Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 6 - Chương 556: Phệ Hồn Tiễn




Đây là cái gì?

Cưu Ma một mực yên lặng đột nhiên nói: “Đây là lông đuôi Hồn diên!” Nàng thấy mọi người không biết, liền giải thích, “Căn cứ Phượng tộc bí văn, Hồn diên sống ở thời kỳ thượng cổ, là cầm yêu đặc biệt, trời sinh tồn tại ở dạng linh hồn, sau trưởng thành mới tạo ra hình thể, loài chim này rất lớn, tính cách hung mãnh, thích bắt những hồn phách yêu thú khác làm thức ăn.”

” Con mồi bị nó giết chết, thân thể vẫn hoàn hảo nhưng chỉ là một túi da vô dụng, bên trong không còn hồn phách. Có điều chủng tộc Hồn diên này sinh sản hết sức khó khăn, sớm đã diệt tộc, hơn nữa Hồn diên sau khi chết trực tiếp tiêu tán ở trong thiên địa, sẽ không lưu thi thể. Đoạn đuôi tên này không biết là người nào không chế lại có thể làm lông đuôi Hồn diên thoát khỏi bản thể mà tồn tại. Riêng bản lãnh luyện khí này cũng đã rất giỏi rồi.”

Nàng vốn là thủ lĩnh Ẩn Lưu, ánh mắt tất nhiên lợi hại, nàng nói vật này bất phàm, ánh mắt mọi người nhìn đoạn đuôi tên liền khác biệt.

A Hoa không có nửa điểm lưu luyến, đem dây chuyền giật xuống, giơ hai tay cao khỏi đỉnh đầu, cung kính dâng tặng cho Ninh Tiểu Nhàn.

Nàng cũng không chút khách khí nhận lấy, nhét vào trong ngực: “Trên tay ngươi vì sao lại có vật này?”

A Hoa gãi gãi đầu nói: “Ở trong bảo khố Kính Hải vương phủ thuận tay cầm.”

Mới vừa rồi ở hành lang gấp khúc, nàng thật ra cũng không phát hiện A Hoa. Nhưng nàng vừa đi tới đó, lại cảm nhận được này cái đoạn đuôi tên này mãnh liệt kêu gọi, khát vọng, thân thiết rung động như vậy, nàng làm sao có thể bỏ qua? Rồi lại nói Phệ Hồn châm mà nàng vẫn ân cần chăm sóc trong thân thể, từ trước đến giờ yên lặng phảng phất như không tồn tại, khi đó đột nhiên náo động không ngừng, cơ hồ là khóc muốn nàng đem vật bên ngoài kia mang đi vào.

Ở trong rung động mãnh liệt nàng lại phát hiện trong hành lang gấp khúc không có người nào, là không thể nào.

Cũng vì vậy, nàng mới nguyện ý đưa tay cứu hắn từ trong nguy hiểm ra. Nếu Tiểu Miêu bị thị vệ mang đi, nàng làm sao lấy được đoạn đuôi tên này? Huống chi trước đây đã cứu con mèo nhỏ này một lần rồi, hiện tại cũng không muốn trơ mắt nhìn hắn ở trước mặt mình uổng mạng.

Đổi lại một đạo tặc khác ở chỗ này. Nàng nhất định không để ý tới chết sống của hắn, xoay người rời đi.

Vật tới tay. Sắc mặt nàng mới giãn ra, chậm rãi nói: “Đem tiền căn hậu quả mọi chuyện nói một lần đi.”

A Hoa nhẹ nhàng lên tiếng, lúc này mới bắt đầu kể.

Ban đầu Ninh Tiểu Nhàn mặc dù không cho hắn đi theo mình nhưng cũng cho hắn một viên Trúc Cơ Đan. Đan dược này làm từ tay Trường Thiên tất nhiên dược hiệu so với Trúc Cơ Đan bình thường tất nhiên không biết tốt hơn bao nhiêu lần, tu vi mèo yêu vốn là rất thấp, ăn rồi cực khổ tu luyện hai năm lại thành công bước chân vào Hóa Hình kỳ, hóa ra hình người, nhân sinh từ đó khác biệt.

Đáng tiếc hình dáng tướng mạo thay đổi, tính cách A Hoa lại vẫn thế, hắn ở nhân gian một đoạn thời gian nhỏ, cảm thấy không quen, cuối cùng chỉ có thể tìm một yêu tông nương tựa. Thực lực của hắn yếu ớt, chỉ có thể làm bia đở đạn thôi nhưng cũng may gần đây Yêu tông không có chiến sự, hắn cũng nhàn nhã. Nhưng trước đó không lâu, đại nhân trong tông đột nhiên muốn hắn lẫn vào trợ thủ Triệu gia.

Triệu gia ở người phàm danh khí đã lưu lại từ lâu đời. Đường đường là yêu quái lại giúp hay làm trợ thủ ca diễn cho mấy kẻ người phàm, chỉ cần là yêu quái còn có tí xíu tôn nghiêm đều tuyệt đối không chịu, đáng tiếc trong từ điển của A Hoa vốn dĩ không có chữ “Không chịu”. Đại nhân trong tông lại bắt hắn nuốt một viên thuốc, cảnh cáo hắn làm xong nếu không quay lại tông môn…, sẽ độc phát mà chết, còn nói sau khi chuyện thành công cho hắn một ngàn linh thạch, tiểu tử này liền hứng thú đi làm.

Lúc đó Triệu gia vừa lúc chiêu dụng hạ nhân. Sau khi A Hoa tiến vào hóa hình kỳ, vốn dĩ có thể thu liễm hoàn toàn yêu khí trên người, hơn nữa chỉ cần hắn nguyện ý, đám tu sĩ cũng không cách nào quét ra sự hiện hữu của hắn, vì vậy rất thuận lợi tiến vào Triệu gia. Đi qua mấy đại châu tới Kính Hải vương phủ, chuyên vì đại thọ chín mươi lão thái quân hiến nghệ.

Hắn thoạt nhìn tựa như người phàm. Cho dù trong phủ có tu sĩ nhận ra được hắn là một con mèo yêu nhưng tu vi thấp như vậy ở trong mắt người khác không khác biệt với người phàm, có người nào thèm chú ý tiểu yêu quái bình thường hèn mọn như vậy. Cũng nhờ vậy, hắn thừa dịp thọ yến đang tiến hành, nhân cơ hội Triệu gia lên đài, len lén chạy ra ngoài, tìm kiếm bảo vật mà đại nhân trong tông muốn. A Hoa có hành tung ẩn thuật, năm đó có thể dấu diếm được Trường Thiên, ứng phó những người tu tiên khác dĩ nhiên lại càng dễ dàng.

Bảo khố Kính Hải vương phủ dĩ nhiên không phải dễ dàng vào như vậy, nhưng đại nhân trong tông hắn đã đem cặn kẽ phương pháp tiến vào bảo khố nói với hắn. A Hoa làm theo đúng như vậy nên tốn không đến bao nhiêu công sức.

Nói tới đây, A Hoa giơ tay lên gãi gãi mặt, buồn rầu nói: “Thật là kì quái rồi, những thị vệ này hẳn phải hộ vệ ở yến tiệc, sao lại đột nhiên tiến vào bảo khố?” Hắn mới vừa vào bảo khố không bao lâu, lại có thị vệ của vương phủ cũng tiến vào, nếu không phải hắn chạy mau, thiếu chút nữa bị tóm lại. Dù là như thế, cũng bị người ta thấy được bóng dáng.

Đám ẩn vệ cùng Ninh Tiểu Nhàn cười khẽ một tiếng. Bọn họ dĩ nhiên biết tại sao rồi, ban đầu Ẩn Lưu tặng cho lão thái quân lễ vật thứ ba là kim thạch khắc chữ cổ, Kính Hải vương rất coi trọng liền trực tiếp để cho thị vệ mang về bảo khố cất giữ. Đoán chừng thời điểm bọn họ đi vào bảo khố, vừa vặn thời điểm A Hoa tiến vào trộm đồ.

Nói như vậy, là bọn hắn làm hỏng đại sự của A Hoa rồi.

” Đồ ngươi muốn trộm đâu rồi, đã tới tay chưa?” bây giờ Ninh Tiểu Nhàn đối với cái này cảm thấy hứng thú hơn. Kính Hải vương phủ bí mật rất nhiều, nàng hiểu rõ hơn một chút, có thể cùng gia tộc người phàm giao thiệp cũng là dễ hơn một chút. Hoàng Phủ gia loại châu báu gì đều có, nàng thật tò mò bên trong còn có cái bảo vật gì thần kỳ hơn.

Nào biết A Hoa chán nản lắc đầu: “Không có.” Giương mắt nhìn Ninh Tiểu Nhàn một cái, muốn nói lại thôi.

Nàng nhoẻn miệng cười: “Làm sao, muốn nói cho ta bí mật?”

A Hoa cúi đầu, cắn răng nói: “Nếu là người khác hỏi, ta hẳn sẽ không nói. Nhưng là ngài, ngài là phụ mẫu tái sinh ta, cái mạng ta đây cho ngài cũng không có vấn đề gì, huống chi chỉ là nhiệm vụ tông môn?”

Hắn ngừng lại, thấp giọng nói: ” Đại nhân trong tông muốn ta tìm một tảng đá màu đen hình trái tim.”

Trái tim? Đáp án này ngoài dự liệu của nàng. Ninh Tiểu Nhàn bật thốt lên: “Tại sao?”

A Hoa cười khổ nói: “Ta cũng không biết.”

Lời vừa ra miệng, Ninh Tiểu Nhàn đã biết hắn không nói ngoa. Mèo yêu chỉ là tiểu yêu quái, người nọ như thế nào đem chi tiết tiết lộ cho hắn? Hắn biết được càng ít, bí mật này càng giữ được tốt. Chỉ nghe A Hoa nói tiếp: “Ta ở trong bảo khố tìm kiếm hồi lâu, cũng không thấy cái tảng đá hình trái tim gì, chỉ thấy có một đống lớn kỳ trân dị bảo. Kính Hải vương phủ này, quả nhiên thật có tiền! Ta cũng không dám lấy thêm khác, nhìn đoạn tên này thuận mắt, thuận tay cầm, không nghĩ tới ngài lại thích nó.”

Ninh Tiểu Nhàn liếc xéo liễu hắn một cái: “Làm sao, oán ta lấy đồ của ngươi?”

“Không oán, không oán!”, “Ngài muốn nó, ta cao hứng còn không kịp!”

Trong ánh mắt của hắn hết sức thành khẩn. Ninh Tiểu Nhàn thấy vậy ngẩn ngơ, giọng nói cũng cùng nhẹ nhàng đi rất nhiều: “Ta lập tức sẽ phải rời đi Kính Hải vương phủ, ngươi đi theo ta ra ngoài đi. Trước khi rời đi, ngươi ở tạm cùng ẩn vệ môn trong tiểu lâu khác, nhớ lấy phải giữ chân thân, ngụy trang thành một con mèo bình thường là tốt rồi, không thể lộ ra hơi thở yêu quái.”

A Hoa sửng sốt, tiếp đó là mừng như điên, luôn miệng đáp: “Dạ, Dạ!”

Nàng cảm thấy cũng hỏi không được gì nữa, cho nên phất tay một cái, để cho tất cả mọi người rời đi.

Đợi sau khi tất cả mọi người rời đi, nàng mới lấy ra ba thứ đồ, theo thứ tự đặt ở trên bàn, lần lượt là là bảo vật lấy được từ Tiên nham Phệ Hồn châm, mẩu đá tinh tế lấy từ trong quầy của ngũ lão gia Ngũ gia trang, còn có đoạn đuôi tên hôm nay lấy từ trong tay A Hoa.

Nàng đưa tay đem này ba đồ hợp lại, đầu tiên là đầu tên, sau đó là thân tên cuối cùng đuôi tên...... chỗ gãy lìa nơi quả nhiên kín kẽ. Khi nàng đưa tay nắm chặt, nơi ba chỗ gảy lìa đột nhiên phát ra ánh sáng tím đậm. Nàng đồng thời nhắm mắt.

Đợi đến lần nữa mở mắt ra, ba đoạn trước mắt đã nối liền trước mắt: lẳng lặng nằm trên bàn, chính là một cái tên nhỏ tinh tế, so sánh với nàng cái nghĩ nhỏ hơn nhiều. Thân tiễn bằng đá cùng đầu tiễn, đuôi tiễn bằng lông vũ Hồn Diên chế thành như ẩn như hiện. Nơi tên gãy lìa hoàn toàn được chữa trị, nàng đưa tay cầm lấy, nhất thời cảm thấy một sức mạnh kỳ dị và mênh mông trong nháy mắt vọt khắp toàn thân. Sức mạnh này so với Phệ Hồn châm ban đầu, đâu chỉ cường đại gấp mười lần!

Nàng không biết đây là sức mạnh thuộc tính gì, nhưng cầm ở trong tay nàng là có thể cảm nhận được vật này thế cũng có nhịp đập run rẩy, hơn nữa đồng bộ cùng nhịp tim đập của nàng. Nàng đối với vật này cũng không sợ hay lo lắng, bởi vì Mũi Tên Đen truyền tới cảm xúc thân mật vui thích. Khí linh cảm xúc không phải ngụy tạo, vì vậy nàng biết, vật này đúng là đang vì gặp nàng mà vui mừng từ đáy lòng.

Mà nàng đối với nó cũng giống như lúc cầm lấy Phệ Hồn, cảm giác huyết mạch tương liên. Dĩ nhiên, hiện tại tên của Mũi Tên Đen cũng xuất hiện ở trong óc của nàng như trước, nó tên là”Phệ Hồn tiễn”!

Ninh Tiểu Nhàn nắm tay, Phệ Hồn tiễn dần dần chìm vào trong tay phải, cùng huyết nhục của nàng hòa hợp một thể. Phệ Hồn tiễn này trời sinh thuộc về nàng, không cần nhỏ máu nhận chủ, từ nay về sau nó và nàng giống nhau, tiếp nhận thân thể nàng ân cần săn sóc, cũng đợi chờ một ngày giúp nàng một tay.

Nàng nhẹ nhàng thở dài một hơi. Vật này là thuận theo thiên ý, nhất định phải rơi vào tay nàng sao? Chuyện cho tới bây giờ, nàng cũng chưa biết nên cầm vật này đối phó người nào. Ông trời đã có kế hoạch như vậy sao? Ban đầu là người nào đem Phệ Hồn tiễn bẻ thành ba đoạn như vậy, điều bí mật này, nàng cũng không thể từ Phệ Hồn tiễn hiểu được, có lẽ sau này vĩnh viễn vẫn là một điều bí ẩn.

Bí ẩn đương nhiên không chỉ một. Yêu tông của A Hoa muốn hắn từ Kính Hải vương trong phủ lấy trộm trái tim hắc thạch, rốt cuộc là thứ gì? Để cho một tiểu miêu hóa hình kỳ đi lấy trộm cái đồ vật này, cũng thật chỉ có bọn họ có thể nghĩ ra.