Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 6 - Chương 330: Chặn lại




Thiên kim Xuân Nghi Tịnh của lâu chủ Nạp Kim Lâu, tối nay mơ một giấc mơ rất kỳ quái.

Ở nửa trước giấc mơ, tên Trần Định Viễn theo đuổi nàng hơn một tháng dìu nàng vào một khách sạn nhỏ, cho nàng uống vài ngụm nước trái cây. Mặc dù tên nam nhân này không làm cho người chán ghét nhưng nàng cũng không định thật sự kết giao cùng hắn, cho nên lúc đó rất muốn khiển trách, quát tháo hắn thật to gan nhưng thân thể của nàng càng ngày càng mềm nhũn, càng ngày càng nóng rực. Nàng bổ nhào vào trong ngực Trần Định Viễn, bị hắn vịn lên giường, giở trò.

Hắn nở nụ cười kỳ quái, tiến hành xâm phạm nàng, mặc dù không có đi tới một bước cuối cùng nhưng tay của hắn như có ma lực, có thể ở trên người nàng khơi gợi từng đợt cảm giác vui thích, nàng nhớ được thời điểm vui thích cuối cùng, hắn nói mấy câu bên tai nàng, sau đó thần trí của nàng lâm vào hôn mê.

Mà nửa sau giấc mơ, không thấy Trần Định Viễn. Nàng không biết hắn rời đi khi nào, nhưng cửa phòng một lần nữa mở ra, có một nam tử áo trắng đi đến. Nàng nỗ lực mở mắt nhìn lại, khuôn mặt người đó còn anh tuấn hơn Trần Định Viễn. Hắn ngửi bình nước trái cây trên bàn rồi đi tới trước mặt nàng, nâng cằm nàng lên cẩn thận ngó nhìn.

Xuân Đại tiểu thư nàng lúc nào lại bị người khác có hành động lỗ mãng như vậy? Nàng rất muốn bảo hắn buông tay nhưng hơi nóng trên người lại bắt đầu nổi lên, vừa mềm vừa ngứa, nàng không nhịn được thở khẽ mấy hơi, ánh mắt nhìn nam tử đó mang theo vài phần quyến rũ. Nam tử áo trắng trước mắt nhướng mày, cười như không cười nhìn nàng, tựa hồ trầm ngâm trong chốc lát, mới nhẹ nhàng lên giường, nhẹ nhàng cởi quần áo nàng.

Sau đó, nàng cảm nhận được đau đớn tê liệt nhưng dưới sự trợ giúp của dược hiệu mạnh mẽ, cảm giác đó nhanh chóng chuyển thành cực kì thoải mái. Loại cảm giác sung sướng cực hạn so với kĩ thuật tay mà Trần Định Viễn dùng trên người nàng còn mạnh mẽ hơn rất nhiều. Nàng không nhớ rõ thời gian đã trôi qua bao lâu nhưng nàng bị giày vò đến không còn sức lực mới mơ màng ngủ.

Đợi khi nàng dần tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong căn phòng nhỏ của khách sạn trong mơ. Trên người đang đắp chăn mỏng, bên cạnh bàn dựa một thiếu niên, trong ánh nắng sáng sớm càng toát lên khuôn mặt tuấn tú của hắn, khí chất so với tên Trần Định Viễn kia tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

Hắn cười, lộ ra hàm răng trắng: “Cô nương đã tỉnh?”

Xuân Nghi Tịnh phản xạ nắm chặt chăn, sau đó mới phát hiện cả người không có chỗ nào không đau nhức, hơn nữa bụng dưới trướng không chịu nổi. Cảm giác kinh hoảng phía dưới không phải chuyện đùa, bàn tay nhỏ bé khẽ vỗ, nhuyễn kiếm vốn rớt trong đống quần áo như rắn lập tức khẽ run dựng thẳng được nàng bay thẳng về phía nam tử áo trắng.

Đối phương vươn tay, giống như đập ruồi đánh bay nhuyễn kiếm, cau mày nói: “Cô nương, xin nghe ta nói một câu?” Không đợi nàng quát, hắn đã nói tiếp: “Ta họ Đoan Mộc, tên Ngạn, là đệ tử đứng đầu đời thứ ba của quán chủ Tây Niệm Quan. Tối hôm qua ngủ cách vách, nghe thấy trong phòng có tiếng động kỳ quái nên chạy tới nhìn. Phát hiện có người hạ độc cô nương, đang muốn làm bậy. Người nọ bị ta đánh vỡ chuyện tốt, chạy trốn rất nhanh. Ta muốn cứu cô nương nhưng dược lực của thuốc trên người cô nương quá mạnh, ta bất đắc dĩ...” Nói đến phần sau giọng nói nhỏ đi, trên mặt cũng hơi đỏ lên.

Lời hắn nói cùng với những gì nàng thấy trong mơ đều giống nhau, xem ra đó không phải mơ. Xuân Nghi Tịnh ngẩn ngơ rất lâu, trong mắt chua xót rơi lệ. Đoan Mộc Ngạn cười khổ nói: “Lời đã nói xong. Tối hôm qua ta cũng có sai, phá hủy thanh bạch của cô nương. Nếu cô nương chưa hết giận, hiện tại chém ta hai kiếm đi.”

Xuân Nghi Tịnh giương mắt nhìn hắn. Chỉ cảm thấy nam tử này càng nhìn càng anh tuấn. Hắn đã dám báo ra gia môn, tất có nắm chắc. Tây Niệm Quan cách nơi này không xa, danh tiếng cũng lớn, nàng chỉ cần để cho Nạp Kim Lâu đi thăm dò là có thể tra được lai lịch của hắn. Nàng từ nhỏ trưởng thành lớn lên ở sa mạc nơi có dân phong cởi mở nên cũng không coi trọng vấn đề trinh tiết. Đã bị hắn lấy, thì cứ lấy sao, lập tức cúi đầu không nói. Đoan Mộc Ngạn đi lên hai bước, ôm nàng mềm giọng vuốt ve an ủi, bên trong căn phòng nhất thời lại vang lên tiếng động tình.

Qua thật lâu. Đoan Mộc Ngạn mới ra khỏi gian phòng nhỏ đó, tóc đen và áo bào trắng có chút xốc xếch nhưng ánh mắt lại rất tỉnh táo.

“Trần Định phát tín hiệu cầu cứu rồi biến mất, trong trí nhớ cô gái này lại không có gì, có chỗ được xử lí đặc biệt.” Hắn tự nhủ: “Trí nhớ xế chiều hôm qua có một đoạn trống không, có người dùng thủ pháp đặc thù xóa đi... Trong khoảng thời gian đó đã phát sinh chuyện gì?”

Thì ra mặc dù tên Trần Định thuật pháp thấp kém nhưng biết xem tình thế lại nhanh trí. Hôm qua lúc Đồ Tẫn xông tới, trước lúc hắn bị đánh ngất đã âm thầm phát tín hiệu cầu cứu. Lúc Đoan Mộc Ngạn chạy tới, ở đây người đi nhà trống, chỉ bày một kết giới, bên trong là cô gái hôn mê bất tỉnh. Hắn nhận ra nữ tử đó chính là mục tiêu của Trần Định – Xuân Nghi Tịnh.

Nếu Trần Định không hiểu sao mất tích, như vậy chuyện tốt phía sau để hắn hoàn thành nốt.

Phía sau phát ra tiếng mở cửa. Xuân Nghi Tịnh đã mặc chỉnh tề, đi ra khỏi cửa phòng, ánh mắt nhìn về phía hắn mang theo xấu hổ và e sợ.

Hắn quay đầu, khẽ mỉm cười với nàng, duỗi tay ôm nàng trong ngực: “Tên tiểu tặc dám hạ thuốc nàng, ta nhất định sẽ truy xét đến cùng!”

Nàng oán hận nói: “Ta muốn trở về nhờ cậy phụ thân, lùng bắt hắn!”

Hắn ngạc nhiên nói: “Cha nàng?”

“Không sai.” Xuân Nghi Tịnh cắn thần nói: “Cha ta là lâu chủ Nạp Kim Lâu, chuyện này hắn tất nhiên sẽ lấy lại công đạo cho ta.”

Đoan Mộc Ngạn than thở một tiếng: “Danh tiếng Nạp Kim Lâu, toàn bộ Tây Bắc đều biết. Ta có may mắn được kiến thức một chút không?”

Xuân Nghi Tịnh liếc hắn một cái cũng không biết nghĩ đến cái gì, trên mặt ửng đỏ cười nói: “Việc này có cái gì mà không thể? Cứ đi theo ta là được.”

Đoan Mộc Ngạn ngạc nhiên nói: “Nàng tùy tiện mang ta theo, không sợ ta có ý xấu sao?”

Xuân Nghi Tịnh che miệng vui mừng mà nói: “Trên đời này, không ai có thể giương oai trong Nạp Kim Lâu, việc gì ta phải lo lắng?” Dứt lời, cũng không quản vẻ mặt như có điều suy nghĩ của hắn, đã lôi kéo hắn đi.

====

Chiều nay, trăng không rõ, sao rất ít, khắp mọi nơi đen kịt.

Lạp Cát mười lăm tuổi bị A Nương lay tỉnh từ trong giấc mơ. Nàng dụi dụi mắt, dưới ánh sáng mờ mờ, loáng thoáng có thể thấy nước mắt long lanh trên mặt A Nương mình: “Con ta, chạy mau. Người trong thôn muốn bắt con đi tế hồ thần!”

Tế hồ thần! Tế phẩm sống cho hồ thần, chuyện chưa từng có giờ lại bắt đầu có. Lạp Cát lập tức giật mình tỉnh táo.

Trong thôn người đến người đi, các đại thúc, đại thẩm ngày thường hiền lành giơ cây đuốc, chiếu sáng bốn phía thôn xóm khổng lồ. Lạp Cát từ trong nhà tranh tối tăm của mình cúi thấp người ra ngoài, sờ soạng trốn vào trong rừng.

Chỉ một lúc sau, thôn trưởng và mấy đại hán vạm vỡ bao vây xung quanh nhà, hùng hổ giết vào nhà tranh của các nàng, mang A Nương từ trong phòng ra, lớn tiếng quát: “Lạp Cát đâu rồi, ngươi giấu đi nơi nào?”

Người trong thôn vây nương vào giữa, quần chúng xúc động phẫn nộ. A Nương cả người run rẩy lợi hại nhưng vẫn nói với thôn trưởng: “Con gái ta còn nhỏ như vậy, cũng không phạm sai lầm gì, xin hãy tha cho nó một mạng.”

Thôn trưởng còn chưa nói, nam tử cường tráng che trước người ông ta đã tức giận nói: “Nó đắc tội hồ thần, hiện tại hồ thần đã giáng tội xuống. Ngươi thành thật nộp nó ra ngoài để vơi đi lửa giận của hồ thần. Nếu không người cả thôn đều phải chôn cùng nó!”

Lời này như kíp nổ dẫn bạo cảm xúc quần chúng, tiếng nghị luận của người trong thôn lập tức lớn hơn. Lạp Cát núp trong rừng, thấy có người ném đá vào trán A Nương, máu tươi theo hai má của bà chảy xuống.

Tiểu tử ném đá kia, hai ngày trước còn bị nàng đánh. Lạp Cát rất muốn xông lên phía trước, tát hai cái lại đánh tên tiểu tử thối đó một trận nhưng nàng chỉ có thể nắm chặt quả đấm, xoay người cất bước chạy đi. A Nương muốn nàng trốn, nàng nhất định phải trốn được.

Trong thôn có đứa bé tinh mắt, thấy trong rừng có bóng người chớp động hét lớn: “Trong rừng có người, nhất định là Lạp Cát!” Nhất thời, bó đuốc xếp thành hàng dài lao đến.

Lạp Cát phát lực chạy gấp. Cô bé là đứa trẻ lớn lên trong núi, vừa phóng chân chạy trốn, rất nhanh đã bỏ truy binh lại phía sau.

Đêm khuya rừng núi không yên tĩnh, xa xa thường truyền đến tiếng sói tru gấu gào. Cô bé chỉ là một bé gái mười lăm tuổi đơn độc, rời thôn trang đã sinh dưỡng, có nơi nào có thể nương tựa? Cô bé biết rõ, nơi đó đã không thể đi.

Đoạn đường này chạy như điên, đã qua hai canh giờ. Cô bé không biết mình chạy xa nhưng cô bé biết người trong thôn sẽ không có bỏ qua cho nó. Bởi vì mỗi khi cô bé dừng lại hái quả dại, uống nước suối, nơi xa sẽ xuất hiện bó đuốc, giống như ma chơi đòi mạng. Trong thôn có thợ săn, bọn họ có thể truy tìm dấu vết gấu báo tàn bạo, cũng có thể truy tìm dấu vết một bé gái.

Phía xa đằng trước chính là núi lớn thâm sâu. Lạp Cát do dự nhìn rừng rậm nơi xa, nơi đó cả một vùng bao phủ trong bóng tối, toát lên vẻ âm u lạnh lẽo và hơi thở xấu xa. Từ nhỏ, bọn nhỏ đã được giáo dục, phải cách cánh rừng rậm nguyên thủy đó xa một chút.

Nhưng cô bé không còn đường quay về. Lạp Cát thà bị dã thú ăn tươi còn hơn bị họ bắt. Cô bé có dự cảm, nếu bị người trong thôn bắt được, hậu quả còn thê thảm hơn.

Mắt thấy tiếng người phía sau càng ngày càng gần, cô bé cắn răng, cước bộ đi phía trước bắt đầu có chút trầm trọng.

Chạy trốn vào cánh rừng âm u rất yên tĩnh, một vật còn sống cũng không thấy. Ngay cả bầy sói và gấu lớn nàng sợ nhất cũng chưa từng xuất hiện.

Có lẽ, nàng có thể trốn trong rừng vài ngày, chờ mọi việc lắng xuống lại len lén trở về tìm A Nương?

Cô bé nghĩ như vậy, cước bộ hơi chậm lại, không hoảng sợ nữa. Nhưng đêm khuya trong rừng phía tây hết sức lạnh lẽo. Ban ngày sau giờ ngọ còn hơn ba mươi độ, đến ban đêm chỉ còn dư lại hơn 0 độ thôi. Cô bé chạy như điên tới đây cả người đổ mồ hôi, hiện tại tốc độ chậm dần, gió lạnh thổi qua khiến đầu khó chịu, trên chân bắt đầu giống như rót chì, càng thêm trầm trọng.

Cơm tối ăn một chén khoai lang cháo loãng cung cấp năng lượng, ngay từ lúc chạy gấp đã tiêu hao hầu như không còn. Đoạn đường này cô bé vừa sợ vừa đói, thể lực không còn thừa mấy. Lạp Cát biết mình nên tìm cái địa phương qua đêm, nếu không kiên trì không tới sáng ngày mai sẽ bị bệnh.

Nhưng lúc cô bé đang nghĩ ngợi, rừng rậm phía trước đột nhiên lay động.

Theo một tiếng rống giận rung trời, một bóng đen khổng lồ mang theo gió và mùi tanh nhảy ra từ trong rừng.

Một con lợn rừng cực lớn! Lạp Cát lớn như vậy còn chưa từng thấy qua lợn rừng to lớn như vậy, ngay cả thợ săn tốt nhất trong thôn từng đánh nhau với lợn rừng nhiều nhất chỉ bằng một phần năm con quái vật lớn này!

Cái đầu đen nhánh của con lợn rừng to lớn cao hơn tám thước, toàn thân có lông bờm cứng rắn như thép, thân hình như ngọn núi khổng lồ cho nên mỗi lần nó rơi xuống đất đều khiến mặt đất run lên nặng nề. Lúc nó chạy trốn da thịt quấn quýt đầy sức mạnh, cao cao như dũng sĩ, thịt mỡ cả người chí ít cũng tới hai nghìn cân.