Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 4 - Chương 195: Thuật Thỉnh Thần




Editor: Hàn Tuyết
Beta: Tiểu Tuyền

“Đừng làm rộn.” Nàng khẽ cáu một tiếng, đôi mắt màu vàng của nam nhân ở trước mặt đã chuyển sang thâm, xem ra hơi không chú ý lại muốn lau súng cướp cò, ” Bây giờ tình huống thân thể của ta ra sao?” Nàng dùng một chiêu nói sang chuyện khác.

Quả nhiên Trường Thiên nghe thế, thân thể khẽ ngồi thẳng.

“Yêu mạch đã mở rộng tốt. Một lát nữa ta truyền thụ pháp quyết cho nàng.” Hắn cười một tiếng, vô cùng anh tuấn, hiển nhiên tâm tình rất tốt, “Có một canh giờ nữa là vào đêm rồi, tối nay, nàng cũng có thể thử ngắt lấy tinh hoa của ánh trăng rồi.”

Sau đó hắn nghiêm mặt nói: “Nói tới đây, ta còn muốn thương lượng với nàng một chuyện.”

Chuyện gì có thể làm cho hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy? Trong lòng Ninh Tiểu Nhàn sợ hãi.

“Lúc trước thân thể nàng không có thần lực, lúc gặp phải nguy hiểm, ta cũng chỉ có thể lo lắng suông mà thôi.” Khóe miệng hắn mím lại, hiển nhiên đang nhớ lại mấy lần nàng gặp nạn là những việc không vui, “Nàng còn nhớ rõ kinh nghiệm gặp Hồ Hỏa Nhi không? Nàng ta có thể khống chế hành vi cử chỉ của nàng.”

“Ừ, nhớ được!” Nàng nhớ lại trong lòng vẫn còn sợ hãi, “Ta cảm thấy được mình giống như tượng gỗ bị giật dây, chỉ có thể hành động theo ý của nàng ấy. Nàng ấy muốn ta làm cái gì, ta sẽ làm như vậy, nửa điểm đều không phải là mình.”

“Đó là Kính Ảnh thuật, nhưng chỉ là chút tài mọn mà thôi.” Hắn theo thói quen mà hạ thấp một chút thần thông của tu sĩ loài người, “Nhưng chuyện này cũng đã nhắc nhở ta, quả thật có một môn thần thông có thể áp dụng lúc nàng gặp nguy hiểm.”

Nàng lập tức mặt mày hớn hở: “Ừ, ừ, nói mau!” Đoạn thời gian trước, nàng bị tu sĩ và yêu quái bắt nạt quá dễ dàng rồi, người ta muốn chà xát tròn chà xát dẹp nàng, nàng cũng không có nửa điểm năng lực phản kháng, hiện tại vừa nghe nói có cách giải quyết thì vô cùng hưng phấn.

“Đây là pháp thuật quang minh chánh đại hạng nhất, gọi là ‘Thuật Thỉnh Thần ’.” Trường Thiên sờ sờ quai hàm bên dưới, trầm ngâm nói.”Người thực hiện có thể mời thần linh nhập vào bản thân, tới ứng phó khó khăn hiểm trở.”

“Chàng, chàng nói là. . . . . . ?” Nàng không đần, lập tức hiểu mưu đồ của Trường Thiên.

“Không sai. Ta cũng có bài vị được thiên đạo thừa nhận, nếu như nàng dùng Thuật Thỉnh Thần này khi gặp phải nguy hiểm. Tạm thời giao thân thể để ta quản lí. Thuật Thỉnh Thần có thể đem thần linh cách xa vạn dặm mời tới, ta vượt qua Thần Ma Ngục tạm khống thân thể của nàng, cũng không phải là bản lĩnh gì quá lớn lao.”

“Ồ. Ý của chàng là, ta có thể mời chàng nhập vào thân thể?” Làm sao nghe cũng cảm thấy không thể tin được mà còn có chút quỷ dị. Dù sao nam nữ hữu biệt có được hay không?

“Không sai.” Nhìn con ngươi của nha đầu xoay vòng vòng, cũng biết nàng đang suy nghĩ vấn đề mờ ám. Trường Thiên lập tức tạt cho nàng một chậu nước lạnh.”Đừng chỉ nghĩ tới ham ăn biếng làm. Thuật Thỉnh Thần đối với thân thể nàng là gánh nặng rất lớn. Nàng vốn một chút thần lực cũng không có mà uy năng của ta đứng hàng đầu, nhục thể của nàng sẽ lập tức hỏng mất.” Vô luận hắn hiện tại suy yếu bao nhiêu, đẳng cấp bài vị vẫn luôn còn tại đó, thân thể người phàm  căn bản chịu được uy năng của hắn.

“Hiện tại nàng cũng mới vừa bước vào đại môn tu tiên, ta nhiều nhất phải đánh bại người ở đối diện trong khoản thời gian bốn mươi hơi thở, đó là cực hạn chịu đựng của nàng. Hơn nữa thuật pháp này sử dụng xong, ít nhất sáu ngày nàng không thể động đậy. Thi hành một lần Thuật Thỉnh Thần đả thương thần lực, nàng phải tu luyện nửa tháng mới có thể bổ được trở lại.”

Quả nhiên, nàng vừa nghe xong mặt liền xụ xuống. Aizz, nếu sau này Trường Thiên có thể thay nàng tác chiến. Nàng liền an nhàn làm càn nhiều hơn. Nào biết thuật pháp này còn có tác dụng trong thời gian hạn định, còn có di chứng.

Nhưng nàng cũng hiểu, đây là một loại thần thông cứu mạng.

“Đừng lo lắng, theo thời gian tu vi của nàng tăng dần, thời gian của Thuật Thỉnh Thần kéo càng dài hơn, thân thể của nàng cũng bị ảnh hưởng ngày càng nhỏ hơn .”

“Chuyện này cần được sự đồng ý của nàng trước.” Hắn trịnh trọng nói, “Muốn thi hành Thuật Thỉnh Thần này, ta phải ở trong thân thể nàng gieo xuống mầm móng thần lực.”

Nàng không do dự, hào khí can vân nói: “gieo a, gieo a.” Sau đó mới từ từ đỏ mặt. Gieo xuống mầm móng? Nghe thật tà ác a.

Nàng một bên tự luyến, một bên hồ nghi mà ngó chừng Trường Thiên: “Chàng sẽ không phải không mời mà tới chứ?”

Hắn nghiêm mặt: “Ta là người như thế sao?”

Chàng mà không phải sao? Nàng chỉ dám ở trong lòng yên lặng khinh bỉ một cái.

Loại quá trình gieo mầm móng này, phi, là quá trình gieo xuống hạt giống thần lực, cũng hơi hương diễm một chút. Dù sao cuối cùng thời điểm Ninh Tiểu Nhàn đi ra Thần Ma ngục, mái tóc mặc dù đã sửa lại, y phục cũng đổi lại, nhưng sắc mặt đỏ rực không lừa được người khác.

Còn có một khắc chung, Mặt trăng sẽ xuất hiện. Đồ Tẫn đã ngồi chờ ở bên ngoài, thấy nàng vẻ mặt xuân ý mà đi ra, tránh không được nhìn nhiều chút, thầm nghĩ: “Thần Quân đại nhân lại còn không ra tay, quân tử cọng lông gì chứ?”

Hắn dĩ nhiên nhìn ra được cô nương trước mắt này vẫn là thân hoàn bích. Nghe nói hai người này sớm chiều chung đụng, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, Thần Quân đại nhân lại không phải loài người, làm việc từ trước đến giờ tùy tâm sở dục, làm sao lại đi tuân thủ lễ nghi quân tử? Nghĩ không ra, nghĩ không ra.

Ninh Tiểu Nhàn thấy Đồ Tẫn nhìn mình chằm chằm, chợt cảm thấy trên mặt rát , đang muốn mở miệng quát mắng, lại nghe hắn kêu rên một tiếng, tựa hồ ăn chút ám khuy(lén bị thiệt thòi), thì nhanh chóng nghiêng đầu.

Cũng là Trường Thiên không chớp mắt, xuất thủ dạy dỗ cho hắn.

Đồ Tẫn che ngực mình, thầm nghĩ Thần Quân thì ra vẫn lòng dạ độc ác như vậy, chẳng qua là đối với nàng đặc biệt thôi.

Chỉ một lúc sau, ở bên trong màm đêm đen nhánh, Mặt trăng quả nhiên xuất hiện.

Bọn họ ngắt lấy Nguyệt Hoa, chọn một chỗ đất trống ở ngoại thành An Bình. Đồ Tẫn dùng kỳ thú tuần tra hai lần, phụ cận rất an toàn.

Ninh Tiểu Nhàn đặt chén Nguyệt Quang ở trên mặt đất, khiến nó tự đọng lại linh lộ. Mình thì khoanh chân ngồi xuống, yên lặng vận khởi khẩu quyết Trường Thiên truyền thụ cho, miệng nhỏ khẽ mở, một viên nội đan tròn căng liền bay ra, ở dưới ánh trăng vòng vo hai vòng, liền đứng yên bất động.

Viên nội đan này hiện lên màu xanh nhàn nhạt, chỉ lớn bằng đầu ngón tay như vậy, toàn thân ánh sáng mờ ảo. Nhưng ngâm ở bên trong ánh trăng, lại có từng sợi ánh sáng trắng tinh tế, từ từ bị nó hấp dẫn tới đây, nhẹ nhàng linh hoạt mà chôn vào trong nội đan.

Chỉ sợ trước đó đã biết được, Đồ Tẫn nhìn viên nội đan này, trong mắt vẫn tràn đầy khiếp sợ, sau một hồi lâu mới vừa thở dài nói: “Bản lãnh của thần thú thượng cổ, quả nhiên không thể tưởng tượng nổi. Chuyện cải mệnh nghịch thiên như vậy, cũng có thể dễ dàng làm được!”

Linh căn của hắn vốn rất kém cỏi, thể chất cực yếu, không thể làm gì mới tập phương pháp Hồn tu, đem mình khiến cho người không ra người, quỷ không ra quỷ, rốt cục mới có thể đặt chân vào cửa tiên đạo. Thể chất của Ninh Tiểu Nhàn còn không bằng hắn, song vận khí tốt hơn hắn đâu chỉ gấp mười lần, thậm chí có Trường Thiên thay nàng đọng lại yêu đan, tạo ra yêu mạch, từ nay về sau chiếu vào phương pháp yêu tu tới rèn luyện bản thân, cùng hắn khác đường mà chung mục đích.

Nàng liếc nhìn hắn một cái, nhún nhún vai, không có lên tiếng. Có thêm hào quang của nhân vật chính, đương nhiên là ngươi không so sánh được.

Sau khi Trường Thiên thay nàng gieo xuống hạt giống thần lực, thuận tiện đưa khẩu quyết tu luyện truyền thụ cho nàng. Hắn thay nàng đọng ra nội đan, lấy thần lực ba xà làm dẫn, vì vậy truyền cho nàng tất nhiên cũng là phương pháp tu luyện ba xà.

Yêu thú thượng cổ giống như Ba Xà vậy, tu luyện thần thông pháp môn là khắc vào trong huyết mạch, mỗi một con Ba Xà từ nhỏ đã được thiên đạo truyền dạy. Trường Thiên đem bí quyết thần thông của mình truyền cho nàng, chính là nghĩ ngày sau từ bên cạnh chỉ đạo được hơn dễ dàng một chút. Dù sao nàng vốn lấy thân thể người phàm để nếm thử phương pháp tu luyện của yêu, đây là chuyện trước nay chưa từng có, ít nhất hắn chưa từng nghe qua có thần tiên hoặc thần thú nào chịu hao phí thần lực của mình đi làm chuyện như vậy thay người phàm.

Nếu làm thí nghiệm, dĩ nhiên muốn chọn phương pháp mình quen thuộc nhất. Chuột bạch nhỏ NinhTiểu Nhàn, lần này không thể dị nghị.

Nàng vừa vận khởi khẩu quyết, tu luyện bản thân, vừa thả ra nội đan hút lấy Nguyệt Hoa.

Một đêm khá dài này lại không nói chuyện, ngày thứ hai khi hướng đông có mặt trời nhô lên, Ánh trăng mới dần dần biến mất. Trải qua suốt cả đêm tẩm bổ Nguyệt Hoa, nội đan của nàng thoạt nhìn hơi ôn nhuận chút ít, không hề ảm đạm như vậy nữa.

Kỳ quái chính là, nàng lại không cảm thấy buồn ngủ.

“Đây là do nàng bắt đầu đặt chân tiên đạo.” Trường Thiên thản nhiên nói, “Phàm là yêu quái hoặc tu sĩ, căn bản đều dùng điều tức nhập định thay thế giấc ngủ. Đời người ngắn ngủi, đều dùng ngủ để hoang phế.”

Rõ ràng chẳng qua là câu nhắc nhở, nhưng nàng vừa nghe âm thanh của hắn, liền liên tưởng tới ánh mắt màu vàng nóng rực của hắn, hơi thở lập tức rối loạn, mặt cũng hồng theo. Đồ Tẫn ở bên cạnh cố gắng nhịn cười, chỉ cảm thấy cuộc sống hai người này trôi qua thật sự buồn cười.

Bàn về tu vi, hiện tại Ninh Tiểu Nhàn bất quá tương đương với một con tiểu yêu mà thôi, con đường của nàng còn rất dài. Nhưng dù sao bước này cũng rất quan trọng, là một bước chưa bao giờ bước ra. Nên tâm tình của nàng, cũng rất sung sướng.

Một ngày kia, lúc nàng đang ở trong nhà Thanh Hà làm khách, nữ tử này liếc nàng cho tới trưa, không nhịn được lôi kéo tay nàng nói: “Tiểu Nhàn muội muội, muội có lang quân vừa ý đúng không?”

Nàng đang thao thao bất tuyệt thuyết nói, bị Đàm Thanh Hà quấy rầy một cái, lập tức nghẹn lại, hồi lâu nói không ra lời, cuối cùng đỏ mặt nói quanh co: “Làm sao tỷ biết?” Nàng không phải người, nàng không phải là người a, nàng nghe được cái gì, Trường Thiên cũng có thể nghe được cái đó.

Giữa lông mày cô nương này đều là xuân ý, nói chuyện không biết ngừng, còn sợ người khác nhìn chưa ra sao? Đàm Thanh Hà cười khúc khích: “Tâm tình của muội đều viết ở trên mặt, ai lại không nhìn ra chứ? Nhớ ngày đó, nhớ ngày đó ta và Vân Phong còn không có ở cùng, ta cũng ngày ngày như vậy. . . . . . Như vậy mà nghĩ hắn.” Sắc mặt nàng dần dần đỏ, ánh mắt lại càng phát ra sáng ngời.

Ninh Tiểu Nhàn nhìn nàng, chỉ cảm thấy mình còn hạnh phúc hơn đôi uyên ương số khổ này nhiều lắm, ít nhất Trường Thiên chỉ sống ở Thần Ma ngục, có thể cùng nàng sớm chiều ở cạnh nhau. Chỉ cần còn một đường đi về phía tây, hắn vẫn ở cạnh nàng.

Sau đó, sau đó thì sao?

Chờ hắn thoát ra khỏi trói buộc ba vạn năm qua, chờ hắn một lần nữa biến thành Ba Xà không ai bì nổi, chờ hắn lần nữa trở thành thần thú nhìn chúng sanh, trong mắt của hắn, còn có nàng sao? Nàng vốn là một người phàm tục, hiện tại cũng chỉ là một yêu quái nhỏ nhỏ, làm sao có thể sánh vai cùng hắn mà đi?

Tới lúc đó, nàng phải đi nơi nào?

Vốn là lòng tin về nhà xa không thể chạm mà lại không thể phá vỡ, là động lực để giúp nàng chống đỡ đi hết hành trình khó khăn lần này. Nhưng đợi nàng thật sự giúp hắn tìm được người thật rồi, nàng còn đành lòng trở về sao? Chỉ là nghĩ đến rời hắn đi, lồng ngực của nàng sẽ mơ hồ bị nhói đau.

Đỏ ửng trên mặt nàng dần dần rút đi, nụ cười cũng thu lại.

Đàm Thanh Hà thấy sắc mặt cô nương này từ hồng chuyển sang trắng, không biết xảy ra chuyện gì, chỉ đành phải nhẹ nhàng lay động cánh tay của nàng: “Tiểu Nhàn muội muội, muội không sao chớ?” Xem ra, tiểu cô nương cũng bắt đầu rơi vào lưới tình rồi nha.