Niệm Xuân Quy

Chương 96: Đánh mất (nhất)




Cuối cùng không uổng công cô ta một phen khổ tâm.

Thái tôn vốn có tình ý với cô ta. Thật giận thái tử phi từ giữa giở trò. Hiện tại thái tôn đã biểu lộ tâm ý, tự nhiên sẽ không “cô phụ” cô ta.

Mộ Nguyên Xuân bất động thanh sắc nghĩ, duy trì ngượng ngùng vui mừng tươi cười, chủ động đứng dậy, đi tới trước mặt Chu Diễm.

Hai người cách xa nhau bất quá ba thước. Chu Diễm có thể nhìn rõ ẩn tình trong đôi mắt cô ta, còn có chút trông mong. Chu Diễm không biết lấy dũng khí đâu ra, đến gần từng bước, run run cầm bàn tay mềm nhẵn của cô ta.

Mặt Mộ Nguyên Xuân ửng hồng, nhưng không giãy dụa, liền mềm mại tùy ý hắn nắm tay mình, thậm chí xấu hổ nhìn hắn một cái.

Chu Diễm cơ hồ hòa tan trong sóng mắt cô ta.

Lúc này im lặng không một tiếng động. Hai người dù không ai nói gì, giờ khắc này còn hơn thiên ngôn vạn ngữ.

Không biết qua bao lâu, Chu Diễm rốt cục buông tay ra, đỏ mặt áy náy nói: “Nguyên Xuân, thực xin lỗi, ta không nên đường đột mạo phạm nàng.” Hắn xưa nay khiêm tốn thủ lễ, hôm nay xúc động, làm hành động mạo phạm. Lúc này mới phục hồi tinh thần lại, e sợ Mộ Nguyên Xuân không vui.

Mộ Nguyên Xuân nhẹ nhàng cắn cắn môi, xấu hổ đáp: “Điện hạ, ngài đối đãi như vậy, lòng ta thập phần vui mừng.”

Một câu ngắn ngủi, làm cho tâm Chu Diễm nở rộ, kích động không biết nói gì. Gương mặt thanh tú đỏ hồng.

Thật sự là một thiếu niên vừa ngây thơ vừa đáng yêu.

Mộ Nguyên Xuân mím môi cười khẽ: “Điện hạ, ngài tới lương đình, ta đánh đàn cho ngài nghe nhé?”

Chu Diễm thân bất do kỷ gật gật đầu, theo Mộ Nguyên Xuân vào lương đình. Mộ Nguyên Xuân ngồi xuống, nhẹ nhàng gảy cầm, phát ra tiếng đàn vui tai. Chu Diễm ngồi ở một bên, im lặng chuyên tâm nghe.

Từng tiếng đàn vui vẻ đứt quãng truyền vào thư phòng.

Mộ Trường Hủ đang yên lặng cầm sách, một chữ cũng không đi vào đầu.

Thái tôn quả nhiên theo lời mà đến… Lúc này hắn đang cùng muội muội một chỗ. Muội muội cuối cùng như nguyện… Kế tiếp sẽ rất nhiều vấn đề nan giải.

Thái tử phi bất mãn muội muội, như thế nào có khả năng đồng ý cửa hôn nhân này? Vạn nhất thái tử phi kiên quyết phản đối. Đến lúc đó nên làm cái gì bây giờ?

Biểu ca đối muội muội tình sâu thắm thiết. Nếu hắn biết chuyện muội muội cùng thái tôn, sẽ khổ sở ra sao?

Còn có, La gia tuy rằng không chính thức đăng môn cầu hôn. Nhưng đã sớm có ý này. Nếu bọn họ biết việc này, sẽ nghĩ như thế nào?

…… Mộ Trường Hủ càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu. Nhịn không được thở dài một tiếng, buộc chính mình đem sự chú ý lên quyển sách trước mắt.

Tiếng đàn vẫn như cũ, róc rách chảy trong Tùng Đào viện.

Mộ Nguyên Xuân thường ngẩng đầu, cùng Chu Diễm nhìn nhau, lộ ra sự tươi cười dịu dàng.

Tâm thần Chu Diễm yếu đuối, chỉ cảm thấy tình cảnh tốt đẹp này cuộc đời chưa bao giờ trải qua. Vì giờ phút này, ngỗ nghịch tâm ý mẫu phi cũng là đáng giá.

Ở hành lang gấp khúc, gương mặt Phương Đồng thật đau khổ.

Xong rồi! Một hồi phát hiện Mộ đại tiểu thư viết thư, thái tử phi đã rất giận dữ. Nếu lúc này còn biết thái tôn vụng trộm chạy đến Mộ gia cùng Mộ đại tiểu thư gặp gỡ, không biết sẽ sinh khí như thế nào. Đến lúc đó, hắn là người hầu bên cạnh khẳng định là kẻ đứng mũi chịu sào đầu tiên…

Khóe mắt Phương Đồng đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc. Không khỏi sửng sốt. Sao hắn lại đến đây?

Thiếu niên mặc cẩm bào xanh ngọc, anh tuấn vô cùng nổi bật, đúng là thư đồng thái tôn, La Ngọc.

La Ngọc lúc này cũng phát hiện Phương Đồng, tươi cười ngưng kết ở bên môi, trong lòng rồi đột nhiên trầm xuống. Phương Đồng sao lại ở đây? Hắn ở đây, vậy thái tôn…

Phương Đồng ân cần đi lên cười đón: “Nô tài thỉnh an La Ngọc công tử.”

Cổ họng La Ngọc tựa như bị vật gì chặn lại, sau một lúc lâu mới nói: “Sao ngươi lại ở đây?”

Kỳ quái, sao sắc mặt La Ngọc lại khó coi như vậy? Trong lòng Phương Đồng âm thầm kinh ngạc, ngoài miệng tự nhiên đáp: “Thái tôn điện hạ muốn tới Mộ gia làm khách, nô tài theo đến đây.”

Khuôn mặt tuấn tú của La Ngọc trở nên hơi trắng, tay không tự giác nắm chặt, giọng nói khô khốc: “Thái tôn điện hạ sao bỗng nhiên có hứng tới Mộ gia làm khách?”

Phương Đồng nháy mắt mấy cái, dùng biểu tình “ngươi biết rồi còn hỏi”, nói: “Nô tài không dám vọng đoán. Bất quá thái tôn điện hạ đang cùng Mộ đại tiểu thư ở trong lương đình bên kia. Đánh đàn tâm sự……”

Nói còn chưa xong, chỉ thấy La Ngọc đi nhanh qua người hắn.

Phương Đồng sửng sốt, chợt phản ứng, nhanh chóng đuổi theo đi ngăn La Ngọc lại. Cười nói: “La công tử, điện hạ đang cùng Mộ Đại tiểu thư nói chuyện. Nếu ngài có việc, không ngại chờ một lát. Lúc này đi qua, chẳng phải là rất sát phong cảnh ……”

“Tránh ra!” La Ngọc lạnh lùng phun ra hai chữ, sắc mặt dị thường tái nhợt khó coi.

Phương Đồng cũng là hạng người thông minh lanh lợi, làm sao lúc này không phát hiện ra dị thường.

Vị Mộ Đại tiểu thư này là biểu muội ruột thịt La Ngọc công tử. Nghe nói Mộ Đại tiểu thư mới trước đây lớn lên ở La gia. Biểu ca biểu muội, thanh mai trúc mã…… vì vậy càng không thể để hắn đi qua. Vạn nhất giáp mặt làm ầm ĩ thì nguy to!

“La công tử. Nếu ngài thật sự vội vã gặp điện hạ, nô tài phải đi thông báo một tiếng. Cứ thế này qua thì quá tùy tiện.” Phương Đồng tiếp tục bồi cười. Lại kiên quyết che trước mặt La Ngọc.

La Ngọc lúc này làm sao có thể nghe được những lời này, cười lạnh nói: “Phương Đồng, nếu ngươi không tránh ra, đừng trách ta không khách khí với ngươi.” Ánh mắt hiện lên sự nguy hiểm.

Phương Đồng vẫn như cũ kiên trì không chịu tránh, thử thuyết phục La Ngọc: “La công tử trăm ngàn không cần xúc động……”

Nói còn chưa nói xong, đã bị đẩy ra. Toàn thân lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

La Ngọc không thèm xem hắn thế nào, bước đi qua hành lang gấp khúc.

Lương đình cách đó không xa, Mộ Nguyên Xuân như trước cúi đầu đánh đàn, Chu Diễm ngồi ở một bên, lẳng lặng nhìn nàng. Mộ Nguyên Xuân ngẫu nhiên ngẩng đầu, hai người đối diện đưa tình.

Trong mắt Mộ Nguyên Xuân lóe lên vui mừng cùng sung sướng. Hào quang kia, thật sự chói mắt.

La Ngọc sắc mặt trắng bệch, hai tay không thể tự chế dần run rẩy.

Tầm mắt kia thật quá mãnh liệt, làm cho người ta không thể bỏ qua.

Mộ Nguyên Xuân lơ đãng liếc mắt một cái, mặt cười đột nhiên ngưng lại, tươi cười không còn một mảnh. Tiếng đàn im bặt.

Chu Diễm sửng sốt, theo ánh mắt Mộ Nguyên Xuân nhìn qua. Đã thấy La Ngọc đứng ở chỗ này, thân thể cứng ngắc, khuôn mặt tuấn tú dị thường tái nhợt, đôi mắt vốn sáng ngời lúc này lóe lên đau đớn khiếp sợ.

Chu Diễm nhất thời không nghĩ nhiều, còn tưởng La Ngọc thấy mình cùng Mộ Nguyên Xuân nên chấn kinh, có chút thẹn thùng nói: “La Ngọc, sao ngươi tới đây.”

La Ngọc ngoảnh mặt làm ngơ, nhìn chằm chằm Mộ Nguyên Xuân.

Mộ Nguyên Xuân xưa nay bình tĩnh, lúc này cũng loạn lên. Hết thảy đều an bài thỏa đáng, ngay cả hạ nhân Tùng Đào viện cũng đã rời đi. Ai có thể nghĩ đến, biểu ca lại ngẫu nhiên tới đây?

Chu Diễm gặp La Ngọc không để ý tới chính mình, càng thêm xấu hổ, La Ngọc là biểu ca ruột thịt của Mộ Nguyên Xuân, thấy nàng cùng mình ở một chỗ, trong lòng bất khoái cũng là khó tránh khỏi: “Thực xin lỗi, ta đến không nói trước với ngươi một tiếng. Ta cam đoan với ngươi, đây là ta lần đầu tiên cùng Nguyên Xuân lén một chỗ……

Nguyên Xuân? Đã kêu thân thiết như vậy sao?

La Ngọc cười sầu thảm, thanh âm bình tĩnh khác thường: “Là ta mạo muội, quấy rầy điện hạ cùng biểu muội.”

Trong lòng Mộ Nguyên Xuân run lên, căn bản không có dũng khí nhìn thẳng mắt La Ngọc. Bên tai lại vang lên tiếng Chu Diễm: “Ngươi tới vừa lúc. Ta đang có chuyện nói với ngươi, hôm qua mẫu phi hỏi hành tung của ta, ta giả xưng cùng ngươi đi du ngoại bờ sông. Nếu mẫu phi hỏi đến, ngươi trăm ngàn lần đừng làm lộ.”

La Ngọc cố nặn ra nụ cười khó coi, trong giọng nói tràn đầy tự giễu: “Điện hạ yên tâm, nếu thái tử phi hỏi, ta nhất định sẽ thay ngài che giấu một phen.”

Chu Diễm nhả ra khí, mặt giãn ra cười nói: “Vậy thật tốt quá.”

“Điện hạ cùng biểu muội tình đầu ý hợp, có thể nói một đôi bích nhân.” La Ngọc chỉ cảm thấy chính mình như bị chém làm đôi. Một nửa rơi xuống địa ngục, nội tâm đau đớn không chịu nổi. Một bản khác lại thanh tĩnh kỳ dị, cùng thái tôn đối đáp trôi chảy: “Đáng tiếc hôm nay ta mới biết được việc này, bằng không, ta nhất định đã sớm chúc mừng điện hạ cùng biểu muội.”

Sắc mặt hắn thật sự tái nhợt rất khó coi.

Chu Diễm tuy rằng đơn thuần, nhưng không ngu độn. Tự nhiên nhìn ra La Ngọc khác hẳn với bình thường. Vài câu chúc phúc này, nghe cũng có chút cảm giác là lạ.

Chu Diễm nhịn không được nhìn Mộ Nguyên Xuân một cái, lại là hơi kinh hãi. Trên mặt Mộ Nguyên Xuân không có nửa điểm ý cười, gắt gao cắn môi, sắc mặt cũng có chút tái nhợt……

Mộ Nguyên Xuân rõ ràng đã nhận ra ánh mắt Chu Diễm, vội vàng cười một cái. Sau đó trấn định nhìn về phía La Ngọc: “Biểu ca, hôm nay khó có ngày nghỉ, ta nghe đại ca nói huynh về phủ nghỉ ngơi một ngày. Sao không nói gì đã tới rồi?”

Nếu hôm nay hắn không tới, chẳng biết là tiếp tục chẳng hay biết gì sao?

La Ngọc bình tĩnh nhìn Mộ Nguyên Xuân, ánh mắt phức tạp: “Không phải muội sai người đến La phủ truyền tin, để ta tới sao?”

Làm sao có thể?

Mộ Nguyên Xuân thốt ra: “Không phải ta, ta căn bản không cho người đi truyền tin!” Việc này sớm hay muộn cũng sẽ để La Ngọc biết, nhưng không phải là phương thức vô tình như thế. Là ai âm thầm phá rối, tặng tin cho La Ngọc?

Là Mộ Niệm Xuân! Nhất định là nó!

Mộ Nguyên Xuân hối hận. Sớm biết rằng Mộ Niệm Xuân hồi phủ sẽ phá hư chuyện của cô ta, lúc trước nên thừa dịp Mộ Niệm Xuân còn ở Từ Vân am liền hẹn thái tôn đến Mộ gia. Hiện tại hay rồi, biến thành cục diện nam kham xấu hổ. Làm cho người ta không thể đạt được…

La Ngọc trầm mặc.

Mộ Nguyên Xuân không sai người đưa tin, người truyền tin là người khác. Người kia là ai kỳ thật không quan trọng. Quan trọng là, hắn đã thấy được hết thảy.

Chu Diễm cho dù có ngu đần, lúc này cũng nhận thấy không khí vi diệu. Có chút chần chờ thấp giọng hỏi nói: “Nguyên Xuân, nàng có biết là ai đến La gia truyền tin không?” Là ai truyền tin không trọng yếu, quan trọng là, vì cái gì La Ngọc nhanh như vậy đã tới rồi? Hơn nữa, phản ứng còn quái dị như vậy?

Này cũng không giống biểu huynh muội đơn thuần.

Mộ Nguyên Xuân biết Chu Diễm đã nổi lên lòng nghi ngờ, trong lòng hốt hoảng, đáp có lệ: “Ta cũng không biết là ai. Khẳng định là có ai cố ý trêu đùa.”

Nói xong, khẩn cầu nhìn La Ngọc một cái.

P/S: Kỳ thật, La Ngọc cũng thực bi tình.