Níu Giữ

Chương 76: Ngoại truyện 2




Rời khỏi nơi đăng ký kết hôn, Tưởng Thành Duật đưa Thẩm Đường về công ty. Anh không biết người khác đăng ký kết hôn rồi có phải sẽ tổ chức tiệc mừng thật linh đình hay không.

Trong suốt hai mươi mấy năm cuộc đời, “hình thức” chỉ là một cái gì đó vô cùng xa lạ đối với anh, mãi cho đến năm năm về trước, khi có Thẩm Đường bên cạnh, anh mới dần tìm về chút “hình thức” còn sót lại ít ỏi của mình.

“Trưa nay anh đón em ra ngoài ăn nhé.”

Thẩm Đường còn có chuyện phải xử lý, “Anh không bận sao?”

Cô chỉ lơ đãng hỏi lại anh, vì đang bận ngắm nghía hai tờ giấy đăng ký kết hôn hết mặt này sang mặt kia. Từ số căn cước đến ảnh chụp của hai người, và cả nội dung bên trên đều được cô lướt không sót một chữ. Ngay đến tên của nơi đăng ký kết hôn cũng được cô thuộc nằm lòng.

Tưởng Thành Duật thấy Thẩm Đường không quan tâm đến mình, anh bèn rút tờ giấy đăng ký kết hôn bỏ vào túi xách của cô, “Em xem chán chê trong một lần rồi thì sau này sẽ không muốn xem nữa đâu.”

“Trưa nay em muốn đi đâu ăn?” Anh vẫn muốn đưa cô ra ngoài chúc mừng.

Thẩm Đường đang chìm trong niềm hạnh phúc vì vừa được đăng ký kết hôn, bây giờ cô có uống nước cũng thấy no, đâu cần phải ra ngoài ăn làm gì.

Cô để túi xách đang đặt trên đùi sang một bên, nhoài người sang dựa sát vào anh, “Có sắc đẹp thay cơm rồi, không cần phải ăn nữa.”

Vừa nói xong, tay cô men theo khe hở giữa ghế ngồi và lưng Tưởng Thành Duật, vòng sang ôm lấy eo anh. Cằm cô tì lên ngực anh, nhấp nhô theo từng nhịp thở của anh.

Tưởng Thành Duật cúi đầu nhìn cô, khi cô bám người thì hoàn toàn không còn dáng vẻ của sếp Thẩm nữa.

Anh đành chiều theo ý cô, “Nếu em không muốn ra ngoài, vậy thì anh mua cơm đến văn phòng cùng ăn với em nhé.”

“Chạy tới chạy lui phiền lắm.”

Tối nay còn phải về nhà họ Tưởng, một ngày ăn hai bữa tiệc, quả thật cô không thể chịu nổi.

“Trưa nay em tìm gì đó ăn đỡ, đến tối anh đến đón em sau.”

Tưởng Thành Duật nghe cô nói thế nên đành thôi.

Thẩm Đường nhìn ra ô cửa sổ phía bên anh, đường phố cũng bình thường như mọi ngày, ngoại trừ người thì vẫn là người, nhưng sao cô lại thấy đâu đâu cũng khác lạ.

Có lẽ do tâm trạng thay đổi nên cảnh sắc cũng thay đổi theo.

Trở lại công ty thì vừa đúng mười giờ, mọi thứ bình thường như mọi khi.

Không có ai biết hôm nay cô và Tưởng Thành Duật đăng ký kết hôn, bọn họ cứ nghĩ là vì cô hẹn đối tác nên mới đến trễ. Đây là cái lợi khi được làm sếp, không cần phải xin nghỉ, cũng không cần giải thích với mọi người mình đi đâu.

Vừa bước vào cửa công ty, Thẩm Đường đã nhìn thấy Viên Viên và anh chàng vệ sĩ đang đứng ngoài hành lang nói chuyện. Nếu bây giờ cô mà sang đó thì hẳn sẽ làm rối kế hoạch của Viên Viên.

Còn chuyện có phải Viên Viên đang tỏ tình hay không cũng chỉ là dự đoán của cô.

Nhân lúc bọn họ không chú ý đến mình, Thẩm Đường lui ra ngoài cửa, lấy điện thoại ra vờ như đang trả lời tin nhắn.

Viên Viên không tỏ tình, nếu cô nàng dám tỏ tình công khai như thế thì đúng là quá giỏi.

Cô nàng vẫn giữ nguyên kế hoạch ban đầu, từ bỏ tiếng Anh, nhảy sang học tiếng Tây Ban Nha.

“Chị Đường Đường đâu?”

Viên Viên vừa gặp vệ sĩ liền kiếm cớ bắt chuyện.

“Cô ấy chưa đến.” Anh chàng vệ sĩ hiển nhiên sẽ không tiết lộ lịch trình của Thẩm Đường, dù cho người này có là Viên Viên thân thiết với cô đi chăng nữa.

“Ồ.” Viên Viên cười, không tiện hỏi nhiều.

“À đúng rồi, dạo này em đang định học tiếng Tây Ban Nha. Dù em đã tải app về rồi nhưng vì không có căn bản nên cái app đó không có tác dụng gì với em.”

Ẩn ý chính là, anh phụ đạo cho em đi.

Chỉ có thế thì cô nàng mới có thời gian ở cạnh anh nhiều hơn.

Dĩ nhiên, Viên Viên chỉ nghĩ thế, nhưng khi nói ra vẫn giữ lại đường lui cho mình, “Anh có đề nghị gì cho em không?”

Muốn cho lời khuyên đúng là vệ sĩ có một lời khuyên, “Cô cứ học tiếng Anh cho tốt trước đã.”

Viên Viên, “…”

Cô nàng cố nặn ra một nụ cười, “Cám ơn anh.”

Đúng là một câu hỏi vô ích.

Anh chàng vệ sĩ khẽ khom người, bước ra ngoài tìm Thẩm Đường.

Trước nay anh luôn nhạy cảm với mọi sự vật xung quanh, ai đến ai đi đều nằm trong tầm mắt của anh, thế nên vừa nãy anh đã nhìn thấy Thẩm Đường đi vào rồi lại lui ra.

“Thẩm tổng.”

Thẩm Đường cúi đầu ngắm nghía tờ giấy hôn thú, vì quá nhập tâm nên khi nghe thấy có tiếng động liền giật mình.

Cô giả vờ bình tĩnh cất hai tờ giấy đăng ký kết hôn vào túi xách, “Tan làm Tưởng Thành Duật sẽ đến đón tôi, tối nay anh muốn làm gì cũng được.

Chưa vào văn phòng thì tin nhắn chúc mừng liên tục được gửi đến, có Hà Sở Nghiêu, Tiêu Đông Khải, Cohen, và cả Lục Tri Phi.

Ninh Dần Kỳ cũng gửi tin nhắn cho cô, [Chúc mừng em nhé Đường Đường, chúc hai người hạnh phúc.]

Thẩm Đường, [Cám ơn anh.]

Cô hỏi thăm mới biết là do Tạ Quân Trình biết cô hôm nay đi đăng ký, thế là anh báo cho Cohen và Hà Sở Nghiêu, sau đó mọi người bắt đầu lan truyền tin này.

Tin nhắn của Tiêu Đông Hàn cũng được gửi đến ngay sau đó, [Chúc mừng.]

Chỉ hai chữ ngắn ngủi, có vẻ anh ta khá là miễn cưỡng.

Thẩm Đường vẫn còn nghĩ đến nhân vật trong kịch bản mới, thế là tiện đường hỏi anh ta, [Rốt cuộc anh có đồng ý cho mượn hình tượng và kinh nghiệm của mình hay không?]

Tiêu Đông Hàn không biết hình tượng của mình là gì, tò mò hỏi, [Hình tượng gì?]

Thẩm Đường, [Lưu manh có văn hóa.]

Tiêu Đông Hàn, “…”

Thẩm Đường lại gửi thêm một tin nhắn, [Ôn Địch chuyên trị loại đàn ông này.]

[Sống hơn ba chục năm trời, anh không định cầm gương soi thử xem trông mình ra sao ư?]

[Nếu đồng ý, tôi sẽ gửi danh thiếp của Ôn Địch sang cho anh.]

[Chờ đến khi Ôn Địch viết kịch bản sơ bộ rồi tôi sẽ cho anh xem trước, nếu anh không đồng ý thì sẽ rút lại, không phải làm hẳn một lần, dễ thương lượng.]

Tiêu Đông Hàn lại bặt vô âm tín như hôm qua.

Tin tức Thẩm Đường kết hôn được Tần Tỉnh thông báo trong nhóm chat của công ty, một truyền mười, mười truyền trăm, thế là tất cả mọi người đều biết hôm nay cô và Tưởng Thành Duật đã đi đăng ký kết hôn.

Từ khi trở mặt với Tần Tỉnh, Trữ Nhiễm hiếm khi nào ngoi lên trong nhóm chat như hôm nay, cô nàng “nhắc” Thẩm Đường, [Chúc sếp Thẩm tân hôn vui vẻ, trăm năm hạnh phúc.]

Tần Tỉnh đang soạn tin nhắn, lời chúc của anh lại giống hệt Trữ Nhiễm không sai một từ.

Bực bội muốn chết.

Anh bèn xóa tin nhắn vừa soạn.

Hôm nay Trữ Nhiễm có sự kiện phải tham gia, cô nàng đang trang điểm, định đưa điện thoại cho trợ lý cầm giúp thì nhìn thấy trong nhóm xuất hiện một bao lì xì.

Do tranh bao lì xì trong nhóm chat gia đình đã quen tay, hễ nhìn thấy bao lì xì là cô nàng sẽ bấm vào giành ngay, tốc chiến tốc thắng.

Trữ Nhiễm ấn mở lì xì, 199.99 tệ.

Cô nàng kiếm được một bộn rồi.

Tần Tỉnh, [Cô làm gì thế! Không có mắt à! @Trữ Nhiễm.]

Anh dùng dấu chấm than, lại còn nói cô không có mắt.

Trữ Nhiễm đã tưởng tượng ra được ánh mắt vô tình và giọng nói lạnh lùng của Tần Tỉnh. Lúc bấy giờ cô nàng mới để ý ghi chú của bao lì xì, chúc Thẩm Đường và Tưởng Thành Duật tân hôn vui vẻ.

Cô ngượng ngùng trả lại tiền lì xì, sau đó gửi một bao lì xì chúc mừng giống hệt như thế.

Tần Tỉnh lại gửi cho Thẩm Đường một bao lì xì khác.

Trữ Nhiễm không thể nào nuốt trôi cục tức này, cơn ấm ức dâng lên đến tận đầu, cô gõ một đoạn tin nhắn dài định mắng lại anh chàng, nhưng khi chuẩn bị bấm gửi đi lại do dự.

Hôm nay là ngày vui của Thẩm Đường, cô làm thế chẳng khác nào cố ý khiến người ta khó chịu.

Cô nàng “cắt” đoạn tin nhắn này bỏ vào mục ghi chú, đợi hôm nào đó trả lại anh gấp đôi.

Từ nhóm lớn đến nhóm nhỏ đều bắt đầu mưa bao lì xì.

Trữ Nhiễm thấy Thẩm Đường phát lì xì, bèn yên tâm giành lấy.

Thẩm Đường đang tựa bên tủ rượu cạnh quầy bar chờ cà phê thì Ôn Địch gọi điện đến, giọng nói còn hơi khàn khàn vì chưa tỉnh ngủ, “Mình bị cậu spam lì xì mà tỉnh luôn đây.”

Cô nàng là một trong những người hợp tác với công ty, xưa nay không hỏi chuyện ở công ty, chỉ mãi mê viết kịch bản.

Vừa nãy trong nhóm bão lì xì, cô nàng cứ ngỡ điện thoại Thẩm Đường bị dính virus.

Ôn Địch mở loa ngoài, nằm sấp trò chuyện với Thẩm Đường, “Mời cậu phát biểu cảm nghĩ của mình sau khi bước vào tòa thành hôn nhân.”

Thẩm Đường bưng ly cà phê, “Vẫn còn đang lơ lửng ở trên mây chưa chạm đất được.”

“Không phải cậu lơ lửng trên mây, mà là bị cơm chó đẩy lên trên đó thì đúng hơn. Không nói nữa, cậu tận hưởng tháng ngày hạnh phúc của cậu đi, mình phải dậy đây. Bây giờ mình đã có động lực kiếm tiền rồi.”

Thẩm Đường nhấp ngụm cà phê đen, nhưng lại cảm giác như đã thêm đường sẵn vào đấy, ngọt lịm, “Động lực gì thế?”

Ôn Địch cười, “Tích góp đồ cưới cho Đường Đường nhà ta đó mà.”

Cô nàng không nói chơi, nói là làm, Ôn Địch vội vén chăn ngồi dậy, vừa chạy bộ tập thể dục vừa suy nghĩ xem nên viết kịch bản “lưu manh có văn hóa” kia thế nào.

Cúp điện thoại, Thẩm Đường bưng ly cà phê ngồi vào bàn làm việc. Sau đó cô chụp lại hai tờ giấy đăng ký kết hôn rồi đăng lên Weibo, [Kết hôn rồi.]

Candy là em gái tôi, [Chúc mừng Đường Đường xinh đẹp của em! Hạnh phúc nha chị!!!]

Trữ Tiêu Duyệt nhắn lại ngay lập tức khiến người ta phải nghi ngờ, không biết có phải con bé đóng đô thường xuyên ở trên Weibo của Thẩm Đường hay không.



Chập tối.

Tưởng Thành Duật đến đón Thẩm Đường đúng giờ, cô vẫn còn mặc áo sơ mi trắng khi đi đăng ký lúc sáng, cô hỏi anh có nên thay sang một chiếc váy xinh hơn không.

Tưởng Thành Duật đáp, “Thế này là đẹp rồi.”

“Vậy thì không đổi nữa.” Thẩm Đường thích áo sơ mi này là vì đây là đồ đôi với chiếc áo anh đang mặc.

Tưởng Thành Duật nhận điện thoại công việc, Thẩm Đường tự giác nhích sang một bên, không làm ảnh hưởng đến anh nghe điện thoại.

Ngồi không lại chán, Thẩm Đường bèn lấy tờ giấy đăng ký kết hôn ra ngắm tiếp, bàn tay nghịch ngợm mân mê lật cổ áo lên.

Điện thoại trong túi xách rung lên, cô lấy ra kiểm tra. Chị Lỵ gửi báo cáo công việc ngày hôm nay sang cho cô, vì tập trung đọc báo cáo nên cô quên mất cổ áo phía sau bị mình bẻ lên.

Tưởng Thành Duật vừa nghe điện thoại vừa đưa tay sang, nhẹ nhàng bẻ cổ áo lại cho cô.

Cằm Thẩm Đường khẽ cọ vào mu bàn tay anh, nảy ra ý nghịch ngợm, Thẩm Đường lại dựng cổ áo mình lên.

Tưởng Thành Duật phát hiện cô cố ý, nhưng anh lại vờ như không thấy, vẫn kiên nhẫn chỉnh cổ áo lại cho cô.

Thẩm Đường im lặng đùa anh một chập, hưởng thụ cảm giác được quan tâm dịu dàng trong lúc anh đang nghiêm túc làm việc.

Tưởng Thành Duật nghe điện thoại hơn nửa tiếng đồng hồ. Khi cúp máy, chiếc xe cũng vừa lúc dừng lại tại bãi xe nhà họ Tưởng.

Trong nhà hôm nay có thêm hai người Thẩm Đường chưa gặp bao giờ, Tưởng Mộ Quân và Lê Tân Hòa, là anh hai và chị dâu của Tưởng Thành Duật. Ngày đầu tiên yêu nhau, cô đã biết anh có anh hai và chị dâu, nhưng mãi cho đến năm năm sau mới được gặp mặt.

Bây giờ đã thành người một nhà, bọn họ chỉ cần giới thiệu sơ lược, sau đó tự nhiên trò chuyện với nhau.

Phong thái của Tưởng Mộ Quân giống hệt ông Tưởng, trông xa cách rất khó tiếp cận, vô hình trung khiến người ta cảm thấy áp lực. Tưởng Thành Duật cũng thế, nhưng vì anh là người đàn ông của mình nên cô đã quen với điều đó.

Lê Tân Hòa và Tiêu Chân không kém nhau là bao, khí chất của họ cũng khá giống nhâu. Nhưng khác biệt duy nhất chính là, Lê Tân Hòa nói chuyện với người trong nhà vô cùng dịu dàng.

“Đường Đường à, hai đứa định khi nào tổ chức hôn lễ?” Lê Tân Hòa quan tâm hỏi han.

Thẩm Đường đáp, “Em vẫn chưa nghĩ đến, sợ là năm nay không chuẩn bị kịp.”

Tưởng Thành Duật xen ngang vào, “Cứ từ từ.”

Lê Tân Hòa ăn trái cây do Tưởng Mộ Quân mang đến cho mình, bà tưởng Tưởng Thành Duật vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận chuyện kết hôn, đang tìm cớ để kéo dài không tổ chức hôn lễ, “Sao lại từ từ được? Hôn lễ càng chậm thì càng không muốn làm, bây giờ thì em thấy không sao, nhưng sau này sẽ thấy tiếc cho xem.”

Tưởng Thành Duật, “Chờ con gái em được hai, ba tuổi rồi tổ chức sau cũng được. Tới lúc đó có người cùng Đường Đường bước lên thảm đỏ.”

Lê Tân Hòa thầm nghĩ, chẳng may sinh con trai thì sao. Nhưng bà vẫn khá đồng ý với suy nghĩ để con gái đi thảm đỏ cùng mẹ, “Ý tưởng này khá hay đấy.”

Bà Tưởng đang đánh cờ với ông Tưởng, hai người bọn họ mỗi ngày phải đánh cờ ít nhất là hai đến ba tiếng.

“Đường Đường này, con có biết đánh cờ không?”

Tưởng Thành Duật trả lời thay cô, “Cô ấy còn giỏi hơn mẹ đấy. Mẹ chỉ chiếm một hai điểm, còn cô ấy là giành cả một vùng, bách chiến bách thắng.”

Thẩm Đường, “…”

Cô không khỏi bật cười, những người còn lại cũng cười theo. Bầu không khí theo đó mà thoải mái hơn.

Trong phòng bếp càng sục sôi hơn, Tưởng Thành Duật nắm tay Thẩm Đường bước vào giúp đỡ.

Hôm nay đông người nên Phó Thành Lẫm không thể nấu nhiều món như thế được, bọn họ để đầu bếp giúp đỡ.

Phó Thành Lẫm làm toàn là món mà Lê Tranh thích ăn, Tưởng Thành Duật cũng muốn làm cho Thẩm Đường một món, thế nhưng chỉ có mỗi món nộm dưa chuột là anh làm giỏi nhất.

Lê Tranh vừa về đến nhà, cô nhóc chạy vội chạy vàng nên cũng may là không về muộn.

“Phó Thành Lẫm?”

Phó Thành Lẫm đáp lại, “Trong phòng bếp.”

Thấy được người rồi, Lê Tranh mới tìm lại được linh hồn của mình.

Tưởng Thành Duật đang rửa dưa chuột, Thẩm Đường đứng bên cạnh xem anh làm.

Tuy đã chúc mừng từ sớm, nhưng khi gặp nhau, Lê Tranh vẫn chúc thêm lần nữa, “Chúc chú thím út tân hôn vui vẻ.”

Thẩm Đường mỉm cười, “Cám ơn.”

Tưởng Thành Duật ngẩng lên nhìn cô nhóc, “Tranh Tranh à, trước kia con từng nói với chú sẽ tìm một người bạn trai hiếu thuận với chú, con còn nhớ lời này không?”

Phó Thành Lẫm, “…” Anh thật sự muốn cầm cái nồi trong tay đập thẳng vào mặt Tưởng Thành Duật.

Lê Tranh trợn mắt, “… Có hả?” Cô nàng bật cười ha ha, đùa vài câu cho qua chuyện.

Đến tám giờ, người trong nhà ngồi vào bàn ăn.

Mọi người cố gắng không đụng vào đĩa nộm đưa chuột kia của Tưởng Thành Duật, đó là do anh tự tay làm, hôm nay lại là ngày đặc biệt, nên bọn họ nhường lại cho Thẩm Đường.

Mặc kệ có ngon hay không, Thẩm Đường vẫn xem nó như sơn hào hải vị, không chừa lại miếng nào.

Trên đường về, Thẩm Đường nốc hết một chai soda.

Về tới nhà, chuyện đầu tiên cô làm chính là chạy vào phòng bếp rót nước uống.

Tưởng Thành Duật đi theo sau cô, “Sao tối nay em uống nhiều nước thế?”

“Em khát.” Vì nộm dưa chuột quá mặn.

Tưởng Thành Duật lờ mờ nhận ra, “Có phải anh bỏ nhiều muối quá không?”

Thẩm Đường lắc đầu, ôm cổ anh, “Nộm dưa chuột mà ông xã em làm là ngon nhất thế giới.”

Tưởng Thành Duật nhìn sâu vào mắt cô, kế đó bế cô lên lầu.

Trong ngăn kéo tủ đầu giường vẫn còn hai hộp bao cao su lớn, nhưng tối nay Tưởng Thành Duật lại không lấy ra dùng, giữa hai người không có bất kỳ một khoảng cách nào.

Ngọn đèn áp tường tỏa ra ánh sáng le lói, hai người nhìn nhau chăm chú.

Thẩm Đường nắm chặt tay anh, giống như con thuyền nhỏ đang chìm trong cơn sóng to gió lớn, tròng trành xóc nảy. Cô buộc phải tiếp nhận cơn cuồng phong này, tựa như chỉ cần thêm một giây nữa thôi sẽ bị nhấn chìm ngay lập tức.

Tưởng Thành Duật vừa gội đâu nên tóc vẫn chưa khô, lọn tóc còn ướt rỏ nước rơi xuống, nhưng anh mặc kệ, chỉ mãi nhìn cô dưới thân mình.

Đàn ông khi đã động tình thì quả thật gợi cảm đến khó nói.

“Vợ ơi.”

Thẩm Đường “Ừm” một tiếng, nhưng không phải đáp lại tiếng gọi của anh.

Thẩm Đường bị cơn sóng cao trào đánh lên đến đỉnh.

Tưởng Thành Duật cúi đầu trao cho cô một nụ hôn thật sâu.