Niết Bàn Chi Khuynh Phúc

Chương 1




Trình Thu Bình hốt hoảng, hắn cảm thấy mình giống như chim nhỏ đang bay lượn trên bầu trời, nhìn bao quát tất cả, nơi đó chính là nơi lúc còn bé hắn thích nhất, hoa tử đằng nở rộ đầy sân, mỗi khi xuân về, hoa đong đưa trong gió mát, giúp hắn vượt qua cô độc tịch mịch mỗi ngày.

Một hài tử nho nhỏ, trên người dính bụi bẩn, đang đờ ra nhìn cây tử đằng nở hoa, nhỏ giọng nói… cùng những đóa hoa: “Hôm nay ta đánh một người, ta bị quản gia đánh, hơn nữa không cho ta ăn. Hoa tử đằng a, hoa tử đằng a, nếu các ngươi có thể ăn thì tốt rồi, ta rất đói.”

“Vì sao sau khi nghe tiên tri nói xong, cha mẹ đều bỏ ta, ta không có làm cái gì sai a. Ta là một người không may mắn sao? Hoa tử đằng, tiên tri đoán tương lai cho ta nhất định là một kẻ ngu ngốc, vì cái gì hắn bảo ta là một người xấu, ta không phải là ngươi xấu.” Bụng của tiểu hài tử đã réo lên vì đói, phải đi tìm cái gì ăn, cho dù là rau xanh, chỉ cần no bụng là được. Nó đứng lên, cảm thán một tiếng, liền xoay người bước đi.

Đi ra tiểu viện phía trước hoa viên, nơi này truyền đến tiếng đọc sách lanh lảnh, tiểu hài tử phi thường ước ao theo tiếng âm thanh đi đến, đứng ngoài cửa sổ thư phòng nhìn vào, một hài tử toàn thân y phục hoa lệ đang ngồi ở phía trước, phía sau là mấy hài tử bình thường, bọn họ rung đùi đắc ý đọc sách, tiểu hài tử tưởng tượng, bọn họ nghiêng đầu như vậy, có thể sẽ ngã xuống hay không? Tiên sinh thấy tiểu hài tử đứng ngoài cửa sổ nhìn ngó xung quanh, liếc mắt nhìn một cái, tiểu hài tử sợ tới mức ngồi xổm phía dưới cửa sổ, nó không muốn lại bị người khác trách phạt, hiện tại nó không phải là một thiếu gia, mà là một người mang số mệnh khắc tinh.

Bọn nhỏ tàn học, tiểu hài tử lập tức trốn đi, nó biết những hài tử này….muốn khi dễ nó, hai lần trước nó đều bị bọn họ đánh rất thê thảm. Một người hầu đưa cho tiểu hài tử y phục hoa lệ kia rất nhiều điểm tâm ngon, hài tử y phục hoa lệ không cẩn thận đánh rơi, bẩn rồi sẽ không ăn nữa. Ăn xong điểm tâm, bọn họ chạy ra ngoài chơi, bởi vì tiên sinh muốn nghỉ ngơi, nên không thể quấy nhiễu. Sau khi bọn họ ly khai, tiểu hài tử từ nơi ẩn nấp chạy đến, nhặt khối điểm tâm lên, phủi đi bùn đất, bỏ điểm tâm vào trong miệng ăn ngon lành.

“Điểm tâm bẩn như vậy, tai sao ngươi vẫn ăn ngon lành?” Không biết từ lúc nào tiên sinh kia đã đến bên cạnh tiểu hài tử, nó lại càng sợ hãi, lui ra sau mấy bước, đề phòng nhìn vị tiên sinh kia.

Tiên sinh phi thường ôn hòa mỉm cười, lấy ra trong người một cái bánh nướng: “Có vẻ ngươi rất đói, cái này cho ngươi.”

“Ngươi sẽ không vô cớ cho ta đồ ăn, ngươi có mục đích gì, vì cái gì cho ta đồ ăn.” Tiểu hài tử không tin tiên sinh kia là người tốt, thậm chí nó còn hoài nghi tâm người này không tốt. Bị khi dễ nhiều lần, tự nhiên tạo thành sự cảnh giác.

“Ta không phải người xấu, ngươi chính là người bị mọi người đồn đãi sẽ ngăn cản Hoàng thượng nhất thống thiên hạ sao?” Tiên sinh kia hỏi.

“Ngươi cũng muốn giống như bọn họ ngược đãi ta sao, vết thương trên người ta đã quá nhiều, các ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi.” Tiểu hài tử không kiêng nể, bình thường nó luôn bị ngược đãi, tâm đã chết.

“Vì sao ngươi lại nghĩ như vậy, ta không có ác ý, ngươi đã bị phụ mẫu bỏ, ngươi đi theo ta, ta sẽ không đánh ngươi, ta sẽ dạy người hiểu biết, thế nhưng ta không thể đảm bảo cho ngươi cơm no áo ấm.” Tiên sinh kia cười nói, “Ta chưa bao giờ tin vào số mệnh, ngươi theo ta a.”

Dáng tươi cười đầy thiện ý của người này làm tiểu hài tử dao động, nó không thể biết được tương lai phía trước như thế nào, thế nhưng nếu không bước bước đầu tiên, làm sao biết được ngày mai có hạnh phúc hay không. Tiểu hài tử tiếp nhận bánh nướng của tiên sinh, hung hăng cắn một miếng, nói: “Ta sẽ đợi ở sài phòng, ngươi sắp xếp thời gian rồi dẫn ta đi.”

“Như thế ngươi đã tin tưởng ta?” Đối với sự chuyển biến thái độ cực nhanh của tiểu hài tử, tiên sinh có chút giật mình.

“Ta đã rơi vào hoàn cảnh này, chỉ còn chưa chết nữa thôi, ta còn chọn lựa được sao.” Tiểu hài tử bất đắc dĩ nói.

“Hảo, buổi tối ta mang ngươi đi, nhớ cho kỹ, từ giờ trở đi ta là sư phụ của ngươi, nhớ kỹ tên ta, ta là Dạ Dương.” Tiên sinh cười, xoa xoa đầu tiểu hài tử, hài tử này thực sự rất khả ái…

——— —————— —————— ———

Ta mộng thấy quá khứ, sư phụ a, ta chết rồi ngươi biết không, bị đồ đệ của ngươi hại chết. Lòng Trình Thu Bình dâng lên từng đợt chua xót, nhịn không được liền rơi lệ.

Ngồi bên cạnh Đoan Mộc Dĩnh là mẫu thân của hắn – Quý chiêu nghi, thấy hài tử rơi lệ, Quý chiêu nghi biết hài tử gặp ác mộng, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt, “Dĩnh nhi, không cần phải sợ, mẫu thân ở bên cạnh ngươi, không nên sợ, từ từ sẽ tốt lên.”

Đoan Mộc Thanh Lam đi tới, Quý chiêu nghi định hành lễ thì bị hắn ngăn cản, “Không cần đa lễ, Dĩnh nhi làm sao vậy?”

“Ngự y nói không có gì nghiêm trọng, cần hảo hảo điều dưỡng, vừa hay Hoàng hậu nương nương cùng thái tử có đến thăm, mang đến nhiều thuốc bổ, có lẽ hài tử này gặp ác mộng nên rơi lệ, không biết vì sao hắn lại thương tâm như vậy.” Quý chiêu nghi lo lắng nói.

Đoan Mộc Thanh Lam đi tới, ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Đoan Mộc Dĩnh, vì cái gì hắn lại thương tâm, mộng thấy chuyện thương tâm sao. Hắn lớn lên thật giống mẫu thân, dung mạo ngày càng giống cố Thái hậu.

“Truyền ý chỉ của trẫm, phong Quý chiêu nghi thành Quý thục phi, ban tặng ngọc như ý một đôi, ngọc trai một hộp, đồ chơi quý giá mà Tương thái hậu lưu lại ban tặng lục hoàng tử.” Đoan Mộc Thanh Lam phiêu mi, hắn chính là muốn người khác nhìn, người trung với ta, bảo hộ ta đều xứng đáng được ban thưởng.

“Tạ ơn hoàng thượng.” Quý chiêu nghi quỳ trên mặt đất tạ ân. Đoan Mộc Thanh Lam vừa bảo đứng lên, Quý thục phi đã cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt nữa ngã xuống đất, may mắn có một người thái giám tay mắt lanh lẹ, đưa tay ra đỡ.

“Ái phi, trẫm thấy ngươi có vẻ mệt muốn chết rồi, nên nghỉ ngơi. Dĩnh nhi để trẫm chiếu cố, ngươi đi nghỉ ngơi đi.” Đoan Mộc Thanh Lam nói.

“Tạ ơn bệ hạ, nô tì xin cáo lui.” Quý thục phi lo lắng nhìn Đoan Mộc Dĩnh, có chút không muốn rời đi. Quý thục phi cũng không phải là mỹ nhân xuất chúng, nhưng vì sao hài tử của nàng lại đẹp như thế. Đoan Mộc Thanh Lam tinh tế quan sát dung mạo Đoan Mộc Dĩnh.

Dung mạo như tranh vẽ, lông mi thật dài, khuôn mặt phấn điêu ngọc mài, đôi môi hồng nộn nộn chậm rãi khôi phục huyết sắc. Lớn lên thật giống thái hậu, người được thiên hạ danh xưng là đệ nhất mỹ nhân – Phi Oánh thái hậu, nữ nhân Đoan Mộc Thanh Lam yêu nhất.

“Dĩnh nhi, vì sao ngươi còn chưa mở mắt, để trẫm thấy được ngươi không giống thái hậu. Ngày hôm nay, cát tường điểu bay qua bầu trời, ngự y nói cho trẫm thương thế của ngươi đang chậm rãi tốt lên. Trẫm rất vui mừng, trẫm thậm chí nghĩ tới, ngươi là thái hậu chuyển thế tới cứu trẫm. Biết không, năm đó thái hậu một kiếm giết chết đại ca của trẫm, để trẫm ngồi trên ngôi vị hoàng đế. Ngươi cũng dũng cảm như vậy, ngươi là nàng chuyển thế sao? Dĩnh nhi của trẫm.”

Đoan Mộc Thanh Lam ngồi ở bên giường, trong nháy mắt cảm thấy mê man, trước mắt là Đoan Mộc Dĩnh, khuôn mặt quá giống Phi Oánh thái hậu, Đoan Mộc Thanh Lam chậm rãi cúi đầu, hôn lên môi của Đoan Mộc Dĩnh.

Trình Thu Bình cảm giác có cái gì đang xâm nhập miệng hắn, chiếc lưỡi linh xảo hoạt động, dây dưa. Trình Thu Bình ý thức được, có người hôn hắn, là ai, hắn cảm thấy người này vừa xa lạ vừa nhiệt tình, Trình Thu Bình muốn mở mắt nhìn xem đó là ai.

Cảm giác khí tức Đoan Mộc Dĩnh bất ổn, Đoan Mộc Dĩnh đang rên rỉ, hắn hình như muốn tỉnh, Đoan Mộc Thanh Lam lưu luyến rời đi, bàn tay khẽ vuốt lên đôi môi sưng đỏ của Đoan Mộc Dĩnh, thiếu niên càng tăng thêm quyến rũ, khiến mình cảm thấy mê muội. Ngươi thực sự là một phôi hài tử!

Trình Thu Bình mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ phóng đại của nam nhân, người này là ai vậy? Là hắn hôn ta sao?

Lúc Đoan Mộc Dĩnh mở mắt, trong nháy mắt, Đoan Mộc Thanh Lam có chút sợ ngây người. Hài tử này không phải là lục hoàng tử trong trí nhớ, trên người hắn lộ ra một loại bi thương khó hiểu, đôi mắt sáng sủa, sâu thẳm, khiến cho người nào nhìn vào cũng cảm thấy linh hồn mình bị hút đi. Đoan Mộc Thanh Lam có cảm giác người này không phải hài tử của mình, nhưng rõ ràng mang bộ dáng hài tử của mình.

“Dĩnh nhi, ngươi có cảm thấy khó chịu ở đâu, ngươi có đói bụng không?” Đoan Mộc Thanh Lam thân thiết hỏi.

Nam nhân này là ai? Tiếng nói của hắn là người Tề quốc, gia cụ bày biện cũng vậy, nơi này là một gia đình phú quý sao. Nam nhân này hẳn là người cao quý. Trình Thu Bình quan sát Đoan Mộc Thanh Lam, hắn lớn lên mạnh mẽ, thân hình cao lớn, dung mạo tuấn mỹ vô song, trọng yếu nhất là nhãn thần của hắn rất lợi hại, không phải người bình thường có thể có, khí chất trên người là khí phách thiên thành, đầy vương giả.

“Ngươi là ai?” Đoan Mộc Dĩnh cũng là Trình Thu Bình dùng tiếng Tề quốc không quá thành thạo lên tiếng hỏi.

“. . .” Sao hắn lại không nhận ra phụ thân của mình, Đoan Mộc Thanh Lam cảm thấy lo lắng. “Người đâu, tuyên ngự y, hình như lục hoàng tử mất trí nhớ, hắn không nhận ra trẫm!”

Mất trí nhớ, hoàng tử, trẫm, ngự y, đầu óc Đoan Mộc Dĩnh rất nhanh hiểu ra, hắn ở hoàng cung, nam nhân này nói lục hoàng tử mất trí nhớ, nói vậy lục hoàng tử là ta. Đoan Mộc Dĩnh giơ tay lên, nhìn thấy không phải tay chính mình, nguyên lai ta không chết, ta sống lại. Thần không có vứt bỏ ta, hắn cho ta một cơ hội nữa. Nghĩ tới đây ngực Đoan Mộc Dĩnh ngực dâng một cảm giác vui sướng, ta đã sống lại, ta đã sống lại. Đoan Mộc Dĩnh vui sướng quên cả sầu não, hắn kìm lòng không đặng lại một lần nữa rơi nước mắt, từ nay về sau trên đời không có Trình Thu Bình, chỉ có một người chết mà hồi sinh thành lục hoàng tử. Kiếp trước bị người phản bội, chiến hữu tử vong, hết thảy tất cả, ta sẽ khiến các ngươi nợ máu phải trả bằng máu. Nếu như ta rơi vào địa ngục, thì thế giới này sẽ biến thành một mảnh đất khô cằn.

“Dĩnh nhi, sao lại khóc, ngươi xem. phụ hoàng đều rất tốt không phải sao, vết thương chậm rãi sẽ khỏi. Không nhớ được cũng không sao, phụ hoàng sẽ nói cho ngươi, phụ hoàng tự mình kể cho ngươi. Được rồi Dĩnh nhi là một nam tử hán kiên cường, đừng khóc, ngự y, sao còn chưa chuẩn bệnh!” Đoan Mộc Thanh Lam biểu hiện phi thường phù hợp với hình tượng của một người cha quan tâm đến con, lau nước mắt cho hài tử trước mặt, dỗ dành, an ủi hắn.

Trên người ngự y đều là mồ hôi, vội vã tiến đến, hành lễ với hoàng thượng, sau đó bắt mạch cho hoàng tử, nhìn nửa ngày cho ra một kết luận, “Trước đó vài ngày, hoàng tử sốt cao, thần nghĩ có lẽ điều này làm ảnh hưởng đến trí nhớ.”

Đoan Mộc Thanh Lam cũng suy nghĩ một chút, thấy cũng có khả năng, hắn từng nghe nói sốt cao có ảnh hưởng đến đầu óc, đối với cái kết luận này cũng không có ý kiến gì. Lòng Đoan Mộc Dĩnh tràn ngập đề phòng, người này là hoàng đế của Tề quốc, ta bị bọn họ xưng là lục hoàng tử, ta là con hắn sao. Vậy vì sao hắn lại hôn ta, chả nhẽ hắn thích nhi tử của mình! Đoan Mộc Dĩnh cũng là Trình Thu Bình có biết một ít sự tình của Tề quốc, hoàng đế này từng phát động một lần cung biến, đạt được ngôi vị hoàng đế. Hắn ở trước mặt tiên hoàng, bức tử từng sủng phi của tiên hoàng, những người này đều là người đã từng hãm hại Phi Oánh thái hậu. Hắn giết chết huynh đệ, bức tiên hoàng uống máu nhi tử của mình, thủ đoạn vô cùng độc ác tàn nhẫn. Tiên hoàng vừa hoảng sợ vừa tức giận, ngã bệnh không dậy nổi, sau đó chết vô cùng thê lương. Hoàng thất Tề quốc không có tiên tri, hoàng đế Tề quốc căm hận tiên tri, hắn không tin tiên tri nói, đồng thời cười nhạo những đế vương mê tín nghe lời tiên tri: “Chỉ có hạng người vô năng mới bị số phận chi phối, trẫm không tin số mệnh, trẫm chi tin tưởng chính mình.”

Đoan Mộc Thanh Lam cầm lấy chén cháo cung nữ đưa tới, hỏi: “Dĩnh nhi sao vậy, lại đây, trẫm uy ngươi ăn cháo.”

“Nhi thần đa tạ phụ hoàng.” Đoan Mộc Dĩnh lớn như thế này, lần đầu tiên được người khác uy cháo, mà người này lại là một hoàng đế, thực sự là vinh hạnh lớn lao. Ai có thể cự tuyệt ý tốt của hoàng đế, Đoan Mộc Dĩnh không có lá gan đó a.

Đoan Mộc Thanh Lam uy xong cháo, lau khóe miệng cho Đoan Mộc Dĩnh. Thực sự là một hài tử không đáng yêu, sao không nhân cơ hội này làm nũng với trẫm, đề ra một ít yêu cầu, trái lại tuyệt không giống một tiểu hài tử, có điểm giống một tiểu đại nhân hiểu biết sự tình.

“Mẫu thân ngươi ba ngày ba đêm không chợp mắt, trẫm đã bảo nàng đi nghỉ ngơi, ngày hôm nay trẫm chiếu cố Dĩnh nhi, Dĩnh nhi mất hứng sao?” Đoan Mộc Thanh Lam nửa đùa nửa giỡn hỏi, trêu chọc hài tử này, nhất định rất thú vị.

“Nhi thần thật cao hứng, cảm tạ phụ hoàng.” Đoan Mộc Dĩnh nhếch khóe miệng, lộ ra mỉm cười, khuôn mặt điềm tĩnh khi tươi cười phi thường mỹ lệ, giống như vẻ đẹp của đàn chim cát tường bay qua bầu trời. Đoan Mộc Thanh Lam vì dáng tươi cười như vậy, tâm tình cũng tốt lên. Đoan Mộc Dĩnh thấy bên hông có một khối kim bài, mặt trên khắc hình phượng hoàng, đây là gia huy của Đoan Mộc gia tộc. Nắm chặt kim bài trong tay, Đoan Mộc Dĩnh ổn định lại suy nghĩ của chính mình, ta đã sống lại, ta sẽ không từ bỏ, ta muốn phá tan tiên đoán của tiên tri, mệnh ta là do ta định, không phải do trời.

Đoan Mộc Thanh Lam đang phê duyệt tấu chương, thường thường ngẩng đầu nhìn cử động của nhi tử mình. Hài tử này sau khi tỉnh lại, an tĩnh đến kì lạ, rất ít nói chuyện, hắn dùng nhiều thời gian như vậy suy nghĩ chuyện gì. Thật không giống một hài tử, như là một tiểu đại nhân.

Thái giám lý phúc đi tới, bên tai Đoan Mộc Thanh Lam nói: “Hoàng thượng, Dương quý phi hỏi hôm nay hoàng thượng có đến chỗ nàng không, để nàng chuẩn bị cho tốt chờ hoàng thượng. . .”

“Được rồi, trẫm đang có một đống tấu chương còn chưa phê duyệt, nào có thời gian rỗi, chỉ biết yêu sủng, ngu xuẩn! Lục hoàng tử thụ thương, chưa từng thấy nàng đến thăm, có phải mong Dĩnh nhi chết đi hay không.” Đoan Mộc Thanh Lam trầm mặt lại, lạnh giọng nói.

“Nô tài hiểu được.” Lý Phúc nói, lại liếc mắt nhìn Đoan Mộc Dĩnh, hoàng thượng xem ra rất sủng ái vị hoàng tử này, có vẻ Dương quý phi đã thất sủng.

Đoan Mộc Dĩnh thấy trên bàn có một chiếc hộp tinh xảo, mặt trên của hộp rất đặc biệt, hắn cảm thấy hứng thú, liền nói: “Phụ hoàng, nhi thần thích cái hộp kia.”

“Lý Phúc, đưa hộp kia cho lục hoàng tử.” Đoan Mộc Thanh Lam nói.

“Vâng.” Lý Phúc lấy cái hộp nhỏ trên bàn đưa cho Đoan Mộc Dĩnh. Đoan Mộc Dĩnh nằm ở trên giường, buồn chán chơi với cái hộp, cái này thực tinh xảo, làm sao để mở được ni.

Xem ra hài tử này thích những … món đồ chơi tinh xảo, Đoan Mộc Thanh Lam thuận miệng hỏi: “Hộp là ai đưa tới.”

“Bẩm hoàng thượng, buổi chiều, hoàng hậu nương nương cùng thái tử điện hạ tới vấn an lục hoàng tử, đưa tới rất nhiều lễ vật, hộp này là một trong số đó.” Lý phúc nói.

Đoan Mộc Thanh Lam suy nghĩ một chút: “Chờ trẫm phê hoàn tấu chương, di giá cung hoàng hậu.”

Thật không ngờ, bởi vì hoàng hậu đưa tới lễ vật lục hoàng tử thích, hoàng thượng liền tới cung hoàng hậu. Xem ra trong cung gió đã đổi chiều, phận làm nô tài phải hành sự cẩn thận a. Lý Phúc cúi đầu đi ra ngoài, trên khuôn mặt dài nhỏ lộ ra mỉm cười hiếm hoi.

Từng cơn gió nhẹ thổi qua, vạn dặm không mây, một đàn chim cát tường bay qua bầu trời, tạo thành một dải sáng dài. Trên thảo nguyên từng đàn trâu nhàn nhã đi ăn cỏ, bởi vậy các mục đồng rảnh rỗi chú ý đến chim cát tường như vậy.

Một người bạch y tóc vàng ngẩng đầu, nhìn chim cát tường bay qua bầu trời, hương cỏ xanh thoang thoảng, trong lòng hắn tràn ngập vui sướng. “Chim cát tường của Bạc Nhân chúng ta đã đến, nó sẽ giúp chúng ta kết thúc cuộc sống phiêu bạt, nó là sứ giả của thần, sẽ nói cho mọi người biết, cái gì mới là thiên mệnh.”