Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 9 - Chương 1016: Nói chuyện giảng hòa




Mọi người lập tức chia ra hai đường.

“Nàng” là ai, Thanh Loan lòng dạ biết rõ, chẳng qua khi vào xe ngựa thấy sắc mặt của Ninh Tiểu Nhàn, không khỏi lấy làm kinh hãi.

Ninh Tiểu Nhàn mở mắt trông thấy nàng, lúc này mới mỉm cười. Kể từ khi đại quân Ẩn Lưu xuất phát ra ra khỏi rừng rậm Ba Xà, hai nàng đã mấy tháng không gặp nhau, lần này liền có rất nhiều lời muốn nói. Mặc dù Trường Thiên không thích có người thứ ba xuất hiện ở khoang xe phía sau, nhưng có thể thấy được nụ cười trên mặt nàng tăng nhiều, trong lòng biết rõ ít nhất nước cờ gọi Thanh Loan đến tiếp ứng là đi đúng rồi.

Nữ tử khuê trung nói chuyện riêng, đại nam nhân như hắn ở bên cạnh thì rất bất tiện. Trường Thiên lắc đầu, vừa đứng dậy muốn đi ra ngoài, Ninh Tiểu Nhàn lại trừng mắt liếc hắn một cái nói: “Đứng lại, ở lại.”

Lần đầu nàng mở miệng giữ mình lại, Trường Thiên mặt không đổi sắc, nhưng lại giống như uống được nước lên đường phèn do nàng đích thân pha, trong lòng ngọt ngọt, quay đầu thấy môi anh đào của nàng khẽ cong lên, hiển nhiên không tình nguyện nói chuyện với hắn, rồi lại không thể không nói: “Chàng muốn đi đâu?”

Hắn nhất thời chợt hiểu ra, khóe miệng không nhịn được cong lên. Xe ngựa vàng ròng cũng chỉ có một chút không gian như vậy thôi, nha đầu này mệt mỏi đến hồ đồ, cho là hắn rời khỏi nơi này thì sẽ phải đi đến buồng xe phía trước, hết lần này tới lần khác tất cả Hồng chuẩn đang ở đó đều là giống cái, hóa thành hình người thì đều rất xinh đẹp.

Nàng cũng không muốn đưa nam nhân của mình vào trong một đám oanh oanh yến yến.

Hắn cũng trả lời lại theo ý nghĩ của nàng: “Đi xem tình huống của người bị thương một chút.”

Lý do này rất đường hoàng, nàng cắn môi nói: “Chàng, chàng......”Rồi đột nhiên bị nghẹn lại, không biết nói tiếp như thế nào cho phải. Nàng nghe nói trong đám Hồng chuẩn bị thương nặng nhất chính là đã mù một mắt, hắn thân là BOSS đi quan tâm một chút tựa hồ cũng là chuyệnphải làm theo lý thường. Nhưng mà, nàng có thể trực tiếp nói “chàng đừng đi” sao?

Hắn cố tình trêu chọc nàng, nhưng da mặt nha đầu này rất mỏng, nếu là chọc cho nàng lửa cháy trở mặt, thật để cho hắn đi đến buồng xe phía trước thì làm sao?

Nơi này nhất thời trầm mặc xuống, không khí có chút cổ quái.

Thanh Loan cũng là người từng trải, nhìn bên này một chút, lại nhìn bên kia một chút, lập tức biết được giữa hai vị lãnh đạo trực tiếp đã xảy ra chút ít vấn đề, lúc này bị kẹp ở nơi này không khỏi quá không có ánh mắt, nàng cũng không phải là thằng nhóc trẻ trâu như Thất Tử, cho nên ho nhẹ một tiếng nói: “Hai vị đại nhân đừng vội, chỗ người bị thương cứ để thuộc hạ đi chiếu khán là được.” Vừa nói vừa thối lui đến bên cạnh cửa xe, dùng sức lôi kéo, người đã biến mất, sự nhẹ nhàng nhanh nhẹn kia, thật không hổ là xuất thân linh cầm.

“Đợi......” Ninh Tiểu Nhàn quả nhiên muốn gọi nàng lại, chẳng qua mới nói ra một chữ, Thanh Loan đã đi nhanh ra ngoài, thuận tiện giúp bọn họ đóng cửa lại.

Sao hắn lại cảm thấy lão bà của Thất Tử càng ngày càng thức thời vậy chứ?

Hai người nhìn nhau không nói gì.

Nàng không muốn để cho hắn đi vào trong bụi hoa, nhưng cũng không có nghĩa là muốn hắn một mình lưu lại.

Trường Thiên thấy nụ cười trên mặt nàng dần dần rút đi, lại trở nên ốm yếu lần nữa, trong lòng cảm thấy không đành lòng, rốt cục lên tiếng đánh vỡ cục diện bế tắc, chậm rãi đi đến trước mặt nàng nói: “Bé Ngoan, đừng cáu kỉnh nữa, có được không?”

Ngực như bị lấp kín, Ất Mộc chi lực suýt nữa đã nhảy ra làm loạn. Nàng nhắm mắt bình phục tâm tình, mới lạnh lùng nói: “Thì ra là theo ý của chàng, đây chỉ là do ta cáu kỉnh sao?”

Không ngờ đến bây giờ hắn vẫn không cho là, chính mình có sai?

Nàng vì sao oán giận, hắn lòng dạ biết rõ. Nhưng hắn đã làm bạn với nàng nhiều năm, biết nàng một khi đã cứng rắn nghĩ một việc gì đó thì sẽ không kéo quay đầu lại được. Lúc này nhận lỗi, thật không phải cơ hội tốt, hắn lập tức ấm giọng nói: “Nếu nàng muốn tính sổ với ta, đợi đến sau khi cuộc chiến Quảng Thành Cung kết thúc, có được không? Hôm nay chiến sự đã nổi lên, có nhiều phiền phức, ta thực là..... thực là không có thời gian rảnh để chú ý.”

Âm cuối của hắn được hạ xuống trầm thấp nhu hòa, có chứa một chút xíu mỏi mệt, một chút xíu khổ sở. Ninh Tiểu Nhàn rất hiếm khi nghe hắn nói như vậy, không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thẳng vào trong mắt của hắn. Hắn cách nàng rất gần, một vùng kim quang kia, tựa như nhữngrung độngtrên mặt nước khi có ánh nắng ấm áp của ngày đông chiếu vào,tầng tầng lay động, cũng không biết ẩn chứa bao nhiêu biến hóa.

Giờ khắc này, hắn đâu còn chút lạnh lùng nào của ngày xưa nữa? Duy chỉ có vẻ cô tịch nhàn nhạt lưu lại, nhắc nhở nàng gánh nặng trên người người nam nhân trước mắtnặng đến nhường nào.

Nàng nhất thời nhìn xem ngây người, vài giây sau mới phục hồi tinh thần lại, nếu không phải Ất Mộc chi lực vẫn luôn ngo ngoe rục rịch, sợ rằng giờ phút này tâm trí nàng còn chìm đắm trong một mảnh kim ba này. Nếu Trường Thiên đã chịu hạ mình, gương mặt kia, đôi mắt kia, cho đến bây giờ đều có thể khiến cho nàng khó mà tự kềm chế.

Tính tình hắn cao ngạo, như vậy đã coi là ăn nói khép nép nhận lỗi rồi, lại nói những gì hắn nói cũng là sự thật, không biết trận đại chiến này sẽ tiêu hao bao nhiêu tâm lực củahắn, lúc này nàng vốn không nên kéo chân sau hắn. Ninh Tiểu Nhàn có chút mờ mịt, nhất thời không biết như thế nào cho phải.

Xuyên thấu qua lông mi uốn cong của nàng, hắn có thể nhìn thấy tròng mắt đen nhánh của nàng khẽ chuyển động, đây là biểu hiện nàng đã dao động, cho nên hắn lại tăng thêm một mồi lửa nói: “Chỉ cần nàng đồng ý, sau trận chiến sự này, ta sẽ phụng bồi nàng đi giải khai nỗi băn khoăn.”

Nàng trừng mắt nhìn: “Nỗi băn khoăn gì chứ?”

“Chính là chuyện mà nàng và Ngôn tiên sinh đã đàm luận.”

Nàng sưng mặt nói: “Chàng nghe lén? Hay là sau đó Ngôn tiên sinh đã nói cho chàng?”Kết giới của Ngôn tiên sinh cũng không đỡ nổi người này sao?

Trường Thiên không khỏi bật cười: “Cần gì phải nghe lén? Nhìn hai người các ngườiđóng kín cửa rồi mới nói chuyện với nhau, ta liền đoán ra có được không? Nha đầu nàng từ trước đến giờ không có chuyện thì sẽ không chịu dậy sớm, tại sao lại đột nhiên nổi lên thiện tâm đi giúp vợ chồng Trương Sinh tiêu tai trừ họa chứ? Tất nhiên là điều kiện của Ngôn tiên sinh đã đả động nàng rồi.” Hai người kề sát bên nhau, hắn vừa cúi đầu, hơi thở thuộc về phái nam cơ hồ vây quanh nàng. Ninh Tiểu Nhàn có chút cứng lại, vội vàng ngửa ra sau để kéo giãn khoảng cách giữa hai người, hắn lơ đễnh, chỉ gằn từng chữ, “Bí mật mà nàng tâm niệm niệm muốn biết được trong miệng hắn, cũng chỉ có một chuyện thôi —— nguyên nhân mà nàng đến Nam Chiêm Bộ Châu, ta nói có sai không?”

Lại bị nhìn thấu không sót thứ gì. Ở trước mặt người này nàng có còn chút bí mật nào hay không vậy? Ninh Tiểu Nhàn bất đắc dĩ nói: “Đúng vậy, không sai.”

Khóe miệng hắn cong lên: “Như vậy, một lời đã định?”

Nàng không đáp lời.

Trường Thiên lại hỏi một lần: “Bé ngoan, nàng có đồng ý hay không?” Xòe bàn tay ra với nàng.

Cuối cùng thì tình thế mạnh hơn với người, nàng có cố chấp đến mấy thì cũng phải suy nghĩ vì đại cục. Ninh Tiểu Nhàn do dự liên tục, cắn cắn môi, cuối cùng cũng chỉ có thể ngập ngừng nói: “Được.” Miễn cưỡng vươn đầu ngón tay ra,khẽ chạm một chút bên trong lòng bàn tay củahắn rồi lùi về. Vậy mà Trường Thiên thuận thế bắt được bàn tay mềm mại kia, đầu ngón tay ranh mãnh cọ qua lòng bàn tay mẫn cảm của nàng, còn mình thì cúi đầu hôn nhẹ lên môi nàng một cái, vừa nhẹ vừa nhanh.

Lần đánh lén này rất đột ngột, không đợi sắc mặt nàng từ mây chuyển lôi điện, Trường Thiên đã lui về phía sau một bước, khẽ cười nói: “Ta đi tìm Thất Tử hỏi mấy câu.”Mở cửa xe xoay người đi ra, động tác như nước chảy mây trôi, quan trọng nhất là đạo hạnh của hắn thâm hậu hơn Thanh Loan không biết bao nhiêu, cho nên tốc độ biến mất cũng nhanh hơn nàng ấy không biết bao nhiêu.

Nàng kinh ngạc một chút rồi mới phục hồi tinh thần, bất đắc dĩ thở dài, chống thân thể bắt đầu đả tọa.

Sau đó, nàng cũng không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng quản khống Ất Mộc chi lực. Thanh Loan cùng Trường Thiên đi vào mấy lần, đều thấy nàng nhắm mắt ngưng thần, ngay cả ánh mắt cũng không mở ra, cho nên biết nàng tiến vào một thời khắc quan trọng, không hề lên tiếng quấy nhiễu nữa.