Niệm Xuân Quy

Chương 64: Thiện năng (nhất)




Lúc này là đầu thu, khí trời mát mẻ, đứng ở ngoài thiện phòng không tính là khổ cực. Nhưng đôi mắt thì chờ mong, không thoải mái lắm.

Mộ Nguyên Xuân vẫn bình thản, Mộ Uyển Xuân có chút không chịu được, thừa dịp mọi người không chú ý lắc cổ tay. Vừa động, Mộ Niệm Xuân liền nhìn qua, nháy mắt với cô ta.

Quả nhiên là con khỉ con đầu thai, không thể an tĩnh một lát.

Mộ Uyển Xuân nhăn mũi. Muội cũng không hơn ta đâu.

Cửa lại mở, nữ ni đi ra, mỉm cười nói: “Thỉnh chư vị thí chủ đi vào.”

A di đà Phật! Cuối cùng cũng có thể vào!

Mọi người tiến vào thiện phòng, cùng nhau thi lễ với Diệu Vân đại sư, Diệu vân đại sư vỗ tay hoàn lễ, thản nhiên nói: “Chư vị thí chủ, thỉnh miễn lễ.”

Mộ Niệm Xuân thừa dịp ngẩng đầu, nhanh chóng liếc mắt đánh giá Diệu Vân đại sư.

Vị Diệu Vân đại sư này ước chừng năm mươi tuổi, mặc đồ như những nữ ni bình thường khác, dung mạo cũng không có gì đặc biệt. Nhưng là đôi mắt rất có khí độ, phong thái thanh thoát, thong dong. Kẻ khác nhìn không tự giác mà sinh ra tin phục tận tâm.

Trong phòng truyền ra hương thơm mát, Diệu Vân đại sư ngồi ở bồ đoàn giảng kinh phật, Chu Thị ngồi bên. Còn lại mọi người đứng chờ. Bởi vì trong thiện phòng không có bàn, chỉ có hai cái bồ đoàn.

Thật là hãm hại người! Mộ Niệm Xuân thầm nói, lặng lẽ cử động chân. Mọi người cũng nên cử động chút đi, kẻo tê dại hết bây giờ.

Vừa nghĩ vậy, không ngờ Diệu Vân đại sư ngừng lại, nhìn tới.

Mộ Niệm Xuân lập tức mắt nhìn mũi, khuôn mặt hiền lành nhất có thể.

Đại Tần thịnh hành hướng Phật, hoàng thượng và hoàng hậu là tín đồ vô cùng sùng bái. Rất nhanh truyền tới các quan viên, gia quyến quan viên lớn nhỏ trong kinh thành. Mặc kệ có thật sự tin Phật hay không, trong nhà đều phải có Phật đường,

Chu Thị hằng ngày đọc kinh, Trương Thị, Ngô Thị cũng đều tin Phật. Khó có dịp được lắng nghe Diệu Vân đại sự giảng giải kinh Phật, đều thập phần chuyên chú. Ba tỷ muội Mộ Niệm Xuân thì thập phần thống khổ.

Mộ Nguyên Xuân ra vẻ tập trung tinh thần, thật tâm đang bàn tính chuyện của mình. Mộ Uyển Xuân ngoài mặt không biểu hiện gì, thật sự tâm hồn sớm du thiên ngoại. Mộ Niệm Xuân ngoan cường đấu tranh với buồn ngủ!

Tưởng tượng năm ngày tới đều phải tiếp thu kinh nghiệm “tồi tàn” này, thật sự là lòng bối rối.

Duy nhất vui vẻ, đó là đồ ăn thập phần mỹ vị.

Một đĩa rau cải xanh, một đĩa đậu hũ, thêm một chén đậu xang, một chén canh nhạt. Nhìn thì nhạt nhẽo nhưng ăn vào rất ngon miệng,

Mộ Niệm Xuân vừa ăn vừa gật đầu: “Trù nghệ vị đầu bếp Từ Vân am thật tuyệt diệu. Những nguyên liệu đơn giản thế này mà có thể làm thành mỹ vị thế.”

Rau xanh ngắt, mùi thowmn gát, đậu mềm, canh thơm ngọt, ngon nhất là đậu hũ, cho vào miệng liền tan, hương thơm quấn lưỡi, vô cùng tươi ngon.

Trương Thị ăn liền hai bát mới ngừng đũa, cười tán thành: “Đã sớm nghe đồ chay Từ Vân am mỹ vị, hôm nay mới được chứng kiến. Trong phủ chúng ta cũng có đầu bếp chuyên làm đồ chay, nhưng tay nghề không thể theo kịp.”

“Nếu thức ăn chay ngon thế này, về sau con không ăn thịt nữa.” Yêu thích ăn thịt nhất, Phong Ca Nhi cũng tiếng lớn tuyên bố.

Mộ Niệm Xuân cười hỏi: “Đệ nói thật sao? Nếu ta có thể nấu đồ ăn chay ngon như thế này, về sau đệ sẽ ăn ít thịt chứ?” Phong Ca Nhi từ nhỏ thích nhất ăn thịt, tay chân tròn lẳn, má phúng phính, vô cùng đáng yêu.

Có điều, béo quá cũng không tốt, nếu có thể gầy đi một chút không rất tốt.

Phong Ca Nhi gật đầu lia lịa.

Mộ Niệm Xuân cười: “Hảo, ta phải đi trù phòng, tìm gặp vị đầu bếp này.” Thuận tiện thỉnh giáo một chút trù nghệ.

Trương Thị không tán thành: “Khó có một chuyến đi cho khuây khỏa, sao con lại chạy đi trù phòng? Lại nói, người ta là đầu bếp duy nhất, như thế nào truyền cho con!”

Mộ Niệm Xuân nháy mắt mấy cái, cười khẽ nói: “Cũng chưa chắc chắn. Con nghĩ, lén nhìn cũng là một biện pháp.” Nói xong, tự tin dẫn Thạch Trúc đi.

Trù phòng Từ Vân am rất rộng, mấy nữ ni đang thu dọn.

“Xin hỏi, ai là đầu bếp ở đây ạ?” Mộ Niệm Xuân cười hỏi.

Mấy nữ ni ngẩn ra. Cô nương này dung mạo xinh đẹp, khí chất xuất chúng, vừa thấy đã biết là thiên kim tiểu thư kiều dưỡng ở khuê các, theo trưởng bối trong nhà tới am. Không ở phòng khách, chạy tới đây làm gì?

Mộ Niệm Xuân kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa.

Lúc này, cuối cùng có nữ ni phản ứng lại: “Làm cơm là Thiện Năng sư thúc, bà đưa đồ ăn tới cho đại sư, một lát sẽ về.”

“Đa tạ, ta sẽ chờ một hồi.” Mộ Niệm Xuân cười nói cảm tạ, nhìn một vòng xung quanh.

Bếp núc, dụng cụ cắt gọt, thớt, nồi niêu… đều được sắp xếp ngăn nắp. Không có nửa điểm dầu mỡ.

Một nữ ni trung niên đi tới.

Nữ ni này da trắng nõn, mày liễu, đôi mắt như nước, thập phần mĩ mạo. Tuổi không còn ít, khóe mắt đã có nhiều nếp nhăn. Trên người vận bộ quần áo giản dị nhưng lại có mị lực thu hút người đối diện vô cùng.

Giữa các nữ ni tướng mạo bình thường, bỗng toát ra một nữ ni mỹ mạo động lòng người, thực không phải bình thường.

Mộ Niệm Xuân luôn trấn định cũng ngẩn ra.

Vị nữ ni tiến lên hô sư thúc: “Vị này là tứ tiểu thư Mộ gia, nàng kiên trì chờ sư thúc, đã ở đây khá lâu.”

Thiện Năng ừ một tiếng, thần sắc lạnh nhạt đánh giá Mộ Niệm Xuân, xoa hai tay: “Không biết tứ tiểu thư tìm bần ni có chuyện quan trọng gì?”

Mộ Niệm Xuân bình tĩnh cười nói: “Buổi trưa hôm nay được nếm đồ ăn chay tuyệt hảo, ta nhất thời tò mò, cho nên tới muốn gặp mặt đại sư. Không dối đại sư, ta thuở nhỏ thích nấu nướng, nếu đại sư tiện, thỉnh đại sư chỉ mấy điểm.”

Lời vừa nói ra, chúng nữ nhi đều ngạc nhiên.

Khách hành hương tới Từ Vân am rất nhiều, ăn đồ chay xong khen ngợi cũng không ít. Nhưng vì học làm đồ chay mà chạy tới phòng bếp, vị Mộ tứ tiểu thư này tuyệt đối là đầu tiên.

Trong mắt Thiện Năng có một tia khác lạ, rất nhanh khôi phục như thường, bình thản nói: “Không nghĩ đến tứ tiểu thư lại cảm thấy hứng thú với trù nghệ, bất quá, đồ ăn chay này là bí mật không truyền của Từ Vân am, thỉnh thứ bần ni không tiện phụng cáo. Bần ni còn có chuyện phải làm, không có thời gian bồi tứ tiểu thư tán gẫu, thỉnh tứ tiểu thư tự nhiên.”

Nói xong, đi lướt qua bên người Mộ Niệm Xuân.

Thực sự cá tính!

Mộ Niệm Xuân không hề tức giận, ngược lại sinh ra hứng thứ với vị nữ ni tên Thiện Năng này.

Từ dung mạo thế mỹ, cử chỉ, khí chất đều hơn người thường. Nữ tử như vậy, xuất thân tuyệt không tầm thường, vì lý do gì mà đến Từ Vân am làm nữ ni? Hơn nữa, trù nghệ của bà thập phần cao siêu, ngay cả Mẫn nương tử cũng không làm ra đồ ăn chay mỹ vị như vậy. Trù nghệ như thế, ít nhất phải hơn mười năm khổ luyện. Cái gọi là bí mật Từ Vân am không truyền, chỉ là để từ chối mình mà thôi.

Thiện Năng rõ ràng nhìn thấy ánh mắt nàng nhìn mình, nhưng lại cúi đầu coi như không, chăm chú thái rau. Khi nước trong nồi sôi lớn thì cho vào, nhanh chóng vớt ra, rửa qua nước lạnh. Cho dầu cải nóng già, cho rau xanh vào, chỉ thấy khí bốc lên bừng bừng. Động tác của Thiện Năng rất nhanh, trong nháy mắt, một đĩa rau xào được bày ra.

Mộ Niệm Xuân ở một bên nhìn rất rõ. Thời điểm cho rau vào không có một gia vị nào cả. Nhưng lá rau xanh, cuống như bạch ngọc, hương thơm lan tỏa.

“Thiện Năng đại sư quả nhiên hảo trù nghệ!” Mộ Niệm Xuân không kìm lòng được tán thưởng: “Nguyên liệu cực kỳ đơn giản nhưng có thể chế biến ra món ăn mỹ vị.”

Chỉ một đĩa rau xanh đã quả quyết tất cả!

Thiện Năng vẫn vô cảm nhưng trong mắt hiện lên một tia kỳ dị, lần đầu tiên đánh giá vị Mộ tứ tiểu thư này.

Dung mạo kiều mĩ khả ái, nụ cười tươi, vô cùng dễ mến. Một thiên kim tiểu thư thế này, thật sự am hiểu trù nghệ?

Mộ Niệm Xuân làm như nhìn ra nghi hoặc của bà, thành khẩn nói: “Ta thật sự yêu thích trù nghệ, cũng thật lòng hướng đại sư thỉnh giáo trù nghệ. Nếu đại sư không tin, ta sẽ chứng minh ngay lập tức cho người xem.”

Chứng tỏ?

Thiện Năng ngẩn ra, nói: “Chứng tở như thế nào?”

Mộ Niệm Xuân xắn tay áo, lộ ra cổ tay trắng như tuyết, cười nói: “Đơn giản, ta liền bộc lộ tài năng trù nghệ, nếu có thể lọt vào mắt đại sư, chúng ta không ngại bàn luận trù nghệ vài ngày. Học tập lẫn nhau, mới có thể tiến bước!”

Thiện Năng: “…”

Cái gì mà học tập lẫn nhau, rõ ràng là muốn nhìn lén.

Thiện Năng vốn định cự tuyệt, nhưng nhìn cổ tay như ngọc của Mộ Niệm Xuân, sửa lại chủ ý: “Cũng được. Nếu tứ tiểu thư có hứng trí, hôm nay bần bi liền thỉnh giáo một hồi.”

Cổ tay như ngọc, cho dù có chút trù nghệ, khẳng định cũng không đi đến đâu.

Mộ Niệm Xuân nhìn thấy ánh mắt Thiện Năng trên cổ tay mình, nhất thời hiểu được, không khỏi mỉm cười.

Trù nghệ và vẻ ngoài cơ thể, không có liên quan.

Thiện Năng này, rõ ràng tâm cao khí ngạo. Xem ra, hôm nay phải thực sự bộc lộ tài năng mới được.

Mộ Niệm Xuân nhìn xung quanh, tới bên một giỏ bí đỏ, nhất thời có chủ ý, cười nói: “Trong trù phòng chắc có gạo nếp! Ta sẽ nấu cháo bí đỏ.”

Trong mắt Thiện Năng hiện lên một tia khinh miệt.

Một tiểu ni cô trong trù phòng cũng biết nấu, vị Mộ tứ tiểu thư có khả năng thế nào?