Niệm Xuân Quy

Chương 31: Ý đồ đến




Mộ Niệm Xuân Mộ Uyển Xuân dắt tay đi tới Tu Đức đường, vừa vặn đụng phải Mộ Nguyên Xuân.

Ba tỷ muội chạm mặt nhau, theo bản năng liếc mắt quan sát.

Mộ Nguyên Xuân hiển nhiên tỉ mỉ trang phục một phen, áo tay ngắn, rộng, phần eo thắt chặt, lộ ra vòng eo nhỏ nhắn. Thân dưới tán váy xếp tầng.

Mái tóc vén lên, trên đầu không cài trâm, chỉ có một đóa hoa nhài mới nở. Hai má hồng như cánh đào, uyển chuyển hàm xúc quyến rũ, sóng mắt lưu chuyển.

Cái gọi là người so với hoa, chính là vậy.

Một bên, Mộ Uyển Xuân cũng coi như tinh tế, nhưng vẫn kém mấy phần phong tư và ý nhị.

Lòng Mộ Uyển Xuân ghi hận, ngoài mặt vẫn tươi cười: “Đại tỷ một thân đồ mới, thực sự là một đóa hoa xinh đẹp.”

Lời khen nghe rõ ý tứ chua chát.

Mộ Nguyên Xuân mỉm cười, thanh âm ôn nhã dễ nghe: “Tam muội quá khen. Ta nghĩ, hôm nay muội mới là người mỹ lệ động lòng người.” Mấy chữ mỹ lệ này, mười phần ý châm chọc.

Bàn về miệng lưỡi sắc bén, Mộ Uyển Xuân hiển nhiên không phải đối thủ Mộ Nguyên Xuân. Vừa xuất trận đã thua.

Mộ Niệm Xuân nhàn rỗi đứng một bên xem kịch vui, không lên tiếng.

Mộ Nguyên Xuân lại không chịu buông tha nàng, đôi mắt vòng trên người nàng, giả vờ ân cần hỏi han: “Tứ muội, ngày hôm nay khách tới thân phận tôn quý, muội sao không đổi y phục rồi tới. Nhìn muội xem, trên người còn mùi dầu mỡ, nhất định là từ phòng bếp tới thẳng đây. Tổ mẫu thấy muội thế này, nhất định sẽ không vui.”

Từng câu đều biểu hiện là quan tâm, thực tế là chỉ trích.

Mộ Niệm Xuân cười híp mắt nói: “Tề vương điện hạ và thái tôn điện hạ cố ý tới bái phỏng tổ phụ, chúng ta chỉ cần có mặt hành lễ vấn an là được. Mặc đồ mới hay không không quan trọng. Hơn nữa, có hai mỹ nhân là đại tỷ và tam tỷ, ta mặc gì đâu quan trọng, cũng không ai nhìn ta.”

Một câu cuối cùng, nói ý vị thâm trường.

Nụ cười Mộ Nguyên Xuân cứng lại một chút, theo bản năng liếc nhìn Mộ Niệm Xuân.

Mộ Niệm Xuân cũng cười tủm tỉm nghiêng đầu qua: “Tam tỷ, chúng ta chớ đứng đây nữa, mau vào đi thôi.”

Tỷ muội ba người cùng nhau đi tới sảnh tiếp khách của Tu Đức đường.

Mộ thái phó ngồi ở vị trí chủ thượng, Tề vương và thái tôn chấp lễ học trò, ngồi ở dưới. Hai huynh đệ Mộ Chính Thiện, Mộ Chính Đức ngồi ở một bên khác. Đám nữ quyến, chỉ có Chu Thị ngồi, Trương Thị, Ngô Thị mỉm cười đứng ở một bên.

Tỷ muội ba người vừa tiến vào Tu Đức đường liền hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

La Ngọc mỉm cười, ánh mắt tất nhiên là rơi trên người Mộ Nguyên Xuân. Chu Diễm cũng nhìn Mộ Nguyên Xuân, trong mắt lóe lên kinh diễm và mừng rỡ.

Mối tình đầu thiếu niên, tình ý lặng yên quấn trên người mỹ nhân ôn nhu uyển chuyển. Mỗi một lần tới cửa, là vì muốn nhìn nàng, muốn có cơ hội trò chuyện tương tư.

Sóng mắt Mộ Nguyên Xuân hơi lưu chuyển, nhìn về phía La Ngọc, khóe môi hơi giương lên.

Chu Diễm và La Ngọc ngồi chung một chỗ. Ở Chu Diễm xem ra, chẳng phải người trong lòng đang liếc mắt đưa tình với mình?

Toàn bộ tâm tư Mộ Uyển Xuân đặt trên người Tề vương tuấn mỹ lỗi lạc. Mộ Trường Hủ, La Ngọc tướng mạo xuất chúng khí chất khác nhau, đều là thanh niên ưu tú xuất sắc. Nhưng mà, ở Tề vương, dường như tỏa sáng mỗi khi hắn mỉm cười.

Tề vương đang nhìn mình, còn cười nữa.

Lòng Mộ Uyển Xuân nhảy bình bịch, khuôn mặt thiếu nữ đỏ ửng, càng thêm vài phần minh diễm.

Thật là một sự hiểu lầm xinh đẹp.

Ánh mắt Tề vương lướt qua Mộ Uyển Xuân, rơi trên mặt Mộ Niệm Xuân.

Mộ Nguyên Xuân và Mộ Uyển Xuân hai người hiển nhiên đều trang phục tỉ mỉ, quyến rũ động lòng người. Duy chỉ có nàng mạn bất kinh tâm.

Một thân đồ cũ, vài sợi tóc nghịch ngợm bướng bỉnh vương bên tai. Gương mặt không son phấn, đôi mắt trong veo như nước chưa tiếu ý. Dường như tâm tư chất chứa sau một tầng mặt nạ.

Nàng tựa hồ nhận ra sự chú ý của hắn, nhanh chóng nhìn hắn một cái, sau đó lạnh nhạt rời ánh mắt đi.

Hôm nay đã là lần thứ tư thấy nàng. Tới giờ, hai người vẫn chưa nói chuyện riêng.

Tề vương không khỏi có cảm giác bị thất bại, bất động thanh sắc tính toán nên như thế nào tiếp cận nàng. Về phần tiếp cận nàng lúc này phải nói gì, hắn chưa nghĩ ra.

Vừa gặp đã có chấp niệm vô hình, cố tiếp cận nàng, muốn nhìn rõ bản chất thật của nàng.

“Nguyên Xuân, Uyển Xuân, Niệm Xuân, ba cháu mau tới ra mắt Tề vương điện hạ, thái tôn điện hạ.” Mộ thái phó cười lên tiếng.

Tỷ muội ba người cùng vâng, tiến lên chào.

Lúc này tuổi thọ bình quân con người không quá sáu mươi, qua năm mươi tuổi quan viên sẽ được dưỡng lão. Mộ thái phó đã năm mươi tư, theo lý mà nói đã cáo lão hưởng phúc. Nhưng Mộ thái phó đức cao vọng trọng, là đại nho nổi danh nhất đương triều, hoàng thượng hết sức kính trọng ông, lưu riêng ông ở trong cung làm thái phó. Tránh mỗi ngày tiến cung mệt nhọc, còn cố ý chuẩn bị nơi ở trong cung cho ông,

Vinh quang như vậy, ở Đại Tần có thể nói là có một không hai.

Mộ thái phó lĩnh thánh ân, chỉ có thể tận tâm tận lực ở lại trong cung giáo dục hoàng tử hoàng tôn đọc sách. Mỗi nửa tháng, hồi phủ một lần.

Thái tôn nhất tâm dốc lòng cầu học, đọc sách thập phần cần cù. Tự nhiên trong lòng Mộ thái phó có vài phần yêu thích. Về phần Tề vương không đề cập tới cũng được, lại nói tiếp, đơn giản là đầy bụng chua xót.

Rõ ràng thông tuệ không gì sánh được, hết lần này tới lần khác không học vấn không nghề nghiệp, cả ngày trốn học, trên lớp khảo giáo mọi người, đến phiên Tề vương, Mộ thái phó đều che mặt khóc lớn một hồi.

Từ khi Mộ Trường Hủ làm thư đồng Tề vương, số lần trốn học của Tề vương giảm nhiều khiến Mộ thái phó hết sức vui mừng. Cho dù hơn phân nửa thời gian là ngủ cũng vẫn tốt.

Càng làm Mộ thái phó vui mừng là, Tề vương và thái tôn thường xuyên tới Mộ gia, hôm nay khó có được một ngày nghỉ, hai người cùng nhau tới bái phỏng, để thể diện cho Mộ thái phó, vì vậy thái độ của ông cũng hiền hòa thân thiết nhiều.

Trường hợp này, Mộ Niệm Xuân không cần nhiều lời. Cung kính hoàn lễ xong, đứng nghiêm túc phía sau Trương Thị, coi mình như phông nền là được rồi.

Nàng hơi cúi đầu, không lưu tâm thần sắc biến hóa của Mộ Nguyên Xuân.

Dưới nỗ lực của nàng, có một số việc đã lặng yên phát sinh biến hóa. Nhưng thái tôn Chu Diễm, lại vẫn như kiếp trước. Xem ra, có một số việc đã định sẽ xảy ra như thế.

Lúc này Mộ Nguyên Xuân đang do dự đấu tranh, một bên là tình ý thanh mai trúc mã, một bên là vinh hoa phú quý bất định. Nhưng tình hình như vậy sẽ không duy trì lâu. Ba tháng sau, thái tử phi mở Hà hoa yến, mời một vài khuê tú danh môn tài mạo song toàn tới phủ thái tử dự tiệc. Hà hoa yến này, thật ra là để chọn thái tôn phi.

Tam tỷ muội Mộ gia, cũng nhận được thiệp mời dự tiệc.

Hà hoa yến, Mộ Nguyên Xuân trước mặt mọi người vịnh một bài thơ hoa sen, một khúc nhạc, nổi lên vẻ đẹp song toàn. Từ lúc đó, Mộ Nguyên Xuân trở thành con dâu trong lòng thái tử phi.

La Ngọc tình sâu ý đậm, đổi lấy một người phản bội.

Nếu có thể, nàng tuyệt đối không thừa nước đục thả câu. Nhưng Mộ Nguyên Xuân là trưởng nữ Mộ gia, nếu thành thái tôn phi, tương lai nội loạn, Mộ gia tuyệt đối bị liên lụy.

Vì thế, nàng không thể không quản chuyện này.

Phải chọn một thời cơ thích hợp xuất thủ. Hơn nữa, không thể lưu lại bất kỳ hậu hoạ nào.

Mộ Niệm Xuân yên lặng suy nghĩ.

Lúc này, Tề vương chợt nhìn lại, vừa cười vừa nói: “Bản vương thường nghe Trường Hủ nói, Mộ tứ cô nương trù nghệ siêu phàm, chẳng hay hôm nay có vinh hạnh nếm thử tài nấu nướng của tứ cô nương không?”