Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 6 - Chương 515: Roi phạt




Edit: Man Hue
Beta: Tiểu Tuyền

Nàng kinh ngạc nói: “Cái đứa bé kia trúng tà khí sao?” Hoàng Phủ Minh thoạt nhìn rất khỏe mạnh, lại nói tà khí có thể quấn lên tu sĩ thật không đơn giản. Người tu tiên, tà vật tà thuật tầm thường đều không đến gần được đấy.

Trường Thiên lắc đầu nói: “Không phải trúng tà khí, mà là trời sinh, từ trong bụng mẹ mang đến, cho nên ta mới kêu nàng cách hắn xa một chút. Nếu ta không đoán sai, thì Kính Hải Vương cũng không phải một nhân vật đơn giản. Đại Lục Thông Sử của Ngôn tiểu tử đưa cho ta, kỷ lục gần nhất cũng là hai trăm năm trước. Khi đó thế hệ Kính Hải cũng không cái gì Kính Hải Vương, cho nên hắn nhất định là trong vòng hai trăm năm nay mới quật khởi. Với gia tộc một phàm nhân có thể làm được đến mức này, có thể coi là kỳ tích.”

“Nhưng mà, ta chưa bao giờ tin vào kỳ tích.” Trường Thiên thản nhiên nói, “Sau lưng người này tất có kỳ quặc. Nếu nàng muốn thám hiểm, không ngại chờ sau khi ta đi ra đã. Có ta làm bạn, trên đời này không chỗ nào mà nàng không thể đi được.”

“Biết rồi.” Nàng như có điều suy nghĩ.

************

Cưu Ma bước chậm ở trong rừng. Cái đầu dã thú này bước ra từ đường mòn, cỏ thơm thê lương, vượn gầm chim hót, bình thường chưa có người đến, là nơi nàng thích đi dạo nhất khi còn là môn chủ.

Đầu xuân tháng ba, trong phiến sơn cốc này có mấy vạn gốc hoa đào tách riêng biệt, cơ hồ muốn đem mây trên trời đều nhuộm thành màu hồng phấn. Nàng còn nhớ rõ, lần trước khi chứng kiến bãi hoa dại trong sơn cốc, là lúc nàng nắm quyền, là lúc người hầu thành đàn, ngày nay không đến một năm, Thương Hải Tang Điền đã biến đổi lớn. Trước đây nàng là môn chủ một môn tiền hô hậu ủng, bây giờ lại biến thành tù nhân cùng thủ hạ của người ta, cho dù Ninh Tiểu Nhàn đối với nàng khoan hậu, nhưng có một con cầm yêu nào mà không hướng tới tự do?

Trận gió tanh mưa máu tối hôm qua, nàng còn tự tay làm nổ đầu của nhiều yêu quái, hai người trong đó là thủ hạ trước đây của nàng. Chứng kiến trong con mắt của bọn họ lộ ra thần sắc khó tin, Cưu Ma không biết trong mình lòng là mùi vị gì, nhưng mà đây là yêu cầu Trường Thiên muốn nàng bình phục thế cục, dưới tác dụng của Tâm Minh Huyết Thệ, nàng thân bất do kỷ.

Đầu mùa xuân thời tiết thật lạnh nhưng trong lồng ngực nàng đã có một cỗ lệ khí xoay quanh, nóng đến muốn nổ tung lên, táo bạo, hối tiếc, đau thương, không cam lòng cùng phẫn nộ cọ rửa lấy tâm cảnh của nàng. Làm cho nàng muốn hung hăng vung roi, đập nát cái nơi hoa đào đầy núi đồi này! Dựa vào cái gì chúng vẫn cười với gió xuân như trước,nàng lại phải chịu đựng loại thống khổ y hệt tim bị cắn xé này?

Phía trước, bên trong rừng rậm, đột nhiên truyền đến động tĩnh khác thường.

Phiến sơn cốc bí ẩn này, thì ra sớm đã có người phát hiện. Nàng tự giễu một tiếng, đi lên phía trước, lại rất nhanh dừng bước.

Trên đồng cỏ mềm mại, có hai thân thể cởi hơn phân nửa quần áo đang dây dưa cùng nhau. Cưu Ma nhíu mày, lúc này mới nhớ hiện tại đã là mùa xuân rồi, đa số yêu quái đều kế tục bản tính,tại mùa này cũng sẽ càng thêm chút kích tình.

Hai người trên mặt đất đùa giỡn nhau trong chốc lát, nam tử liền chuẩn bị xách súng lên ngựa rồi, nữ yêu kia vốn híp nửa mắt chờ hưởng thụ, vô tình lướt qua bả vai nam tử thấy được Cưu Ma đứng ở đằng sau rừng cây, nhịn không được nghẹn ngào thét lên.

Tiếng thét này, làm nam tử cũng sợ hãi kêu lên một cái, quay người nhảy dựng lên, nhìn thấy ngoài sân rõ ràng có người đang nhìn, nhịn không được thoáng run rẩy. Yêu quái ở phương diện này cho dù có hào phóng, cũn không tới mức để cho người ta tùy ý đi nhìn. Nếu là những người khác, có lẽ hắn còn tức giận mắng hai tiếng đem đối phương đuổi đi, nhưng khi nhìn rõ người trước mắt, da đầu hắn có chút run lên. Mỵ danh Độc Phượng. Cũng không phải hư danh nói chơi.

Nàng tức giận mà nhếch miệng: “Còn không mau cút đi?”

Hai người này vội vàng hấp tấp mà che quần áo muốn đi, Cưu Ma lại nhận ra nam yêu này là thành viên của Ẩn Vệ, thấy hắn diện mạo tuấn mỹ, dáng người thật là cường tráng, lúc nãy quay người lại, tựa hồ tiền vốn cũng rất hùng hậu, liền nhịn không được liếm liếm môi nói, “Ngươi ở lại.” Nàng đang một bụng lửa giận không chỗ phát tiết, không ngại tìm nam tử thể hình khỏe đẹp cân đối đến hả giận.

Nam tử biết rõ vị tiền nhiêm môn chủ này tính tình thay đổi thất thường, thầm nghĩ chính mình đánh không lại nàng. Đành phải thấp giọng nói: “Cưu Ma đại nhân có gì phân phó?”

Cưu Ma nhìn thấy thân ảnh nữ yêu đã biến mất, lúc này mới đi qua. Đưa tay vào vạt áo hắn khẽ vuốt, âm thanh chán nản khẽ cười nói: “Ngươi có trách ta làm hư mất chuyện tốt của ngươi không?”

Nam tử sững sờ. Chỉ cảm thấy bàn tay nhỏ bé của đối phương như rắn trượt vào ra, nhịn không được dục niệm bùng cháy mạnh, đột nhiên nhớ tới lúc Cưu Ma đảm nhiệm môn chủ, nhớ lại rất nhiều chuyện cũ,thầm nghĩ hẳn đây là lần gặp gỡ tốt đẹp? Không khỏi nuốt nước miếng, thử thăm dò, thò tay vịn bả vai nàng.

Tiểu tử này, rất rành bên trên nha. Cưu Ma buông lỏng thân thể chờ hắn đến ôm chính mình, nào biết được ánh mắt nam nhân này hướng phía sau thoáng nhìn một cái, đột nhiên cứng đờ, sau đó cúi đầu lui về phía sau một bước, cũng không dám có bất luận động tác gì nữa.

Phía sau nàng truyền đến một giọng nói lạnh như băng: “Ngươi có thể cút rồi.”

Nam yêu trước mắt nàng lập tức như được đại xá, quay người bay vượt nhanh mà trốn đi. Xem ra, nếu sắc đẹp và tánh mạng không thể được thiếu, hắn vẫn nên bỏ sắc đẹp mà lấy tánh mạng.

Cưu Ma nhịn không được liếc mắt, lúc này mới quay người, quả nhiên thấy Đồ Tẫn hai tay ôm vòng qua ngực đứng ở sau lưng nàng, cách chưa đến một trượng, sắc mặt khó coi đến cực điểm, một chữ một chữ từ giữa hàm răng nặn đi ra nói: “Ngươi thiếu nam nhân như vậy sao?”

Cưu Ma ngẩng đầu nói: “Liên quan gì đến ngươi? Ngươi không chỉ theo dõi lại còn rình coi?”

Đồ Tẫn đột nhiên tiến lên một bước, nàng vô ý thức lui về phía sau, ngoài mạnh trong yếu nói, “Ngươi muốn làm cái gì?”

Cơn giận của Đồ Tẫn hồ hạ thấp hai phần, da mặt cũng không có kéo căng nữa: “Trường Thiên đại nhân muốn ta mang đồ đạc đưa cho ngươi.” Vươn tay, trong chưởng quả nhiên có một quyển tập.

Nàng nghi ngờ nói: “Đây là cái gì?”

“Đại khái là pháp quyết của cầm yêu Thượng Cổ, ta không nghe kĩ.” Hắn không nhịn được nói, tay co rụt trở về, “Ngươi muốn hay không? Nếu không muốn, ta trả lại cho Thần Quân.”

“Muốn, lấy ra!” Nàng hai mắt sáng ngời, đây chính là thứ tốt thất truyền đã lâu, nghe nói Hạc trưởng lão chỉ lấy được một phần. Có bực cơ duyên này, nàng có thể nào bỏ qua? Mắt thấy hắn muốn thu hồi lại, Cưu Ma nước hai bước liền vọt tới trước mặt hắn, vươn tay đoạt.

Đồ Tẫn cầm cũng không chặt, Cưu Ma khẽ vươn tay liền đoạt được. Nàng đang ở trong bụng mở cờ, không để ý tay kia của Đồ Tẫn lấy ra một vật, răng rắc một tiếng còng cổ tay nàng lại.

Đồ vật màu màu tím này, y hệt còng tay.

Thừa dịp nàng còn ngẩn ngơ, Đồ Tẫn rất dứt khoát đem tay kia của nàng cũng còng lên. Lúc này Cưu Ma mới kịp phản ứng, cả giận nói: “Đùa cái gì vậy, nhanh tháo cho ta”

“Đây là gông Tử Kim, sức mạnh hơn trăm vạn cân mới có thể giãy giụa,  lúc nữ chủ nhân bị nó còng tay, không mượn sức mạnh của Răng Nanh sẽ mở không ra đâu. Mặc dù ngươi có tu vi trước giai đoạn Độ Kiếp Kỳ, nhưng sức lực của cầm yêu bẩm sinh là yếu, ngươi không cần uổng công phí sức.” Hắn cúi đầu gần sát bên tai Cưu Ma, đột nhiên thấp giọng cười nói, “Ngươi có trách ta làm hư chuyện tốt của ngươi không?”

Nàng vô ý thức run lên, cả giận nói: “Cút ra xa chút, ngươi cùng với chủ nhân nhà ngươi biến thái y nhau!”

Trong mắt Đồ Tẫn lập tức hiện lên một vòng giận dữ, lạnh lùng nói: “Ngươi nói cái gì?”

Cưu Ma chỉ cảm thấy cơn giận trong nội tâm đang cuồn cuộn bốc lên, nhịn không được mắng: “Nếu không có các ngươi chặn ngang một cước, ta vẫn là môn chủ của Ẩn Lưu!  Nữ chủ nhân kia của ngươi tự cho là thanh cao thiện lương, một bộ dáng trách trời thương dân, dẫn tới mỗi ngày các nam nhân vì nàng thần hồn điên đảo, cả Thần Quân cũng trúng chiêu. Nàng còn không phải vẫn làm chuyện hèn hạ hạ lưu, đoạt đi nghề nghiệp mua bán của người khác sao? Ta cản trở nàng chuyện gì, nàng lại giúp Hạc trưởng lão đến đoạt vị của ta, tính toán tánh mạng của ta! Hôm qua, hôm qua còn bắt ta động thủ giết mấy binh sĩ!”

Ngực nàng phập phồng, chỉ vào hắn nói: “Ta hận không thể bóc da các ngươi,  nuốt sống thịt của các ngươi! Loại người như ngươi không có tiền đồ nguyện ý làm chó cho nàng, nhưng ta không muốn.”

Đồ Tẫn nhìn chằm chằm vào nàng không nói lời nào, trong mắt như ngưng tụ lại băng cứng. Cưu Ma mắng xong vài câu này vốn còn tràn ngập tức giận, nhìn thấy ánh mắt của hắn liền mất từng chút từng ấm áp. Loại ánh mắt này cực kỳ đáng sợ, nàng gặp qua vô số ánh mắt liếc nhìn, cho tới bây giờ chưa bao giờ gặp qua ánh mắt lạnh như hàn băng vạn năm như vậy. Nàng nhịn không được rùng mình nói: “Nhanh tháo ra cho ta!”

Đồ Tẫn đột nhiên nở nụ cười,  nàng thấy nụ cười âm lãnh rét lạnh này, so với tức giận còn đáng sợ hơn, bởi vậy  lúc hắn đưa tay vuốt lên quai hàm thanh tú của nàng, nàng rõ ràng không dám trốn tránh: “Ngươi nói không sai, ta xác thực rất không có tiền đồ. Có điều dù ngươi không cam tâm nữa cũng là con chó. Ta có trách nhiệm dạy ngươi như thế nào là quy củ, phải làm một chó ngoan để chủ nhân cưỡi.”

Nàng chỉ cảm thấy hai ngón tay vuốt lên cằm nàng vừa lạnh vừa mát, đang muốn mở miệng, Đồ Tẫn đã đem nàng đưa đến trước một gốc cây đào cực lớn, cưỡng chế làm cho nàng quay người, quay mặt về phía thân cây. Hắn cao lớn hơn nàng, tay vừa nhấc liền đem gông Tử Kim  treo lên trên chạc cây. Cưu Ma bị hắn nhấc lên, lập tức úp sấp trên cành cây, chỉ có hai chân còn có thể miễn cưỡng với tới mặt đất. Lúc này nàng mới tỉnh ngộ lại, nàng làm sao lại ở trước mặt người âm hiểm này mà lên tiếng mắng chứ? Thủ đoạn của hắn, nàng còn không hiểu biết đủ sao?

“Nằm sấp, nếu không sẽ càng đau.”

Nàng dốc sức liều mạng quay đầu, vừa lúc nhìn thấy Đồ Tẫn từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cái roi đen nhánh, trong nội tâm lập tức bốc lên khí lạnh, cất giọng the thé nói: “Ngươi không thể đối với ta như vậy, ta hiện tại không còn là tù phạm của Trường Thiên đại nhân rồi!”

Trả lời nàng là tiếng gió phá không, chính nàng ta thường dùng cây roi, lập tức nghe ra đây là âm thanh roi gào thét, sau đó “bốp” một tiếng, sau lưng truyền đến đau đớn nóng rát. Cưu Ma cắn răng hừ một tiếng. Tính tình nàng cực bướng bỉnh, đã trúng roi này ngược lại kéo căng thân thể, cả giận nói: “Đồ Tẫn, ngươi giỏi thì quất chết ta đi!”

“Ta có dám hay không, ngươi lập tức đã biết.” Hắn thản nhiên nói, “Đây là ta đặc biệt từ trong hình cụ của Thần Ma ngục lấy ra, ngươi thường dùng rồi đấy, cái roi này mùi vị thế nào?”

“So với nữ nhân còn mềm nhũn vô lực.” Cưu Ma cười khẩy nói, “Ngươi không phải tu sĩ Đại Thừa Kỳ sao, sao ngay cả sức đánh người cũng không có?”

“Đừng nóng vội, thời gian còn dài mà.” Hắn không nhanh không chậm mà hướng lưng nàng quất, mỗi một roi, nàng liền kéo căng da thịt, vừa rên rỉ vừa mắng, dùng từ ngữ ác độc nhất mắng hắn, mắng Ninh Tiểu Nhàn. Hai người này là nàng hận thấu xương, đương nhiên, Đồ Tẫn xếp hạng đệ nhất.

Đồ Tẫn lại không có tức giận. Hắn là một hành hình quan đạt tiêu chuẩn, biết rõ yếu quyết tra tấn người, mình nhất định phải gắng giữ tỉnh táo, bởi vậy mỗi lần hắn rút roi đánh trên người  Cưu Ma, sức lực đồng dạng đều đều đấy, hơn nữa quyết sẽ không chồng lên trên một vết roi trước. Hình cụ bên trong Thần Ma ngục nhiều vô số, mà hắn tuyển dụng roi là roi song giảo cổ, tổn thương khá nhẹ đối với người, quất vào trên người sẽ tạo thành đau đớn mãnh liệt, hắn nắm giữ lực đạo, quyết sẽ không rách da, càng sẽ không đổ máu.