Những Tháng Năm Hổ Phách

Quyển 1 - Chương 45




Tết âm lịch năm 2000, lần đầu tiên có bạn bè cấp ba tới chúc Tết gia đình Tần Chiêu Chiêu. Sắp tốt nghiệp cấp ba rồi, đây là lần cuối cùng trong suốt ba năm cấp ba của cả lớp. Ngay cả bạn bè bình thường ít qua lại cũng vui vẻ tụ họp tới thăm nhà từng người.

Lúc trước đã gọi điện thông báo, cả nhóm cứ tới nhà ai chúc Tết lại kéo thêm người đó đi tới nhà kế tiếp. Mọi người vui vẻ đạp xe băng băng trên đường, mặt trời tỏa nắng trên mặt, nụ cười tan trong gió, một nhóm thiếu niên tự nhiên phóng khoáng, trẻ trung vô cùng.

Tần Chiêu Chiêu cũng theo các bạn qua nhà mấy người: Chu Minh Vũ, Lý Quốc Thắng, Cung Tâm Khiết, Thường Lỵ… còn qua cả nhà Lâm Sâm nữa.

Nhà Lâm Sâm là một căn nhà kiểu Tây, hai tầng rất đẹp. Phòng rộng rãi, sáng sủa, phòng khách chừng bốn mươi mét vuông bày một bộ sofa giữa nhà, trên bàn là trà bày một lô đĩa lớn đĩa nhỏ các món đồ ăn vặt cùng hoa quả. Ba mẹ Lâm Sâm không có nhà, hôm nay cả nhà họ tới nhà bác cả ăn cơm. Lâm Sâm nhận được điện thoại, biết buổi chiều các bạn sẽ tới chúc Tết nên ăn cơm trưa xong liền nhanh chóng về nhà đợi mọi người. Nhiệt tình mời mọi người ngồi, cậu nhét cho mỗi người một lon nước. “Mọi người cứ ăn, cứ uống, cứ chơi cho thỏa đi.”

Vì nhà cậu không có người lớn nên cả lớp quyết định sẽ “đóng quân lâu dài” ở nhà cậu chơi nửa ngày. Nhà cậu có rất nhiều phòng, phòng này chơi mạt chược, phòng kia chơi tú lơ khơ, có phòng hát karaoke, có phòng mở phim ra xem… Mỗi người đâu đã vào đấy, chơi thật vui vẻ. Chơi tới tận chiều tối vẫn chưa muốn về, Chu Minh Vũ đề nghị chi bằng cứ ở lại nhà Lâm Sâm làm cơm chiều ăn, bạn nào biết nấu cơm thì nấu cơm, ai không biết thì nhặt rau, rửa bát. Đề nghị nghe có vẻ hợp lý, mọi người đều hứng chí ủng hộ nhiệt tình.

Đang ngày Tết, nhà nào cũng có thịt khô, cá chưng, gà ướp muối, vịt kho tương… Món ăn mặn không cần lo, chỉ cần ra chợ mua thêm ít rau dưa là đủ. Lâm Sâm là chủ nhà, đương nhiên sẽ phụ trách đi mua đồ ăn, cậu có chút khó xử. “Mình có biết mua cái gì với cái gì đâu, các cậu muốn ăn gì nào?”

Bắt một cậu con trai như Lâm Sâm đi chợ đúng là có chút khó khăn, Vu Thiến cười cười. “Vậy cho cậu một phụ tá chọn đồ ăn xịn luôn. Tần Chiêu Chiêu, cậu đi mua đồ cùng Mộc Mộc đi!”

“Phải đó, Chiêu Chiêu Mộc Mộc cùng đi mua đồ!”

Ý kiến của Vu Thiến được cả lớp ủng hộ nhiệt tình, mọi người không đợi phân trần, đẩy luôn Tần Chiêu Chiêu và Lâm Sâm ra cửa, đi chợ mua đồ ăn.

Nhà không xa chợ, trước kia Lâm Sâm vẫn coi chuyện này thật tiện, mỗi lần mẹ nấu ăn thiếu cây hành, củ tỏi sai cậu đi mua, cậu chạy qua chạy lại chưa đầy năm phút đồng hồ. Đến giờ được đi chợ cùng Tần Chiêu Chiêu, cậu lại hận con đường này quá ngắn. Thật là… sao chợ không xa nhà cậu một chút nhỉ?

Tần Chiêu Chiêu lại vô cùng mừng rỡ vì chợ gần như thế, hai người họ đi cùng nhau thường rất ít nói chuyện, cô không phải người khéo bắt chuyện, Lâm Sâm bình thường vẫn có thể bắt chuyện với mọi người, nhưng đi với cô thế này lại có phần ngượng nghịu, vụng về. Từ trong nhà ra gặp gió lạnh, cậu hỏi cô lạnh hay nóng? Lẽ ra phải hỏi có lạnh hay không mới đúng chứ! Cô không kìm được đưa tay che miệng cười, cậu phát hiện mình lỡ lời cũng ngượng ngùng nở nụ cười. Cười xong lại có vẻ lo sợ mình sẽ nói ra những chuyện ngớ ngẩn nên ít mở miệng hơn. Cậu không nói chuyện, cô càng im lặng, hai người cứ thế im lặng đi một mạch tới chợ. Đường xa hơn một chút, sự im lặng này kéo dài chỉ càng thêm xấu hổ.

Tới chợ, sự im lặng cuối cùng cũng chấm dứt, Tần Chiêu Chiêu đứng ở hàng tỏi mua một ít tỏi về xào thịt khô, Lâm Sâm nhớ ra một chuyện, kể lại cho cô nghe như thật.

Lần ấy, mẹ cậu đang nấu cơm thì phát hiện nhà hết tỏi, liền sai cậu ra chợ mua nửa cân. Cậu chạy tới một hàng quen hỏi mua, người bán hàng hỏi cậu mua ngồng tỏi hay củ tỏi, cậu trợn mắt đành chạy về nhà một chuyến. “Mẹ à, mẹ muốn mua ngồng tỏi hay củ tỏi vậy?”

Mẹ cậu dở khóc dở cười. “Thằng ngốc này, không biết nấu cũng phải thấy mẹ nấu cho ăn như thế nào chứ? Mẹ chuẩn bị xào thịt khô mà còn hỏi mua ngồng tỏi hay củ tỏi à?”

Ở đây mọi người nấu ăn thường phối thịt khô với ngồng tỏi, xào lên mới thấy tròn vị. Đến chuyện này mà Lâm Sâm còn phải chạy về hỏi mẹ, đủ thấy bình thường cậu ta “quân tử xa nhà bếp” ra sao.

Tần Chiêu Chiêu nghe vậy bật cười, vừa cười vừa nói, xóa bỏ cục diện bế tắc giữa hai người, tiết mục đi mua đồ của hai người sau đó còn có tính có toán.

“Cải chíp mua một bó nhỉ?”

“Bao nhiêu người như thế một bó không đủ đâu, ít nhất cũng phải hai bó.”

“Mua thêm cái gì đây? Đây có cà chua, có mua một ít về bác trứng không?”

Tuy đang là mùa đông nhưng vẫn có thể mua được các loại rau mùa hè trồng trong nhà kính, cà chua, dưa chuột xanh mọng bày la liệt trên quầy. Tần Chiêu Chiêu chăm chú nhìn. “Mua cà chua cũng được, nhưng đồ hàng này không ngon, ra chỗ khác tìm xem.”

So với bạn bè cùng lứa, Tần Chiêu Chiêu sành sỏi chuyện chợ búa hơn hẳn. Cô có thể dễ dàng nhận ra đồ nào tươi, đồ nào ngon, khác hẳn Lâm Sâm chỉ ngây ra nhìn nửa ngày cũng không hiểu cà chua này không ngon ở chỗ nào. Nhìn qua quả nào quả nấy vừa to vừa hồng, ngon mắt thế còn gì! Thế mà Tần Chiêu Chiêu không mua, chạy qua bên kia mua mấy quả vừa nhỏ vừa xanh, còn sần sùi có vết rám nữa.

“Quả này ngon hơn quả trước ở chỗ nào?”

“Cậu không biết à? Những quả đẹp mắt như thế thật ra đều được phun thuốc kích thích cho chín đều, nhìn qua thì ngon chứ ăn chẳng ra sao. Mấy quả nhỏ nhỏ này trông hơi xấu xí nhưng ngon hơn nhiều, ăn cũng an tâm hơn.”

Giờ Lâm Sâm mới hiểu ra. “Ra thế! Hóa ra đồ ăn cũng không thể “trông mặt mà bắt hình dong” được nhỉ?”

Cẩn thận mua đồ xong, hai người lỉnh kỉnh xách về túi lớn túi bé. Được đi chợ cùng cô gái mình thích, xách một túi rau diếp xanh non, cải chíp mỡ màng, cà chua hồng hồng xanh xanh… Vừa có chút hương vị của những chuyện sinh hoạt vụn vặt vừa có hương rau cỏ thơm ngát, Lâm Sâm cảm thấy chiều nay thật ấm áp, thật đẹp, chẳng biết làm sao diễn tả thành lời.

Mấy nữ sinh thay nhau xuống bếp, mỗi người một tay trổ tài bếp núc, cuối cùng cũng thành một bàn ăn đầy. Nam sinh ban đầu vừa nhìn thấy đã vô cùng hưng phấn. “Xem ra các cậu ai cũng có tố chất vợ hiền mẹ đảm nhỉ!” Khen hết lời nhưng nếm một miếng thì cả đám đều có vẻ mặt khác thường. Nữ sinh lớn tiếng dọa: “Cấm được bảo là không nuốt được, bọn mình không mất công thì cũng mất sức, khổ sở mới làm ra được chỗ thức ăn này. Mặc kệ các cậu muốn làm sao thì làm, phải ăn cho hết. Ai ăn không hết sẽ là kẻ thù chung của con gái lớp Xã hội 3 này!”

Nam sinh đương nhiên không ai muốn trở thành kẻ thù chung của con gái, tất cả đều làm ra vẻ “thấy chết không sờn”. “Được, bọn mình ăn, chẳng qua là chịu hy sinh tí thôi!”

Quả thật, đồ ăn trên bàn đúng là không ngon, các bạn nữ phần lớn tay nghề chưa tới đâu, chỉ miễn cưỡng xào xào đảo đảo cho xong, món đậm món nhạt, nửa chín nửa sống. Xem ra chỉ có đĩa thịt khô xào tỏi của Tần Chiêu Chiêu là đạt chuẩn nhất, ngon nhất. Nam sinh liếc mắt với Lâm Sâm, cười. “Mộc Mộc à, Tần Chiêu Chiêu nấu cơm on nhờ!”

Tất nhiên Lâm Sâm cũng biết là ngon, thậm chí còn có phần ngon hơn mẹ làm. Cậu bèn đánh liền một mạch ba bát cơm với thịt xào tỏi, ăn đến no căng mới thôi.

Vừa ăn cơm chiều vừa cười cười nói nói tới tận tám giờ mới tàn cuộc, ba mẹ Lâm Sâm cũng về đến nhà, cả lớp xin phép về, các bạn nam đưa các bạn nữ về. Đương nhiên Lâm Sâm muốn đưa Tần Chiêu Chiêu về, nhà cô ở xa nhất, đường ở vùng ngoại thành không có đèn, buổi tối thưa thớt, vắng người, không đưa cô về tận nhà sao yên tâm được? Cô vẫn xua tay nói không cần, cậu nghe tiếng được tiếng không, vẫn dắt xe đạp ra, đi cùng cô.

Đường vùng ngoại ô yên tĩnh, âm u, vầng trăng uốn cong lơ lửng giữa trời rải ánh sáng bàng bạc, bốn bề cây gần núi xa phủ một màu đen đậm đậm, nhạt nhạt. Nhà trong núi, từng ô cửa sổ sáng trưng, vô cùng lộng lẫy. Thỉnh thoảng, một chiếc ô tô lướt qua mang theo hai ánh đèn sáng rực thoắt ẩn thoắt hiện như sao băng.

Không có đèn đường, ánh sáng mờ mờ, đường lại không bằng phẳng… Ngày ngày có rất nhiều xe tải lớn chạy qua những con đường vùng ngoại thành, đường nhựa bị ép nứt toác khắp nơi, lâu ngày không được tu sửa. Chính quyền thành phố chỉ biết làm cho đẹp mặt ngoài, để tâm cơi nới, chỉnh trang, tu sửa cho những con đường trong thành phố vừa rộng vừa đẹp, không quan tâm tới những con đường vùng ngoại thành.

Lâm Sâm đã đạp xe qua con đường này mấy lần vào buổi tối, cũng tạm nhận thức được tình trạng thê thảm của mặt đường nên vừa đi vừa nhắc Tần Chiêu Chiêu cẩn thận, đi chậm một chút, chú ý nhìn đường. Cậu chỉ chăm chăm nhắc nhở, kết quả chính mình lãnh đủ, vắp phải một ổ gà lớn, cả người cả xe ngã sõng soài trên đất.

Tần Chiêu Chiêu nhanh chóng dừng xe. “Cậu không sao chứ?”

“Không sao, không sao.”

Thật ra Lâm Sâm có sao. Cậu ngã đau như thế, miệng đập xuống đất, môi trên rách một miếng lớn, liếm thử thấy đau rát, miệng đầy máy tanh ngòm. Nhưng làm sao có thể bảo với Tần Chiêu Chiêu là mình bị thương được. Trước mặt người con gái mình thích mà ngã một phát thảm hại như thế đã đủ xấu hổ lắm rồi, giờ còn bảo với cô mình bị thương, rất đau, thì càng mất mặt.

Cậu cố sức liếm sạch máu trên môi, không để Tần Chiêu Chiêu nhận ra. Cũng may, vùng ngoại thành không có đèn đường, trời tối nên cô không thể nhận ra cậu bị thương rách miệng. Hai xe tiếp tục đi, cậu đưa cô về đến tận nhà. Nhà có mở cửa, ánh sáng hắt ra ngoài, cậu nhanh chóng lùi hai bước đứng khuất vào chỗ tối.

“Lâm Sâm, cảm ơn đã đưa tôi về. Vào nhà ngồi chơi chút đi!”

“Thôi khỏi, không còn sớm nữa, cậu về nghỉ đi.”

Nếu không bị thương, được Tần Chiêu Chiêu mời với Lâm Sâm mà nói là cầu còn chẳng được. Có điều, giờ miệng cậu đầy mùi máu tanh ngòm, chắc chắn trên mặt vẫn còn vệt máu, cậu không muốn để cô nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác, thê thảm của mình, đành nhịn đau xin miễn.

Lâm Sâm về đến nhà, soi gương xem vết thương trên miệng, vừa trông thấy là lắp bắp kinh hãi. Mặt mũi sưng vù, gần nhân trung bị rách một vết rất sâu tưởng có thể xé miệng thành hai nửa, thoạt nhìn giống con thỏ bị sứt môi. Cậu lập tức gào lên: “Mẹ ơi!!!!!!!”

Mới hô được nửa câu cậu đã ngừng bặt vì môi đau. Con trai mười tám sắp sang tuổi trưởng thành, bình thường thích phô trương, thích thể hiện, thích làm ra vẻ nam tử hán đại trượng phu, nhưng đến lúc gặp nạn vẫn theo bản năng của thằng nhóc con, gọi mẹ trước tiên.

Nghe tiếng con trai gọi có vẻ khác thường, vợ chồng Lâm gia cùng nhau chạy tới, thấy bộ dạng cậu, hai người phát hoảng. Sao tự nhiên rách miệng thế kia? Hai người lập tức đưa cậu tới bệnh viện, may mắn hôm nay thím cậu trực đêm, dắt ngay cậu đến phòng cấp cứu.

“Bác sĩ Phùng, cháu tôi bị ngã xe đạp. Ông xem giùm, miệng rách một vết lớn thế này, nên xử lý sao đây? Nghe nói nếu phải khâu sẽ để lại sẹo, thế còn gì là mặt nữa?”

Thím đã nói hết những lời đau buồn Lâm Sâm vẫn giấu trong lòng. Tuy con trai không chú trọng dung mạo như con gái nhưng có ai không yêu quý mặt mình, có ai tình nguyện mang sẹo bao giờ đâu? Ai tình nguyện mặt mũi hốc hác? Chẳng qua ban nãy cậu còn ngại, đến giờ thím đã nói ra vậy rồi, cậu thật sự hồi hộp dỏng tai, ngước mắt nhìn bác sĩ.

Bác sĩ Phùng cẩn thận xem xét vết thương của Lâm Sâm, nói không cần phải khâu, chỉ cần dùng cao dán hai bên mép rách lại với nhau để nó tự liền là được, như vậy sẽ không để lại sẹo.

Một miếng cao dán vết thương gánh vác trách nhiệm “mặt mũi và thể diện” cho một thanh niên mười tám, tương lai đẹp xấu giờ chỉ có thể trông cậy vào nó.

Lâm Sâm mang nỗi lo này vào cả trong giấc ngủ, thỉnh thoảng lại khẽ chạm tay vào miếng dán trên môi, thầm cầu nguyện nó có thể nhanh liền, không để lại sẹo. Hình như vết thương cũng hiểu được tâm trạng của cậu, hôm sau cậu không nhịn được bóc thử một góc miếng dán ra đã thấy môi trên liền lại một chút. Tuy vết thương còn vết máu, miệng vẫn sưng tấy nhưng sưng rồi sẽ hết, máu đóng vảy rụng đi không để lại sẹo là được rồi.

Tảng đá lớn đè nặng trong lòng Lâm Sâm cuối cùng cũng được trút xuống. Buông lơi thân mình, cậu bắt đầu nhớ lại cảnh hôm qua mình lo lắng, thậm chí còn cầu xin thật xấu hổ quá, tự mắng mình: Không có tiền đồ gì cả, bị thương có tí mà đã làm ầm ĩ như con gái, chẳng ra dáng đàn ông con trai chút nào!

Cơm trưa xong, Chu Minh Vũ gọi điện rủ Lâm Sâm đi chơi điện tử, vì “hình tượng khó coi” nên cậu nhất định không chịu đi. Nghe cậu kể nguyên nhân lâm vào cảnh “hình tượng khó coi”, Chu Minh Vũ cười ầm ĩ. “Cậu đưa Tần Chiêu Chiêu về nhà mà bị thương, giờ phải bảo cô ấy đến thăm hỏi chứ, sao lại giấu người ta? Cậu ngượng hả? Để người anh em này giúp cậu nhé!”

Cậu nhất thời nóng nảy. “Đừng đừng, đừng có bảo với cô ấy.” Cậu không muốn để cô gái mình thích thấy miệng mình sưng vều như cái mặt heo thế này.

“A, biết rồi, giờ trông cậu rất khó coi nên không muốn để người ta thấy chứ gì? Thế này đi, mình bảo cô ấy gọi điện hỏi thăm cậu nhé!”

Lâm Sâm chần chừ một chút, gọi điện để Tần Chiêu Chiêu biết cậu thê thảm thế này sao? Vậy có mất thể diện quá không? Đang chần chừ, Chu Minh Vũ đã cúp máy. Cậu nghĩ ngợi một chút, không gọi lại, dù sao cũng muốn được nghe tiếng của Tần Chiêu Chiêu. Cô chưa gọi cho cậu, cậu thực sự rất mong chờ.

Nói chuyện với Chu Minh Vũ xong, Lâm Sâm bắt đầu chầu chực quanh điện thoại, trong lòng khấp khởi không yên, chờ Tần Chiêu Chiêu gọi điện đến. Điện thoại đổ chuông, không phải tiếng của cô, ai đó hết tìm ba lại tìm mẹ cậu. Trong đó có một bác nào đó gọi tới hỏi mẹ cậu cách lên mũi đan len, mẹ cậu ôm ống nghe nói đến nửa ngày. Cậu hồi hộp không yên, chỉ sợ lúc Tần Chiêu Chiêu gọi tới máy đang bận.

“Mẹ, mẹ nhanh lên, con đang chờ điện thoại mà!”

Chật vật lắm mới chờ đến lúc mẹ buông máy xuống thì ba lại nhấc ống nghe gọi điện chúc Tết người quen. Cậu không dám ầm ĩ với ba như với mẹ, chỉ có thể nhẹ giọng thương lượng: “Ba à, lát ba gọi tiếp được không? Giờ con đang chờ điện thoại.”

Lâm ba lấy làm kỳ quái. “Chờ điện thoại của ai mà để ý ác thế?”

Cậu mất tự nhiên, quay đầu tránh ánh mắt ba. “Bạn cùng lớp.”

Lâm ba làm lái xe cho cán bộ thành phố lâu năm, ít nhiều cũng có bản lĩnh quan sát sắc mặt người đối diện, vừa thấy bộ dạng của con trai liền hỏi ngay: “Bạn cùng lớp nào? Con gái à? Không phải tiểu tử mày lại muốn tìm người yêu đấy chứ?”

Mặt Lâm Sâm đỏ đến không thể đỏ hơn. Bậc làm phụ huynh lần đầu thấy con xấu hổ đỏ mặt, nhất thời vừa tức vừa buồn cười. “Ranh con, ba cho mày đến trường học chữ nghĩa, mày cũng giỏi thật, đi học còn tìm được cả người yu nữa. Lần này chọn được cô nào thế?”

Lâm ba là người thô kệch, không quen nói lời bùi tai, mấy từ “chọn được cô nào” khiến Lâm Sâm nghe xong hơi khó chịu, cảm giác như tình cảm của mình bị khinh thường. Cậu ngoảnh đầu, đứng lên đi về phòng, tức giận đạp cửa. “Con chẳng chọn ai hết, ba đừng có nói mấy câu khó nghe như thế. Điện thoại đấy, ba thích gọi bao lâu thì tùy ba.”

Cũng mãy, lúc sau cả ba lẫn mẹ cậu đều ra khỏi nhà, mẹ sang hàng xóm chơi mạt chược, ba đi chúc Tết mấy người đồng nghiệp. Lâm Sâm lại mở cửa, thò mặt ra phòng khách chờ điện thoại, mỗi giây trôi qua dài như cả năm. Quái quỷ, chờ đến trưa vẫn không thấy có điện thoại. Cậu nghi ngờ không biết có phải điện thoại hỏng hay không, nhưng nhấc ống nghe lên vẫn thấy tín hiệu như bình thường mà! Chờ nửa ngày vô ích, sao Tần Chiêu Chiêu còn chưa gọi đến nhỉ? Chẳng lẽ Chu Minh Vũ không nói gì với cô? Lúc trước bảo gọi cho cô là đùa hay thật?

Cậu không nhịn được gọi lại cho Chu Minh Vũ, muốn bóng gió hỏi xem thế nào, làm sao có thể cứ ngồi không chờ thêm nửa ngày nữa được! Gọi lại mới biết Chu Minh Vũ không có nhà, mẹ cậu ta bảo cậu ta đã ra ngoài chơi từ chiều tới giờ chưa về. Thế này biết tìm ai mà hỏi đây?

Lâm Sâm vô cùng buồn bực. Cũng may đến giờ cơm Chu Minh Vũ gọi lại: “Mộc Mộc, xin lỗi, xin lỗi, trưa nay mình gọi cho Tần Chiêu Chiêu hai lần nhưng không có ai nghe, mình nghĩ là không có ai ở nhà nên nghĩ một lúc sau sẽ gọi lại. Có điều chiều đi chơi xong quên béng mất. Về nhà thấy mẹ bảo cậu gọi điện tìm, mình mới nhớ ra. Mình vừa gọi điện cho Tần Chiêu Chiêu rồi, cô ấy nghe nói tối qua cậu bị thương nên lo lắm, còn bảo lát nữa sẽ gọi điện cho cậu…”

Lâm Sâm nghe vậy thì chấn động, chặn họng cậu ta, hỏi lại lần nữa: “Cô ấy nói lát nữa gọi hả?”

“Ừ, cậu cứ an tâm chờ điện thoại đi.”

“Được rồi, mình gác máy trước.”

Không nhiều lời với Chu Minh Vũ nữa, Lâm Sâm gác máy. “Chờ” Tần Chiêu Chiêu gọi tới là gặp mình, cậu nhất quyết không nhường máy cho ai, thế nhưng cậu phải “chờ” thật là lâu, chờ mà lòng như lửa đốt.

Cuối cùng Tần Chiêu Chiêu cũng gọi tới, Lâm Sâm cầm ống nghe, giọng nói trong trẻo ở đầu dây bên kia nhất thời như mật ngọt rót đầy lòng cậu. Giọng nói rất nhỏ, rất nhẹ, như thể không tiện nói chuyện, chỉ kịp hỏi vết thương của cậu thế nào, có đau không, giờ đã đỡ chưa? Chưa nói được mấy câu cô đã vội vàng cúp máy. “Mẹ tôi gọi rồi, không nói chuyện với cậu được nữa, sớm khỏe lại nhé!”

Chờ đợi bao lâu chỉ để nghe cuộc điện thoại chưa đầy hai phút nhưng Lâm Sâm cũng thấy thỏa nguyện. Ống nghe trong tay không nỡ đặt xuống, trong đầu cậu tự động tua lại đoạn hội thoại lúc nãy. Từng câu, từng chữ, giọng nói, ngữ điệu của cô cậu đều nhớ rõ, lẩm nhẩm tự hỏi mình: Sao giọng cô ấy nhẹ nhàng thế nhỉ? Có phải sợ ba mẹ nghe thấy mình đang lén gọi điện cho con trai hay không? Cô ấy nói mẹ đang gọi, có phải ý là mẹ đang ở đó nên không tiện nói chuyện lâu với mình? Xem ra ba mẹ cô quản rất nghiêm, nếu không, chỉ gọi điện cho bạn nam trong lớp thôi, cô đâu cần cẩn trọng thế. Vậy mà cô vẫn lén ba mẹ gọi điện cho mình, lúc mẹ đến gần lại nhanh chóng cúp máy. Cô ấy như vậy, rõ ràng là liều vì mình đúng không?

Lâm Sâm càng nghĩ càng hả hê, ôm ống nghe hoan hỉ, đột nhiên bên tai vang lên tiếng nói: “Con trai, làm cái gì mà ngẩn ra cười nửa ngày thế?”

Nhất thời khôi phục tinh thần, phát hiện ba mẹ đang ngồi ở sofa nhìn mình chằm chằm, cậu đỏ mặt, lắp bắp: “Không… không có gì, con về phòng đây.”

Thấy con trai chạy như bay, Lâm ba nói với vợ: “Thằng ranh này còn bảo không thích ai. Cái bộ dạng không có việc gì mà cứ tủm tỉm cười vừa rồi chỉ có ở mấy đứa thanh niên đang muốn kiếm người yêu thôi.”