Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 6 - Chương 389: Một cước chặn ngang




Edit: Thu Hằng
Beta: Tiểu Tuyền

Lang Gia trên mặt lộ ra mấy phần thẫn thờ cũng thống khổ, nhưng ngay sau đó liền nói “Ngươi cho rằng ta không biết những điều này? Ta đã sớm an bài chu toàn, chỉ đợi uống canh trọng sinh xong, ta đem trí nhớ học lại một lần, ta vẫn là ta điểm này tuyệt đối không thay đổi”

Hắn tuy nói chắc mười phần, lộ ra tính ngang ngược, nhưng ở đây ai mà không biết, học lại trí nhớ cùng với lạc vào một thế giới khác là hai chuyện khác nhau. Lang Gia làm vậy bất quá do vội vàng muốn thoát ly khỏi núi Ba Xà nên mới bắt tay với ma quỷ.

Đối với chuyện này hắn cũng giao động không dứt, Lang Gia trợn mắt nhìn Đoan Mộc Ngạn một cái, cả giận nói “Ngươi còn không đem nàng đi?”. Do kịch độc phát tán, Thanh Loan chỉ còn có thể chuyển động con ngươi mà thôi, lấy đâu ra năng lực tự bạo nguyên thần? Đoan Mộc Ngạn cười cười, đang muốn lệnh cho Mâu Đàn tiến lên ôm lấy nàng, trước mắt đột nhiên phát sinh biến cố, một giọng thanh thúy hô lên

“Khoan đã!”

Biến cố xảy ra, Đoan Mộc Ngạn chỉ nhíu mày, mà thần sắc lang Gia lại không thay đổi.

Một cô gái trẻ từ trong rừng đi ra, trên vai nàng là một con tiểu bạch điểu.

Người này dĩ nhiên là Ninh Tiểu Nhàn.

Lúc này Trường Thiên đang nổi giận bên tai nàng nói “Xú nha đầu, muốn chết sao, nàng chạy ra làm cái gì?”

Hai người trước mắt này, người nào cũng không dễ đối phó, chỉ sợ dù nàng có dùng Thỉnh Thần thuật với thể chất có hạn của nàng mình cũng không thế đồng thời xử lý hai đại cao thủ này. Tiểu nha đầu này lại quang minh chính đại đi ra?

Nàng chán sống rồi sao?

Hắn rống giận chấn nhiếp tâm hồn, Ninh Tiểu Nhàn cố nén lỗ tai vọng động. Thất Tử trên vai nàng bay tới bên cạnh Thanh Loan, cúi người xử lý vết thương của nàng.

Thanh Loan đã lâm vào trạng thái nửa hôn mê, trong mơ màng cảm giác có người đến bên cạnh, đang muốn đưa tay đẩy ra, Thất Tử ở bên tai nàng nhẹ nói “Là ta. Buông lỏng thân thể, ta bôi thuốc tiêu độc cho ngươi”. Cũng bất chấp kiêng kị đưa tay xuống dưới xương sườn nàng giúp nàng nối lại xương.

Nàng bắt được tay Thất Tử, không nhịn được căng thẳng thì nghe tiểu Bạch Điểu truyền âm cho mình “Ta có đan dược, sau khi phục dụng thương thế lập tức phục hồi, tinh thần phấn chấn, nhưng sau đó sẽ hôn mê nhiều ngày cũng giảm 10 năm tuổi thọ. Ngươi có muốn dùng không?”

Thanh Loan cười, không quan tâm nói “Chết có gì đáng sợ? lấy ra đi”. Lập tức một viên đan dược được đưa tới trong miệng, mới đi vào dược lực nhanh chóng lan toàn thân.

Lúc này Lang Gia không chút nào ngoài ý muốn nói “Các ngươi rốt cục đi ra? Ta chưa từng thấy qua các ngươi, mới nhập tông sao?” Nghe ngụ ý hẳn là sớm biết bọn họ núp gần đó.

“Không sai, ta mới nhập tông hơn 20 ngày trước”. Nàng không nhịn được cười khổ nói “Môn chủ, chúng ta tự nhận Liễm Tức thuật không tệ, tại sao ngài vẫn phát hiện ra?”. Ba người bọn họ học Liễm Tức thuật từ Trường Thiên, công pháp chắc chắn không có vấn đề.

Kết quả Lang Gia trả lời ngoài dự liệu của mọi người “Các ngươi quả thật có bản lãnh, ta cũng chưa từng phát hiện. Chỉ là các ngươi đã quên mình đang ở đâu? Đây là rừng rậm Ba Xà, mỗi gốc cây đều là Lâm Vệ. Bất luận kẻ nào ở chỗ này nếu không có dấu đi thân hình, Lâm Vệ tự nhiên sẽ mang nhất cử nhất động của các ngươi hồi báo lại”. Hắn ngạo nghễ nói “Đừng nói là ta, Thanh Loan cũng đã sớm phát hiện ra các ngươi. Chẳng qua nàng không muốn liên lụy các ngươi, thủy chung không kêu các ngươi đi ra”

Liễm Tức thuật dù sao cũng không phải là Ẩn Thân thuật, hành động của bọn họ không thể nào giấu được cây cỏ ở đây. Nàng nhìn Thanh Loan một cái, quả nhiên thấy trên mặt Cầm yêu có ý cười khổ, lại tựa như trách nàng sao lại đi ra.

Lang Gia cười nhạt “Ta đã cho ngươi giải đáp rõ ràng rồi, ngươi bây giờ đã sẵn sáng chịu chết?”  Hắn không biết tại sao tiểu cô nương  này lại chủ động nhảy ra, cũng không muốn biết. Mấy ngàn năm thời gian đã làm cho hắn bỏ được bản tính tò mò.

“Chỉ sợ dù ngài là môn chủ Ẩn Lưu cũng không thể tùy ý tước đoạt tính mạng của môn đồ vô tội!”. Nàng giả ngu chính nghĩa mười phần hỏi, thấy sắc mặt lang Gia âm lãnh xuống mới nói tiếp “Lại nói, ta làm sao nhẫn tâm bỏ mặc, đường đường môn chủ Ẩn Lưu bị bọn đạo chích lừa gạt”

Bọn đạo chích? Tên lừa gạt? Đoan Mộc Ngạn vốn đang đứng một bên xem cuộc vui, thu hồi nụ cười nhàn nhã “Tiểu cô nương chớ ăn nói bừa bãi, ta ở đâu gạt người rồi? Chẳng lẽ ngươi cho rằng “canh” này không đủ để phục người?” Lang Gia bất động thanh sắc nhìn hắn, ánh mắt chớp động.

“Đều không phải. Đều không phải”. Nàng liên tục lắc đầu “về – canh – có thể giải trừ ước thúc của Ất Mộc chi lực ngươi nói không sai”

“Vậy ngươi …”

“Canh này, tồn tại trên thế gian bất quá cũng chỉ có phân nửa chén” Ninh Tiểu Nhàn hít sâu một hơi, lớn tiếng nói “Lang Gia môn chủ, vô  luận hắn hướng ngài hứa hẹn cái gì đều là giả dối! Bởi vì canh này thật sự đang ở trong tay ta!”

Một trận gió thổi qua, cuốn theo lá rụng, âm thanh này trong không gian yên tĩnh thập phần chói tai.

Mọi người trong Thần Ma Ngục và bên ngoài trong nháy mắt hóa đá.

Canh đang ở trong tay ta! ở trong tay ta! Những lời này tựa như âm vọng từ trong núi, quẩn quanh bên tai mọi người.

Trường Thiên không nhịn được nói: “Nha đầu, nàng......”

“Ha ha ha ——” hắn lời còn chưa dứt, Đoan Mộc Ngạn đột nhiên cười lớn, cười đến thắt lưng cũng gập xuống, phảng phất như nghe chuyện buồn cười nhất trong cõi đời này.

Hắn dùng lực ngừng hô hấp mới miễn cưỡng ngưng cười “Ngươi, ngươi nói, canh ở trong tay ngươi?”

“Đúng vậy” Nàng cũng không nhìn hắn mà nhìn về Lang Gia với ánh mắt chân thành “Nếu hắn nói trong tay có canh này, không bằng cùng ta lấy ra so sánh, để phân biệt thật giả. Môn chủ thấy thế nào?”

Đoan Mộc Ngạn nhất thời giống như bị đánh một quyền, cũng không cười nữa, cả giận nói “Này … ta không mang theo”. Những lời này là hắn cắn răng nói ra từng chữ. Lúc trước hắn đã nói với Lang Gia, mình đem canh giấu ở nơi an toàn, đợi tra được phương pháp trồng Long Tượng Quả sẽ giao cho ra, nếu không người này thân có tiên lực, mình chưa chắc đã là đối thủ của hắn. Vậy mà đương không nhảy ra một Ninh Tiểu Nhàn, đề nghị này quả thật nắm vào khúc xương mềm của hắn.

Lang Gia nhìn về phía Đoan Mộc Ngạn, ánh mắt lạnh như hàn phòng tháng mười hai.

Nhìn vẻ mặt hai người này, trong lòng nàng vui mừng, lại khéo hiểu lòng người nói “Đoan Mộc tiên sinh bây giờ không thể lấy ra? Nhưng môn chủ chắc đã từng thấy qua?”

Ánh mắt Lang Gia lóe lên, trong lòng không biết đang suy nghĩ gì, trong miệng lại đàng hoàng đáp “Có thấy, màu vàng, như khí như nước”

Nàng từ trong ngực lấy ra một bình thủy tinh, hướng về phía mọi người quơ quơ nói “Giống như vậy sao?” Bình trong suốt, mọi người ngưng thần nhìn qua, vật trong bình sắc vàng, một lát như chất lỏng lắng tụ, một lát lại như chất khí vàng chói, leo lên vách bình, nhìn qua có cảm giác không tốt.

Lang Gia ngày đó là từ xa nhìn tới vật trong tay Đoan Mộc Ngạn, rõ ràng nhớ được chính là bộ dáng này, giờ này rốt cuộc không thể che giấu sắc mặt vui mừng nói “Trong tay ngươi quả thật có canh!”. Lại cực nhanh liếc Đoan Mộc Ngạn, thấy hắn kinh ngạc trong lòng càng khẳng định. Kẻ không rõ lai lịch như Đoan Mộc Ngạn, nếu không phải hắn đã dùng Mâu Đàn thí nghiệm canh có hiệu quả, không phải vạn bất đắc dĩ mình cũng sẽ không cùng hắn giao dịch. Còn tiểu cô nương này lại khác, nàng dù sao cũng là thành viên của Ẩn Lưu, là người mình.

Đoan Mộc Ngạn thấy trong mắt hắn có sát cơ, đột nhiên cười lạnh hỏi “Nhìn qua giống thì sao? Chẳng qua chỉ là đồ dỏm, người nào chẳng bắt chước được”. Ánh mắt hắn chớp động, đi về phía trước hai bước.

Ninh Tiểu Nhàn lập tức trốn ra sau lưng Lang Gia, lớn tiếng nói “Ngươi muốn giết người giệt khẩu?”

Lang Gia không nói gì, cũng không di chuyển, chẳng qua là lạnh lùng nhìn Đoan Mộc Ngạn một cái, khí thế cả người phóng ra, hiển nhiên ngầm đồng ý che chở cho nàng.

Hiện tại ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Ninh Tiểu Nhàn, thấy nàng tự tin nói tiếp “Vàng thật không sợ lửa. Nhưng muốn làm sao nghiệm chứng đây? Đoan Mộc tiên sinh dùng Mâu Đàn làm thí nghiệm, cũng cần qua hai tháng mới kiểm tra được dược hiệu cho môn chủ” nàng nói là sự thật, hiệu quả của canh này ít nhất phải cần yêu quái thoát ly núi Ba Xà một tháng mới có thể thí nghiệm. Trong lúc vội vã này, đi đâu tìm người thí nghiệm?

Mắt thấy khóe miệng Đoan Mộc Ngạn cười lạnh muốn nói chuyện, nàng đoạt trước mà nói “Hơn nữa, vô luận canh trong tay hắn là thật hay giả, môn chủ cùng hắn giao dịch, cũng không thể thành công” Nàng biết canh trong tay mình khó phân biệt thật giả, đây là chỗ sơ hở để lợi dụng, cho nên hiện tại chuyện cần làm là đem lực chú ý của Lang Gia rời đi chỗ khác.

Quả nhiên hai người nhất tề nhìn sang, thiết chút nữa trăm miệng một lời nói “Tại sao?”

Xem ra tâm trí Đoan Mộc Ngạn đã loạn rồi, như vậy cũng nên diễn tới đoạn cao trào. Nàng chỉ Đoan Mộc Ngạn gằn từng chữ “Bởi vì hắn là một trong những phân thân của Âm Cửu U, là kẻ thù sống mái của Thần Quân đại nhân! Là thành viên của Ẩn Lưu, sao có thể cùng đại địch của Ba Xà thần thú giao dịch, đây là một loại phản bội? Mà Ba Xà cùng Ất Mộc lực tuyệt không cho phép người của Ẩn Lưu phản bội”

Không sai, Đồ Tẫn đã nhanh chóng nhận ra vị đệ tử Tây Tiệm quán chủ, xinh đẹp như ngọc Đoan Mộc Ngạn này thật ra là một trong các phân thân của Âm Cửu U.

Những lời này nói ra thật sự như bom nổ dưới nước, nổ trong tai Lang Gia ong ong cộng hưởng, trong lòng vang lên một câu “Nguy rồi, nha đầu xảo trá này!”

Vốn trong tình huống không biết chuyện, hắn chỉ làm ra hành động bất kính ly khai khỏi núi Ba Xà mà thôi, chẳng phải nói người không biết không có tội hay sao? Nhưng bây giờ Ninh Tiểu Nhàn nói toạc ra Đoan Mộc Ngạn chính là Âm Cửu U, Ất Mộc lực in ấn ký thật sâu trong hồn phách hắn vô luận thế nào cũng sẽ không cho phép hắn làm cùng kẻ thù của Ba Xà giao dịch. Cái này giống như tài xế chở giặc cướp cướp bóc tại ngân hàng, nếu chứng minh trước đó không có biết qua, tòa án có thể phán theo đó xử lý nhẹ; nhưng nếu hắn biết rõ mà cố phạm, như vậy ít nhất cùng là tòng phạm, sẽ cùng kẻ cướp vào tù.

Có lòng cùng vô ý, hiểu rõ cùng không biết chuyện giờ đây đã hình thành nên con sông ranh giới! Ất Mộc lực đối với mỗi yêu quái trong Ẩn Lưu đều như nghiêm phụ, bình thời từ ái chiếu cố hết lòng, nhưng tuyệt đối không cho phép ngỗ nghịch phản bội.