Những Ngày Tháng Yêu Thầm

Quyển 3 - Chương 25




Trước Tết 3 ngày, mí mắt Trương Nhuệ giựt không ngừng, dường như báo hiệu điề m gì đó không lành. Hắn vốn không mê tín, nhưng tôi thì cảm thấy bất an trong lòng, cứ lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì đó không hay, tôi nói hoài mà hắn không chịu nghe, nhưng cuối cùng cũng đã thuyết phục được hắn. Tôi xé một mảnh giấy trắng nhỏ, liếm một chút nước bọt vào và dán vào phần mí mắt đang giựt của hắn.

"Anh biết không! Làm như vậy sẽ không có chuyện không hay xảy ra!"

"Chuyện gì đến rồi sẽ đến thôi, nếu nó đến, em làm như vậy cũng không ngăn cản được!". Hắn có vẻ không được thoải mái lắm với cách làm này của tôi, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo, sau đó chạy đến trước gương đứng săm soi rất lâu rồi buông một hơi thở dài:

"Thật đáng tiếc cho khuôn mặt đẹp trai của tôi!"

Bởi vì sự cố nhỏ này cho nên chúng tôi dự đình ở nhà không ra ngoài, vừa đúng lúc Châu Dương muốn hẹn tôi ra ngoài uống vài ly, nên tôi đã mời anh ta đến nhà nấu ăn. Thật không ngờ Lưu Giai cũng tham dự, Châu Dương còn dẫn theo bạn gái của anh ta đến nữa. Vì không muốn cho họ biết Trương Nhuệ sống chung với tôi, nên tôi bảo hắn giả vờ đi ra ngoài núp ở đâu đó rồi tôi gọi fone kêu hắn đến. 2 người phụ nữ dành phần làm bá chủ trong bếp, không lâu sau, cái bàn ngoài phòng khách để đầy những món ăn đang thoang thoảng mùi thơm khắp cả căn phòng trông hấp dẫn làm sao! Có các món ăn Trung Hoa, cũng có các món ăn Tây Phương và trái cây tráng miệng. Châu Dương thỉnh thoảng lại quay sang nhìn người bạn gái đang loay hoay trong bếp rồi khẽ ghé vào tai tôi:

"Anh thấy sao? Cô ta cũng khá trong việc bếp núc chứ?"

Tôi cười và gật đầu tán đồng. Thật ra, tuy rằng tôi chưa bao giờ phát sinh hứng với phụ nữ, nhưng vẫn thích nhìn hình ảnh người phụ nữ loay hoay việc bếp núc, có lẽ là do từ nhỏ tôi đã không có mẹ chăng! Những hình ảnh này vẫn thường xuất hiện trong giấc mơ thời thơ ấu của tôi.

5 người ngồi vây quanh bàn tiệc, tôi cười nói: "Tôi chỉ sống 1 mình, cho nên mỗi khi đến dịp lễ Tết đều không có món ngon vật lạ nào để thưởng thức, đột nhiên có 2 người đẹp đến đây, xem ra hôm nay tôi có lộc ăn lắm!"

"Anh quá khen rồi! Tôi tự tin về 2 điểm của mình nhất, thứ nhất là vẻ đẹp, thứ hai là tài nấu nướng. Thật không ngờ hôm nay kỳ phùng địch thủ, dường như Châu Dương anh cố tình khiêu chiến với tôi phải không?" Lưu Giai cười nói.

Bạn gái anh ta vừa nghe xong liền cười và tiếp lời: "Chị nói quá rồi, người bị khiêu chiến hôm nay chính là tôi mới đúng! Các món ăn này phần lớn tôi chỉ làm theo sách dạy nấu ăn, các vị ăn thử xem có vừa miệng không nhé!". Nói xong liền chỉ về dĩa thức ăn bên kia: "Các vị thử món sườn xào đu đủ này xem, món này tôi đã nấu thử trước đó rồi!". Vừa dứt lời liền gấp một miếng cho Châu Dương.

Trương Nhuệ đang ngấu nghiến với miếng cánh gà, thấy vậy liền buông xuống nhìn Châu Dương và bạn gái anh ta, hắn cười với ý đồ xấu. Châu Dương mặc kệ anh ta, vừa ăn vừa khen đấy khen để.

"Bất công quá! tại sao chỉ gấp cho Châu Dương, còn tôi thì sao?" Hắn vừa nói vừa nhìn bạn gái Châu Dương. Lưu Giai gấp một miếng đậu phủ cho hắn và nói:

"Đây là đậu của tôi, anh ăn thử xem!"

Hắn nghe vậy liền gấp trả lại: "Không! đậu của cô tôi không thể tùy tiện ăn được, cô để lại ăn một mình đi!"

Châu Dương liền gấp cho hắn một miếng sườn: "Được rồi! thức ăn nhiều như vậy mà không trám được cái miệng của anh sao?"

Mọi người vừa ăn vừa uống, cụng ly và chúc nhau những lời tốt đẹp. Một lúc sau, Lưu Giai liền nói: "Chỉ ăn và uống thôi thật vô nghĩa, mọi người hãy nói gì đi chứ, tại sao có dịp tụ họp để ăn uống mà mọi người trở nên khách sáo quá vậy?"

Trương Nhuệ cười nói: "Đương nhiên phải dành cho em nói trước rồi, ở đây chỉ có em là biết cách ăn nói nhất thôi!"

Lưu Giai suy nghĩ một lúc: "Tôi nói một mình có ý nghĩa gì chứ? Chúng ta chơi trò mạo hiểm này đi "bật mí thật lòng"!"

Bạn gái Châu Dương liền hỏi: "Chơi ra sao?"

Lưu Giai chớp chớp mắt nói: "Rút quân bài tính điểm lớn nhỏ, ai rút được lá nhỏ nhất sẽ bị phạt, mọi người sẽ luân phiên tra hỏi người đó, và người đó phải nói thật cho mọi người nghe!"

Trương Nhuệ liền gật đầu: "Trò này cũng khá thú vị!"

Tôi giật mình, đoán ra sẽ có điều không hay nên tỏ ra không hứng thú với trò chơi này lắm, liền lên tiếng phản đối: "Không chơi! trò này ấu trĩ quá!"

Lưu Giai không để tôi có cơ hội phản đối, liền chạy đi lấy về 1 bộ bài tây: "Chơi để vui vẻ thôi, sắp đến Tết rồi anh phải để mọi người tận hưởng hết mình chứ, tại sao lại dội nước lạnh, có phải tại anh có tật giật mình không? sợ bí mật sẽ bị bại lộ ra à? hay là anh ngốc đến nỗi không biết trả lời câu hỏi? Mọi người đều đồng ý hết rồi, đâu có gì không thể công bố chứ?"

Tôi chỉ cười và im lặng. Lưu Giai láu liên cặp mắt, bèn đưa 3 ngón tay lên: "Lưu Giai tôi, thề với trời đất, mọi chuyện hôm nay nghe được phải giữ kín trong lòng. Còn nữa, Lưu Giai tôi tuyệt đối không hỏi những câu hỏi hóc búa khiến Âu Tiểu Hải anh khó xử, nếu có sai phạm, tôi ra đường sẽ biến thành con quái vật xấu xí!"

Tôi phì cười: "Con bé này miệng lưỡi ghê quá, muốn biến thành quái vật xấu xí hù dọa tôi mỗi ngày à?"

Nghe xong cô ta cũng phá lên cười: "Tôi thề như vậy là độc lắm rồi. Có lẽ tôi với anh kiếp trước có thù oán hay sao, việc gì anh cũng đối trọi với tôi! Được rồi! Coi như anh đồng ý rồi nhé!"

Sau đó cô ta bắt đầu phát bài. Thật không ngờ người thua đầu tiên lại là Trương Nhuệ, hắn vừa muốn mở miệng ra nói gì đó thì bị Lưu Giai chặn lại: "Anh định giở trò gian lận à? Muốn không trả lời câu hỏi không phải dễ đâu, tôi là người đầu tiên không tha cho anh, ai hỏi cũng phải trả lời nhé, nhanh lên!"

Hắn liền đáp lại: "Đừng nhiều lời! Muốn hỏi gì thì hỏi đi!"

"Anh phải thề trước, phải đảm bảo những lời nói của anh hoàn toàn thật lòng, giống như tôi vừa nói lúc nãy đó!"

Hắn vừa thề xong, Lưu Giai liền nói với mấy người chúng tôi: "Luân phiên hỏi anh ta nhanh lên, đừng bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng này, cơ hội có một không hai, nhớ là phải thật hóc búa nhé!"

Bạn gái Châu Dương là người hỏi trước tiên: "Anh thuộc chòm sao nào?"

Mọi người đều đang chờ câu trả lời của hắn thì Lưu Giai liền la lớn: "Câu hỏi này không tính. Câu hỏi này cô để dành hỏi Châu Dương của cô mới đúng. Cô cố tình tha cho anh ta phải không?"

Lưu Giai chưa kịp dứt lời thì hắn liền trả lời: "Cô đừng chơi trò gian lận với tôi, người ta muốn hỏi gì là quyền của người ta, liên quan gì đến cô? Tôi thuộc chòm sao Ma Kết. Xong! trả lời rồi nhé. Qua được một ải rồi, người tiếp theo đi!"

Lưu Giai đang trừng mắt nhìn tôi và Châu Dương: "Các anh đừng nói, để tôi hỏi trước, phải dựa theo câu hỏi của tôi mà tiếp theo sau nhé!" Sau đó cô ta suy nghĩ một hồi lâu, bèn hỏi: "Anh thử nói xem ấn tượng sâu sắc nhất của anh là gì?" Vừa nói xong cô ta liền mỉm cười trong mong đợi. Câu hỏi này như sét đánh ngang tai khiến tôi điếng người, không biết hắn sẽ trả lời câu hỏi này như thế nào!

Trương Nhuệ lặng người suy nghĩ một lúc, bèn nói: "Vậy tôi nói! Ấn tượng sâu sắc nhất của tôi là được cùng đón sinh nhật với người đó, tôi và người đó cùng lúc pháo bông, đêm đó là khoảnh khắc vui vẻ nhất của tôi!"

Khoảnh khắc này, ánh mắt hắn chỉ khẽ lướt qua khuôn mặt tôi, ánh mắt chúng tôi gặp nhau khiến tôi ngây người. Chính tôi cũng không ngờ hắn lại có thể trả lời như vậy, trong tôi có chút cảm động, cảm giác hạnh phúc đang lưu thông trong người tôi. Sau câu trả lời của hắn, đợi chờ rất lâu, dường như Lưu Giai không thoải mái lắm, ánh mắt cô ta dán vào hắn, một lúc sau liền nói tiếp: "Hết rồi à?"

"Hết rồi!" Hắn trả lời ngắn gọn.

Lưu Giai nhanh chóng phản ứng trở lại, mặc dù có chút không cam lòng, nhưng vẫn thao thao bất tuyệt: "Được! Coi như anh đã qua được ải tôi. Bây giờ đến lượt 2 anh, nhưng không được tha cho hắn nhé!"

Châu Dương suy nghĩ một lúc rồi quay sang nhìn tôi, tôi cũng nhìn anh ta, Châu Dương hỏi: "Chuyện mới xảy ra năm nay phải không?"

Dường như hắn do dự một lúc, có lẽ ngay cả hắn cũng không ngờ Châu Dương sẽ đặt ra câu hỏi này, nhưng vẫn gật đầu: "Đúng! Vào tháng trước!"

Vừa nghe xong, Lưu Giai tỏ ra thất vọng hoàn toàn, nhưng vẫn cố che giấu, liền nâng ly rượu trên bàn uống một ngụm. Đến lượt tôi rồi! Tôi không cần suy nghĩ, liền hỏi: "Anh yêu người đó không?"

Hắn cũng không hề do dự, nhanh chóng đáp lời: "Yêu... tôi yêu người đó..."