Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 5 - Chương 205: Tuyết tan




Editor: Hoa vô tử
Beta: Tiểu Tuyền

Ninh Tiểu Nhàn tiện tay hái được một quả, bỏ vào trong miệng, hàm răng nhẹ cắn dập một đầu, vỏ ngọc vỡ ra liền có một cảm giác nổ tung rất nhỏ.  Bên trong ngay cả một hạt đều không có, chỉ có một lượng cam lộ. Ừ, mùi vị lạnh lạnh, ngọt ngào, rất giống kem ở Hoa Hạ, hơn nữa còn có một mùi rượu thơm nhàn nhạt, khó trách Trường Thiên biết bình giá hương vị nó “Như Quỳnh Tương.”

Nàng nhắm mắt lại, chậm rãi thưởng thức linh lực tràn đầy ẩn chứa bên trong ngọc cao. Cái thần lực này đều không giống với thần lực nàng hấp thu từ các loại thịt yêu thú hay hấp thu yêu lực từ trong Hóa Yêu Tuyền, mà là linh lực tinh khiết nhất giữa thiên địa, có thể bị bất luận kẻ nào hấp thu, sử dụng. Trường Thiên , Đồ Tẫn cùng nàng mỗi ngày đều muốn dùng ngọc cao ăn để bổ sung linh lực.

Nói đến đây, nàng đi đường hai ba tháng cũng không có uổng công. Từ khi nhập khóa đại môn thần thông, lại có tu sĩ Hóa Thần Kỳ vô sỉ như Đồ Tẫn làm tay chân hành động cho  nàng, dọc theo con đường này yêu quái hoặc tu sĩ đến đây gây hấn, hơn phân nửa đều bị bắt và nhốt lại ở tầng thứ tư Thần Ma ngục. Có thể làm cho Đồ Tẫn để mắt tới, ít nhất cũng là tu sĩ đã ngoài Kim Đan kỳ, hoặc là yêu quái Đại Thành kỳ, bọn hắn có thể cung cấp linh lực cho Tức Nhưỡng, so với Ninh Tiểu Nhàn thu xác yêu quái Tụ Khí kỳ hoặc Hóa Hình Kỳ ở Nham thành thì cường đại hơn không biết bao nhiêu lần.

Cho nên Tức Nhưỡng gần đây rất vui vẻ, mà tất cả thực vật đều thu hoạch và sinh trưởng khả quan, ngay cả Ngọc Cao hao tổn nhiều tài nguyên như vậy, cũng kết xuất từng đống lớn. Cho dù là thế, Trường Thiên cũng cho rằng những kẻ tù tội không may kia không có tư cách bị nhốt lại ở phía dưới tầng thứ ba.

Mặt khác, Bức yêu A Phúc và đôi Bức Yêu song sinh, Ninh Tiểu Nhàn đều thả bọn chúng ở bên ngoài thành An Bình. Nàng đã bước vào con đường tu hành, tiến triển nhanh hơn bọn hắn nhiều lắm. Ba người này ở trong kế hoạch của nàng đều lập được công, cho dù từng có sai, cũng đã là ưu khuyết bù nhau rồi. Ba con yêu quái được nàng thả đi đều cung kính mà rút lui, cho đến khi rốt cuộc không nhìn thấy nàng mới thôi.

Trường Thiên đột nhiên nói với nàng: “Bên ngoài có tu sĩ đến rồi. Mười người Trúc Cơ kỳ, tám Kim Đan trung kỳ, hai Nguyên Anh trung kỳ.”

Ninh Tiểu Nhàn lắp bắp kinh hãi. Lần đầu ở dã ngoại nàng thấy đội hình tu sĩ xa hoa như vậy. Nàng ra khỏi Thần Ma ngục tiến vào gian phòng của mình, một chuyến này người cũng vừa mới đi vào khách điếm này. Cầm đầu chính là ba lão giả, tuổi thoạt nhìn đều ngoài 60.

Chưởng quầy khách điếm này vốn là nội gian của sơn thần, đã bị mọi người thu thập, hiện tại đứng phía sau quầy là lão nhân dẫn đầu đội ngũ lữ hành đến trong thôn tìm nơi nương tựa, nhìn thấy có khách quý đến thăm, vội tranh thủ thời gian phân phó bọn tiểu nhị đưa rượu nước cùng thức ăn lên.

“Ừ? Ba lão đầu tử này, có hai là Nguyên Anh kỳ hay sao?” Nàng hỏi Trường Thiên.

“Ai nói tuổi càng lớn, tu vi càng cao sâu?” Hắn nhịn không được muốn gõ gõ nàng. “Nha đầu ngốc, nàng đã thoát khỏi thân phận phàm nhân, thì không nên dùng ánh mắt phàm nhân để xem nhân quả. Lão đầu vào cửa sau lập tức ngồi xuống là một gã tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Một người khác là nam tử quần áo vải thô đeo trường kiếm trên lưng.”

“Hắn?” Nàng lắp bắp kinh hãi, người này nhìn qua tối đa ba mươi tuổi đầu, một bộ dáng mặt ủ mày chau, lại là một trong hai người có tu vi cao nhất trong đội ngũ.

“Tu vi của Đạm Đài Dực và Hồ Hỏa Nhi đều cao hơn bọn hắn, chẳng lẽ thoạt nhìn không phải đều trẻ tuổi hơn bọn hắn sao?” Trường Thiên chỉ hỏi một câu như vậy, nàng đã không phản bác được rồi, vẫn do kiến thức bản thân quá nông cạn.

Lúc này, Đồ Tẫn cũng tuân theo Trường Thiên phân phó chạy đến, nhảy vào phòng Ninh Tiểu Nhàn từ cửa sổ. Hắn vừa tiến đến,  chỗ nam tử áo vải thô dưới lầu đã cảm thấy, ánh mắt như điện quét qua.

Đồ Tẫn đâu phải người sợ đầu sợ đuôi, dứt khoát đứng ở đầu bậc thang, để cho người ở dưới nhìn cho đủ.

Hắn là thân thể thánh thú, trên người không tràn ra yêu tức. Chúng tu sĩ dưới lầu nhìn hồi lâu cũng không thể nhìn ra điểm gì.

Nam tử áo thô kia nhíu nhíu mày, mới trầm giọng nói: “Thánh Thú?” Vừa dứt lời, phía sau nam tử mặt lạnh kia lại có một tiểu cô nương đứng dậy.

Lông mày của hắn vặn càng chặc hơn, bởi vì  cô nương này tuy tu vi không cao, nhưng khí tức trên người càng thêm hỗn loạn, giống như phàm nhân, lại như yêu quái, hết lần này tới lần khác đều làm cho người khác cảm thấy quang minh chính đại. Hắn không biết  đây là thần lực Trường Thiên bố trí, chỉ cảm thấy mối nghi hoặc trên người hai người này rất nhiều.

Tình thế không rõ, thái độ hai người này cũng không biết, chẳng lẽ họ ở chỗ này chờ đoàn người mình hay sao? Nghĩ tới đây, hắn cất cao giọng nói: “Hai vị, xuống lầu một chút được không?”

Chỉ thấy nam tử mặt lạnh liếc mắt nhìn cô nương, thấy nàng khẽ gật đầu, lúc này mới đi xuống, trong lòng của hắn rùng mình: thân phận cô nương này, rõ ràng còn cao hơn nam tử nhìn không thấu tu vi kia.

Phía tây núi Khốn Long Tuyết là địa bàn yêu tộc, ở nơi phụ cận này gặp gỡ yêu quái cũng không phải chuyện gì cổ quái, nhân loại cùng yêu quái vừa thấy mặt, cũng không trở thành đánh sống đánh chết. Ninh Tiểu Nhàn theo thang cuốn mà xuống, cũng giống như Đồ Tẫn ngồi xuống cùng một chỗ với hai vị tu sĩ  Nguyên Anh kỳ.

“Hai vị đến từ đâu?”

Ninh Tiểu Nhàn cười nói: “Chúng ta đến từ phía đông, muốn đi qua phía tây, ở chỗ này chờ tuyết trên núi Khốn Long Tuyết tan ra mới đi qua.” Tu vi của nàng không lừa được mọi người trước mắt, không bằng quang minh chính đại mà thừa nhận mình không chịu được thần phong trên núi Khốn Long Tuyết là tốt rồi.

Có điều lời nàng nói mặc dù rất cởi mở, nhưng cơ hồ tin tức gì cũng không lộ ra. Cho nên mấy tu sĩ Kim Đan kỳ bên cạnh đều lộ vẻ mặt bất mãn, chỉ có tu sĩ lớn tuổi Nguyên Anh kỳ vuốt vuốt mấy túm râu trắng dưới cằm nói: “Ta họ Ngô, tên một chữ Hảo. Đây là sư huynh đồng môn của ta Giản Thường. Chúng ta tới từ Vô Lượng Kiếm Tông, vội vã muốn qua núi Khốn Long Tuyết đi làm việc. Hai vị có thể từng nghe nói  núi bên  kia có đồn đãi gì mới sao?”

Tin tức của nàng rất bế tắc, chính là có cũng không biết ah. Nàng thành thật mà lắc đầu, kết quả  trong mắt các tu sĩ đối phương không tin càng đậm, có một tu sĩ Kim Đan kỳ nhịn không được tiến lên phía trước nói: “Sư thúc, hai người này ở chỗ này lúc thời tiết tuyết rơi nhiều, nói không chừng chính là có chuyện gì…”

Kết quả nam tử áo vải Giản Thường kia lại khoát tay áo nói: “Hai vị này không cùng mục đích với chúng ta, như vậy liền không cần hỏi nữa.” đây chính là không truy cứu nữa rồi.

Ninh Tiểu Nhàn biết rõ, mấy người kia là vì nhìn không thấu tu vi của Đồ Tẫn mới khách khí như vậy, lập tức cùng bọn họ trò chuyện trong chốc lát, lúc này mới đưa mắt nhìn mọi người trong Vô Lượng Kiếm Tông cáo từ lên lầu.

Trong hơn mười ngày kế tiếp, Vô Lượng Kiếm Tông chiếm được mười mấy gian phòng khách sạn, nàng vẫn như cũ ở tại trong khách sạn này, gặp được người trong Vô Lượng Kiếm Tông cũng gật đầu ra hiệu, bộ dáng rất hữu hảo.

Người Tông phái này đã từ trong miệng người dân bản xứ biết được chuyện nàng cùng Đồ Tẫn giết sơn thần, giải cứu nhóm lữ hành, tuy nói tính mạng phàm nhân không quý giá gì, nhưng nàng có thể có tư cách này hiển nhiên cũng không giống như là đặc biệt ở tại đây đợi trước để mai phục và đối phó với một đoàn người bọn họ, bởi vậy đối với nàng coi như hòa khí.

Ninh Tiểu Nhàn cũng an tâm hơn nhiều. Bởi vì đám người này thật đúng là không phải vì lùng bắt nàng.

Hiện tại trên người nàng có bí bảo khác nhau, một là linh trà Ôn Lương Vũ, hai là ngọc cao của Tiếu Tử. Phía sau hai người đều có truy binh, tuy nàng có thần thông trên thân rồi, tiếc rằng tu vi quá thấp, Đồ Tẫn bên người tuy lợi hại đấy, nhưng song quyền nan địch tứ thủ ( hai tay không đấu được bốn tay), sợ nhất là bị đối phương đuổi giết liên miên không ngớt.

Các tu sĩ tuy tu vi thâm hậu, nhưng mười mấy người cùng hành động một chỗ cũng không thể đều dùng biện pháp truyền âm để giúp nhau nên dù sao trong lúc lơ đãng đã rò rỉ ra chút tin tức. Trường Thiên thính lực quá tốt, nên đều nghe được những lời nói nhỏ hơn mười mấy ngày gần đây của đối phương. Bảy hợp tám gom cũng đại khái gom góp ra ý đồ đối phương vội vàng qua tuyết sơn.

Hóa ra, ở bên trong chủ điện phía sau núi Vô Lượng Kiếm Tông , có đặt hồn đèn của chúng đệ tử môn hạ. Cái hồn đèn này ngoại trừ để ý hồn phách đệ tử bỏ mình ở bên ngoài chỉ dẫn đường trở về ra, còn có thể nhìn thấy biểu hiện thần hồn của đối phương. Giữa năm trước, Kiếm Tông đột nhiên phát hiện có mấy tên đệ tử phái ra ngoài, qua ba năm vẫn một mực chưa từng trở lại tông, nhưng mà hồn đèn của bọn họ vẫn sáng ngời như cũ. Tông phái rất là ngạc nhiên, nên phái ra hai trưởng lão Kim Đan kỳ đi xem xét.

Thế nhưng nửa năm qua đi, hai trưởng lão Kim Đan kỳ này à cũng không có nghe thấy tin tức. Hồn đèn của bọn hắn cũng vẫn trường minh bất diệt, nhưng vô luận Kiếm Tông bọn hắn phát đi bao nhiêu lệnh phù truyền âm đều chưa từng có hồi âm.

Việc này lộ ra quỷ dị,  lúc này Vô Lượng Kiếm Tông mới coi trọng. Tông phái không thể  để mặc hai trưởng lão không để ý, lường trước bọn hắn gặp nguy hiểm không giống bình thường, vì vậy phái ra cao thủ trong tông, do Nguyên Anh kỳ Ngô Hảo cùng Giản Thường dẫn đội.

Mấy tên đệ tử mất tích kia, khu vực bị phái đi cần phải đi qua núi Khốn Long Tuyết!

Hiện tại trong đội cứu viện này có đệ tử Trúc Cơ kỳ, không thể mạo hiểm xuyên qua thần phong trên núi Khốn Long Tuyết, mà hai trưởng lão Kim Đan Kỳ tốc độ hồn đèn suy yếu lại rất đều đều, dự đoán mười ngày nửa tháng không có nguy hiểm, vì vậy hai người dẫn đầu đội thương lượng một chút liền quyết định ở chỗ này, chờ thần phong trên tuyết sơn biến mất rồi lại dẫn đội đi qua.

Vật gì mà có thể vây khốn hai trưởng lão Kim Đan kỳ trong nguy hiểm? Nàng không có hứng thú biết rõ, cái này tuyệt không ở trong phạm vi nàng mạo hiểm. Tính toán của nàng là sau khi bay qua núi Khốn Long Tuyết thì tiếp tục đi về phía tây mà thôi.

Trải qua sóng to gió lớn, mới biết cuộc sống yên bình không có sóng gió trân quý biết bao. Mấy ngày nay nàng không có buông bài học của mình, ngoại trừ trộm sách của Trường Thiên ra bên ngoài xem, nàng  đem bản cổ kinh Bí Cảnh hoa y nữ của người kia ra nghiên tập (nghiên cứu+ tập luyện) nhiều lần, càng xem càng cảm thấy thú vị. Chỉ khổ là ở hiện tại băng thiên tuyết địa, cơ hồ không có côn trùng qua lại, nếu không  nàng thật muốn  bắt một chút đến luyện cổ.

Một ngày này, không ngờ ở trong góc của Tức Nhưỡng, cái cây nhỏ gầy yếu mà quật cường kia – xuân hoa thu thực (mùa xuân ra hoa mùa thu kết quả) nở hoa rồi. Cây chỉ cao hơn hai mét, lá cây lại không tươi tốt, hoa nở cũng thưa thớt, ôn nhu yếu ớt, nhưng mà màu sắc và hoa văn trắng noãn, sáu bông như tuyết, lại có hương khí  bồng bềnh lượn lờ. Trong đó một bông nở trễ nhất, bây giờ còn là nụ hoa.

Vì vậy nàng biết rõ, mùa xuân rốt cuộc đã tới. Bởi vì xuân hoa thu thực, hoa sẽ chỉ nở trong mùa xuân. “ Thêm nửa năm nữa, cái cây này sẽ kết quả rồi.” Nàng mừng rỡ mà sờ lên cây nhỏ.

Tầng dưới chót Thần Ma ngục, Trường Thiên mở mắt ra nhắc nhở nàng: “Tuyết tan rồi. Có lẽ Thần phong trên núi Khốn Long Tuyết đã biến mất, nàng và Đồ Tẫn lên đường đi.”

Quả nhiên, phương hướng tuyết sơn truyền đến tiếng vang cực lớn kinh thiên động địa, đó là sông băng được ngày xuân sưởi ấm đột kích, nhao nhao chảy xuống.

Lữ nhân trong thôn cũng phát ra một trận hoan hô. Sông băng đã tan, như vậy con đường bị băng tuyết phong bế cũng rất nhanh sẽ thông suốt rồi.