Nịch Sủng: Chí Tôn Cuồng Phi

Chương 70-3: Hoàng tước tại hậu (3)




Editor: Luna Huang

** chuẩn bị đại lễ **

" Lão gia, Tâm nhi nhiễm phong hàn thực sự rất thật nghiêm trọng, vẫn là đợi tốt rồi mới đi xem, vạn nhất thực sự lây thì không tốt." Triệu Yên Nhi cho rằng Ôn Thế Nghi sẽ hướng về nàng, ai biết quả thực chính là trợ giúp cho Ôn Nhu, há có thể không ngăn trở.

"Chính vì nguyên nhân đó, chúng ta càng cần nhìn Tâm nhi." Ôn Thế Nghi liếc mắt Triệu Yên Nhi, ngôn ngữ có một chút tức giận nhỏ nhẹ, Ôn Thế Nghi nhìn thấy trên mặt nàng hoàn toàn không có dấu vết, trong lòng không khỏi mâu thuẫn, mà hôm nay hắn mời Thanh vương tiến cung, muốn vì hôn sự của Tâm nhi tranh thủ một phen, ai biết nói hai canh giờ, Vương Thượng cắn chắt bảo chỉ có thể thú Ôn Nhan, điều này làm cho hắn phiền não không thôi, trở về muốn gặp nữ nhi một lần còn bị Triệu Yên Nhi ngăn cản, chẳng phải là để hắn phiền càng thêm phiền.

" Đã như vậy, cha Triệu di nương, chúng ta liền đi xem nhị muội muội." Ôn Nhu cười lạnh nói xong, cũng không quản Ôn Thế Nghi cùng Triệu Yên Nhi phản ứng gì, xoay người đi đến Hoán Tâm viện.

Chiếu theo tình huống trước mắt, cha này của nàng tự không biết thê tử tốt cùng nữ nhi tốt của mình đã làm ra chuyện tốt gì, mà Triệu Yên Nhi chưa cùng cha này thương lượng liền tự mình ra tay thật đúng là mười phần saiểoòi, bởi vì người cha này của nàng bản lĩnh gì cũng không có, làm một ít chuyện cho người ta xem là đủ rồi, nếu không có như vậy, tổ phụ cùng nương làm thế nào sẽ đi như vậy?

Triệu Yên Nhi vô pháp, cũng chỉ được đi theo, dù sao cứ cho là Ôn Tâm không ở trong phòng, nàng như trước có thể hoà giải, Ôn Nhan thức thời lui ra.

Ôn Nhu bấm ngón tay tính toán, thời thần cũng sắp tới.

" Nhị muội muội, tỷ tỷ đến xem ngươi, hôm nay còn vì nhị muội muội cầu xin một cây xâm." Ôn Nhu hất thị nữ che ở ngoài phòng ra, hàm chứa nụ cười khẽ bước vào phòng ngủ của Ôn Tâm, cầm cây xâm của Tây Vân tự trong tay, "Xâm tốt nhất, là hôm nay nhị muội muội liền có thể gặp phải hảo nhân duyên."

Thị nữ sợ hãi nhìn phía Triệu Yên Nhi, phu nhân tuy rằng đã thông báo mặc kệ ai tới chỉ nói đại tiểu thư đã ngủ, thế nhưng Bạch vương phi xông tới như vậy, nàng chỉ là một thị nữ nho nhỏ như thế nào dám ngăn trở, huống hồ phu nhân và lão gia cùng đi, cũng không nói gì thêm a..."

Ôn Nhu nhìn chung quanh có có cái bóng của Ôn Tâm trong phòng ngủ, giả vờ kinh ngạc kêu lên: "Nha, nhị muội muội không ở trong phòng!"

Triệu Yên Nhi cũng đi vào phòng ngủ, làm bộ nhìn, quả thực không có Ôn Tâm, sau đó lộ ra dáng tươi cười cưng chìu, giải thích: Có lẽ là trong phòng ngủ buồn chán, đến hoa viên đi dạo rồi."

" Khí trời lạnh như vậy, trên người nhị muội muội còn cảm nhiễm phong hàn, đến hoa viên chẳng phải là sẽ làm phong hàn càng thêm nặng sao??" Ôn Nhu làm bộ lo lắng nói, "Triệu di nương hay là mau mau phái người tìm nhị muội muội về mới tôtd."

" Tâm nhi tánh tình trẻ con, đến hoa viên chơi một chút cũng không phải đại sự gì, Bạch vương phi cũng không cần lo lắng." Triệu Yên Nhi vừa cười giải thích, một bên hướng Ôn Thế Nghi nháy mắt.

Mặc dù Ôn Thế Nghi không biết Ôn Tâm vì sao không ở trong phòng, hay là không ở trong phủ, mà Triệu Yên Nhi không muốn để cho Ôn Nhu biết Ôn Tâm không ở đây, trái lại từ ánh mắt của Triệu Yên Nhi hắn ngầm hiểu được, cũng không khỏi vì Ôn Tâm nói: "Bạch vương phi vẫn là không nên quả Ôn Tâm đứa trẻ này, trì hoãn thời thần hồi Bạch vương phủ, Bạch vương gia lo lắng."

" Nếu nhị muội muội không ở trong phòng, thời thần cũng không còn sớm, vậy Ôn Nhu liền hồi Bạch vương phủ, ngày khác trở lại ngày khác trở lại thăm viếng nhị muội muội." Ôn Nhu giả vờ tiếc rẻ thở dài một hơi, nàng đã xem thời thần tốt rồi, từ Hoán Tâm viện đến đại môn Trấn Quốc Công phủ, chuyện tốt tất nhiên phát sinh.

Quả nhiên, Ôn Nhu cùng Triệu Yên Nhi và Ôn Thế Nghi khó khăn lắm mới ra khỏi Hoán Tâm viện, liền có gia đinh sắc mặt vội vả chạy tới, hướng ba người cung kính khom người, bẩm báo: "Tiểu nhân gặp qua lão gia, phu nhân, gặp qua Bạch vương phi, ngoài cửa phủ có người lái một chiếc xe ngựa, nói là đại lễ trong xe ngựa muốn tặng cho phu nhân cùng lão gia."

" Người nào?" Ôn Thế Nghi cau mày hỏi.

" Tiểu nhân không biết, người nọ vẫn cúi đầu, tiểu nhân thấy không rõ hình dạng của hắn, người nọ đem xe ngựa dừng lại,, liền để tiểu nhân bẩm báo lão gia cùng phu nhân."

" Đã biết, ngươi lui ra đi."

" Cha, không biết là người phương nào tiễn đại lễ cho người cùng Triệu di nương?" Ôn Nhu nhợt nhạt cười, "Không biết là đại lễ gì, có thể Ôn Nhu may mắn xem cùng được không?"

" Phu nhân, đi, đi xem là người phương nào tặng đại lễ gì cho chúng ta." Ôn Thế Nghi chán ghét Ôn Nhu, không muốn cùng nàng nói nhiều, nhưng mà hắn nghe nói là đại lễ, không khỏi cảm thấy là quan viên nào muốn nịnh bộ, mới thần bí như vậy thần bí như vậy tặng đại lễ cho hắn, nếu Ôn Nhu muốn xem, hắn tự nhiên mừng rỡ trước mặt nàng biểu hiện,

Mà Triệu Yên Nhi, trong lòng lại không khỏi đập thình thịch, bản thân nàng cũng không thể nói rõ vì sao.

Đi tới đại môn Trấn Quốc Công phủ, vòng qua tường xây làm bình phong ở cổng, rơi vào mi mắt của Triệu Yên Nhi đó là một chiếc xe ngựa quen thuộc, chính là xe ngựa Ôn Nhu cùng Ôn Nhan ngồi qua!

" Bạch vương phi, đây không phải là xe ngựa ngươi cùng tam cô nương ngồi sao?" Các nàng không phải trở về rồi sao? Thế nào không phải đi chiếc xe ngựa này trở về? Triệu Yên Nhi kinh ngạc, trong giọng nói run đến bản thân nàng cùng không phát hiện được, đường này, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?

" Thời gian đến tây giao, bánh xe đột nhiên hỏng mất, Ôn Nhu cùng tam muội muội không thể không đổi một chiếc xe ngựa khác tiếp tục đi, Triệu di nương lúc đó có chỗ cho thuê xe ngựa, Ôn Nhu liền mướn một chiếc xe ngựa, sở dĩ không có nói cho Triệu di nương, là sợ Triệu di nương lo lắng." Ôn Nhu nói, lại dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn xe ngựa trước mặt, "Thế nhưng xe ngựa này xe ngựa này dừng ở tây giao, thế nào liền tự mình đến đây?"

Ôn Thế Nghi nghe đối thoại của Triệu Yên Nhi cùng Ôn Nhu đích mi không khỏi nhíu lại, nếu trước mặt là xe ngựa Ôn Nhu ngồi qua lại còn bị hỏng, nói đại lễ ở đâu? Không khỏi hướng gia đinh bẩm báo cả giận nói: "Nô tài chết bầm, đại lễ ngươi nói là ở đâu?"

" Lão gia, cái này, xe ngựa này không phải sao?" Gia đinh sợ đến vội vã ngã nhào xuống đất, trong lòng thấp thỏm, nghĩ một chiếc xe ngựa lớn như vậy lẽ nào lão gia không thấy? Khẽ nâng mắt lên liếc nhìn chung quanh, "Về phần người lái xe, hình như, hình như đã ly khai..."

Sáng sớm Ôn Nhu cùng Ôn Nhan xuất môn đến nay, đã qua vài canh giờ, gia đinh canh gác bên ngoài Trấn Quốc Công phủ cũng thay đổi rồi, gia đinh trước mắt này không biết xe ngựa này vốn là Triệu Yên Nhi cùng Ôn Nhu ngồi qua.

" Cha, Triệu di nương, xem ra người tặng lễ quả nhiên là dụng tâm kín đáo, dĩ nhiên dùng xe ngựa Ôn Nhu dừng ở tây giao đến tặng lễ, xem ra là muốn cho cha cùng Triệu di nương một kinh hỉ rồi." Ôn Nhu nhìn vẻ mặt của Ôn Thế Nghi cứng ngắc, cười đến ôn hòa, "Bất quá nếu là một phần đại lễ kẻ khác không tưởng được như thế, đặt lễ xuống liền ly khai, cha cùng Triệu di nương tự mình tiến lên nhìn chẳng phải sẽ biết lễ vật là gì sao?"

Tuyệt đối là một đại lễ để cho bọn họ khiếp sợ.

Ôn Thế Nghi tức giận, đem hắn toàn bộ đắc ý trong lòng hắn mới nhú lên mài sạch sẽ, đến tột cùng là ai, cho hắn khó chịu như vậy, nếu để cho hắn biết tuyệt đối làm cho làm cho đối phương nếm thử "Ngon ngọt".

Ôn Thế Nghi bước đến trước xe ngựa, xốc màn xe lên.

Cảnh trong xe ngựa, đủ để đồng mâu của hắn bỗng nhiên mở to!

Cái này, điều này sao có thể?