Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 7 - Chương 687: Ám chiến




Edit: Hong Van

Beta: Tiểu Tuyền

Đám người bị dọa đến nổ tung, đúng lúc này, một hán tử đứng sau Ninh Tiểu Nhàn như là bị người xô đẩy một cái, nhích lại gần nàng, đột nhiên nghiêng người, một đoạn phong nhận lặng yên không một tiếng động vung ra ngoài, nhắm thẳng đến lưng nàng. Bên trên phong nhận của chủy thủ được bôi đen, ở trong hoàn cảnh này cũng đen kịt không một chút phản quang, trên mũi dao phun ra nuốt vào một tầng kiếm cương nhàn nhạt.Nếu như bị hắn đâm trúng, Ninh Tiểu Nhàn chưa hẳn sẽ chết ngay lập tức, nhưng nội tạng và cơ bắp quanh eo sẽ bị đâm xuyên, không có cách nào hoạt động.

Càng quan trọng hơn là, người này có khí tức bình thản, từ đầu đến cuối không lộ ra nửa điểm sát khí nào.

Lúc này hai cánh tay của Hoàng Phủ Minh đều không rảnh, hơn nữa chú ý đến bây giờ đều đặt trên người tiểu cô nương kia, lần này hắn ra tay, nắm bắt thời cơ vừađúng.

Lần này hắn đột nhiên ra tay, tuy Ninh Tiểu Nhàn có cảm ứng, tiếc rằng thân thể không theo kịp tốc độ, ngay cả chuyển động đều không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn hung khí đã phát giác được tiếp cận mình.

Lập tức đao nhận của hắn sẽ tiến đến trước y sam màu vàng của nữ tử, Hoàng Phủ Minh giống như là có một mắt mọc ở sau lưng, đột nhiên ôm lấy cánh tay của Ninh Tiểu Nhàn, kéo nàng vào trong ngực của mình, tay phải buông cổ của nữ hài kia, đổi lại nắm lấy eo nhỏ của giai nhân, tay trái đã rảnh rỗi, sau đó một quyền không hề xinh đẹp đánh ra ngoài!

Một loạt động tác mà hắn thực hiện nhìn thì phiền toái, nhưng thắng ở việc nhanh chóng đến không ngờ, không có nửa điểm không lưu loát, cũng giống như đã diễn luyện vô số lần từ trước. Thẳng đến khi quyền trái của hắn được đánh ra, dao găm của thích khách cũng khó chịu đựng nổi mà đâm vào không khí.

Một kích chưa trúng, đối phương tất nhiên là lắp bắp kinh hãi, đến khi muốn thu chuỷ thủ lại, thì một kích phát ra sau của Hoàng Phủ Minh đã đến trước, nện mạnh vào trên mũi hắn!

Chỉ một quyền này, người này dã bị đánh bay ra ngoài.

Ninh Tiểu Nhàn nghe được lại không phải là tiếng xương mũi bị nghiền nát giòn vang, trái lại là âm thanh trầm độn mười phần, giống như là dùng phần lưng dày của dao bầu mà chặt thịt. Loại âm thanh này nàng hết sức quen thuộc, quả nhiên kẻ đánh lén sau khi bay về sau khoảng ba, bốn trượng rồi rơi trên mặt đất đã không còn nhúc nhích.

Nàng biết rõ người này cơ hồ là ngay lúc bị Hoàng Phủ Minh đánh trúng cũng đã chết rồi. Một quyền kia của hắn, trực tiếp đánh nát cương khí hộ thân của người này, sau đó sức lực khổng lồ đã xuyên thấu làn da. Loại kình đạo này hết sức kỳ lạ, dĩ nhiên có tác dụng tương hỗ, như là đang dẫn nổ một thùng thuốc súng tạo thành một phản ứng dây chuyền, chạy thẳng đến cơ bắp, mạch máu, gân mạch, cơ quan nội tạng, tính cả cốt cách cứng rắn nhất, đều nát bấy, cho đến khi vân vê nhào nặn trở thành một đám bùn nhão mới thôi!

Thời điểm người này rơi xuống mặt đất, ngoại trừ bề ngoài còn miễn cưỡng duy trì được hình người, bên trong đều đã nát vụn. Nếu ở chỗ này có khám nghiệm tử thi, sẽ phát hiện trong thân thể của hắn, chỉ còn lại một cục thịt bùn.

Ninh Tiểu Nhàn lắp bắp kinh hãi.

Nói thực ra, loại sức lực này và hiệu quả của nó, nàng cũng từng đánh ra, nhưng mà làm thế thì ít nhất cần phải quản lí yêu sọ để dùng tới Ba Xà chi lực.Phải biết, việc đem một người đánh tới đứt gân gãy xương, và việc cách làn da đem huyết nhục gân cốt một tấc một tấc, từng chút từng chút nghiền thành bùn, đó là hai khái niệm khác nhau.Thật giống như là cầm đại chùy đập mở hạt óc chó thì không khó, nói không chừng ngay ca hài tử mười tuổi đều có thể làm được, thế nhưng nếu muốn đại chùy này đập xuống một cái, không chỉ muốn mở ra xác quả, mà còn muốn đập cả thịt quả thành bột mịn, mà một chút cũng không bị văng ra ngoài, thì thật đúng là nhiệm vụ khó khăn rồi.

Huống chi người này còn có linh lực hộ thể, hơn nữa tu vị đã đến Luyện Hư tiền kỳ, cho dù là đặt ở Triều Vân Tông, cũng sắp là nhân vật cấp trưởng lão rồi. Đồng thời xem tốc độ ra tay của hắn, đúng là đường đi của kiếm tu. Tay tốt như vậy, gân cốt chắc chắn phải rắn chắc ngưng thực hơn xa tu tiên giả bình thường, nhưng rõ ràng dưới tay Hoàng Phủ Minh lại không sống qua một hiệp.

Sức mạnh của tiểu gia hỏa này khi nào thì lại tăng đến loại trìnhđộ này? Ba năm trước, hắn bất quá chỉ là môt đệ tử cấp thấp của Triều Vân Tông, thân mang sát khí nhưng không thể sử dụng tự nhiên, gặp được kẻ thù bên ngoài còn phải do nàng đến bảo hộ. Sao chỉ qua hơn một ngàn ngày, hắn lại có thể tinh tiến đến vậy? Ninh Tiểu Nhàn cũng là người thân kinh bách chiến, hơn nữa khi Hoàng Phủ Minh vừa ra tay, nàng liền phát hiện, tên này ra tay giết người không chỉ không một chút do dự, hơn nữa phán đoán tinh chuẩn, thành thạo như ý, hiển nhiên kinh nghiệm thực chiến cũng có đủ.

Lúc này nàng mới nhớ tới, bởi vì nguyên nhân thân hắn có sát khí, ngay cả nàng đều không thể xem thấu đạo hạnh của hắn.

Hoàng Phủ Minh biết rõ nơi này không nên ở lâu, nhìn xung quanh một cái, cũng không đi ra ngoài từ cửa vào, mà là bước thong thả đến một bức tường của đăng lâu, đá ra một cước, sau đó ôm nàng nhảy ra khỏi lỗ hổng vừa phá vỡ.

Hắn mới đi được hai bước, sau lưng đột nhiên có một luồng khí lưu cường đại đột nhiên nổ tung. Hoàng Phủ Minh mở ra cương khí hộ thân, mũi chân nhẹ điểm một chút, theo sự tác động của khí lưu lướt về phía trước bảy, tám trượng.

Lúc này, một tiếng nổ mạnh cực lớn mới truyền tới. Hoàng Phủ Minh ngay cả thân thể cũng không chuyển, chỉ lạnh lùng phân phó: “Tìm ra, giết!”

Đồng tử của Ninh Tiểu Nhàn bỗng nhiên co rụt lại, bị hắn đặt trong ngực, theo góc độ của nàng nhìn lại, vừa đúng có thể nhìn thấy đăng lâu mới dừng chân, nó đã bị uy lực nổ tung cường đại san thành bình địa.

Ở chỗ đó, thế nhưng vẫn còn hơn trăm phàm nhân.

Người thiết hạ bẫy rập này cũng đáng được gọi là quyết đoán kịp thời, thấy được hai lần tập kích đều không có hiệu quả, lập tức dẫn nổ đăng lâu.

Âm thanh của Hoàng Phủ Minh truyền vào trong tai nàng: “Tỷ tỷ có bị thương không?”

Nàng khẽ lắc đầu nói: “Không có. Đây là tìm ngươi hay là tìm ta?”

Hoàng Phủ Minh nhún vai: “Quản hắn làm cái gì, giết là được.” Gần đó xuất hiện bảy, tám thân ảnh, nhanh chóng đưa hắn đứng ở chính giữa, che chở hắn bước nhanh ra ngoài. Hắn cũng không sợ ngộ thương, chỉ là ở đây du khách quá đông, thúc không dễ dàng tìm được đối phương.

Lúc này lại có một thân ảnh đang cấp tốc chui ra khỏi đám người đang thối lui như thủy triều, trong tay còn dắt một người. Hắn lách mình mấy cái đến trước mặt Hoàng Phủ Minh, nắm người kia trong tay, quay mặt lại nói: “Đăng lâu là bị xảo khí của Thiên Kim Đường dẫn nổ, trên người kẻ này còn có mùi vị tiêu khí (mùi thuốc nổ).”

Đã nói thì phải nói hết, Ninh Tiểu Nhàn cũng nhịn không được mà nhìn hắn một cái. Chỉ thấy kẻ này có vóc người tặc mi thử nhãn (mày trộm mắt chuột: lén lút thậm thụt), hết lần này đến lần khác lại có thân hình dài rộng, nhìn phía trên tựa như một con chuột chũi đất mập mạp mềm mềm, trừ đó ra, cũng không có chỗ nào đặc biệt. Thế nhưng lúc nãy ở trong đăng lâu ít nhất có hơn mười người, mùi cơm canh cùng nước trà, hơn nữa là mùi son phấn trên người nam nữ lui tới, muốn ở trước khi dẫn nổ đã chú ý đến trên người kẻ đánh lén có mùi hương của quặng kali nitrat thuộc về thuốc nổ vô cùng nhạt đến gần như không có, linh mẫn của khướu giác đã đạt đến trình độ có thể so sánh với yêu quái của Ẩn Lưu rồi. Phải biết, xảo khí của Thiên Kim Đường vì mục đích để cố chủ có thể sử dụng thuận lợi, bình thường đều chế tác cực kỳ nghiêm cẩn, mùi bị lộ ra ngoài cực nhỏ kia, không phải là người bình thường có thể nhận ra.

Người trên mặt đất này hiển nhiên đã bị hạ cấm chế, thân thể mặc dù không thể động, nhưng suy nghĩ lại như được hoa đăng trong chợ chiếu sáng như ban ngày, Hoàng Phủ Minh cùng Ninh Tiểu Nhàn lập tức đã nhận ra, đúng là hán tử đen gầy ngồi bàn bên cạnh trong Tiến Phúc Lâu!

Hắn cau mày nói: “Không phải để cho các ngươi đi cắt lưỡi hắn rồi sao?”

Có người hổ thẹn nói: “Lúc chúng thuộc hạ đi bắt hắn, hắn đã chạy khỏi quán rượu, không nghĩ tới lại ẩn vào đây.”

“Đầu tiên rời khỏi đây đã.”Hoàng Phủ Minh cũng không phải sợ ngộ thương, mà là phiền chán chuyện bị bày thêm bẫy rậpởđây.

Đăng lâu ở đây không hiểu sao bị nổ tung, dẫn phát từng cơn kinh sợ. Phàm nhân cũng không phải đầu gỗ, giờ phút này đã chạy trốn ra ngoài như nước chảy, không biết là đã xảy ra bao nhiêu chuyện giẫm đạp.Đám người Hoàng Phủ Minh xen lẫn trong dòng người chuyển động nhanh chóng, ngược lại không dễ khiến người khác chú ý.

Nhưng vào lúc này, hơn mười phàm nhân phía trước đột nhiên nhẹ vang lên vài tiếng “bụp”,”bụp”, nhao nhao nổ thành một bông huyết vụ. Những người khác thấy thế dừng lại, có người bị dọa đến mềm chân, có người tranh thủ thời gian  đổi một hướng khác tiếp tục chạy trốn, thế nhưng không chạy được khỏi mấy trượng, vẫn bước lên tình cảnh như vậy.

“Ở đây bị bày kiếm trận.”Ninh Tiểu Nhàn nói khẽ. Nàng sớm đã thấy rõ ràng, những phàm nhân trước mắt này đúng là muốn chạy trốn lại gặp phải chuyện không may, bị chôn trong trận pháp chỗ này, cho nên mới bị kiếm khí lăng lệ ác liệt quấy thành thịt nát.

Hoàng Phủ Minh ngược lại là không nóng nảy, quay đầu nói với hán tử đen gầy: “Là tiên phái nào muốn đối phó chúng ta?”

Hán tử đen gầy hung hăng liếc hắn một cái, lại nhìn qua Ninh Tiểu Nhàn nói: “Yêu nữ, mau mau thúc thủ chịu trói, nếu không ngươi không có kết quả tốt!”

Hoàng Phủ Minh cũng không tiếp lời, chỉ cúi đầuở bên tai Ninh Tiểu Nhàn cười nói: “Hóa ra mục tiệu của bọn họ là ngài, tỷ tỷ, ngài liên lụy ta nha.” Hắn một tay ôm eo, đem nàng ôm vào ngực, nàng chỉ có thể đặt hai tay lên ngực, không để cho thân thể hai người tiếp xúc quá nhiều. Nhưng dù vậy, hắn cũng đủ cảm nhận được sự mềm mại cùng co dãn mười phần của thân thể yêu kiều trong ngực.

Hắn cao hơn nàng rất nhiều, cúi đầu xuống như vậy, nhiệt khí trong miệng phun vào trong tai nàng gây ra một hồi ngứa. Ninh Tiểu Nhàn tranh thủ thời gian tránh thoát, cả giận nói: “Đừng như vậy!”

Nàng tức giận, Hoàng Phủ Minh lập tức ngẩng đầu, cũng không còn quấy rối nàng, tựa hồ cử chỉ vừa rồi chỉ là vô tình.

Hắn tử đen gây thấy Hoàng Phủ Minh không coi ai ra gì như vậy, cẩn thận nhìn chămg chằm hai mắt hắn, đột nhiên nói: “Ngươi không phải Hám Thiên Thần Quân! Ha ha, hóa ra đường đường là thần thú, cũng bị người đội nón xanh a!” (đội nón xanh: cắm sừng)

Lời này vừa nói ra, Hoàng Phủ Minh lập tức cảm nhận được thân thể yêu kiều trong ngực đột nhiên trở nên cứng ngắc!

Khóe miệng của hắn có chút nhếch lên, làm thủ thế với người sau lưng, người có hình dáng chuột chũi đất đã bắt lấy hắn tử đen gầy lập tức đem gia hỏa nặng hơn trăm mười cân vung thẳng về phía ngoài trận!

Hán tử đen gầy còn tưởng mấy người kia còn muốn lưu hắn lại để hỏi một chút, lại không ngờ tới Hoàng Phủ Minh giết người dứt khoát như thế, trong miệng mới thét dài nửa tiếng, đã bị kiếm cương hộ trận cắt thành mảnh vỡ!

Lúc này mọi người cũng nhìn ra, trận pháp này thực ra là bị kiếm khí lăng lệ ác liệt tung hoành khóa lại, ai đụng vào đều không được chết già. Đạo kiếm ý hộ trận này vô hình vô ảnh, lại sắc bén lăng lệ ác liệt, mọi người cách xa như vậy, cũng còn có thể cảm giác được lúc nó vừa mới xuất động. Cái loại uy hiếp lạnh như băng tựa ngọn gió thổi qua khuôn mặt, cùng với sự dày đặc và cẩn thận đem  không khí cắt đứt thành từng khúc.

Lúc này, ngoài trận truyền đến vài tiếng kinh hô:  “Trần sư huynh!”  Hiển nhiên đối phương cũng không ngờ tới mấy người Hoàng Phủ Minh vậy mà lại không kiêng sợ, trựa tiếp đút tù binh cho kiếm trận! Đạo kiếm ý kia tuy tinh thuần, lại không có linh thức, không biết phân biệt địch ta.

Hai bên bờ sông Tú vẫn là đèn đuốc sáng trưng, cho nên mấy người chạy đi rất nhanh đã lộ ra mặt thật, mỗi người đều là tu sĩ nhân loại.

“Buông ta ra!” Nội tâm Ninh Tiểu Nhàn tức giận, vẫn nhẹ “ồ” lên một tiếng: “Không phải yêu tông sao?”

Hoàng Phủ Minh buông lỏng tay, một lần nữa đỡ lấy nàng: “Nhận ra kẻ thù là ai sao?”