhìn mọi người xung quanh, không biết phải trả lời sao, anh ta lại cười nói: "Có gì đâu mà e ngại chứ, thằng nhãi ranh Trương Nhuệ, khi hắn 18 tuổi tôi đã biết hắn là Gay rồi, căn nhà này chỉ có 3 người chúng ta là Gay. Nhưng anh thử hỏi mọi người xem, có ai dám xem thường chúng ta không?"

Quả nhiên đám người ngồi đây liền mỉm cưởi và gật đầu, anh ta lại tiếp lời: "Đám người chơi âm nhạc như chúng ta, trời sinh ra đã là Gay, còn liên quan đến thuốc lắc và "trai bao" nữa!"

Tôi không dám chen ngang, im lặng tiếp tục nghe anh ta.

"Tôi rất tốt! và đang trong thời kỳ ủ bệnh, thật ra AIDS có thể dùng liệu pháp rượu đuôi gà ức chế, thời gian phát bệnh có thể kéo dài 19 năm. Hơn nữa, bây giờ chỉ cần duy trì cảm giác thư thái và môi trường sống vệ sinh của bệnh nhân thì mọi chuyện đều ổn thôi!"

Mọi người đều gật đầu.

"Tôi ăn gần hết tất cả các món ăn của Trung Quốc, 8 món ăn nổi tiếng nhất tôi cũng đã ăn rồi!" Anh ta tiếp lời: "Chỉ cần nghe nói món nào ngon là tôi liền ăn thử. Mẹ Kiếp! cuộc đời tôi như vậy còn gì để hối tiếc nữa chứ!". "Bây giờ tôi không thể uống rượu!" Anh ta cáo lỗi với mọi người: "Anh em đến thăm tôi, tôi rất trân trọng tình cảm này. Các anh đem 500 này đi ra ngoài chỗ nào đó uống vài chai, xem như hôm nay tôi đãi!" Anh ta mỉm cười nói tiếp: "Vài hôm nữa chúng ta liên lạc sau, tối nay tôi phải rời khỏi Bắc Kinh rồi!"

Tôi và Trương Nhuệ ở lại rất lâu, trước khi đi khỏi, chúng tôi nhìn lại Đại Phi lần cuối, anh ta vẫn phong thái ung dung như ngày nào, bên cạnh chỉ có một chàng trai khoảng 20 tuổi chăm sóc. Trương Nhuệ cho tôi biết đây chính là em họ của Đại Phi, anh ta chơi guitar. Khi rời khỏi căn nhà đó, Trương Nhuệ tỏ ra rất đau lòng, ngoái lại nhìn rất lâu, sau đó chúng tôi nghe thấy bên trong vọng ra tiếng la hét thất thanh, trong đó có cả tiếng khóc: "Mẹ kiếp! tại sao lại là tôi". Tiếp theo đó là tiếng thuỷ tinh vỡ và tiếng khuyên can. Tôi và Trương Nhuệ nhìn nhau, cả 2 đều cố kiềm nén sự đau lòng đang dâng trào.