Nịnh Mông Tình Nhân

Chương 35




Lâm Tiếu đang ngồi trước máy tính xem văn kiện quan trọng vừa được gửi, lại nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, liếc qua đồng hồ, bây giờ là 10 giờ sáng, ai tới vậy chứ? Có chút kỳ quái, nhưng mà cũng không thể chậm trễ, liền đứng lên bước ra mở cửa.

Cửa mở ra liền giật mình, trước mặt hắn là một khuôn mặt có hơi chút mệt mỏi nhưng lại rất hưng phấn, xinh đẹp.

Còn chưa kịp nhìn rõ ràng, người đối diện đã hưng phấn nhào vào ***g ngực hắn, kêu lên: “Lâm Tiếu”

Thật sự, từ trước tới nay, chưa bao giờ hắn cảm thấy tên mình lại dễ nghe như vậy.

Trở tay ôm lấy y, liền nói: “Tiểu Kiệt, ngươi tại sao lại ở chỗ này vậy?”

Hứa Kiệt mặt dán lấy cổ Lâm Tiếu, tâm tình vô cùng tốt, cười nói: “Nhớ ngươi, nên tới thăm ngươi một chút.”

Thật sự là giống như sấm xẹt ngang qua tai, Lâm Tiếu nhịn không được liền gắt gao ôm chặt lấy y, Hứa Kiệt thật đúng là khắc tinh của hắn mà, đụng phải y dù trong tâm hắn đang sóng yên biển lặng cũng phải mạnh mẽ sôi trào.

Cười nhẹ nhàng đang muốn nói chuyện cùng hắn, lại vô tình nhìn thấy có một người bước ra từ trong phòng ngủ.

Cô gái này thật xinh đẹp, một thân quần áo đều trắng, khóe mắt, lông mày đều nhìn rất dịu dàng, chắc là nghe bên ngoài có động tĩnh nên mới bước ra ngoài.

Chỉ là sau khi bước ra lại chứng kiến cảnh Lâm Tiếu đang ôm chặt lấy một nam tử xinh đẹp, sau đó liền cười nói: “Lâm Tiếu, có khách tới à?”

Tư thế vô cùng trang nhã, mỉm cười đứng dưới ánh mặt trời.

Lâm Tiếu ngược lại có chút cảm giác xấu hổ, nhẹ nhàng buông Hứa kiệt ra, nói với cô: “Bảo Nhi, lại đây ta giới thiệu các ngươi với nhau.”

“Đây là Hứa Kiệt, là nghĩa đệ của Sở Ưu, cũng coi như là nghĩa đệ của ta.”

“Tiểu Kiệt, Hàn Bảo Nhi là bạn gái của ta.”

… … …

Sau đó không khí liền một mực trầm xuống có vể rất ngại ngùng.

Bảo Nhi liền cười nói: “Nguyên lai là như vậy ah, vậy chúng ta coi như là người một nhà rồi.”

Hứa Kiệt không nói gì.

Lâm Tiếu liền quay đầu lại nhìn y.

Lập tức cảm giác hoảng sợ ập tới.

Hứa Kiệt sắc mặt tái nhợt, bờ môi cũng không còn huyết sắc, có chút run rẩy, nhất là đôi mắt, mới vừa rồi còn toát lên thần thái vui vẻ, làm cho ngươi ta không thể dời mắt, giờ phút này lại bắt đầu trở nên u ám, trong ánh mắt bắt đầu xuất hiện tia nước…

Lâm Tiếu hoảng sợ, chưa bao giờ chứng kiến qua một Hứa Kiệt như vậy, thoạt nhìn giống như trời sắp sập xuống vậy, lại giống như choáng váng muốn chạy trốn nhưng lại không biết làm như thế nào, chỉ ngốc ngếch đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Nhưng mà… … nhưng mà… ….

Như thế nào trong nội tâm của hắn lại có một chút vui sướng, phảng phất cảm giác vô cùng tốt chuẩn bị rơi xuống.

Bất quá lúc này cảm giác lo lắng lại ập tới, lòng tràn đầy hoảng sợ, toàn thân choáng váng, liền gấp gáp hỏi: “Hứa Kiệt, ngươi làm sao vậy?”

Vẫn không có tiếng trả lời.

Hàn Bảo Nhi ngược lại lại lên tiếng, Lâm Tiếu thập phần cảm khái, sau đó có kể lại với Sở Ưu: “Nguyên lai các nữ nhân đều thông minh như vậy, nàng thoáng một cái đã biết chuyện gì xảy ra, ta ngược lại một chút cũng chưa hiểu ra cái gì.”

Sở Ưu cười: “Nữ nhân thông minh thì đúng là rất thông minh, nhưng nếu ngốc thì cũng vô cùng ngốc ngếch.”

Rõ ràng là đang cười nhạo hắn.

Lâm Tiếu chỉ có thể cười khổ.

Bất quá khi đó Hàn Bảo Nhi vội vàng nói: “Lâm Tiếu, ta hẹn bạn bè uống café, đã đến giờ rồi, ngươi tiếp đón Hứa Kiệt chu đáo nha.”

Lâm Tiếu lúc đó chưa hiểu chuyện chỉ đáp ứng một tiếng, Hàn Bảo Nhi lập tức rời đi.

Bất quá Lâm Tiếu tâm tư hiện tại không đặt trên người nàng, một lòng đang lo lắng cho Hứa Kiệt: “Tiểu Kiệt, đến cùng là làm sao vậy?”

Hứa Kiệt cuối cùng không chịu đựng được nữa, hốc mắt liền đỏ lên, lại không biết nói như thế nào, chỉ cố gắng bám vào Lâm Tiếu để chống đỡ, dùng sức mím chặt môi, vì dùng sức quá nhiều nên môi trở nên trắng bệch, mắt ngập tràn nước dõi theo hắn, nhưng lại không thể nào nói nên lời.

Hứa Kiệt nắm chặt tay, bắt đầu run rẩy, trong ánh mắt một tầng sương mù dần dần ngưng tụ, rốt cuộc lăn xuống hai gò má, hai dòng nước mắt rơi xuống gương mặt xinh đẹp, Hứa Kiệt vươn tay lên lau, nhưng mà càng lau càng nhiều, như thế nào cũng không hết, chỉ nhanh chóng cắn chặt răng, như thế nào cũng không phát ra một âm thanh nào.

Lâm Tiếu tâm liền thắt chặt lại, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua nước mắt của Hứa Kiệt, trước kia y bị đau răng dữ dội, trong ánh mắt chỉ chất chứa một tầng sương mù mịt, nhưng vẫn không khóc, bây giờ nhìn thấy hình ảnh này… thật xinh đẹp mà, hai dòng nước mắt cứ thế thẳng tắp mà rơi xuống, gương mặt tuyết trắng hiện tại chỉ toàn nước mắt, chỉ cảm thấy hiện tại trong nội tâm đau nhức, lại nhịn không được, liên lôi y vào ***g ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng y nhẹ giọng an ủi: “Tiểu Kiệt, không có việc gì rồi, không có việc gì rồi.”

Hứa Kiệt ngọ nguậy một chút, nhưng chân vẫn không nhúc nhích, đôi tay nắm chặt bây giờ không có khí lực liền rũ xuống, nhĩ nghĩ như thế nào liền dứt khoát vung tay đấm vào hắn, tay không chịu nhàn rỗi, vốn trong nội tâm đang rất hận hắn, tự nhiên hung hăng véo hắn một cái, sau đó liền bật khóc lớn, nức nở, thôi rồi, y đã chính thức khóc.

Lâm Tiếu hơi đau, nhưng mà không dám kháng nghị, kỳ thật đau cũng không có gì, làm sao so với được nội tâm đang gào xé khi nhìn thấy y khóc như vậy? Chỉ là Hứa Kiệt không chịu nói ra, hắn cũng chỉ biết cách tốt nhất hiện tại là tiếp tục ôm lấy y, tiếp tục để y khóc, y nhéo.

Nhưng mà thật không hiểu trong nội tâm có một chút vui mừng đang chậm rãi lan ra, cảm giác cũng dần dần rõ ràng, trong lòng đúng là đang có ý nghĩ kia len lỏi, thật không hiểu bây giờ trong lòng hắn đang vui buồn lẫn lộn, nhưng mà cảm giác này đã nhiều năm như vậy bây giờ mới có thể chạm tới.

Chỉ là y đang đứng trước mắt hắn, gần trong gang tấc nhưng hắn lại không dám chạm tới, thật sự duỗi tay ra là có thể chạm tới rồi, nhưng hắn lại lo sơ có khi nào lại thành công dã tràng, giống như mấy năm qua hắn vẫn đang ở trong mơ hay không, hắn sợ mỗi lần vươn tay ra là tất cả lại biến mất, giống như trong giấc mơ, đến lúc hắn mở mắt ra lại chỉ thấy một màu đen mờ mịt.

Cho nên lúc này đúng là Lâm Tiếu không dám lên tiếng, sợ hỏi rõ ràng rồi trong tay lại thành công dã tràng, lúc đó lại nhận ra là mình đang ảo tưởng, tất cả cùng trước kia đều giống nhau.

Chỉ biết ôm lấy y, để y khóc, để y véo, để y tùy ý mà cắn hai vai hắn, còn mình chỉ biết dỗ dành an ủi: “Tiểu Kiệt, không có chuyện gì nữa rồi, không có gì nữa, ta đang ở đây cùng ngươi, không có gì đâu…”

Hứa Kiệt khóc mãi cũng bắt đầu có dấu hiệu giảm xuống, sau đấy tựa vào vai hắn bất động.

Lâm Tiếu vẫn ôm chặt lấy y, nhìn y dần dần bình tĩnh trở lại, đang muốn nói chuyện, Hứa Kiệt thoáng cái đã nhảy dựng lên, đánh tới tấp vào người hắn: “Ngươi… ngươi lại còn dám có bạn gái, lại còn dám giới thiệu cho ta!”

Lâm Tiếu giật mình, không rõ Hứa Kiệt đang nói cái gì, đành phải bắt lấy tay y ngăn lại: “Tiểu Kiệt nói cho ta hiểu, đến cùng là như thế nào?”

Hứa Kiệt tính khí ngang ngạnh, lại giãy ra đánh tiếp: “Còn dám hỏi ta? Ngươi cùng ta kết giao, bây giờ lại dám có bạn gái, còn dám giới thiệu cho ta xem, Ngươi… trách không được ngươi không thèm quan tâm tới ta nữa, nguyên lai là có bạn gái rồi.”

Lúc này chỉ sợ thiên lôi có đánh xuống hắn cũng không thể nghe được gì nữa, trong đầu hắn bây giờ chỉ lặp đi lặp lại một câu:

“… … Ngươi cùng ta kết giao… …..”

“… ….. Ngươi cùng ta kết giao….....”

“… ….. Ngươi cùng ta kết giao….....”

“… ….. Ngươi cùng ta kết giao….....”

“… … … … … … ….”

Bây giờ hắn cái gì cũng không biết, chỉ biết những lời này đang chậm rãi đi theo lỗ tai hắn vào trong lòng, chậm rãi chảy tới tứ chi, thân thể dường như nhẹ đi, không thể thoải mái hơn được nữa, không nói hết vui sướng, hạnh phúc, mỗi một khoảng trống trong người hắn bây giờ chỉ chứa duy nhất một hình ảnh, dung nhan của Hứa Kiệt, y dường như lấp đầy trong nội tâm hắn…

Tâm can cảm thấy hạnh phúc vô bờ bến, nếu giờ phút này có chết hắn cũng cam lòng mà cảm tạ trời xanh.

Hứa Kiệt vung tay lên đánh cho hắn một trận, chợt thấy hắn như bất động, nghi hoặc liền dừng tay, người nọ cứ ngây ngốc đứng trước mặt y, không trốn tránh cũng không nói chuyện, nhưng khóe miệng lại mỉm cười, hai mắt sáng long lanh.

Còn cười được nữa.

Hứa Kiệt tức giận định vung tay lên đánh tiếp lại bị Lâm Tiếu khẽ vươn tay ra ôm chặt y vào lòng, người nọ cúi xuống sát mặt y, thì thầm nói: “Tiểu Kiệt, Tiểu Kiệt, Tiểu Kiệt, Tiểu Kiệt, Tiểu Kiệt, Tiểu Kiệt…. …”

Hắn cái gì cũng không biết nói, chỉ biết gọi mỗi tên y…

Nhưng mà thanh âm kia, giọng nói kia, bên trong tràn đầy ngọt ngào, cảm giác vô cùng thoải mái, thật giống như hai chữ này toàn bộ đều là sinh mạng của hắn, giống như trân châu, ngọc quý mà phát ra trên đôi môi tràn đầy yêu thương của hắn.

Hứa Kiệt ngơ ngác, nghe hai chữ kia phát ra thật ôn nhu, tràn ngập yêu thương cùng ngọt ngào, ấm áp.

Vì vậy tâm dần mềm nhũn xuống, thân thể cũng không vùng vẫy nữa, cứ như vậy mà lẳng lặng tựa vào ***g ngực hắn, nghe tiếng trái tim hắn đập… ….

__