Niềm Vui Lớn

Chương 36




.

Chờ thu dọn đồ đạc xong cũng đã tới nửa đêm.

Đan Giai Nguyệt ngồi trước giường, nhìn mớ hành lý của mình, ngẩn người. Hiện giờ, trong đầu anh chẳng thể suy nghĩ gì được nữa.

Kết thúc, thất bại, phải đi.

Anh giật mình, sửng sốt suốt một giờ.

Một giờ sau, anh lấy di động ra, gọi điện thoại cho một người chỉ mới quen gần đây.

“Alo? Đan Giai Nguyệt à?” Tiếng của Việt Phồn Tinh từ đầu bên kia truyền qua, dường như có cả tiếng ồn ào trong PUB.

“Chờ chút…” Một lát sau, mấy tiếng ồn đó dịu đi rất nhiều, có lẽ là anh ta đã vào WC gì đó cũng nên.

“Từ lúc anh mắng tôi là ‘máu lạnh’ ấy, tôi còn tưởng là anh sẽ không gọi cho tôi nữa chứ!” Người ở đầu bên kia cười nói, ra vẻ như chẳng có chuyện gì.

“…” Đan Giai Nguyệt thấy mệt mỏi, chẳng thể thốt ra gì được nữa, đành phải đi ngay vào đề, “Tới đón tôi đi…”

Đêm thu, gió mát, trăng lạnh, trời đầy sao.

Mục Thiên Nam đứng trên sân thượng hút thuốc, cau mày. Anh không biết thứ gọi là tình cảm này không thể bị lý trí lấn áp, anh cứ nghĩ thời gian sẽ có thể xóa nhòa đi tất cả. Nhưng, trong lòng, anh lại thấy tiếc nối.

Giới tính không là vấn đề, vấn đề là anh không thể để cuộc sống của mình trở nên phức tạp.

Hút hết điếu thứ tư, tầm mắt của anh đã bị chiếc xe thể thao dừng lại dưới lầu thu hút.

Việt Phồn Tinh dừng xe, bước xuống, nhìn thấy Đan Giai Nguyệt đã chờ sẵn ở cửa.

Không ngờ người mà Đan Giai Nguyệt thích lại là anh hai của mình… Lúc Đan Giai Nguyệt nói địa chỉ ra, Việt Phồn Tinh thật sự kinh ngạc.

Việt Phồn Tinh bỗng nhớ tới lần nói chuyện điện thoại với Mục Thiên Nam lúc trước, quả thật là anh có nghe thấy câu ‘Chén đĩa để ở đâu’ rất giống tiếng của Đan Giai Nguyệt và cái người ‘lạnh lùng, cẩn thận, tỉ mỉ’ mà Đan Giai Nguyệt nhắc cũng rất giống với tính cách của Mục Thiên Nam.

Thật sự là… Không thể tin nổi… Việt Phồn Tinh nghĩ, đúng là rất thú vị, phải không nào? Cái người lạnh như băng, cứng rắn như đá ấy mà cũng có người yêu.

Việt Phồn Tinh không ghen tị, bởi vì anh biết mình đã mất đi trái tim yêu thật sự. Những người bước trên con đường này, bao nhiêu người có thể tin chắc rằng mình sẽ có được tình yêu chân chính đây?

Tình dục nhiều hơn tình yêu, đau khổ nhiều hơn hạnh phúc.

Mục Thiên Nam ở trên cao nhìn xuống, trông thấy những hành động của hai người họ. Anh thấy, em trai của anh đang giúp Đan Giai Nguyệt thu dọn hết tất cả hành lý.

Bị thương tổn, phải đi —- Đấy cũng là điều tất nhiên. Anh tự áp chế những suy nghĩ trong lòng.

Gọi Việt Phồn Tinh tới đón, bởi vì họ là người cùng một đường. Anh áp chế ghen tuông trong lòng.

Anh thấy mình đang xúc động. Nhưng sau khi anh xuống lầu thì sẽ thế nào đây? Anh chẳng thể làm gì cả.

Vì thế, Mục Thiên Nam chỉ biết nhìn chiếc xe kia lao đi bằng đôi mắt lãnh khốc, cho tới khi nó biến mất hẳn.

Anh bỗng cô đơn —- Anh thấy khinh bỉ những xử sự theo cảm tính của mình. Đàn ông không thể sa vào tình ái, anh tự nhủ với lòng như thế.

Đêm dài, yên tĩnh, chỉ có mấy ánh đèn đang phản chiếu vào lớp kính xe.

“Cám ơn anh!” Đan Giai Nguyệt nói khẽ. Anh dựa vào chiếc ghế cạnh buồng lái, cả người như mất hết sức.

Nhìn thấy Đan Giai Nguyệt như vậy, hơn nữa còn gọi mình tới dọn khỏi nhà người kia vào nửa đêm, Việt Phồn Tinh cũng biết là đã xảy ra chuyện gì.

Việt Phồn Tinh không hỏi câu nào, anh ta chỉ ném chiếc áo khoác qua cho Đan Giai Nguyệt, “Không có giấy, dùng đỡ thứ này đi!”

“Hử?”

“Khóc á! Thuận tiện cũng có thể dùng để che mặt, nếu như anh thấy ngại!”

Đan Giai Nguyệt cầm lấy nó, trùm lên đầu.

Mấy phút trôi đi.

“Nè, đang ngủ hả?”

“Không có!” Tiếng của Đan Giai Nguyệt vang lên dưới lớp áo, bình tĩnh và không có chút nức nở nào.

“Tới nhà tôi đi, thấy anh như vậy tôi lo lắm!”

“Không được, tôi muốn về nhà! Tôi ổn lắm!”

“Được không đó?” Việt Phồn Tinh muốn thông qua mấy câu nói, xem tình huống của Đan Giai Nguyêt.

“Tốt lắm! Một khi đã mất đi, sau này sẽ không hy vọng và thất vọng nữa!”

“…” Việt Phồn Tinh không nói thêm gì, những kiến thức y học nói cho anh biết, nỗi đau của người này đã xâm nhập vào xương cốt rồi, càng an ủi, anh ta lại càng chôn lấp nỗi đau của mình thật sâu.

Bốn mươi phút trôi qua, xe đã chạy tới đường nam Phúc Lý.

Đan, Việt cùng xuống xe.

Việt: “Mai tôi gọi cho anh! Phải yêu bản thân mình, đừng để những người yêu thương anh thất vọng!”

Đan: “Tôi sẽ cố gắng!”

Việt: “Ngủ một giấc thật ngon vào!”

Đan: “Ừ, cám ơn anh! Tạm biệt!”

Việt Phồn Tinh nhìn Đan Giai Nguyệt kéo vali hành lý đi xa.

Đột nhiên, Đan Giai Nguyệt quay đầu lại, nói: “Mục Dã… Cậu ấy quả thật rất yêu anh! Đừng buông tay cậu ta, đừng để trái tim cậu ta chết, đừng bỏ đi để sau này phải hối hận!”

Không đợi Việt Phồn Tinh đáp lại, Đan Giai Nguyệt đã mở cửa nhà rồi đi vào trong.

Đan Giai Nguyệt buông vali xuống, mở đèn trong phòng khách. Bốn ngày không về, cả căn phòng phủ đầy bụi.

Anh đi tới trước di ảnh của cha mẹ mình, dùng tay áo lau đi lớp bụi bặm phía trên. Sau đó, anh cúi người, quỳ xuống, tay đặt xuống đất, đầu áp lên tay.

Đan Giai Nguyệt thấy nhớ cha mẹ mình. Bởi vì, hiện tại, anh chỉ có hai bàn tay trắng.

Dòng lệ chảy ra khỏi đôi mi nhắm chặt, rơi xuống.

—- Thành trống, độc vũ.

Cám ơn anh đã đi vào giấc mộng nhiều năm qua của tôi

Người si nói mộng

Không hận anh không thành toàn

—- Tôi, mười năm yêu say đắm, giờ, xin kết thúc ở đây.