Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 5 - Chương 227: Tính toán




Edit: Tâm Tĩnh
Beta: Tiểu Tuyền

Thứ như quyền thế, nàng bề bộn nhiều việc còn phải đi về phía tây không có sức lực bồi dưỡng, cho nên không thể làm gì khác hơn tạm thời mượn của người khác trước. Tình bạn với Nhị công tử phủ Phụng Thiên lại có vẻ rất trân quý. Nếu lần này nàng có thể giúp Mịch La chạy trốn tìm được đường sống thì từ nay về sau không chỉ tạm thời không bị Phủ Phụng Thiên đuổi bắt, mà con quái vật lớn này nói không chừng còn có thể trợ giúp có chỗ hữu dụng với nàng.

Quả nhiên Mịch La thản nhiên nói: “Phủ Phụng Thiên còn có một đại công tử – đại huynh Khánh Kị cùng cha khác mẹ với ta, từ trước đến giờ không hợp với ta. Mấy truy binh là do hắn phái tới.”

“Những năm này, hắn vẫn luôn biểu hiện có chí lớn nhưng chỉ có tài mọn, ta cũng không để ở trong lòng. Mắt thấy phụ thân đại nạn sắp buông xuống, lại giao vị trí gia chủ cho ta, chắc hắn nổi tâm tư muốn diệt trừ ta.”

Nhà giàu có ân oán nha, nàng hiểu được: “Vì sao hắn lại chọn ra tay với ngươi vào lúc này?”

“Lần này do ta chủ quan, đáng đời có một kiếp này.” Mịch La thở dài một hơi nói: “Thực lực trên tay hắn vốn xa không bằng ta. Thuộc địa Tây Phương của ta gần đây lại phát hiện hai mạch khoáng linh thạch cỡ lớn. Lúc này ta đang dẫn hắc giáp quân chiến đấu với cường địch phía Bắc. Hắn lo lắng sau khi chiến sự chấm dứt ta sẽ đi khai thác mỏ linh thạch thì thế lực lại tăng mạnh, đến lúc đó hắn sẽ không có cách nào địch nổi ta nên nhân cơ hội này ra tay với ta.”

Đáng nhắc tới chính là kết cấu của yêu tông và tiên phái nhân tộc khác nhau. Bởi vì yêu quái chú trọng huyết thống thuần khiết, vì vậy trong nội bộ yêu tông lấy huyết thống để gắn bó quan hệ, trong tay rất nhiều đại yêu đều nắm giữ thuộc địa của yêu tông phân công cho mình. Phủ Phụng Thiên tổng cộng có ba mươi bảy châu quận, vượt qua một phần mười tổng số châu quận trong thiên hạ, trong đó Khánh Kị có quyền sở hữu sáu châu, Mịch La thì nắm giữ tám châu, còn chiếm cứ nhiều châu quận hơn so với tiên phái bình thường.

Người này lại là một phú nhị đại kiêm quan nhị đại nha. Ninh Tiểu Nhàn mắt bắn kim quang, đánh giá Mịch La từ trên xuống dưới khiến lông mao sau lưng hắn dựng đứng.

“Trong chiến đấu Bắc tuyến, có người ám toán sau lưng ta, ta hoài nghi Khánh Kị cấu kết với cường địch. Nếu lần này có thể chạy trốn tìm được đường sống, khoản sổ sách này nhất định phải đòi hắn gấp mười lần.” Mặc dù Mịch La nói bình thản nhưng trong giọng nói hiện rõ vẻ ác độc. Hắc giáp yêu binh là lá bài chủ chốt dưới tay hắn và cũng là tâm huyết của hắn. Mịch La làm chủ soái, ở trên chiến trường bị người ám toán, chi quân đội dòng chính của hắn nhất định cũng tổn thất thảm trọng.

Đây là cừu hận không chết không thôi, chỉ sợ dù đối phương là huynh đệ của hắn, trong mạch máu đều chảy huyết mạch thiên hồ thì cũng không có khả năng giảng hòa.

“Phụ thân của các ngươi g không tỏ thái độ gì đối với việc này sao?” Cho dù hai đứa con trai của mình tàn sát lẫn nhau, người cha đó thật sự máu lạnh.

Mịch La liếc mắt nhìn nàng, trên khuôn mặt hồ ly không có bất kỳ biểu lộ nào nhưng nàng lại cảm giác được hắn đang cười. “Yêu tộc không có giả tình giả nghĩa như loài người, muốn cái gì đều tự mình đi tranh giành. Huyết thống Thiên Hồ cho chúng ta vị trí bây giờ, muốn leo lên chỗ xa hơn cao hơn vậy thì phải dựa vào bản lãnh tự mình đi chiếm. Nhiều thế hệ Phủ Phụng Thiên đều truyền thừa xuống như vậy, phụ thân của chúng ta cũng tranh giành vị trí gia chủ từ trong tay huynh đệ ông.”

“Chỉ có điều, dù sao chúng ta sử dụng đều là thuế ruộng và binh mã của Phủ Phụng Thiên để tranh giành cao thấp cho nên cha ta sẽ không để chúng ta càn rỡ quá mức. Mặc dù lão cha sắp hồ đồ nhưng chuyện cấu kết với ngoại địch như vậy vẫn còn tra được.” Mịch La tổng kết nói: “Cho nên lần này Khánh Kị là tử chiến đến cùng. Nếu hắn không tìm cách giết chết ta thì sẽ đến phiên ta giết chết hắn.”

Điều này cũng đại biểu cho việc kế tiếp, đại công tử – Khánh Kị sẽ dốc tất cả sức lực lùng bắt Mịch La. Nếu để cho đệ đệ hắn trốn thoát kế sách chồng chất mà hắn bày ra, hắn sẽ gặp phải phản công điên cuồng.

“Khánh Kị cũng không dám giống trống khua chiêng quá lớn, cho nên phái xuống nhất định tất cả đều là tâm phúc.” Hắn cười lạnh một tiếng: “Sẽ là người nào, trong lòng ta đều đã có mấy người rồi.”

Thật ra thì đối với đoạn đường kế tiếp, Ninh Tiểu Nhàn không lo lắng như Mịch La, nguyên nhân rất đơn giản bởi nàng có Thần Ma Ngục trong tay, nghiêm trọng quá thì ném Nhị công tử Phủ Phụng Thiên vào trong đó, thần tiên cũng không tìm ra hắn. . . . . .

Kế tiếp, hai người thương nghị nửa canh giờ, định ra kế hoạch rồi ra khỏi thành. Lúc này bọn họ là hai con ve buộc trên một đường thẳng, Ninh Tiểu Nhàn lệnh Cùng Kỳ phối mấy loại thuốc tốt phù hợp cho Mịch La dùng, lại lấy yêu huyết phúc bức ép ra một bình nhỏ để cho hắn uống. Vì vậy đến buổi tối, ngoại thương trên người Mịch La đã khỏi hẳn. Lại dưỡng bốn năm ngày, yêu lực sẽ khôi phục sơ bộ, đến lúc đó hắn lại là Nhị công tử Phủ Phụng Thiên anh tuấn tiêu sái, quyền thế cực lớn rồi.

Thuốc trên người nữ nhân này, hiệu quả thật sự tốt không giống bình thường. Mịch La sâu kín nhìn nàng mấy lần, quyết định thấy nhưng không thể trách. Nếu không phải thực lực của nàng thấp kém, chỉ dựa vào bản lãnh luyện đan mời nàng làm cung phụng Phủ Phụng Thiên cũng chưa hẳn không thể.

Ninh Tiểu Nhàn còn tự tay rót cho hắn một chén linh trà do Tức Nhưỡng sản xuất, nhất thời khiến Mịch La quen nhìn phô trương cũng phải động dung. “Hiệu quả của linh trà thật không ngờ quá tốt?” Quá kỳ quái, thời điểm linh quang vừa mới ra đời, linh khí ẩn chứa trong đó yếu ớt gần như không có, sau đó lại trải qua ngàn năm gây giống mới có bộ dáng hôm nay. Linh trà này vừa mới xuất thế, linh khí lại phong phú rồi, quá không hợp lẽ thường.

Nàng cười khan một tiếng, không nói chuyện, vốn không muốn lấy ra cho hắn uống nhưng hắn sớm khôi phục yêu lực một khắc, nàng sẽ giải phóng sớm một khắc, không phải sao?

Nhìn bầu trời, tối nay chính là ngày mười lăm, mặt trăng ban đêm nhất định vừa lớn vừa tròn, ánh trăng nhất định càng tăng lên. Ninh Tiểu Nhàn mượn Tề gia phòng bếp nhỏ dùng một chút, sau bữa cơm chiều lập tức trốn trong đó không đi ra ngoài. Mịch La âm thầm lắc đầu, ngày mai bắt đầu phải chạy trốn, tối nay nữ nhân này lại còn có tâm tư làm món ăn, lòng dạ đủ rộng rãi ah.

Một lúc lâu sau, nàng bưng ra một món ăn lấy lá sen bao thành đang hình tam giác.

“Đây là bánh chưng.” Nàng ở trước mặt Mịch La mở lá sen ra, lộ ra hạt gạo màu nâu nói: “Là đồ ăn tháng năm của quê hương ta, chỗ chúng ta xào gạo nếp chín trước nên màu sắc như vậy. Ừ, tuy phòng bếp Tề gia nhỏ nhưng nguyên liệu rất đầy đủ, ở bên trong ta bỏ thêm chân giò hun khói, thịt kho, nấm hương, hạt dẻ và hạt sen. Ngươi nếm thử, đáng tiếc ah, nơi này cách biển quá xa, nếu không có cả ốc khô.”

Từ ngày mai trở đi, lại phải sinh hoạt lang bạc kỳ hồ, tối nay làm mấy cái bánh chưng, tạm thời làm kỷ niệm, vì thế giới này cũng không có tiết Đoan Ngọ. Dưới ánh trăng sáng vào lúc này, nàng nhớ lại cố hương nhưng lại cảm thấy nơi đó rất xa xôi, rất xa xôi, ngược lại thế giới yêu tiên khắp nơi này lại ngày càng chân thật.

Biết Mịch La không muốn ăn cơm trước mặt nàng, nàng cắt bánh chưng thành miếng nhỏ đặt trên bàn, xoay người đi lên lầu, lưu lại Mịch La mở to một đôi mắt hồng ngọc, như có điều suy nghĩ.

Sao hắn không biết trên phiến đại lục này có nơi nào có tập tục gói bánh chưng này?

Ninh Tiểu Nhàn tựa đầu vào trên đùi Trường Thiên. Cơ chân của hắn rất rắn chắc, co dãn rất tốt.

Trường Thiên vuốt ve mái tóc dài của nàng nói: “Cho tới giờ khắc này, ta cũng không biết nàng giúp hắn như vậy, có thỏa đáng hay không?”

Nàng mở mắt, thấy giữa lông mày Trường Thiên chau thành chữ xuyên (川), không nhịn được đưa tay vuốt lên.

“Chàng đây là quan tâm sẽ bị loạn, chỉ là kế hoạch nho nhỏ thôi, không có việc gì .” Nàng an ủi hắn: “Vận khí của ta từ trước đến giờ không tệ, nếu có tám phần thực lực cộng thêm hai phần vận khí thì đại sự có thể thành!”

Lạc quan là một loại phẩm chất tốt, khóe miệng hắn giương lên: “Nàng có tám phần thực lực? Ta xem nàng ở trước mặt Phủ Phụng Thiên, nửa phần cũng không có.”

“Vậy ta sẽ có tám phần vận khí.” Nàng đánh cái ha ha cười nói: “Cùng lắm thì bắt Mịch La vào trong Thần Ma Ngục. Chàng đừng quên á, ta là biến số lớn nhất trong lần đuổi bắt này của Khánh Kị, hắn ngàn tính vạn toán cũng sẽ không nghĩ tới sẽ có ta cản trở, tất nhiên sẽ không đề phòng ta.”

Trường Thiên trầm ngâm nói: “Hắn tính toán thì cũng không đến phiên nàng cản trở, nhưng nhất định sẽ đoán có người quấy phá. Mịch La cũng không phải người ngồi chờ chết, hình như hai ngày hắn đã truyền ra tin tức, ta đoán chỉ cần kiên trì ba ngày, quân cứu viện của hắn tất sẽ tới.” Thấy Ninh Tiểu Nhàn lấy hai chân của hắn làm gối, bộ dáng híp mắt rất hưởng thụ, không nhịn được nhéo nhéo mặt nàng nói: “Còn không nhanh ra ngoài hấp thu ánh trăng? Nhiều hơn nửa phần tu vi, nhiều hơn một phần sinh cơ.”

Người này, chính là không nhìn được mình nghỉ ngơi. Nàng vểnh miệng lên, cầm chén nguyệt quang ra ngoài.

Ngày thứ hai, sau khi Tề Bàn Tử tỉnh ngủ phát hiện trên bàn đè một tờ giấy: có thể liên lạc với đầu lĩnh Đặng Hạo của thương đội Vân Hổ dưới cờ Khánh Phong thương hành, ngày sau bàn bạc công việc mua bán hợp tác, thả ra thanh phù tiền sẽ theo dấu vết mà đi. Mảnh giấy không có phần để chữ, ghi tên, nhưng trên bàn trấn áp một đồng tiền nhiễm chút máu.

****

Hiệu úy Bàng Tứ Hải của Thanh Giáp quân Phủ Phụng Thiên không ngủ không nghỉ, trước thời gian hai ngày chạy tới thành Ô Đà, cho dù đạo hạnh của hắn thâm hậu, lúc đến đích cũng cảm thấy lảo đảo sắp ngã. Trải qua đoạn đường dài bôn ba, các huynh đệ phía sau hắn cũng mỏi mệt như hắn. Song bọn họ có trách nhiệm nặng nề trong người, còn lâu mới tới lúc được nghỉ ngơi.

Bàng Tứ Hải là một đại hán râu quai nón mắt trâu, đứng trong thành Ô Đà so với mọi người trên đường phố cũng cao hơn ra nửa cái đầu. Hắn nhìn quanh đám người rồi từ trong ngực móc ra một ngọc phù. Ngọc dương chi thượng hạng phẩm chất nhẵn mịn nhưng khẽ  lóe ánh sáng màu đỏ, chính là ngọc phù truy tung.

Trên mặt Bàng Tứ Hải lộ vẻ vui mừng: “Quả nhiên là nơi này. Rốt cục thuật che dấu tung tích thiên hồ đã mất đi hiệu lực, vị đó không chỗ nào nẩn trốn nữa rồi!”

Hai ngày trước, hắn nhận được mệnh lệnh trực tiếp của công tử Khánh Kị truyền đạt lên đường đi trước về phía nam, tìm kiếm tung tích Nhị công tử – Mịch La. Sau khi tìm được, giết không tha.

Cấp bậc của hắn không cao, theo lý thuyết mệnh lệnh kiêng kỵ như thế không nên truyền tới trong tay của hắn. Nhưng Bàng Tứ Hải là yêu quái thông minh, không lâu sau khi tiến vào Thanh Giáp quân đã tiến hành hiến tâm huyết minh thề với công tử Khánh Kị, từ đó trở thành một trong các tâm phúc của hắn, con đường làm quan thăng tiến rất nhanh. Ấn tượng của đa số mọi người đối với ngưu yêu chi vẻn vẹn dừng ở thật thà, Bàng Tứ Hải là người có tính cách lưu manh, nếu như đã lựa chọn đứng bên thế lực đại công tử thì không quan tâm đúng sai, trước bày tỏ trung thành rồi nói sau.

Quả nhiên cơ hội chỉ chiếu cố người có chuẩn bị như hắn. Bởi vì hắn rời đi gần đây, Khánh Kị trực tiếp đưa hắn từ ba nghìn dặm chuyển tới tìm kiếm tung tích Mịch La. Lúc đó, thuật che dấu tung tích thiên hồ của Mịch La còn chưa mất đi hiệu lực, ngọc phù truy tung căn bản không tra ra tung tích của hắn. Bàng Tứ Hải vắt hết óc, chia binh lực trong tay làm sáu đường, phân đi sáu thành phía nam, chính hắn lựa chọn thành Ô Đà, không có lý do khác chỉ là trực giác nói cho hắn biết.