Những Tháng Năm Hổ Phách

Quyển 2 - Chương 51




Thời gian trôi từng ngày, từng ngày trong nỗi giày vò của Tần Chiêu Chiêu, kỳ thi đại học đến rồi đi. Hạng Hiểu Đông cảm thấy bản thân thi không tệ, ước chừng điểm khá tốt. Ưu tư dồn nén, tích tụ bao nhiêu ngày cuối cùng cũng có thể thanh tĩnh lại, cậu và bạn học hẹn nhau đi Lệ Giang chơi.

Bóng cây ngày một dày, ánh mặt trời cũng ngày càng chói chang. Gần đây, hôm nào Hạng Quân cũng ngày hai buổi đưa đón Tần Chiêu Chiêu đến chỗ làm, bớt cho cô nỗi khổ phải đối phó với ánh mặt trời gay gắt như thiêu đốt. Mấy cô sinh viên nữ làm thêm vô cùng ngưỡng mộ cô vì có được một người bạn trai điều kiện tốt mà đối xử với cô cũng thật tốt. Trong đó có một nữ sinh còn nhờ cô giúp chọn xem trong số bạn bè của Hạng Quân có ai thích hợp để giới thiệu cho mình. Điều kiện chủ yếu có nhà, có xe, không vay nợ gì, chỉ cần đạt đủ ba điều kiện, tuổi tác hay đã từng kết hôn hay chưa không quan trọng. Nhiều tuổi một chút có sao, đã từng có vợ hay vợ chết hoặc có con rồi cũng không vấn đề gì. Chỉ cần có điều kiện vật chất tốt, tình cảm có thể từ từ vun đắp.

Tần Chiêu Chiêu cười khổ. “Chi bằng nhường luôn bạn trai của chị cho cô đi, đúng hợp yêu cầu của cô rồi.”

Cô sinh viên kia cũng nửa đùa nửa thật cười cười. “Được đấy, chị có làm thật không? Nếu chị thật sự muốn nhường thì em muốn thật đấy. Nói thật, bạn trai chị có sức hấp dẫn của đàn ông trưởng thành, cực kỳ hấp dẫn mấy cô gái trẻ.”

Cô sinh viên này sinh năm 1990, năm nay mới hai mươi tuổi, nhỏ bằng nửa tuổi Hạng Quân nhưng không hề để ý tới sự chênh lệch tuổi tác, chỉ luôn miệng nói thích sức hấp dẫn của những người đàn ông chín chắn. Tất nhiên, điều kiện tiên quyết của đàn ông chín chắn là cơ sở kinh tế miễn bàn. Nếu đây là một ông chú trung niên mặc áo bảo hộ xanh đạp xe ba gác chở hàng ngoài đường, đảm bảo cô sẽ chẳng bao giờ thèm liếc mắt.

Cái gọi là sức hấp dẫn của người đàn ông chín chắn, trưởng thành mà các cô gái thường ái mộ thực chất có được do họ có vẻ trẻ hơn tuổi thật và nhờ có điều kiện kinh tế vững chắc. Các cô gái xinh đẹp, trẻ trung tình nguyện yêu đàn ông trung niên nếu không phải vì danh chắc chắn vì lợi. Tất cả chủ yếu do vầng hào quang danh lợi phủ xuống. Chẳng có cô gái xinh đẹp nào đi yêu một ông già không danh tiếng cũng chẳng mang lại lợi lộc gì.

Tần Chiêu Chiêu còn do dự vì vấn đề tuổi tác và con riêng của Hạng Quân, vậy mà cô gái sinh năm 90 này lại hoàn toàn không cố kỵ gì, cô chỉ còn biết cười khổ.

Hạng Quân cực kỳ ghét những cô gái trẻ tôn sùng chủ nghĩa vật chất một cách trắng trợn như vậy. “Tìm người yêu là nói về chuyện trái tim, chuyện tình cảm; chẳng hiểu mấy cô gái trẻ này ra làm sao nữa, cô nào cô nấy đều nói chuyện tiền nong đầu tiên. Người có tiền cũng không phải thằng ngốc, đã biết rõ các cô chỉ muốn có tiền thì còn muốn các cô hay không? Ít nhất thì anh đây cũng không cần.”

Câu “tìm người yêu là nói chuyện trái tim, chuyện tình cảm” của Hạng Quân khiến Tần Chiêu Chiêu rung động. Đạo lý này vốn đơn giản, vậy mà càng lúc càng có nhiều người không hiểu, đầu tiên vẫn là để ý tới những yếu tố linh tinh bên ngoài như nghề nghiệp, thu nhập, có xe, có nhà, tài khoản ngân hàng… Đồng thời, cô cũng cảm thấy hổ thẹn với chính mình, bởi vì trước kia cô đồng ý chọn Hạng Quân, bỏ qua việc anh là người tốt, đối xử tốt với cô, cũng có một phần nguyên nhân chính là vì anh có nghề nghiệp ổn định, thu nhập khá. Cô nghĩ, nếu đem so mình với cô nữ sinh kia, chẳng phải cũng chỉ là chó chê mèo lắm lông thôi sao?

Nếu thật muốn bàn chuyện trái tim, chuyện tình cảm thì Lâm Sâm chắc chắn có thể khiến cô động tâm động tình hơn hẳn Hạng Quân. Tuy thời trung học, trong mắt cô chỉ có Kiều Mục, chưa từng thích Lâm Sâm, nhưng ý tình của cậu dành cho cô thật sâu sắc, đã từng khiến cô vô cùng cảm động.

Nhưng giờ đây, đã thành một cô gái hai mươi tám tuổi, ở vào cái tuổi thanh xuân xế bóng rồi, chọn một người bầu bạn lúc về già nên thiên về bên nào đây? Nên tính chuyện tình cảm hay chuyện vật chất? Phương thức lựa chọn điển hình nhất là xem xét xem giữa hai người đàn ông này, ai có thể mang đến nhiều lợi ích cho mình hơn. Con người bẩm sinh đã ích kỷ, mỗi người khi lựa chọn làm gì đều phải lo lắng tới lợi ích của bản thân đầu tiên, làm thế nào để có lợi nhất cho bản thân. Nếu xét trên phương diện lợi ích, rõ ràng Lâm Sâm không thể nào bằng được Hạng Quân. Dù sao Hạng Quân cũng là người thành đạt, có nhà, có xe, có chút sự nghiệp ở Thâm Quyến, chọn anh không nói chuyện đại phú đại quý, ít nhất một cuộc sống an ổn thường thường bậc trung mà bất kỳ cô gái nào cũng mong muốn là chuyện không thành vấn đề. Còn Lâm Sâm giờ vẫn là một quân nhân đang tại ngũ, đóng trên một hải đảo hẻo lánh, cái gì cũng không có, đi theo cậu sống trong quân ngũ chỉ có thể sống những ngày tháng nghèo khó trên đảo.

Tần Chiêu Chiêu không phải thiên thần, cô không thể lờ đi không toan tính gì cho bản thân. Hạng Quân là người từng kết hôn, đến khi tái hôn chắc chắn cũng có lựa chọn cặn kẽ. Mấy tháng tiếp xúc với nhau, anh đối xử với cô rất tốt, rất có thành ý, nếu lấy anh, cuộc sống sau này chắc chắn ổn định, thoải mái. Tính lùi một chút, dẫu sau này có xảy ra chuyện phải ly hôn, về mặt vật chất, cô cũng không thua thiệt nhiều. Giữa thế giới hiện thực này, sống được bồi thường vĩnh viễn dễ chịu hơn không có bù đắp gì.

Lựa chọn Lâm Sâm là một sự đánh cược rất lớn. Bỏ qua các vấn đề lợi ích vật chất, điều Tần Chiêu Chiêu băn khoăn nhất là đã nhiều năm không gặp nhau, hai người không có giao thiệp hay nhận thức sâu sắc về nhau, tất cả chỉ dừng lại ở ấn tượng thời niên thiếu. Nếu giờ cô dũng cảm vứt bỏ hết thảy để tới Hạ Môn cùng cậu, lỡ như sau này cả hai đều thất vọng về nhau thì phải làm sao? Cô đã hai mươi tám tuổi rồi, cô không có tuổi xuân để đánh cược… Cô – không – được – thất – bại.

Lý trí nhắc nhở Tần Chiêu Chiêu đừng do dự, chần chừ thêm nữa, cứ để cuộc sống từ từ chạy theo con đường đã định, xao động không bằng an tĩnh, đừng cố thay đổi. Đã có một cái cây Hạng Quân, đại khái cô có thể buông bỏ cả khu “rừng rậm[1]”. Nhưng giữa những đêm dài vắng vẻ, cảm tính lại tìm tới gõ cửa: Cô thật sự muốn quên Lâm Sâm sao? Muốn bỏ qua người đã yêu cô suốt bao nhiêu năm như vậy sao? Đâu phải cô hoàn toàn không có tình cảm gì với cậu ấy!

[1] Chơi chữ, đảo ngược tên của Lâm Sâm là “sâm lâm” nghĩa là khu rừng rậm rạp.

Tần Chiêu Chiêu không thể phủ nhận Lâm Sâm vẫn luôn chiếm một vị trí đặc biệt trong lòng mình, cô cũng có những tình cảm đặc biệt với cậu. Ban đầu chỉ vì cảm động, vì cô cũng từng tận tâm, tận lực yêu thương nên cô hiểu rõ tình cảm mà cậu dành cho mình là vô giá, vĩnh viễn đáng được trân trọng. Mười năm sau, lần thứ hai gặp lại, lúc phát hiện tình cảm cậu dành cho mình vẫn như xưa, cô đã rung động sâu sắc. Từ lòng xúc động đến trái tim rung động, đây có phải là sự tiến hóa của tình yêu hay không? Đôi khi cô không dám nghiền ngẫm kĩ hơn nữa.

Dẫu lòng không muốn đối mặt với vấn đề, tiềm thức vẫn không chịu bỏ qua. Nếu trên đường vô tình gặp người mặc quân phục, cô sẽ vô thức quay lại nhìn vài lần. Ngẫu nhiên trên mạng có chủ đề tìm bạn đồng hành đi phượt tới Hạ Môn, cô sẽ nghĩ ngay tới đảo Tiểu Đặng. Có lần tới ngân hàng làm việc, phải ngồi chờ máy tính gọi tên, một người trẻ tuổi ngồi cạnh rảnh rỗi dùng năm ngón tay gõ lách cách trên tay vịn ghế ngồi, tạo ra tiếng lộc cộc như tiếng vó ngựa. Âm thanh vừa lọt vào tai đã khiến cô cứng người.

Hôm đó, Tần Chiêu Chiêu đi từ ngân hàng về nhà, suốt quãng đường vẩn vơ như bước trong cơn mộng du. Cả buổi tối hôm ấy, cô nghe đi nghe lại bài hát Nếu như đây là yêu của Trương Học Hữu.

“Ai cũng muốn biết, đâu là tình yêu thật sự không thể bỏ lỡ trong đời. Nhất là khi thức giấc lúc nửa đêm, sẽ càng thấy xúc động, trái tim oán hận vẫn không thể tiêu tan, đó là vì bạn đã chạm vào tình yêu.

Nếu đây là tình yêu, nếu lại quay mình bước đi chi bằng dũng cảm ở lại. Dẫu cho đau thương, dẫu cho rơi lệ, đều là nguồn nước dịu dàng trong cuộc đời…”

Một đêm trằn trọc, ngoài cửa ánh trăng sáng tỏ, tinh tú mịt mờ.

Tần Chiêu Chiêu tựa vào đầu giường, mở hộp tin nhắn trong điện thoại di động ra, đọc lại tin nhắn cuối cùng của Lâm Sâm thêm lần nữa. Đã xem không biết bao nhiêu lần, nhưng càng xem càng thấy thê lương. Cậu từng nghĩ nếu không có Kiều Mục, có thể cô sẽ thích mình, cuối cùng chỉ đành cảm thán kiếp này vô duyên. Tiếc nuối khôn cùng để cậu ôm đầy phiền muộn mà tin vào một truyền thuyết huyền ảo, truyền thuyết về hai người bỏ lỡ duyên phận sẽ một lần nữa lại gặp nhau sau hai mươi lăm triệu năm.

“Chiêu Chiêu này, nếu truyền thuyết này có thật, hai mươi lăm triệu năm sau, hy vọng mình và cậu có thể hữu duyên hữu phận.”… Những lời này, mỗi lần nhìn thấy lại khiến cô rầu rĩ, xót xa.

Hai mươi lăm triệu năm nữa, mối duyên giữa hai người sẽ có thể tái sinh sao? Khi đó trái đất có còn hay không? Hay cả vũ trụ cũng tan thành tro bụi rồi?... Đúng là một thời đại quá đỗi xa vời.

Xem đi xem lại, cô đột nhiên muốn gọi điện cho Lâm Sâm. Bao nhiêu năm rồi cô chưa từng chủ động gọi cho cậu; đến tận bây giờ vẫn luôn chỉ có cậu hao tâm tổn sức tìm cách đến gần cô trong khi cô luôn trốn tránh. Tuy trong lòng cô chỉ muốn tốt cho cậu, không muốn để cậu càng lúc càng lún sâu hơn nhưng cô cũng từng có cảm giác đau đớn và hạnh phúc như thiêu thân lao vào lửa nóng.

Tần Chiêu Chiêu quyết định sẽ gọi điện cho Lâm Sâm một lần. Có điều, không phải đêm nay, giờ hẳn cậu đã ngủ rồi, cô không muốn quấy rầy việc nghỉ ngơi của cậu, hy vọng cậu có một đêm mộng đẹp.

Sáng sớm hôm sau, khi vầng mặt trời đỏ rực mang theo vô vàn tia sáng lung linh hiện lên từ phương đông, Tần Chiêu Chiêu gọi vào di động của Lâm Sâm. Trước lúc bấm gọi, cô hít sâu một hơi, giúp bạn thân bình tĩnh lại. Nhưng trong nháy mắt, lúc điện thoại vừa thông, bao nhiêu bình tĩnh của cô bỗng chốc biến mất, lòng rơi vào trạng thái rối loạn không sao kiềm chế được. Đã lâu lắm rồi cô không có cảm giác tim đập mãnh liệt đến vậy, còn tưởng cả đời này sẽ không còn được thấy lại nữa.

Tiếng của Lâm Sâm cũng rất không bình tĩnh, giọng điệu như thể nằm mơ cũng không sao tin nổi: “Tần Chiêu Chiêu, là cậu?”

“Ừ, mình… mình… Cậu… có khỏe không?” Tần Chiêu Chiêu hoàn toàn không biết mình đang nói gì, cũng không biết nên nói gì, cả ngoài miệng lẫn trong lòng đều rối loạn.

Cũng may Lâm Sâm trấn tĩnh lại nhanh hơn cô, cố gắng khôi phục sự bình tĩnh trong lời nói, một chút cảm khái không sao che giấu được: “Mình vẫn khỏe, thật không ngờ cậu lại gọi cho mình. Sao hôm nay lại gọi cho mình vậy? Có chuyện gì sao? Hay là… hay là… cậu sắp kết hôn rồi?”

Nói câu cuối, giọng cậu run run như tơ nhện lay động trong gió. Trước kia cô chưa từng chủ động gọi điện cho cậu, đến nay lại đột nhiên ngoại lệ, đương nhiên cậu tưởng cô muốn nói thẳng với mình về chuyện quyết định kết hôn, để giải quyết mọi chuyện một lần cho xong.

“Không phải, không có chuyện gì đâu, chỉ là… muốn gọi cho cậu thôi.”

Đầu dây bên kia, Lâm Sâm im lặng thật lâu, thật lâu sau mới thấp giọng như thở dài gọi tên cô: “Chiêu Chiêu này…”

Tiếng gọi khe khẽ, nhẹ nhàng mà thâm tình; đây là lần đầu tiên Lâm Sâm gọi tên cô. Như chuông động, trống đánh, tim Tần Chiêu Chiêu chấn động mãnh liệt. Tiếng Lâm Sâm vây bốn bề: Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu…

“Chiêu Chiêu, cậu có biết không? Sau khi Chu Minh Vũ kể cậu ấy cho cậu số điện thoại của mình, mình đã từng chờ điện thoại của cậu rất lâu, nhưng cậu chưa bao giờ gọi cho mình. Hôm nay thấy tên cậu hiện lên, mình còn tưởng mình đang nằm mơ. Cuối cùng mình cũng có thể đợi được điện thoại của cậu, tuy đã muộn nhiều năm rồi. Chiêu Chiêu, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã hoàn thành một tâm nguyện của mình.”

Hai mắt Tần Chiêu Chiêu bất giác đỏ hoe. “Lâm Sâm, mình không biết, mình không biết cậu đã một mực chờ điện thoại của mình, mấy lần mình muốn gọi rồi lại cúp. Thật xin lỗi cậu!”

“Không sao! Chiêu Chiêu, hôm nay cậu gọi khiến mình rất mừng. Chiêu Chiêu, mình…” Cậu chần chừ một lát như thể không biết nên nói tiếp thế nào.

“Chuyện gì? Cậu cứ nói đi!”

“Có rất nhiều chuyện mình muốn nói với cậu rồi lại không biết có nên nói ra hay không, vì mình không muốn quấy rầy cuộc sống của cậu, cũng không muốn làm cậu khó xử. Chu Minh Vũ vẫn nói với mình, yêu một người cần nỗ lực để giành lấy, nhưng mình cảm thấy nếu cậu đã có lựa chọn của cậu, mình không nên đẩy cậu vào cảnh khó xử nữa. Có điều, hôm nay cậu gọi điện cho mình… Đột nhiên mình muốn nói hết những lời đã cất giấu trong lòng nhiều năm với cậu, cậu có muốn nghe không? Nếu cậu không muốn, mình sẽ tiếp tục chôn giấu nó.”

Hai mắt Tần Chiêu Chiêu đã tràn nước, cô không nghĩ ngợi đáp ngay: “Mình muốn nghe!”

Nhưng Lâm Sâm không thể nói tiếp, tiếng gọi báo đến giờ thể dục buổi sáng vang lên, cậu chỉ vội vàng nói vài câu. “Chiêu Chiêu, giờ mình không có thời gian để nói, phải ra xếp hàng tập thể dục buổi sáng. Chờ mình gọi lại cho cậu sau!”

Buổi trưa, Tần Chiêu Chiêu nhận được tin nhắn của Lâm Sâm gửi tới: “Chiêu Chiêu, có rất nhiều chuyện không biết phải làm sao mới nói được với cậu, sợ bản thân nói năng lộn xộn. Cho mình địa chỉ của cậu đi, mình định viết thư cho cậu, có bao nhiêu lời muốn nói sẽ gửi hết vào thư. Được không?”

Tần Chiêu Chiêu nhắn địa chỉ cho Lâm Sâm, sau đó thêm một câu: “Mình chờ thư cậu!”