Nịnh Thần Lăng Tiêu

Quyển 2 - Chương 55




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chử Dịch Phong từ quân doanh trở về lập tức nhận được không ít ban thưởng của Thái tử phi, trong lúc còn mơ hồ thì Lăng Tiêu đến, nhìn một phòng quà cười cười: “Ta cùng Di mẫu có nói qua một chút, người đáp ứng để đệ đến phủ ta đón tết.”

“Thật sao?” Chử Dịch Phong hai mắt sáng lên, Lăng Tiêu xoa nhẹ đầu y: “Nhưng ngày ba mươi vẫn phải tiến cung, mùng một phỏng chừng sẽ trở lại.”

Vậy cũng không sai, từ lúc bên nhau đến nay hai người cả ngày phải trốn tránh, Chử Dịch Phong càng nghĩ càng thích hợp, cười nói: “Hai ngày đó đương nhiên phải tiến cung, huynh cùng mẫu thân nói gì mà người đáp ứng vậy?”

“Chỉ nói đệ một mình ở trong phủ rất vô vị chứ không nói gì khác” Ở trong Đông Cung dựng chuyện nói bừa sao có thể nói với Chử Dịch Phong, Lăng Tiêu theo Chử Dịch Phong tiến vào bên trong, cởi áo lông hồ ly để bọn nha đầu treo lên, trong phòng địa long đã đốt lên ấm áp như ngày xuân, Lăng Tiêu vừa ăn hạt thông vừa cười nói: “Trong phủ ta cũng không có ấm áp như vậy nha, nếu như cảm thấy lạnh cũng có thể thêm mấy chậu than, đến lúc đó sẽ không cảm thấy lạnh nữa.”

Chử Dịch Phong cười cười cũng ngồi xuống ăn, cười nói: “Không sao mà.” Lại suy nghĩ một chút đứng lên nói: “Ai, ta đi chuẩn bị một chút đồ...”

Lăng Tiêu dở khóc dở cười, lôi kéo y ngồi xuống một lần nữa, hai người đồng thời ngồi ở trên giường nhỏ, Lăng Tiêu cười cười cầm hạch đào hổ phách đưa đến miệng Chử Dịch Phong: “Có bọn nha đầu chuẩn bị rồi, đệ gấp cái gì?”

“Ha hả...” Chử Dịch Phong ngây ngô cười vài tiếng ngồi xuống, lại nói: “Trong nhà của huynh ngày tết có náo nhiệt không? Để ta đem pháo qua phủ đốt, còn có quà tết cũng đưa tới, huynh xem còn cái gì muốn mang tới không?”

Lăng Tiêu biết y hưng phấn cũng không ngăn cản y làm y mất hứng, gật đầu cười nói: “Ừm... pháo hoa cứ chuyển qua đi, đến tết ta cùng đệ đốt pháo hoa đón năm mới, quà tết đều phải dựa theo phân lệ, trong phủ chúng ta cũng không thiếu, không bằng phân cho bọn hạ nhân trong phủ đi, đệ qua đó cũng không cần mang nhiều đồ đâu.” Nói đến đây âm thanh hạ thấp xuống, nhẹ giọng nói: “Dùng ta là được.”

Vốn sự tình không có gì bị Lăng Tiêu nói vậy rõ ràng giống như có chuyện mờ ám, Chử Dịch Phong không biết nghe ra cái gì lại đỏ mặt, muốn nói nhưng không tóm được chỗ sai của Lăng Tiêu, y nói năng vụng về, chỉ có thể để mặc Lăng Tiêu đùa giỡn.

Cuối cùng tất nhiên vẫn đều do Lăng Tiêu phân phối, đem quà tết được chia theo lệ hàng năm còn có đồ vật vô cùng quý giá từ điền trang chọn lựa đưa tới, lại lấy thêm trong khố phòng một vài thứ vận chuyển đến mấy vị trưởng bối của Chử Dịch Phong ở ngoài cung, còn lại bao nhiêu phân cho các nô tài trong Anh Vương phủ, lại cho bọn họ thêm một tháng tiền lương, tất cả mọi người cảm tạ không ngừng, đối với Chử Dịch Phong càng thêm tận tâm.

Chờ đến hai mươi tháng chạp lục bộ phong bút, trong quân các tướng sĩ chức quan không cao cũng được nghỉ, hai người chính thức ở Hành Vân viện trong Thọ Khang Hầu phủ trú đông. Chử Dịch Phong cùng Lăng lão Hầu gia và Thi phu nhân cũng là quan hệ họ hàng, lại có Thái tử phi sắp sếp chu toàn, trong Hầu phủ đối với vị Anh Vương điện hạ này rất là hoan nghênh.

Kỳ thực vị Vương gia này rất tốt, Chử Dịch Phong không kiêu căng ở chỗ Lăng Tiêu cũng không cảm thấy có gì không tốt, thậm chí cảm thấy còn tốt hơn so với Anh Vương phủ, nơi nào cũng đều có thể nhìn thấy đồ dùng của Lăng Tiêu, vô ý phát hiện tiểu y phục trước đây của Lăng Tiêu cũng có thể làm cho y vô cùng thỏa mãn. Lăng Tiêu cũng không ở nhà, ngày thường không cho người khác đến sân trong làm phiền, Chử Dịch Phong tùy ý khắp nơi tầm bảo.

Hành Vân viện xác thực không có ấm áp như Anh Vương phủ, Lăng Tiêu sai người thêm mấy chậu than, trong phòng cũng rất ấm áp dễ chịu hơn.

Năm mới Lăng Tiêu ngoại trừ cùng Chử Dịch Phong thân thiết còn phải quản lý một số chuyện, ngày tết bận rộn Kinh Ngọc cũng không lo được toàn bộ, Thi phu nhân để Lăng Tiêu hỗ trợ, kỳ thực cũng không có gì nhiều chỉ là quản lý xem nhà ai đưa tới lễ vật gì rồi đáp lễ lại. Trước tiên Lăng Tiêu chuẩn bị lễ vật mang đến cho Lăng Trĩ đầy một xe, cùng ngày Lăng Trĩ đem đáp lễ đưa tới, cũng là phong phú vô cùng, người mang đến chính là Liêu Đinh.

Liêu Đinh bây giờ cũng là nương tử của quản gia Thi phủ, nhìn Lăng Tiêu đi đầu lễ cảm tạ ban thưởng mới cười dài mà nói: “Nhị nãi nãi nói thiếu gia đưa đến đều là đồ vật nàng yêu thích, trong nhà không có cái gì tốt xin ngài tiếp nhận cho, xin thiếu gia trong đại tết càng phải bảo trọng thân thể, còn có lão thái gia cùng cô thái thái nàng muốn dập đầu với lão gia, nàng ở nhà mọi sự đều tốt, không cần lo lắng, chờ đầu năm sẽ cùng cô gia đến đây chúc tết.”

Lăng Tiêu lại hỏi không ít chuyện trong nhà của Lăng Trĩ, Liêu Đinh từng câu đều đáp lại rõ ràng, cuối cùng cười nói: “Thiếu gia vạn sự không cần lo lắng, trong phủ lão gia cùng thái thái luôn ghi nhớ đại ân của cô thái thái năm đó, đối với Nhị nãi nãi thương yêu rất nhiều, coi như không có chuyện này với nhân phẩm của tiểu thư, ai thấy mà không yêu thích? Nghe nói tiểu thư ở nhà mẹ quản lý mọi sự trong nhà hiện ở trong phủ mọi sự đều giao cho tiểu thư quản lý, thái thái cùng nãi nãi đều không để ý tới những việc này, còn khoa trương nói sau khi tiểu thư đến quý phủ đem mọi sự quản lý công minh liêm khiết, rất được tin cậy, bọn hạ nhân trong phủ cũng đều kính phục.”

Nói xong nở nụ cười: “Cô gia cùng Nhị nãi nãi vẫn luôn ân ái, mấy ngày trước đây cô gia còn bồi Nhị nãi nãi cùng đi một chuyến đến Thiên Lý miếu, tình cảnh cụ thể ta nói không được, chỉ có thể nói bộ dáng là cử án tề mi tương kính như tân, trong phủ có không ít người ca tụng.”

举案齐眉  <<Lạc Việt>>

✚ [jǔànqíméi] Hán Việt: CỬ ÁN TỀ MI nâng khay ngang mày; vợ chồng tôn trọng nhau (do tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày

Những điều này Lăng Tiêu cũng có nghe nói qua một chút, bây giờ họ là một đôi tiểu phu thê ân ái ở Hoàng thành người người đều biết, bọn họ đều thầm than Lăng Trĩ còn trẻ tang mẫu cuối cùng còn có may mắn, nhà mẹ đẻ càng ngày càng hưng thịnh, phu gia bây giờ cũng phát triển không ngừng, bà bà từ tâm trục lý hoà thuận, đáng quý nhất chính là có được quan tâm và yêu thương của phu quân, hạnh phúc có lẽ chính là như vậy.

妯娌  <<VietPhrase>> Trục lý

—————–

妯  <<Lạc Việt>>

✚ [zhóu] Hán Việt: TRỪU: chị em dâu; chị em bạn dâu

Lăng Tiêu lại hỏi vài câu nữa rồi cho Liêu Đinh một phần thưởng sai người đưa về. Kinh Ngọc đi chăm nom hai hài tử một lúc trở về thấy lễ vật Lăng Trĩ đáp lễ cảm thán vài câu, nhắc đến nỗi lòng, nhìn Lăng Tiêu sắc mặt ôn nhu nói: “Cho Y nha đầu... lễ vật cho Đại tiểu thư ta đã nghĩ xong, Nhị thiếu gia nhìn một chút, nếu không có gì không thích hợp thì sai người đưa tới.”

Lăng Tiêu đi tới nhìn một chút, trong lòng không khỏi thở dài khen Kinh Ngọc thức thời, nàng biết mình cùng Lăng Y không hợp nhau, nhìn phần lễ vật này tất cả đều là ấn theo lệ cũ, mảy may không có nhiều thêm món nào, tổng cộng không bằng một nửa mình ngày hôm nay cho Lăng Trĩ. Lăng Tiêu liếc nhìn sắc mặt Kinh Ngọc, hắn đại khái có thể đoán ra ý của Kinh Ngọc, nghĩ làm sao để không thể đắc tội với mình, chỉ cần chiếu theo lệ thì sẽ chọn không sai lầm, thừa dịp có danh sách Lăng Trĩ đáp lễ đưa tới, cho rằng không chừng mình nhất thời mềm lòng còn có thể thêm vào một ít để biểu thị tấm lòng rộng lượng bao dung.

Lăng Tiêu nở nụ cười, hắn không ghét Kinh Ngọc khôn vặt, hắn chỉ không thích kẻ quá ngu xuẩn có chút thông minh cho rằng có thể theo ý của hắn mới là nữ nhân tốt. Kinh Ngọc từ khi gả vào vẫn rất hiểu chuyện, Lăng Tiêu luôn rất hài lòng, nhưng hiện tại nàng vẫn đoán sai tâm ý của mình.

“Đại nãi nãi phần lễ vật này có chút không thích hợp...” Lăng Tiêu mắt phượng híp lại, nở nụ cười: “Ấn theo lệ thứ nữ xuất giá cho thân gia lễ đúng là không sai, nhưng Đại tiểu thư cũng không phải gả làm chính thê, mà là tiểu thiếp.. chỉ là thiếp.”

“Thọ Khang Hầu phủ chưa bao giờ loại lệ này, vì lẽ đó có thể thiếu sót ta năm nay sẽ bổ sung thêm.”

Kinh Ngọc sắc mặt trắng nhợt, không nhịn được nắm chặt khăn trong tay, trong phòng nha đầu bà tử cũng đều cả kinh, quý phủ cho lễ cô nãi nãi đã xuất giá từ trước đến giờ luôn phong phú, cho Lăng Y phần này vốn đã thiếu, giờ còn muốn giảm nữa sao?

Lăng Tiêu âm thanh rõ ràng bình thản không gợn sóng, nhưng mọi người trong phòng đều cảm thấy sợ hãi, Lăng Tiêu cười khẽ: “Sau này phàm là thứ nữ Hầu phủ, gả làm tiểu thiếp, tết nhất lễ vật theo lệ cũ giảm đi phân nửa.”

Lăng Tiêu nâng lên khóe mắt nhìn về phía Kinh Ngọc: “Đại nãi nãi thấy sao?”

Kinh Ngọc liền vội vàng gật đầu, Lăng Tiêu ngày thường đều gọi là “Đại tẩu”, hôm nay mỗi lời nói ra đều là “Đại nãi nãi” Kinh Ngọc trong lòng đã khiếp sợ, lại thấy mình nghĩ lễ vật không hợp tâm ý Lăng Tiêu càng thêm có chút sợ sệt, mạnh mẽ tự ổn định tâm ôn nhu nói: “Là ta không suy nghĩ kỹ càng, ta cũng ngu ngốc từ trước đến giờ chỉ dám ấn theo lệ của cô tổ mẫu lệ làm việc, một bước không dám sai, hiện tại...”

“Hiện tại Đại nãi nãi là trách ta không tuân theo lệ cũ của cô tổ mẫu sao?” Lăng Tiêu ngắt lời nói: “Đại nãi nãi yên tâm, chuyện này ta tất nhiên sẽ nói với cô tổ mẫu.”

“Không phải, Nhị thiếu gia hiểu lầm ý của ta.” Kinh Ngọc vội vàng nói: “Ý của ta là trong phủ có lệ nào ta cũng sẽ tuân theo, việc này vốn là lần đầu tiên, ta tuổi trẻ không hiểu chuyện nếu Nhị thiếu gia định ra lệ rồi sau này dĩ nhiên là phải theo đó mà làm, vô cùng thỏa đáng.”

Lăng Tiêu nở nụ cười: “Đại tẩu quả nhiên thông minh, như vậy mới phải, đem lễ vật đến đây...”

Lăng Tiêu đem lễ vật Lăng Trĩ mang tới đưa cho nha đầu của Kinh Ngọc phần của nàng cùng hai hài tử, cười nói: “Ta giảm một nửa lệ cũng không phải muốn oan ức Đại tiểu thư, Đại tẩu ngẫm lại xem, Đại tiểu thư ở nhà chúng ta là thiên kim tiểu thư nhưng ở nhân gia quý phủ là cái gì? Chỉ là thiếp thôi mà chúng ta gióng trống khua chiêng đưa nhiều lễ qua như vậy, nhân gia phải đáp lễ sao đây? Đáp lễ nhẹ cũng không được, hiện tại thì hoàn hảo nhưng tới lúc Từ phủ Đại công tử cưới chính thê thì sao đây? Nếu đáp lễ cho nhà mẹ của thiếp so với cho chính thê nhiều hơn thì sẽ xảy ra chuyện gì? Để Ô phủ khó xử e rằng đến lúc đó tình cảnh Đại tiểu thư càng khó xử, Lăng Y là muội của ta, ta đương nhiên phải suy nghĩ cho nàng nhiều một chút mới tốt.”

Sự tình bên trong đại môn Hầu phủ Lăng Tiêu không phải không am hiểu, nhiều lúc hắn không muốn tính toán, đương nhiên quan trọng hơn là trước đây hắn không làm chủ được nên không đảm nhận việc quản lý gia đình, nhưng hiện tại không còn như trước, so với những thủ đoạn bỉ ổi nhỏ nhặt của Hạ Lan và Lăng Y, những việc Lăng Tiêu làm lực sát thương mạnh hơn nhiều, hơn nữa thắng ở một điểm: Danh chính ngôn thuận.

Kinh Ngọc nhìn Lăng Trĩ cho mình một phòng hậu lễ cũng thực lòng tin phục, từ khi mình gả vào Thọ Khang trong Hầu phủ tới nay hai vị thiếu gia tiểu thư con chính thê này chưa từng đối xử hà khắc với mình, so với tiểu cô tử chính thức của mình thì tốt hơn nhiều.

Kinh Ngọc đang muốn giải thích một chút thì Lăng Tiêu sai người đem đồ vật đưa tới, Lăng Tiêu tiếp nhận đưa cho Kinh Ngọc: “Đây là mấy ngày trước ta sai người làm cho huynh đệ bọn nhỏ một cái khóa trường mệnh, để tiểu hài nhi ngày tết cũng vui mừng.”

Chương 55A*Khóa trường mệnh

Đó là một cái khóa trường mệnh bằng vàng rồng, mặt trên khảm châu ngọc và bảo thạch, làm đặc biệt tinh xảo. Kinh Ngọc vừa nhìn liền biết rất quý giá, vội vàng nói: “Lại để cho Nhị thiếu gia phải tốn kém rồi, ta thay huynh đệ bọn nhỏ cảm ơn Nhị thúc.”

Lăng Tiêu không thèm để ý nở nụ cười: “Còn phải làm phiền Đại tẩu tính lại một phần lễ vật.” Kinh Ngọc gật đầu làm theo, Lăng Tiêu nhàn nhạt mỉm cười, ai dám nói hắn là bất công hà khắc con thứ? Hắn đối với Lăng Hiên từ trước đến giờ có thể nói là không tệ nha, chỉ có Đại cô nãi nãi đã gả đi, cái đó thì trách ai? Ai bảo nàng thất tiết bị trở thành thiếp thất đây? Đáng đời!

Vào lúc này Kinh Ngọc cùng từ trên xuống dưới trong phủ còn chưa phát hiện, quyền hành trong phủ chưa từng qua tay lão gia Lăng Nho Học một ngày nào, lại một cách tự nhiên giao vào trong tay Nhị thiếu gia Lăng Tiêu.

Ba mươi, trong cung rất sớm đã cho người đến đón Chử Dịch Phong, Chử Dịch Phong cũng đã mấy ngày không tiến cung thỉnh an Thái tử và Thái tử phi, sau khi cùng Lăng Tiêu nói xong mới đi cùng công công trong cung tới đón, tiến cung trước tiên y đến chỗ Hoàng gia gia dập đầu thỉnh an, lão Hoàng Đế đối với tôn nhi như y cũng là rất thương tiếc, còn là tôn nhi non nớt đã giống mình thành người mất thê tử rất đáng thương. Có thể là ngày tết náo nhiệt đoàn viên chạm đến tình cảm của lão Hoàng Đế, lão Hoàng Đế không khỏi nhớ tới Vệ Hoàng Hậu, Tiên Hoàng Hậu cũng là một kỳ nữ, năm đó khởi sự sau liền theo Chử hoàng đế bôn ba khắp nơi, phụ trợ trượng phu một đường lên ngôi Hoàng Đế, khi đã là mẫu nghi thiên hạ nhưng vẫn như cũ hiền lương cung kiệm, điển tích thời trước từng có công khuyên giải thánh thượng cứu hai mươi bốn quan hiền, có công không nhận giống như Trưởng Tôn hoàng hậu của Lý Thế Dân, Mã hoàng hậu của Chu Nguyên Chương.

Lão Hoàng Đế một bên phê tấu chương một bên lão lệ tung hoành hoài niệm Vệ Hoàng Hậu, còn không quên hỏi Chử Dịch Phong vài câu muốn tôn nhi đáp lại mình vài tiếng, đáng tiếc Chử Dịch Phong thực sự nhớ không ra hình dáng và giọng nói của vong thê, đáp lại không được bi thương của lão Hoàng Đế. Lão Hoàng Đế tự mình nói chuyện một lúc có chút không cao hứng nhìn Chử Dịch Phong một chút, lão ở đây bi thương thất thố như thế nhưng tiểu tôn tử của lão đúng là đoan chính trầm ổn, lão Hoàng Đế tử có chút sượng mặt, bỉu môi nói: “Con và trẫm đều là người không có thê tử, sao con không hiểu nỗi bi thương của trẫm nha? Bây giờ bọn nhỏ đều lạnh nhạt như thế sao?”

Nếu như những Hoàng tử Hoàng tôn khác nghe nói như thế phỏng chừng đã sớm bị dọa chết rồi, nhưng Chử Dịch Phong thần kinh không tinh tế cho nên lĩnh hội không tới, chỉ thật thà nói: “Tôn nhi cùng tiên Anh vương phi trước đây chỉ gặp qua một lần, hơn nữa... nàng còn đội mũ sa, tôn nhi thực sự không nhớ được dáng vẻ nàng.”

Lão Hoàng đế một hơi thở dài: “Vẫn là Phong nhi có phúc, không nhớ ra được nói cho cùng cũng là khá hơn một chút... Thôi, đi đi, buổi tối gia yến cố gắng bồi Trẫm, chỉ có mấy ngày này là được thấy con.”

Chử Dịch Phong dập đầu, đang muốn xoay người đi nhưng xoay người lại đi tới trước mặt lão Hoàng Đế, tự mình lấy khăn tay đến lau nước mắt cho lão Hoàng Đế, nhỏ giọng nói: “Hoàng gia gia đừng khóc, con kỳ thực cũng nhớ nãi nãi.”

Không thể không nói Chử Dịch Phong luôn có một loại tính cách vô ý như thế nhưng lại có bản lĩnh làm người ta yêu thương, lão Hoàng Đế lập tức cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều, Hoàng tộc chí thân cũng chỉ là tôn kính lạnh lùng nhiều hơn tình thân loại ấm áp này khiến lão Hoàng Đế rất hưởng thụ, hơn nữa là kéo dài đến tận yến hội vào buổi tối.

Mỗi năm đến đêm 30 tết Hoàng tộc sẽ có một buổi gia yến, mời hết tất cả Hoàng tộc ở Hoàng thành tới đồng thời đón giao thừa tết đến để biểu thị thân mật, trong bữa tiệc lão Hoàng Đế tâm tình cũng không tệ, ngày hôm nay hoài niệm lại Vệ Hoàng Hậu khóc một hồi giải tỏa không ít, hơn nữa còn có tiểu miên y Chử Dịch Phong tri kỷ, lão Hoàng Đế cả đêm đều rất cao hứng.

Chử Dịch Phong chăm chú ăn đồ ăn, có người mời rượu y cũng uống theo, không ai mời y sẽ không chủ động chúc rượu, chờ lúc mọi người say mơ hồ thì Chử Dịch Phong là một trong những người còn lại tỉnh táo.

Cách giờ tý còn có một quãng thời gian, Chử Dịch Phong nâng ấm lô nhỏ trong tay áo cười cười, Lăng Tiêu năm ngoái cho y lễ vật tân niên, vừa vào đông y liền dùng.

“Vương gia.” Chương công công đến gần thấp giọng nói: “Lúc nãy tiểu Hầu gia có nói vào lúc này mời ngài đến Thính Phong Đình bên ngoài Thính Phong Các một chuyến, nói là có đồ vật cho ngài.”

Vào lúc này cửa cung đã sớm đóng, Lăng Tiêu bản lĩnh thông thiên cũng không thể đi vào, Chử Dịch Phong vừa nghĩ phỏng chừng là Lăng Tiêu cho y vật gì đó giấu ở nơi đó, nhất thời hứng thú dâng cao, nhân dịp mấy vị trưởng bối không chú ý rời đi theo Chương công công ra ngoài.

Thính Phong Đình được xây ở bên ngoài Thính Phong Các, trước đây là nơi ngắm trăng sao vô cùng tốt, Chử Dịch Phong ăn mặc chỉnh chu mang theo Chương công công đến, nhìn đông ngó tây, cũng không thấy gì.

“Tiểu Hầu gia nói như thế nào?”

Chương công công ngay thẳng ân cần hồi đáp, bầu trời phía tây bỗng nhiên thoát ra một tia pháo hoa, Chử Dịch Phong quay đầu nhìn xem, Chương công công nở nụ cười: “Vương gia, phía Tây chính là Thọ Khang Hầu phủ.” Nói xong lui ra khỏi Thính Phong Đình.

Chử Dịch Phong sững sờ nhìn theo hướng pháo hoa phóng ra, trong nháy mắt, màu đen trên bầu trời đêm có ngàn vạn yên hỏa chớp mắt đồng thời tỏa ra!

(yên hỏa: pháo hoa)

“Lăng Tiêu...” Chử Dịch Phong bật cười, đôi mắt đen bóng chiếu ra vạn điểm ánh sao, y biết, y đang ở bên này bức tường cung, Lăng Tiêu ở ngay mặt bên kia của tường cung, Chử Dịch Phong không biết làm sao biểu đạt tâm tình của mình bây giờ, chỉ có thể không ngừng nhẹ giọng nỉ non tên ái nhân, Lăng Tiêu, Lăng Tiêu.

Chân trời từng khóm lớn yên hỏa tản ra, Hỏa Thụ Ngân Hoa Bất Dạ Thiên. Lăng Tiêu cũng không phải là một ái nhân buồn nôn, sau khi ở cùng Chử Dịch Phong nói lời ngon tiếng ngọt chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Chử Dịch Phong cũng rõ ràng, hai người nam nhân cảm tình khó tránh khỏi sẽ qua loa một chút, mới bắt đầu Chử Dịch Phong còn có chút bận tâm, trước mặt người yêu đều sẽ bị động một chút, Lăng Tiêu là người duy nhất từ nhỏ đến lớn y chấp nhất, người duy nhất từng theo đuổi, cũng là người duy nhất đem y phủng đến tận trời.

Chử Dịch Phong có lúc khó tránh khỏi sẽ lo lắng, sẽ kinh hoảng, nhưng Lăng Tiêu chính là người có bản lãnh như vậy, không giây phút nào mà không để Chử Dịch Phong biết hắn yêu y, vẫn luôn yêu y, giống như bầu trời đầy yên hỏa này, trầm mặc, lại kịch liệt nói cho Chử Dịch Phong biết hắn yêu y nhiều bao nhiêu.

Chử Dịch Phong chậm rãi ngồi xuống, tay nâng ấm lô nhỏ, nhìn đầy trời yên hỏa, nghĩ tới người đang vì y phóng yên hỏa.