Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 6 - Chương 472: Núi lửa




Nàng cố gắng tự an ủi mình, mặc kệ bản thân Từ Lương Ngọc có nguyện ý hay không. Lúc này, nàng chưa ý thức được phong cách làm việc của mình càng ngày càng giống Trường Thiên.

“Cần gì phải thế!” Trường Thiên bật cười nói: “Được rồi, nàng cũng đã giải một cái cọc tâm sự này, nữ nô cuối cùng đã đưa xong, nàng cũng nên giải tán.” Thật ra mấy ngày nay hắn cũng bận tối tăm mặt mũi. Bởi vì phái ẩn vệ môn đi tìm kiếm Đại Tuyết Sơn, cứ sáu canh giờ sẽ gửi tình huống mới về. Địa phương phải tìm kiếm quá lớn, bản đồ Hô Liên gia đưa cho lại không đầy đủ lắm. Trong vùng đất rộng lớn tìm kiếm tung tích một thanh kiếm dài ba thước, độ khó đó có thể tưởng tượng được. Bọn họ chỉ có thể ra tay từ nơi chôn kiếm để tìm ra sự khác biệt. Điều này yêu cầu ẩn vệ môn phải thu thập địa hình, đặc điểm, thực vật, phân bố ánh sáng, thậm chí là truyền thuyết địa phương từng nơi đã đi qua, sau đó gửi về đại bản doanh Thần Ma Ngục.

Xử lý những tin tức này tất nhiên do Trường Thiên và Cùng Kỳ rồi. Tuy thần thức tu sĩ nhìn quét cực kỳ mạnh, tương tự như máy quét nhưng dù sao não người cũng không phải máy tính. Mấy phân tích đó, tính toán và tổng kết, đại biểu có vô số thứ. Bởi vì nhân lực không đủ, Đồ Tẫn cũng bị kéo vào hỗ trợ. Ba người cả ngày không có bao nhiêu thời gian rảnh. Về phần Thất Tử nha, ngược lại rất thảnh thơi, dù sao không ai cho rằng hắn có khả năng làm chuyện suy đoán như vậy?

Chỉ có điều cho tới bây giờ, bọn họ vẫn chưa phát hiện dấu vết để lại hữu dụng nào.

Một buổi chiều ngày kia, một nữ nô cuối cùng cũng đưa ra ngoài rồi. Hô Liên Mẫn Mẫn cũng được Ninh Tiểu Nhàn phái ẩn vệ đặc biệt đưa về bộ lạc của mình. Tất cả mọi người đều cảm thấy áp lực bản thân phải chịu chợt giảm đi. Trước khi ẩn vệ đi, Trường Thiên nhàn nhạt nói một câu: “Sau khi đưa Hô Liên Mẫn Mẫn về, ngươi từ trên người Hô Liên Triết tháo một cánh tay trở về phục mệnh.” Ninh Tiểu Nhàn ở bên cạnh nghe thấy cũng không ngẩng đầu, quyển sách trên tay chậm chạp lật một tờ.

Ẩn vệ này tất nhiên lĩnh mệnh rồi đi.

Thời gian Ninh Tiểu Nhàn phải tách khỏi mọi người đã đến. Hồ Hỏa Nhi hiểu mình được ôm lang quân mình yêu hoàn toàn dựa vào bằng hữu bày mưu tính kế, trong lòng cực kỳ không nỡ. Nhưng biết nàng ấy đã quyết định đi nên cũng không ép ở lại. Chỉ lấy xuống một vật từ túi thơm trên người rồi nhét vào tay nàng.

Thứ đó là một viên đá kỳ quái, toàn thân đen nhánh, bề ngoài lại giống như than tổ ong, rải rác vô số lỗ nhỏ, cầm xa giống như một cây thông, lỗ được sắp xếp theo một quy tắc rõ ràng.

“Hiện tại thần thông của muội còn lợi hại hơn tỷ, tỷ cũng không biết phải đưa cho muội cái gì mới tốt. Bùa hộ mệnh này là bùa may mắn tỷ mang trên người từ nhỏ.” Hồ Hỏa Nhi nói: “Cũng không phải thứ gì đáng tiền, chẳng qua là một khối đá trên Đại Tuyết Sơn. Có một năm trong sông xảy ra lũ lụt cuốn ta và tỷ tỷ vào trong nước, chúng ta bám chặt vào một khối đá có thể nổi trên mặt nước, lúc đó mới may mắn thoát nạn, cuối cùng được người nhà cứu lên.”

“Bùa hộ mệnh này chính là từ tảng đá lớn lúc ấy đánh ra, mẫu thân của tỷ nói vật này may mắn. Cư dân Tuyết Sơn hơn phân nửa coi nó tượng trưng cho may mắn.”

Ninh Tiểu Nhàn cười nói: “Đã là đồ người nhà tỷ lưu lại, tỷ cứ đeo trên người đi.”

Hồ Hỏa Nhi lắc đầu nói: “Tỷ có Đạm Đài làm bạn, đã đạt được ước muốn, đã đủ may mắn. Hiện tại muội cần nhất vận may, không phải muội muốn tìm Nam Minh Ly hỏa kiếm kia sao?” Nàng và Ninh Tiểu Nhàn đồng hành một đoạn đường lâu như vậy nên cũng biết mục đích bằng hữu ngàn dặm xa xôi chạy tới Đại Tuyết Sơn. Ninh Tiểu Nhàn chỉ thoái thác nói “có duyên” với thanh thần kiếm đó. Hồ Hỏa Nhi cũng không tra cứu. Bởi vì thế giới quả thật có vận may, nhất định phải có duyên với món bảo vật nào đó, giống như Quyền Thập Phương là người có duyên với bảo kiếm tử điện.

Ninh Tiểu Nhàn nhìn sắc mặt nàng hồng nhuận, giữa lông mày tỏa sáng, biết cuối cùng Đạm Đài Dực đã cởi bỏ khúc mắc, một lòng đối tốt với nàng. Nàng cũng cao hứng thay nàng ấy, lập tức không từ chối nữa, đưa tay ra lấy bùa hộ mệnh, đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Nàng từ trong ngực lấy túi gấm chưởng môn Quảng Thành cung – Nam Cung Chân lưu lại đưa cho hồ Hỏa Nhi nói: “Trong này có một lệnh bài, một phần ngọc giản là di vật của Nam Cung Chân trước khi độ kiếp để lại cho chưởng môn Triều Vân Tông – Bạch Kình, cực kỳ quan trọng. Muội mang nó đi một đường chưa có cơ hội đưa ra ngoài. Hôm nay còn phải phiền tỷ chuyển giao cho Bạch chưởng môn.”

Hồ Hỏa Nhi im lặng cầm lấy, hốc mắt hơi đỏ lên, tiếp theo xùy một tiếng tự giễu nói: “Cũng không phải không có ngày gặp lại. Sao tỷ lại có thái độ của tiểu nữ nhi bịn rịn chia tay chứ?” Xoay người ôm lấy nàng, nhoẻn miệng cười, lôi kéo Đạm Đài Dực rời đi. Lúc này nhiệm vụ của mọi người đã hoàn thành, tất nhiên không cần chậm rãi đi theo xe ngựa che chở bảo hộ nữa, rối rít điều khiển pháp khí, không lâu sau biến thành cầu vồng nơi chân trời. Minh Thủy tông muốn tìm bọn họ nữa, không khác nào người si nói mộng.

Thế giới người tu tiên chính là như vậy, gặp gỡ rồi chia ly, chỉ là chuyện trong chớp mắt.

Trước khi đi, Ninh Tiểu Nhàn nghe thấy Đạm Đài Dực truyền âm cho mình hai chữ trịnh trọng “Cám ơn”. Nàng xoay người nhìn lại, thấy người này khẽ gật đầu với nàng.

Cuối cùng nàng nhận mai mối tình cảm này. Rất nhiều chuyện chính là như vậy, xóa bỏ rồi phía trước chính là một mảnh trời cao biển rộng. Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên nói: “Đón lấy” thuận tay vứt cho hắn một túi đựng đồ nhỏ. Đạm Đài nhận lấy, mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.

“Rượu tốt ta tự ủ hơn ba trăm cân.” Nàng cười có mấy phần tà ác nho nhỏ: “Hai trăm năm mươi cân linh tửu, năm mươi cân rượu hoa quế.”

Vừa nói ra câu đó, mặt hai vị đại tu sĩ đều đỏ lên. Hồ Hỏa Nhi lườm nàng một cái, kéo Đạm Đài xoay người chạy như bay, nỗi buồn ly biệt nhất thời bị phá vỡ hoàn toàn.

Hắn cứu nàng, nàng hồi đáp. Hắn đã cứu mạng nàng, nàng trả lại hắn một lão bà xinh đẹp. Trên con đường tu tiên, nàng đã trả lại được một khoản nợ.

Ninh Tiểu Nhàn tung hòn đá màu đen trong tay, trong lòng che giấu nỗi buồn ly biệt, chỉ có điều cảm xúc như vậy chỉ chợt lóe lên thôi. Từ trước đến giờ Trường Thiên vẫn làm bạn với nàng, không rời không bỏ, nàng còn có Đồ Tẫn, có Thất Tử, có Cưu Ma ở bên người, như vậy là đủ rồi.

“Chúng ta đi thôi, trở lại Tuyết Sơn đi.” Nàng thu thủ hạ vào Thần Ma Ngục, sau đó phân phó Thất Tử một tiếng. Trọng Minh Điểu biến về chân thân, chở nàng quay về hướng Bắc, bay từ nơi này, lấy tốc độ của Thất Tử chỉ cần thời gian một ngày là đủ.

Tuy nhiên nó bay không tới một phút đồng hồ, Trường Thiên đột nhiên nói: “Chờ chút, hòn đá Hồ Hỏa Nhi đưa cho nàng, để ta nhìn kỹ một chút.”

Thất Tử lập tức đáp xuống mặt đất. Hiện tại tuyết đọng trên cao nguyên rất dày, nàng dựa theo yêu cầu của Trường Thiên, vận thần hỏa trên mặt đất làm tan thành một vũng nước tuyết rồi thả tảng đá vào. Không ngờ tảng đá màu đen đó quả nhiên nhẹ nhàng lơ lửng trên mặt nước. Hồ Hỏa Nhi nói không sai, tảng đá kia gặp nước lại không chìm.

Học qua chút kiến thức vật lý mọi người đều biết, đá nặng hơn nước, bình thường đều tõm một tiếng chìm xuống dưới đáy. Nếu nó biểu lộ ra khác thường như thế, nguyên nhân hơn phân nửa do bên trong nó có quá nhiều lỗ thủng. Có hình dạng xốp, sức nặng nhẹ, có thể để dự trữ không khí. Ở Hoa Hạ nàng cũng đã gặp tảng đá như vậy, dân bản xứ gọi nó là “Đá nổi”. Đây cũng không phải là kết quả trải qua ngàn vạn năm tự nhiên tạo thành.

“Núi lửa.” Trường Thiên và nàng đồng thời nói. Khi còn bé Hồ Hỏa Nhi ở trong nước nhặt được đá nổi, tức là trong phạm vi A Thái Lệ Nhã Tuyết Sơn có tồn tại núi lửa hoạt động. Mà đá nổi được gọi là đá núi lửa, là nham thạch nóng chảy sau khi trải qua làm lạnh tạo thành, bọt khí bên trong nó trở thành lỗ thủng.

Trường Thiên từ trong vô số tin tức, lục ra một đoạn tin tức ngắn từ đội ẩn vệ gửi về ba ngày trước: “Phía xa Tây Bắc của Tuyết Sơn, vào sâu trong núi hai nghìn dặm. Cất giấu dưới tuyết là cây sưa, cây tuyết tùng khổng lồ, tuổi tác không thể kiểm tra, gỗ hóa đá.” Những lời này rất ngắn gọn, đại khái cũng không có gì khác thường nhưng kết hợp với viên đá Hồ Hỏa Nhi tặng, lại có rất nhiều ý vị sâu xa.

Cây sưa và tuyết tùng đều là thực vật thích sinh trưởng ở gần núi lửa, lại không chịu được rét lạnh. Đây chính là A Thái Lệ Nhã của Đại Tây Bắc, ngàn vạn năm qua đều có nhiệt độ cực kì thấp, gió bắc gào thét. Vậy tại sao hai loại cây kia lại từng sinh trưởng ở nơi đó?

Có thể suy luận ra nguyên nhân rất đơn giản, nơi đó từng có núi lửa hoạt động, dẫn đến chung quanh nhiệt độ cao, mà tro tàn của núi lửa ẩn chứa dinh dưỡng phong phú, lúc này mới có thể nuôi sống rất nhiều tuyết tùng, song tử diệp và cây lịch, ngoài ra còn thực vật to lớn khác. Vậy mà chỗ ấy hiện tại đều là một vùng tuyết trắng xóa. Quang cảnh rừng cây sừng sững không còn tồn tại, tìm được cây sưa và tuyết tùng đều đã biến thành đá. Điều đó nói rõ, núi lửa ngày xưa ngừng hoạt động đã lâu, không phun trào, ít nhất nhạm thạch trong núi không chảy ra ngoài nữa.

Đây là vì sao? Nguyên nhân núi lửa không hoạt động có thiên biến vạn hóa, nhưng có thể tồn tại nguyên nhân do con người hay không đây?

Trường Thiên suy nghĩ một lát, dặn dò Ninh Tiểu Nhàn: “Ta đã cho ẩn vệ trở lại dãy núi đó, sẽ tìm chút đầu mối. Mặt khác, nàng truyền tin tức cho Đậu Nhị. Nhiệm vụ đưa người của hắn đã hoàn thành, đề nghị hắn lập tức lên đường tụ họp với chúng ta.” Đậu Nhị quen biết hoàn cảnh Đại Tây Bắc. Nếu muốn tìm vị trí núi lửa không hoạt động này, có lẽ Đậu Nhị là người có khả năng nhất tìm được nó.

Thất Tử lập tức thay đổi tuyến đường bay, quay về phía Tây, bay thẳng đến chỗ hội hợp. Tốc độ của hắn nhanh hơn nhiều so với những người khác điều khiển kiếm bay, cho nên Ninh Tiểu Nhàn yêu cầu địa điểm tụ họp là nơi Đậu Nhị lần trước thả hầu gái, cũng là nơi lần trước hắn gửi tin tức.

Bay trên cánh đồng gió tuyết đó chính là chống lại sức mạnh tự nhiên, cũng không phải chuyện dễ dàng đối với người tu tiên. Cho nên Thất Tử không dám triển khai tốc độ tối đa, dùng khoảng tám canh giờ mới chạy tới địa điểm chỉ định.

Người dân ở Tuyết Vực sống quần cư, hơn phân nửa chọn sinh hoạt cạnh nguồn nước, cái trấn nhỏ này cũng không ngoại lệ. Chẳng qua lượng nước con sông bên ngoài trấn quá nhỏ, vào mùa đông đã đóng băng, thời điểm nàng đi ngang qua con sông đó còn chứng kiến dân trong trấn đào hố băng trên sông để câu cá. Theo nàng thấy, trấn có nhân khẩu hơn hai ngàn người, là địa điểm nhân loại tụ họp tương đối lớn ở gần đây, khó trách Đậu Nhị chọn nơi này để thả hầu gái.

Chắc nàng tới trước một bước. Thất Tử biến trở về hình người, cùng nàng đi vào một quán rượu nhỏ duy nhất trên trấn, chuẩn bị chờ đợi đám người Đậu Nhị ở chỗ này. Nơi này đầy ắp người, Thất Tử đi phía trước nàng mở đường, thật vất vả mới tìm được một cái bàn trống. Cái ghế cũ kỹ không chịu nổi, ngồi lên phát ra tiếng răng rắc, trên mặt bàn có mấy chỗ dính vết rượu chưa lau khô sạch. Nàng nhíu nhíu mày ngồi xuống, tùy tiện gọi hai chén rượu cho hợp với hoàn cảnh nhưng không uống, thói quen dùng linh rượu, vị rượu ở nhân gian không trong phạm vi nàng có thể tiếp nhận.

Nàng rất không thích nơi này. Kể từ sau khi đi vào quán rượu, ánh mắt mọi người vẫn luôn chăm chú vào trên người nàng và Thất Tử. Loại trấn nhỏ này, đồng hương hơn phân nửa đều nhận ra nhau, mà thời tiết này, khách từ bên ngoài đến không nhiều lắm, nàng lại tháo mũ mềm xuống, lộ ra khuôn mặt trẻ trung xinh xắn, rất nhiều nam nhân vừa uống  rượu, vừa nhìn nàng không chớp mắt.