Niệm Vô Song

Chương 11: 11: Thiên Hạ Vô Song - Tgthập Tứ Lang 11





Cũng không biết nàng có nghe được hay không, hắn dẫn nàng nhảy lên bờ, hai tay hai chân Đàm Âm cảm giác là cố định mà rơi trên mặt đất, lập tức cả người mềm nhũn co quắp lại, há mồm liền nôn ra, ào ào phun ra thật nhiều nước, thở đến thiếu chút nữa chết đi.

Bên tai mơ mơ hồ hồ nghe được đại tăng lữ đang nói: "Ngươi sao cố chấp như vậy? Gọi mấy tiếng cứu mạng sẽ lấy mạng ngươi sao?"

Đầu sỏ gây nên chuyện có tư cách gì mà nói như vậy! Đàm Âm ho đến hai mắt đỏ lên, gắt gao nhìn chằm chằm hắn.

Đại tăng lữ nhìn nàng, thản nhiên nói: "Nữ hài tử, vẫn nên nhu nhược một chút mới tốt, bất kể là chuyện gì ngươi cũng không chút phản ứng, bày mặt chết cho ai xem?"

Những lời này dường như cũng đã từng có người nói với nàng.

Đàm Âm ho khan một tiếng, rốt cục cũng bình tĩnh trở lại.

Nàng chậm rãi ngồi dậy, sửa sang lại mái tóc ướt một chút, lúc này mới khàn giọng nói: "Đại tăng lữ điện hạ, mời trở về Lục Giác điện thay quần áo."


Đại tăng lữ lườm nàng một cái, không nhúc nhích, thần thái lạnh nhạt, từ khi hắn xuất hiện tới nay, ngoại trừ cười rồi lại cười, thì chính là đùa giỡn vô lại, loại vẻ mặt lạnh nhạt này chưa bao giờ xuất hiện qua.

Đàm Âm do dự giương mắt nhìn hắn, áo đen của y ướt đẫm, tóc tai rối tung dính trên người, còn nhỏ nước xuống, nghĩ đến nàng cũng không khá hơn chút nào.

Nhớ tới hắn vừa kéo mình xuống hồ, mặc cho mình giãy dụa vẫn thờ ơ, trong lòng nàng ngày càng giận dữ.

Đã nhiều năm không có ai dám trêu chọc nàng như vậy.

Thế nhưng, không thể nổi giận, nàng phải nhẫn nại.

Tay trái mang bao tay đen của hắn cũng ướt đẫm rồi, hắn tựa hồ cũng không có ý định lấy xuống vắt khô.

Đàm Âm nhìn tay trái của hắn, chậm rãi, ánh mắt trở nên nhu hòa.

Nàng hao hết thiên tân vạn khổ mới tới được nơi này, bất kể chuyện gì cũng sẽ không khiến nàng thay đổi sắc mặt.

"Ngươi không đi, ta đi đây." Nàng đứng dậy xoay người rời đi: "Ngươi ngủ trong nước một năm ta cũng mặc kệ."

Nàng đi chưa được mấy bước, sau lưng vang lên một loạt tiếng bước chân, đại tăng lữ quả nhiên cười híp mắt đuổi theo, lôi kéo tay áo của nàng nhẹ nhàng lay động: "Tiểu Cơ tỷ tỷ, ta sai rồi, đùa tỷ mà thôi, tỷ ngàn vạn lần đừng tức giận.

Nào nào, cười một cái đi."

Đàm Âm có chút buồn cười nhìn hắn, trên đời này thật sự có loại trở mặt như ăn cơm vô lại dễ dàng như vậy.

"Cười một cái nha, cười một cái!" Hắn còn đang hồ nháo.


Đàm Âm quả nhiên nở nụ cười, mặt mày giãn ra, giống như một đóa sen trắng lặng yên nở rộ.

"Cách xa ta một chút." Giọng nói của nàng rất nhẹ nhàng, cũng rất mềm mại, lời nói khó nghe, ngữ điệu không giống như mắng người, "Tránh xa một chút, ngươi thật vô lại."

Đại tăng lữ giả bộ té ngã, nàng cười càng vui vẻ, vừa đi vừa cười, cả đời cũng chưa từng cười như vậy, ngay cả chính nàng cũng không biết phải cười tới khi nào.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Cái chết lạnh lẽo như băng, sau khi chết hồn nàng không tiêu tan, lơ lửng nhìn mọi người liệm cho thi thể mình, vì lúc chết nàng đã hộc máu, chỉ sợ có bệnh gì đó, nên họ đem nàng đốt thành tro, bị gió thổi đâu cũng có.

Tro cốt hóa thành tro, đây là hình phạt mà người có tội ác tày trời mới gặp phải, cũng là trời phạt Cơ gia.

Nàng mang theo một lòng nhiệt huyết đối với tuyệt kỹ của Cơ gia, lại không thể qua cầu Nại Hà, mỗi ngày du đãng trong nhà cũ Cơ gia.

Nàng còn có rất nhiều thứ muốn làm, nàng còn chưa muốn chết.


Nàng chỉ có thể canh giữ ở nhà cũ, cứ như vậy mỗi ngày trông coi, trôi nổi ở trên ghế từng ngồi của mình, muốn dùng bút vẽ ra một loạt ý tưởng kỳ diệu kia.

Nàng không biết mình sẽ đợi đến một kết quả gì, có lẽ ngày nào đó sẽ có một nhân vật lợi hại đem nàng coi như quỷ thu, cũng có lẽ cuối cùng cũng có thể chờ đến ngày qua được cầu luân hồi, càng có lẽ, nàng vĩnh viễn tiếc nuối như vậy lơ lửng, ôm một bầu nhiệt thành tâm huyết.

Đó là hồi ức cuối cùng của nàng đối với Phàm trần.

*

Lúc Đàm Âm tỉnh lại, bên ngoài mưa to đùng đùng, nàng không đóng cửa sổ, dưới đất mưa hắt vào ẩm ướt.

Nàng thực sự đã trở về phàm trần, chỉ có phàm nhân mới có thể nằm mơ.

Dù nàng có nguyện ý hay không, những hồi ức cũ kỹ sớm đã ố vàng kia vẫn ùa về từng đêm, nàng giống như một lần nữa trải qua cuộc sống đơn bạc trong mộng cảnh.