Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 7 - Chương 706: Chiến đấu thuộc về Nhục Cầu




Vì bảo hộ an toàn của nàng, Hắc Hào đặc biệt chọn lấy Ẩn Vệ kiểu như vậy. Tên Ẩn Vệ trùng nhân này hóa thành một đoàn côn trùng bay múa, mỗi một đầu đều là chân dài miệng khổng lồ đầy răng nhọn, ong ong xoay hai vòng rồi bổ nhào vào tập kích trên người dây leo, mở miệng nhai liên tục. Đầu Phệ Yêu Đằng này lập tức phát ra tiếng gào xèo xèo sợ hãi.

Côn trùng tồn tại để gặm cây cối, tựa hồ cũng là thiên kinh địa nghĩa. Phệ Yêu Đằng mặc dù là nổi tiếng nhờ “phệ yêu”, nhưng đối với loại yêu quái cổ quái này cũng có chút bó tay không dùng. Mắt thấy đồng bạn bị gặm đến nỗi kêu gào, có chút dây leo nhịn không được lặng kẽ lui về sau, sơn cốc nguyên bản sắp bị dây leo chiếm lĩnh rốt cục lộ ra một chút đất trống.

Trong mắt Ninh Tiểu Nhàn cũng không có vẻ sợ hãi. Bên người lúc này có một đầu Nhục Cầu ăn ngon lười làm, Ninh Tiểu nhàn coi như cũng có hiểu rõ tập tính của loại sinh vật này, lập tức từ trong túi Hải Nạp móc ra hơn mười viên cầu trắng lớn bằng trứng bồ câu, ném ra bốn phía.

Phệ Yêu Đằng ở đây vừa nhiều vừa đông, lại thêm động tác của chúng rất nhanh chóng, cơ hồ mỗi một viên cầu đều bị tiếp được. Không đợi chúng nhận ra đây là vật gì, viên cầu đã nhao nhao nổ tung.

Hơi khí do sự nổ tung tạo thành áp bách chúng không ngẩng đầu lên được. Ngay sau đó, từ vị trí trung tâm vụ nổ bắt đầu toát ra ngọn lửa u lam, gặp cây thì đốt, chỉ qua thời gian mười mấy hơi thở, thế lửa đã từ trên thân của hơn mười mấy gốc Phệ Yêu Đằng bị nổ tổn thương lan ra, nhanh chóng lan đến gần toàn bộ tộc đàn.

“Xuẩn vật vô tri, không biết xuất phẩm Thiên Hỏa Lôi của Thiên Kiêm Đường là do thu thập Tam Muội Chân Hỏa được xưng ngộ mộc tức nhiên, ngộ thạch tức nhiên, ngộ thủy tức nhiên để luyện thành sao? Á, ta không nói ngươi.” Nhục Cầu bám ở trên người bỗng nhúc nhích, nàng tranh thủ thời gian trấn an.

*Ngộ mộc tức nhiên, ngộ thạch tức nhiên, ngộ thủy tức nhiên: Gặp gỗ sẽ đốt, gặp đá sẽ đốt, gặp nước sẽ đốt.

Thế nhưng Nhục Cầu lại truyền tới một đạo ý niệm lo lắng mà khẩn cầu. Nó dù sao cũng không thông tiếng người, cũng không có cảm xúc chấn động quá cường liệt, cho nên ý niệm của nó dịch sang tiếng của con người thì đơn giản chính là: “Đừng đốt, đừng giết.”

Đây là lần thứ nhất Nhục Cầu đề ra yêu cầu với nàng, hơn nữa tiểu gia hỏa này cũng không có khả năng hại nàng, cho nên Ninh Tiểu Nhàn ngẩn người nói: “Được rồi.” Ngay sau đó, Nhục Cầu liền chui ra khỏi tay áo nàng.

Lúc này, Phệ Yêu Đằng gặp lửa đều đã chạy thoát trở về, ở trong Tam Muội Chân Hỏa giãy dụa, nếu thông minh một ít lập tức sẽ rút hết vào trong đất. Đây dù sao cũng là một loại tinh quái sinh sôi nảy nở rất thành công. Chỉ một lúc sau, phần đông dây leo đều nhanh chóng phân thấm ra một loại chất lỏng trong suốt, sền sệt giống như keo, đem chính mình bao bọc chặt chẽ. Tam Muội Chân Hỏa gặp được loại chất lỏng này cũng tiếp tục thiêu đốt, nhưng càng thiêu thì tầng chất lỏng này càng chắc chắn, rất nhanh đã bị đốt nóng đến cứng rắn như lưu ly, dưới ánh mặt trời đều huyễn ra hào quang bảy màu. Có điều thứ này cũng không chỉ là đẹp mắt, Tam Muội Chân Hỏa đốt trong chốc lát, rõ ràngđã yếu bớt, cuối cùng bị hao tổn rồi dập tắt.

Qua thời gian này một lát, đám người Ninh Tiểu Nhàn vốn có thể thừa thắng truy kích, nhưng Nhục Cầu hiển nhiên có ý định khác, cho nên nàng ngược lại là yên lặng theo dõi kỳ biến.

Lập tức phần đông đồng bào phẫn nộ lại muốn tiến lên, Nhục Cầu xèo xèo hai tiếng. Cũng không biết nó nói gì, tất cả Phê Yêu Đằng xung quanh đều ngừng thế công, an tĩnh lại. Tiếp đó, Nhục Cầu cư nhiên dùng dây leo làm chân, nhanh chóng hướng về phía trước chuyển động. Mỗi một chỗ nó đến, Phệ Yêu Đằng phía trước lại thuận theo mà mở đường, cứ như thế sau hai mưoi trượng, đã sắp đi đến cuối cùng của phiến rừng nhiệt đới này. Lúc này, trên đại thụ xa xa mới rì rì bò xuống một đầu Phệ Yêu Đằng.

Gia hỏa mới xuất hiện này có hình thể lớn hơn so với Phệ Yêu Đằng bình thường,dù là nhìn từ đằng xa, ít nhất nó cũng lớn gấp hai lần Nhục Cầu nhỏ nhắn xinh xắn, quang thân lộ ra màu đỏ thẫm, giống như là màu máu tươi, thoạt nhìn yêu dị khủng bố, rất khác so với màu vàng lưu ly của Nhục Cầu. Từ khổ người và vị trí xuất hiện của nó mà xem, không hề nghi ngờ rằng đây là thủ lĩnh của tộc quần Phệ Yêu Đằng trong sơn cốc.

Ngược lại Ninh Tiểu Nhàn cũng biết rõ, lúc Phệ Yêu Đằng tấn giai, căn cứ vào yêu lực hấp thu, linh lực khác nhau, cũng có thể chọn phương thức tiến hóa không giống nhau. Hiển nhiên phương thức tiến hóa của chúng hoàn toàn không giống Nhục Cầu, chỉ sợ năng lực cũng không giống.Nàng nhìn đến đây liền rõ ràng, Phệ Yêu Đằng có một bộ phận đặc tính của động vật hoặc yêu quái, bởi vậy chế độ trong tộc quần là thủ lĩnh quản chế. Cho nên lúc Nhục Cầu đưa ra quyết đấu với huyết sắc Phệ Yêu Đằng, cũng giống như là Lang Vương trong bầy sói nhận được khiêu khích, huyết sắc Phệ YêuĐằng cũng phảiứng chiến, những đồng bào khác đều im lặng chờ đợi tân vương ra đời hoặc là lão vương liên nhiệm.

Hắc Hào cùng các Ẩn Vệ cũng chưa bao giờ thấy qua Phệ Yêu Đằng quyết đấu, thấy vậy hết sức hiếu kỳ.Nếu không có uy áp mãnh liệt trong sơn cốc thật sự quá miễn cưỡng, những yêu quái trời sinh tính tình càn quấy này đều muốn vỗ tay khuyến khích Nhục Cầu rồi.

Hai đầu Phệ Yêu Đằng đầu tiên đối mặt đều đứng yên bất động, giống như là thực vật bình thường, sau đó – lại không hề có hình tượng mà nhào tới, dây dưa cùng một chỗ. Nhìn thấy một màn này, Ẩn Vệ đều có chút bận tâm. Đối với yêu quái mà nói, thường thường hình thể càng khổng lồ thì trong chiến đấu càng chiếm ưu thế, ví dụ như chân thân Ba Xà sinh trưởng đến khổng lồ như vậy, chỉ bằng vào sức mạnh cơ thể, trên đời này sẽ rất khó có những sinh vật có thể địch nổi.

Phệ Yêu Đằng là yêu quái lấy giảo sát (xoắn giết) mà nổi tiếng, đối với đồng tộc loại thủ đoạn này cũng sắc bén như vậy. Hình thể của Nhục Cầu tuy nhỏ, nhưng tốc độ lại nhanh hơn. Bảy, tám đầu dây leo quấn lên đối phương trước một bước, móc câu ở trên phát lực, ở trên người đối thủ cắt ra vô số vết thương, lại không hề né tránh những nhánh cây mà huyết sắc Phệ Yêu Đằng vung đến, trong nháy mắt đã bị vỗ mấy lần. Chẳng qua cường độ thân thể của nó hơn xa đồng loại bình thường, dây leo huyết sắc cư nhiên không thể phá vỡ da nó. May mắn tên nhóc này cũng có kinh nghiệm khá phong phú, thấy móc câu không thể tổn thương đến Nhục Cầu, thuận thế huy động dây leo đầu nhọn, đem đối thủ có dáng người nhỏ nhắn này đánh ra ngoài như là đá bóng.

Thân hình khổng lồ của nó lại không chậm, về mặt sức lực cũng chiếm ưu thế hơn, tuy dây leo nhọn của Nhục Cầu còn hơn lợi kiếm, nhưng không biết tại sao không lại gần nó được, ba phen mấy bận đầu bị đập ra ngoài. Dây leo huyết sắc đã phân thấm ra chất lỏng sền sệt như là máu, đem chính mình bao bọc lại, lúc này lại nhìn ra chỗ kỳ lạ của chất lỏng, cư nhiên có thể khiến toàn thân nó trở nên trơn trượt, Nhục Cầu mấy lần vây xoắn nhưng không thể quấn trụ nó được, đều bị nó trơn tuột ra, muốn dùng dây leo nhọn đi đâm, lại mỗi lần chạm đến da của đối phương thì đều vì trơn tuột mà rơi ra. Dây leo vốn là tròn, lại trơn trượt như vậy, quả thực là rất khó đâm thủng.

Đại khái cũng hiểu được đánh thua trước mặt nữ chủ nhân quá mất mặt, Nhục Cầu lại một lần nữa xông về trước rồi cải biến sách lược, trên cây cư nhiên rất nhanh đã kết xuất trái cây lớn như trứng gà, thời điểm cùng huyết đằng vật lộn, những trái cây này đã chín, rơi xuống, chạm đất, sau đó nổ tung!

Lập tức, một chùm đinh bù xù yếu ớt như lông trâu từ giữa trái cây nổ tung bắn ra bốn phương tám hướng! Loại công kích này đương nhiên là không phân biệt địch ta, Nhục Cầu cũng không may mắn tránh khỏi, nhưng nó bình thường ngoại trừ hấp thu dinh dưỡng trong tức nhưỡng, còn cắn nuốt không ít kim loại quý hiếm, thân hình cứng như kim cương. Nhữngđinh này căn bản không thể đâm vào thân thể nó, thế nhưng huyếtđằng bị nó cuốn lấy không thể may mắn thoát khỏi, cơ hồ bịđâm thành tổ ong. Ngay cả mười gốc Phệ Yêu Đằng đứng gần chỗ chiến đấu cũng bị liên lụy, bị đâm trở thành cây xương rồng.

“Đối với thực vật, đinh đâm thật có tác dụng?” Thị vê trùng nhân đang xem cuộc chiến nhíu nhíu mày, “Nếu đánh vào thân người cũng may, thực vật sao có cảm giác đau?”

Ninh Tiểu Nhàncũng không quay đầu lại nói: “Nếu chỉ là đinh đâm, tất nhiên cũng không đi đếnđâu, nhưng những vật nhỏ này cũng có huyền cơ.”

Lời còn chưa dứt, huyết đằng đã phát ra âm thanh xèo xèo hoảng sợ.Ẩn Vệ nhìn kỹ, châm lông trâu đâm vào thân thể nó cư nhiên bắt đầu nhúc nhích, sau đó hướng về sâu trong thân thể huyết đằng chui vào, chỉ chốc lát sau đã biến mất không còn bóng dáng. Nhưng là chư vị ở đây nhãn lực không tệ, đại khái sau mười mấy hơi thở, liền phát hiện thân thể của huyết đằng đã “gầy” một vòng lớn, không hề rắn chắc khỏe mạnh như trước nữa.

Những đồ vật nhỏ như châm này, lại là hạt giống Nhục Cầu tiến hóa ra!

Hạt giống của Phệ Yêu Đằng, tất nhiên sẽ kế thừa đặc tính lớn nhất của nó-hút máu.Trong thân thể huyết đằng không có máu để hút, nhưng hạt giống của Nhục Cầu lại hút đi dịch cây của nó. Mặc dù huyết đằng không có cảm giác đau, nhưng cũng biết việc lớn không tốt, hiển nhiên thân thể của mình cứ một mực gầy đi, dây leo duỗi dài ra, đâm vào trong thân thể của một đầu Phệ Yêu Đằng màu đen khác đang theo dõi cuộc chiến, sau đó ồ ồ hấp lên.

Mọi người cũng không biết như vậy là có dụng ý gì, nhưng sau khi huyết đằng hấp vào dịch cây của bên thứ ba, xao động ở thể nội rất nhanh bình thường trở lại, hạt giống của Nhục Cầu cũng dừng hút máu. Ninh Tiểu Nhàn chợt nói: “Đặc tính của Phệ Yêu Đăng màu đen là kịch độc. Sau khi huyết đằng rút lấy dịch cây của nó thì toàn thân đều là độc, hạt giống của Nhục Cầu còn nhỏ, không có kháng tính, sau khi rút ra chất lỏng của huyết đằng thì rất nhanh bị độc chết.”

Cùng lắm chỉ là tinh quái, nhưng phản ứng lâm thời lại không thua con người. Ninh Tiểu Nhàn cũng cảm thấy thế giới này to lớn, không thiếu cái lạ. Nhưng lúc này, một đoạn dây leo nhỏ bé yếu ớt của Nhục Cầu đột nhiên bắn ra. Đầu dây leo này vốn cũng giống như xúc tu mà con mực thu vào trong người, không phải thời điểm săn mồi cũng sẽ không bày ra ngoài, giờ phút này huyết đằng không rảnh chú ý, Nhục Cầu mới đưa nó ra, đúng là muốn tạo hiệu quả xuất kỳ bất ý (đánh bất ngờ).

Tại giữa trưa dưới ánh mặt trời, trên đoạn dây leo này cư nhiên phản xạ ra màu sắc bạch kim của kim loại sáng bóng, sau đó “xoẹt” một tiếng vang nhỏ, từ miệng vết thương do hạt giống bày ra đâm vào trong thân thể, sau đó dựa thế cắt một cái.

Âm thanh như tê liệt truyền đến, dây leo của Nhục Cầu lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đâm vào miệng vết thương, cư nhiên còn linh hoạt hơn so với tay người, ở trong vết thương nhanh chóng đào ra một vật, sau đó đưa ra ngoài.

Động tác của huyết đằng đột nhiên cứng lại.

Cho dù thứ này thoạt nhìn huyết nhục mơ hồ, nhưng mọi người ở đây đều có thể liếc nhìn ra, đâu chính là tâm hạch của Phệ Yêu Đằng, tầm quan trọng của nó tương đương với trái tim của con người.

Chỗ hiểm bị lấy mất, huyết đằng tất nhiên không còn phản ứng, còn Nhục Cầu thì dương dương đắc ý giơ cao viên tâm hạch.

Mắt thấy Tân Vương ra đời, các Phệ Yêu Đằng khác cũng phải thiết thực, nhao nhao phủ phục, dây leo trên người đều ôn thuần đặt trên mặt đất, tạo thành mạng lưới tầng tầng lớp lớp, đồng thời rốt cục không còn một đầu nào chúý đến bốn sinh vật hình người trong cốc, chuyện này liền tương đương với việc thuần phục nó.

Nhục Cầu nhẹ nhàng xoắn một cái, tâm hạch như quả đào bị phá rách da, sau đó hạch dịch màu đỏ chảy ra, bị Nhục Cầu hấp không còn một mảnh.