Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 7 - Chương 630: Tranh giành váy




“Không cần” Hắn phân biệt phương hướng một chút liền nắm tay nàng đi về phía trước.

Mặc dù đã thu liễm thần uy, song hắn tựa hồ trời sinh là vật sáng, từ khi bắt đầu vào thành, cũng không biết có bao nhiêu người dõi theo hắn, nhưng hắn lại ung dung phảng phất như không phát hiện ra. Rất nhiều cô nương trước thân thể cao lớn, dung mạo tuấn dật của hắn nhìn chằm chằm một đường đi xuống, thẳng tới chỗ tay hai người đang nắm thật chặt … Ninh Tiểu Nhàn tiếp thu vô số ánh mắt hâm mộ, đố kỵ từ bốn phương tám hướng truyền tới, đầu tiên là ngượng ngùng, sau đó trong lòng thoáng qua chút hư vinh.

Hắc hắc, cảm giác sở hữu nam thần thật tốt. Nhưng mà, hắn nói không cần là có ý gì?

Trường Thiên mang nàng đi qua con phố dài, nhưng lại nhíu nhíu mày, thì ra là có hai, ba cô gái si ngốc mê mẩn đi theo. Hắn đứng lại, xoay người, bất mãn trừng mắt liếc nhìn.

Uy thế của hắn, không phải người bình thường có thể chịu đựng được. Ninh Tiểu Nhàn nín cười, kéo tay hắn vội vàng rờiđi. Ba cô nương phía sau mắt nhìn đăm đăm, cơ hồ bị doạ sợ ngồi phịch xuống.

Qua mười mấy hơi thở, nơi góc đường xuất hiện một nam tử hướng bọn họ bái một cái, giọng cung kính nói “Thần Quân đại nhân, xin mời đi hướng này”. Vạt áo của hắn có dấu hiệu ẩn vệ, cho nên Ninh Tiểu Nhàn biết đây là yêu quái ẩn Lưu. Có điều hắn làm sao lại ở tại chỗ này?

Tên ẩn vệ này mang theo bọn họ rẽ qua mấy vòng, đi vào một ngõ nhỏ, hiển nhiên đang rời xa phố xá sầm uất, đường đi càng lúc nàng u tĩnh. Chỉ một lúc sau, ẩn vệ ngừng lại trước một đại môn màu đen, nhẹ nhàng gõ hai cái.

Cánh cửa rất nhanh mở ra, có tỳ nữ đi ra, hướng Trường Thiên cùng Ninh Tiểu Nhàn hành lễ nói “Thần Quân đại nhân, Ninh đại nhân”

Nàng vừa nhìn liền biết, đây cũng là yêu quái Ẩn Lưu. Trường Thiên nắm tay nàng, cất bước đi vào trong cửa.

Chỗ ở này là một nơi khá tinh sảo, theo nàng thấy diện tích không lớn hơn ba trăm thước vuông, song đình viện sâu tĩnh, một khi cửa lớn đóng lại, tiếng ồn ào của mấy con phố sầm uất như bị ngăn cách bên ngoài, hẳn là một địa phương yên tĩnh. Vài cành cổ thụ vốn che được hơn nửa sân, giờ phút này sạch lá, thân cành cô đơn trong tiểu viện nhìn có mấy phần tang thương, dưới tàng cây là một cái giếng sâu, quanh giếng ngưng đọng một lớp băng dầy.

Nhà này cùng các phòng ốc nhà khác trong thành Tùng Giang giống nhau, đều là ngói đen tường trắng, cho nên khung cảnh xung quanh hầu như chỉ có hai màu đen và trắng.

Nơi này khiến nàng rất thích “Nơi này là?”

Trường Thiên nhìn nàng ngó chừng xung quanh, trong thần sắc thể hiện ý vui mừng, không khỏi mỉm cười nói “Hơn nửa năm trước ẩn Lưu cùng Thiên Xu định giao dịch trong thành Tùng Giang, cho nên ta cho người mua chỗ này, sớm chuẩn bị chỗ ở”. Lần này trước là mang nàng ra ngoài giải sầu, sau là từ đây phát tán ra tin tức.

Nàng đẩy cửa vào nhà, quả nhiên ngửi thấy mùi huân hương quen thuộc. Mùi hương nàng thích cùng không phải Long Tiên hương, mà là các loại hương thảo xông quần áo gọi là tĩnh tâm hương, đây là hương do đan sư ẩn Lưu phối thành, vốn chỉ rừng rậm Ba Xà mới có.

Chỗ này đại khái nguyên chủ là thư hương thế gia, từ đại môn đi vào đã thấy bình phong tứ tượng, trong phòng khách là ghế dựa gỗ lim, vào trong thư phòng là văn phòng tứ bảo, từ trong ra ngoài đều được bài trí tinh tế trang nhã, lò sưởi đang được đốt lên ngọn lửa an tĩnh, than đốt dùng loại thượng đẳng, hoàn toàn không phát ra bao nhiêu khói.

Nơi này so với lữ quán đúng là thoải mái hơn nhiều lắm. Không cần suy nghĩ cũng biết hẳn là Trường Thiên tỉ mỉ an bài, trong lòng nàng không khỏi mềm mại.

Hắn đem tay đặt bên hông nàng. Eo nhỏ này tựa hồ hắn chỉ cần dùng hai bàn tay là có thể ôm trọn, sau đó thanh âm trầm thấp vang bên tai nàng “Thích nơi này không?”

Nàng dùng sức gật đầu, tiện tay đẩy cửa sổ nhỏ khắc hoa ra, gió lạnh thổi vào cuốn theo hạt tuyết nhỏ, nhiễu loạn hương ấm trong phòng. Nhãn lực của nàng rất tốt, có thể thấy được trên cành cây ngô đồng cao lớn có một ổ chim.

“Nơi này gọi là Đồng Lăng tiểu trúc”

Thật là tinh xảo, chỗ ở trước kia của nàng, trên cây to ở hậu viện cũng có một ổ chim. Từ khi đi tới thế giới này, địa phương nàngở vẫn luôn ấmáp, từ khi đó tới nay, chưa bao giờ thấy cảnh tượng bông tuyết bay trong lễ mừng năm mới. Từ nhỏ tới lớn, nàng cũng biết mình không giống hài tử bình thường, cảm giác này càng rõ ràng vào lúc mừng năm mới, bởi vì đứa nhỏ không có cha mẹ sẽ không được cầm bao lì xì.

Thoáng một cái đã nhiều năm như vậy, không biết gia đình cậu hiện tại như thế nào.

Cố hương là một địa phương hoàn toàn khác, chỉ sợ người đang ở đây cũng không biết sống làm sao ở đó, nhưng rời đi quá lâu, lại trong thời khắc thế này, đáy lòng không tránh khỏi tưởng niệm.

Trường Thiên nhìn tay nàng. Cánh tay nhỏ bé nhẹ ngàng đặt trên chi tiết điêu khắc trên cửa gỗ, trắng nhỏ mềm mại lại mang theo ba phần điềm đạmđáng yêu, tựa như chỉ hơi dùng sức sẽ bể nát.

Hắn đưa tay bao tay nàng ở phía trong, kéo trở lại, lại đem cửa sổ đóng kỹ, xoay người nàng đối mặt với mình, ôn tồn hỏi “Nàng có tâm sự?”

“Ừ …” Nàng từ trong hồi ức phục hồi lại tinh thần, nhìn trong mắt hắn hiện lên vẻ lo lắng, không khỏi nhỏ giọng nói “Không có gì, đang nhớ lại chuyện trước kia”

Trường Thiên yên lặng nhìn nàng. Sinh mệnh trường sinh của hắn đa số đều là một mình vượt qua, tự nhiên không cách nào hiểu hàm nghĩa “Mỗi lần tưởng nhớ người thân”, trước khi hắn bị nhốt trong Thần Ma Ngục, nhân gian còn chưa xuất hiện nhiều ngày lễ như vậy. Song chỉ sợ nếu hắn không bị nhốt cũng giống như trước không cách nào hiểu được tại sao người phàm lại chế định ra nhiều ngày lễ như vậy, là tìm thú vui cho mình sao?

Nàng không có cách nào cùng hắn chia sẻ tâm sự. Hắn không thích như vậy.

Trường Thiên che môi ngăn nàng nói tiếp, cười nói “Nghe nói tối nay chính là ngày cuối năm?” hắn đối với ngày lễ của người phàm không quá để ý, chỉ mơ hồ nghe được như vậy.

Hắn cũng có lúc nói sai. Nàng bị chọc buột miệng cười, một ít úc khí trong lòng tựa hồ cũng tiêu tán theo nụ cười này “Nói bậy! ngày mai mới là ba mươi, sau đó mới là mùng một tháng giêng”

Cười là tốt rồi. Hắn ồ một tiếng “Vậy là còn một ngày? Như vậy đi, hôm nay nếu nàng đem công khoá mấy ngày trước làm tốt, ta liền cùng nàng đón mừng năm mới, thế nào?”

Mắt hạnh của nàng nhất thời mở tròn xoe, khó có thể tin nói “Là chàng nói, chàng muốn theo ta đón mừng năm mới, giống như những người phàm?” Đúng rồi, ở phòng bếp Tăng gia nàng từng nói, tưởng rằng hắn một chữ cũng không nghe lọt.

… Hắn không phải nói không được sao?

Kết quả Ninh Tiểu Nhàn không đợi hắn trả lời, nhào tớ, hôn bẹp bẹp hai cái lên hai gò má hắn, mặt mày hớn hở nói “Chàng thật tốt! Cứ như vậy nhé!”

Xú nha đầu này, là sợ hắn đổi ý sao? Thời điểm hắn ở trên người nàng dùng sức cũng không thể đổi được ba chữ – chàng thật tốt – kia! Trường Thiên sáp lại, khiến khuôn mặt nàng đỏ bừng, trong lòng rung động, không nhịn được muốn hôn lại hai cái, vậy mà đưa tay ra lại không mò tới cái gì …

Nàng từ trong lồng ngực hắn chui ra ngoài, kiểu như cá lặn. Tiếp theo trong nháy mắt, âm thanh vui vẻ của nàng truyền từ ngoài sảnh tới, là lời nàng phân phó tỳ nữ “Mau giúp ta múc nước, ta muốn tắm rửa”

Trở mặt nhanh như vậy, lúc nào cũng lỗ mãng. Hắn thở dài thu tay lại.

Nàng còn dư lại nửa ngày, quả nhiên rất dụng công học hỏi, hắn cũng không tới quấy rầy nàng.

Nàng đã hỏi tỳ nữ, biết được Trường Thiên đã ở trong thư phòng một buổi tối. Sự vụ ẩn Lưu phức tạp, không biết có bao chuyện quan trọng gấp gáp cần hắn xử lý, cho dù hắn theo nàng ra ngoài cũng phải giành giật từng phút giây phê duyệt hồ sơ. Nghĩ tới đây, nội tâm nàng có mấy phần áy này.

Ngày thư hai ra cửa, nàng lại có chút ấm ức không vui rồi, miệng vểnh lên có thể treo một cái chai rồi.

“Sớm biết như vậy xế chiều hôm qua ra ngoài chơi rồi, đem công khoá để tới hôm nay làm” Nàng than thở “Hôm nay là đêm ba mươi, ít người ra ngoài”

Đã quá lâu nàng không có qua lễ mừng năm mới, làm sao lại quên, giờ phút này những người nội trợ đang bận rộn chuẩn bị cho bữa cơm tất niên rồi, một bàn ăn mười món đâu có dễ dàng chuẩn bị? Mọi người đã bắt đầu làm việc nhà từ buổi sáng, cũng khó trách trên đường vắng người. Khách hàng giảm bớt, rất nhiều cửa hàng dứt khoát trực tiếp đóng cửa, treo biển – hôm nay từ chối tiếp khách, trên phố thoạt nhìn vắng lạnh hơn không ít.

Thứ cần gấp nhất chính là quần áo mới, nàng còn chưa có mua. Nàng ngủ say ba năm, sau khi tỉnh lại vẫn sống ở rừng rậm Ba Xà, y phục trong tay vốn đã ít lại càng ít, nữ nhân không có y phục mới, vậy làm sao coi là mừng năm mới?

Sai rồi! Vừa rồi nàng không nghĩ tới các loại y phục pháp khí. Nếu có thể giống như Trường Thiên dùng da mãng xa từ chân thân luyện thành y phục thì thật tốt, muốn loại nào có loại đó, hoa văn trang trí cũng thế. Aiz, lúc đấu giá trong Bạch Ngọc Kinh cũng có vài bộ y phục pháp khí có kiểu dáng đẹp, sao lúc ấy nàng không mua vài bộ chứ?

Trường Thiên thấy sắc mặt nàng buồn bực, không nhịn được vuốt ve đỉnh đầu nàng nói “Đi thêm chút nữa, phía trước dường như có cửa hàng mở cửa”

Ở địa phương mà tiền thuê đắt, nhất định sẽ kiên trì mua bán tới cuối cùng. Chân lý như vậy đúng ở mọi thế giới.

Trên đường lớn nhất của Thành Tùng Giang, quả nhiên vẫn còn một cửa hàng mở cửa, tên cửa hàng là Tập Cẩm Hiên. Nó là cửa hiệu ở vị trí phồn hoa nhất, có tới sáu mặt tiền. Bốn mặt của cửa hiệu chính là tiệm may, hai mặt bán bột cùng phấn nước. Trên thực tế toàn bộ Thành Tùng Giang này, nổi danh nhất chính là bột nước của Tập Cẩm hiên, cung cấp hơn phân nửa cho trung và nam bộ của Nam Chiêm bộ châu.

Nàng đi gấp rút, không ngờ đến từ nơi xa có cặp mắt đang lẳng lặng nhìn nàng. Trường Thiên phát giác, quay đầu nhìn thoáng qua.

“Làm sao thế?”

Hắn thuận tay đem nàng ôm vào lòng “Không sao”

Nàng lững thững đi vào Tập Cẩm hiên, quả nhiên ngửi thấy mùi son phấn nồng đậm, Trường Thiên bên cạnh lập tức nhíu mày.

Cửa hàng này không hổ là thanh danh lan xa, trên kệ hàng đặt tới bốn mươi bảy loại phấn, bột nước lại càng đa dạng, cơ hồ khiến người ta hoa mắt hỗn loạn, hấp dẫn không ít khách nhân, lúc này trong cửa hàng vẫn còn hơn ba mươi nữ nhân trẻ tuổi đang líu ríu chọn lựa.

Trường Thiên nhẫn nại đi theo nàng vào, khắp nơi đột nhiên an tĩnh quỷ dị, qua thật lâu mới có người bắt đầu nói chuyện, nhưng âm lượng ép tới rất thấp.

Ninh Tiểu Nhàn chỉ làm như không phát hiện ra, đi lên phía trước nói “Chưởng quỹ, ta muốn xem phấn hoa đào với trân châu bạch”

Không cần nhìn cũng biết, đây là do nữ nhân một phòng này đột nhiên bị nam sắc mê hoặc. Từ hôm qua vừa tới, đến hôm nay trải nghiệm, tâm tình của nàng càng ngày càng tốt. Nói trở lại, hôm nay ra cửa nàng đã đề nghị đội nón, kết quả Trường Thiên sống chết không chịu, nói cái gì mà không muốn giấu đầu lòi đuôi.

Aiz, danh hiệu hoạ thuỷ này, nàng thật nên tặng cho hắn.

Chưởng quỹ lại là cô nương chỉ khoảng mười tám tuổi, mặt mũi thanh lệ, đang cùng nữ khách chậm rãi nói chuyện. Lúc Trường Thiên bước vào, nàng cũng ngẩn ngơ, bất quá chỉ đảo mắt đã khôi phục như cũ, nghe nàng nói liền cầm hàng mẫu đưa tới trước mặt Ninh Tiểu Nhàn. Nàng vừa nghe Ninh Tiểu Nhàn nói, cũng biết người tới là dân trong nghề. Hoa đào phấn tên đầy đủ là du nữ hoa đào phấn, cũng không chỉ dùng hoa đào mài thành, mà dùng thạch cao, bạng phấn, ngọc trai, sáp mỡ, xạ hương và ích mẫu để điều chế thành, bôi trên mặt làm cho màu da như hoa đào, cho nên có tên như vậy.

về phần trân châu bạch, nơi này là phía tây của Nam Chiêm bộ châu, cách xa biển rộng, có người nghĩ thương gia thật có trộn trân châu trong bột phấn? Một hộp phấn được bao nhiêu bạc nha, buôn bán của bột nước luôn ở số lượng không do giá, nếu thật dùng trân châu để chế, người bình thường có thể mua được sao? Cho nên trân châu bạch thật ra là dùng hoa lài trắng chế ra, mùi vị thơm nhạt.

Hai thứ này mặc dù không đáng giá tiền, nhưng mùi thơm cũng rất không tệ, nàng muốn mua về nghiên cứu, nói không chừng Ninh Viễn đường ngoài buôn bán ngưng hương lộ có thể thêm hai loại sắc vị này.

Trường Thiên vẫn luôn trầm mặc không nói, lúc này đột  nhiên ghé vào tai nàng, âm thanh thấp đủ cho hai người nghe được “Mua những thứ này làm gì? Trên người nàng mùi so với thứ này còn thơm hơn”. Lúc nàng động tình đều phát ra một mùi thanh ngọt, chính là thứ khiến nam tử ham muốn hơn, còn mua những thứ dong chi tục phấn trở về làm gì, khiến cho hắn ngột ngạt sao? Lại nói, hắn cũng không muốn thời điểm trộm hương lại hôn đầy miệng cái thứ hồng hồng kia. Hình ảnh đó thử nghĩ thôi đã thấy khó chịu.

Tay Ninh Tiểu Nhàn run lên, thiếu chút nữa làm rơi hộp sứ. Cái kẻ nguội lạnh như tảng đá này đột nhiên thông suốt rồi? Trước bàn dân thiên hạ đột nhiên nói lời ái muội ngọt ngào như vậy, khiến đại não nàng nhất thời có chút ngưng trệ.

Nguyên bản bộ dáng Trường Thiên lạnh nhạt, mọi người chỉ nhìn trong chốc lát, xuân tâm cũng không nhộn nhạo. Hiện tại hắn đột nhiên cúi người, từ góc độ của nữ khách khác nhìn sang, giống như hắn đang nói lời thân mật với bạn gái, nhất thời Ninh Tiểu Nhàn cảm thấy sát khí vô hạn khắp mọi nơi.

Ít nhất nàng cũng có tu vi hợp đạo kỳ, sát khí như vậy không tính là gì, mặt không đổi sắc nắm tay hắn, đem chút ít bột phấn bôi lên nơi dày nhất trên bàn tay, nhẹ nhàng xoa sau đó nhìn chằm chằm một lát, lúc này mới vừa ý nói “Màu sắc này thực không tệ”

Trắng xanh như ngọc, lại lộ ra màu phấn hồng. Hắn cũng không thích màu sắc này xuất hiện trên người mình, Trường Thiên không vui nói “Đây là làm cái gì?” nhưng lại không rút tay về.

Ninh Tiểu Nhàn còn chưa trả lời, nữ chưởng quỹ trẻ tuổi đã che môi cười nói “Biện pháp tốt, tay nam tử nhiệt độ thấp hơn, thử phấn vào mùa đông rất thích hợp”

Ninh Tiểu Nhàn cười cười, thuận tay phóng ra thuật vệ sinh, đem màu hồng trong lòng bàn tay Trường Thiên tiêu biến trong vô hình. Lần này, ánh nhìn chăm chú vốn đặt trên người nàng lập tức biến mất.

Có thuật pháp thì đúng là thần tiên, điều này trong suy nghĩ của người phàm thì không gì phá nổi. Những nữ tử này dù ghen ghét, nhưng cũng không dám ghen ghét với thần tiên.

“Cho ta hai hộp mỗi loại” Nàng lấy ngân lượng trả, nữ chưởng quỹ đột nhiên nhích tới gần nàng, ngửi mấy cái nói “A, trên người ngài thơm quá, mùi vị này ta chưa từng ngửi qua, dùng bột nước gì thế? Có thể nói cho ta mở mang kiến thức được không?”

Mở mang kiến thức, mấy chữ này chứa rất nhiều ý nghĩa, nhưng mà khi nàng nói lại lộ ra ý vị hết sức thành khẩn.

Ninh Tiểu Nhàn mỉm cười “Đây không phải bột nước, mà là hương lộ”. Vị nữ chưởng quỹ trước mắt cười lên rất khả ái, làm nàng bất giác có thiện cảm. Nàng từ trong túi trữ vật lấy ra một lọ ngưng hương lộ, mới mở nắp chai, mùi thơm thanh nhã cao thượng, thanh khiết nhẹ nhàng lan toả, tràn ngập cả Tập Cẩm hiên, tràn ngập cả ra ngoài, khí lạnh mùa đông cơ hồ lập tức bị ngăn chặn bên ngoài, mọi người như cảm nhận được sinh cơ vô hạn của những ngày xuân.

Chỉ một chút hương lộ, lại có sự kỳ diệu như vậy, điều này đã cho thấy vật này không giống như vật phàm trần.

Tất cả nữ khách đều nhìn tới đây. Nữ chưởng quỹ vẻ mặt kinh ngạc nói “Cõi đời này lại có loại diệu hương như vậy”

Ninh Tiểu Nhàn lập tức cảm thấy xấu hổ. Tiểu cô nương này vừa thuận miệng nói ra, lại đoán đúng nguyên liệu điều chế chủ yếu, nhưng hương lộ chính là từ Diệu Hương hoa điều chế ra, trong đó tất nhiên còn có không ít nguyên liệu do nàng tự nghiên cứu chế ra. Nàng ngủ ba năm này, đan sư Ẩn Lưu đối với cách điều chế đã tiến hành sửa đổi vô số lần, khiến cho hương thơm của nó biến hoá lớn. Thứ nàng lấy ra là thứ Ẩn Lưu không bao giờ đem bán ra ngoài.

Nữ chưởng quỹ đối với mùi thơm cực kỳ si mê, nhắm mắt thưởng thức một lúc lâu mới lắp bắp nói “Một lọ này, có thể … bán cho ta hay không?”

Công hiệu lớn nhất của hương thơm không phải hợp với lòng người mà làm tăng nhanh tốc độ vận hành linh lực cho người tu tiên hoặc yêu lực cho yêu quái, đặt ở nhân gian mà nói, chính là vạn kim khó cầu. Ninh Tiểu Nhàn nhìn nàng tuy là người phàm, trong mắt lại tràn ngập khao khát, cho nên khẽ mỉm cười nói “Tặng cho ngươi là được rồi” Sau đó đem bình đẩy qua cho nàng.

Cô nương này sắc mặt đỏ lên “Này, này làm sao có thể không biết xấu hổ?” Nhưng một đôi tay nhỏ bé lại rất nhanh tiến tới chiếc bình, vẫn cầm không buông.

Nữ nhân, quả nhiên đều khẩu thị tâm phi.

Ninh Tiểu Nhàn cũng không để ý, dặn dò “Mỗi ngày chỉ lấy một giọt hoà vào trong nước, dùng nước thoa lên người hoặc để trong túi thơm. Phải biết rằng vật cực tất phản”

Cô nương chưởng quỹ này cũng là người trong nghề, lắng nghe dụng tâm, nghe vậy lập tức gật đầu.

Ninh Tiểu Nhàn mua xong bột nước, lại lôi kéo Trường Thiên đến bên cạnh Tập Cận Hiên mua quần áo. Thành thị này dù sao cũng quá nhỏ, sau khi nàng đi tới kinh đô, đối với những thương phẩm rực rỡ nơi đó vẫn luôn ghi nhớ, khiến nhãn giới của nàng hiện tại cũng cao, quay đầu nhìn lại những kiểu dáng và màu sắc xiêm y đều không ưng ý, có chút không hăng hái nổi.

Nàng chọn một lát cũng không thấy thứ vừa ý, trên mặt cũng có chút không vui vẻ. Trường Thiên nhìn ở trong mắt, cũng là nửa điểm biện pháp không có. Mặc dù hắn là Hám Thiên Thần Quân tu vi thông thiên rồi, động động đầu ngón tay có thể diệt vô số địch nhân, nhưng chuyện này không phải sở trường của hắn, Thành Tùng Giang cũng không phải địa bàn của hắn, giờ phút này không thể nào lần đâu ra xiêm y xinh đẹp cho nàng. Rồi lại nói, hôm nay cũng là thời điểm đặc thù, đã là buổi tối ba mươi rồi, hơn phân nửa cửa hàng tiệm quần áo trên con đường này đều đã sớm bị nữ nhân khác chọn cạn sạch, còn dư lại những thứ này, nơi nào có thể vừa mắt nàng?

Hắn rốt cuộc nếm trải cảm giác một đồng tiền hại chết anh hùng hảo hán, không thể làm gì khác hơn là khẽ vuốt đầu nàng an ủi, trong lòng thầm nghĩ, sau khi trở về phải dạy dỗ lại đám người đó, sai người nhồi đầy tủ quần áo của nàng, nếu không đường đường là phu nhân của Hám Thiên Thần Quân nhưng vài món xiêm y ra dáng cũng không có, truyền ra ngoài chẳng phải muốn khiến người khác cười rụng răng sao?

Nữ chưởng quỹ cùng khách nhân tán gẫu, nhìn sang một cái thấy thần sắc nàng không vui, ngẩn người, sau đó đi tới cười nói “Không chọn được xiêm y vừa ý sao?”

Nàng thấy Ninh Tiểu Nhàn gật đầu mới nói tiếp “Qua mấy ngày nay quần áo của nữ nhân đã sớm bán gần hết, những bộ đẹp mắt quả thật không còn dư lại. Nhưng mà, chỗ này của ta còn có một bộ là khách nhân nửa tháng trước đặt, hẹn hôm qua là thời hạn lấy hàng, nhưng hôm nay cũng còn chưa tới lấy, hiện tại đã thành vật vô chủ. Không bằng bán cho ngài?”

A, còn có chuyện này? “Lấy tới xem một chút”

Nữ chưởng quỹ xoay người vào khố phòng, lúc quay ra quả nhiên trên tay có một bộ xiêm y cho nữ màu tím, mở ra đặt trên bàn.

Xiêm y này quả nhiên cùng kiểu dáng xiêm y bình thường không giống nhau, áo chỉ dài ngang gối, quần bó chặt khít, cổ lật, thân thẳng, hẹp dần, trên đai có cài thêm móc, có một chút giống với y phục cổđại của Trung Hoa, loại hình y phục này, mặc lên người dễ hành động, chỉ là đai lưng siết mông, đối với người cực cao mặc vào sẽ khiến tất cả khuyết điểm quanh thân đều lộ rõ.

Ninh Tiểu Nhàn vừa quét qua, đã cảm thấy y phục này vừa mắt, đưa tay vuốt ve, vải là gấm vóc thượng hạng, mặc vào dán sát da cũng không gây khó chịu, không khỏi có ba phần yêu thích.

Trường Thiên bất động thanh sắc thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lấy ra một thỏi vàng, hướng Ninh Tiểu Nhàn nói “Đi thử chứ?” Phương thức phàm nhân ăn tết, đều là khẩn trương vậy sao? Thật kỳ quái, suốt ngày gây khó dễ cho chính bản thân mình.

Nàng ôm lấy y phục, đang muốn tiến vào bên trong thử, rèm đại môn Tập Cẩm hiên đột nhiên lay động, một cô gái trẻ mặc váy trắng đi vào, vội vàng chạy tới “Chưởng quỹ, y phục của ta đâu. Trên đường gặp bão tuyết nên ta tới muộn”

Nữ chưởng quỹ lập tức cứng người tại chỗ. Nghiêm khắc mà nói, thời gian giao dịch đã qua, y phục này đã vô chủ, nhưng người làm ăn luôn muốn kết thiện duyên. Chẳng qua giao dịch đã định ra, nàng cũngđã thu vàng của Trường Thiên, theo lý thuyết, y phục này đã là của hắn.

Cô nương chạy vào đầu tiên nhìn thấy Trường Thiên, không khỏi lộ ra vẻ si mê, tuỳ thời đảo mắt, lại thấy trên tay Ninh Tiểu Nhàn cầm váy tím, khẽ kêu một tiếng nói “Đây là y phục của ta”

Nữ chưởng quỹ giải thích “Cái này, ngài lấy hàng chậm một ngày, xiêm y đã bán cho vị công tử này”

Cô nương này kinh ngạc, nghe được xiêm y đã bán cho nam tử tuấn mỹ này, theo bản năng nghĩ muốn lưu ấn tượng tốt cho hắn, nhưng lại nhìn tới Ninh Tiểu Nhàn, lòng dạ liền biết rõ, xiêm y này đích thị là hắn mua cho nương nương bên cạnh, trong lòng không khỏi ghen ghét, lập tức không vui nói “Y phục này ta đã sớm thanh toán tiền cọc, cũng đã nói chắc chắn, chủ quán ngươi lại thất tín, đem đồ đạc của ta bán đi”. Đến cùng nàng không dám hướng Ninh Tiểu Nhàn gây chuyện, chỉ có thể tìm chủ quán.

Sắc mặt Trường Thiên đã sớm chìm xuống, lấy chiếc váy trên tay Ninh Tiểu Nhàn nói “Đi”. Sự chịu đựng của hắn đã sớm dùng hết, lập tức lôi kéo tay nàng muốn đi ra ngoài.

Nàng kia gấp gáp, chắn ở trước mặt hắn “A, chờ một chút”

Thiên hạ này lại có người phàm dám can đảm ngăn trở đường đi của hắn!

Cô nương này còn chưa kịp lên tiếng, chỉ thấy trong mắt lang quân tuấn tú này hiện lên vẻ tàn khốc, uy thế đáng sợ đánh tới, nàng lập tức xụi lơ trên mặt đất, hai hàm răng đánh vào nhau lập cập, nhưng một chữ cũng không nói ra.