Nợ Hồng Nhan (Yên Chi Trái)

Chương 37




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cửa phòng nháy mắt bị đẩy tung, một màn phấn trắng ào ra, Bách Lý Thiên Hùng cả kinh, nhanh chóng thoát thân. Giang Thanh Lưu thấy tình thế không ổn, lách mình tiến vào trong phòng. Bên trong chỉ thấy Xung Tịnh sư thái đứng áp mặt vào tường, giống như đã bị điểm huyệt. Trong phòng không còn ai khác,  cửa địa đạo vẫn đang mở toang.

Giang Thanh Lưu như bị sét giật _ chuyện đến nước này, hắn và Bạc Dã Cảnh Hành chắc chắn không thoát khỏi liên quan. Lấy tính cách của Giang Ẩn Thiên, đứng giữa vinh nhục của gia tộc và tính mạng của hắn, ông ta sẽ phải lựa chọn ra sao?!

Hắn nhân lúc màn phấn trắng vẫn chưa tan hết, phi thân lách vào địa đạo, nhanh chóng tẩu thoát.

Bách Lý Thiên Hùng hận nghiến răng nghiến lợi _ ai cũng tưởng rằng màn phấn trắng kia có độc, vội vàng nín thở giữ hơi, tán loạn tứ phía. Đến khi phấn tan hết, tiến vào bên trong, Bạc Dã Cảnh Hành và Giang Thanh Lưu đã không còn tung tích. Đã thế thứ phấn này chỉ là vôi tường Bạc Dã Cảnh Hành cạo xuống thôi mới tức chứ!

"Giang Ẩn Thiên! Giang gia cấu kết với Bạc Dã Cảnh Hành, ông giải thích thế nào?!" Lão gào rống giận dữ, sắc mặt Giang Ẩn Thiên âm trầm, một lát sau mới đáp: "Đệ tử Giang gia nghe lệnh, kể từ hôm nay, toàn lực truy đuổi Giang Thanh Lưu và Cảnh thị!"

Bách Lý Thiên Hùng nhìn cánh cửa địa lao một lát, vẫn cố bất chấp: "Không thể để Bạc Dã Cảnh Hành lại làm nguy hại võ lâm, theo ta đuổi theo!"

Lão dẫn đầu, rất nhiều người theo sau, theo địa đạo Giang gia một đường truy bắt. Giang Ẩn Thiên cũng bị Bách Lý Thiên Hùng khiến cho trở tay không kịp, nhìn vậy cũng phái người đuổi theo sau. Nhưng ông ta thừa biết _ đám người nhận lệnh này nghĩ có thể ở trong địa lao Giang gia bắt được Giang Thanh Lưu, không phải chuyện đùa sao?!

Bên này, Giang Thanh Lưu may mắn đã hồi phục được không sai lắm, lúc này đang thẳng một đường từ địa đạo tiến ra. Dù sao hắn cũng vô cùng quen thuộc với nơi này dù dọc đường có vô số cơ quan ám khí. Bách Lý Thiên Hùng tuy cũng là cao thủ võ lâm nhưng để truy bắt hắn là không hề đơn giản.

Bạc Dã Cảnh Hành càng chạy càng gian nan _ tuy nàng ở đây lâu hơn GIang Thanh Lưu rất nhiều nhưng thứ nhất, nàng không quen thuộc với cơ quan ám khí, thứ hai, nàng đang mang thai, cơ thể yếu ớt, ở nơi địa đạo ẩm thấp tăm tối này căn bản lê bước rất khó khăn. Nhưng nàng vẫn có biện pháp, nhanh chóng dùng tơ đao cuốn lấy thanh xà ngang phía trên, gập người mượn lực trèo lên phía trên địa đạo.

Giang Thanh Lưu đuổi theo phía sau, nàng nhìn thấy hắn nhưng không hề lên tiếng. Không mấy chốc, đám người Giang Ẩn Thiên, Bách Lý Thiên Hùng cũng reo hô đuổi đến. Đợi đến khi tất cả đi hết, nàng mời trượt người xuống, loạng choạng chạy về phía trước.

Địa đạo tăm tối không một ánh sáng, Giang Thanh Lưu chuẩn xác tránh né từng cơ quan cạm bẫy, hiện tại đã trôi qua hơn nửa canh giờ, hắn một thân đầm đìa mồ hôi. May mắn phía trước đã lấp ló ánh sáng, hắn dứt khoát phi người lên, phía trước là một sườn dốc cỏ hoang rập rạp. Phía trước cách mấy thước có một con đường mòn, đường nhỏ nhưng không hề hoang liêu, con đường này dẫn tới địa phận Lạc Dương, thi thoảng sẽ có vài thương đội đi qua.

Tuy khinh công của Giang Thanh Lưu không thể so với Xuyên Hoa Điệp, nhưng cũng không thua kém ai. Hắn lướt qua con đường nhỏ sỏi đá, trong bụng âm thầm sốt sắng _ người của hai đại môn phái trong địa đạo khẳng định không đuổi kịp hắn. Nhưng một khi ra khỏi địa đạo, xung quanh đều là tai mắt của họ, hắn nửa bước cũng khó đi.

Gạt phiền ưu sang bên, hắn nhìn thoáng qua sườn dốc sâu không thấu đáy, bên cạnh có một tảng đá lớn chìa ra, trong lòng tự nhiên có chủ ý_ trước mắt phải tạm tránh đã. Hắn chạy về phía trước mấy bước, để lại một dọc vết tích rồi dùng khinh công phi thân trở lại chỗ cũ, khom người nấp dưới vách đá, ẩn trong đám dây leo nhằng nhịt. Quả nhiên một chốc sau, đám người Bách Lý Thiên Hùng, Giang Ẩn Thiên đuổi theo ra, tiến thẳng theo hướng đường mòn.

Đến khi tiếng chân nhỏ dần, Giang Thanh Lưu mới thở phào, đang định quay người đứng dậy, bỗng có tiếng động ai đó đến gần. Giang Thanh Lưu trong lòng kinh nghi, vội vàng bất động. Người còn lại này tất nhiên là Bạc Dã Cảnh Hành, tuy nàng đi rất chậm, nhưng thật may thời gian lúc này đã dư dả. Chỉ là Bạc Dã Cảnh Hành cảm thấy hơi buồn _ cơ thể nàng giờnhư vậy, sớm muộn gì cũng bị đám người Bách Lý Thiên Hùng bắt được.

Đang nghĩ ngợi, bỗng thấy ven đường có một tảng đá lớn nhô ra, dây leo bên cạnh lại rậm rạp, giống như có thể chứa được người. Không bằng cứ tránh đi trước, làm gì tính sau!

Bạc Dã Cảnh Hành nghĩ thế, vén đám dây leo, bước chân tiến vào hốc đá, bỗng như đạp trúng phải thứ gì đó..

Bạc Dã Cảnh Hành đạp chân xuống nền hốc đá, chỉ cảm thấy phía dưới mềm mềm, nàng dùng sức giẫm đạp, lại cảm thấy cũng chăng chắc, thế là yên tâm đạp cả bàn chân lên. Xung quanh đều là lá cây rậm rạp che khuất tầm nhìn, Bạc Dã Cảnh Hành thở dài, sờ sờ bụng: "Thang thuốc này đúng là hành chết lão phu! Lão phu mà khôi phục lại sức lực, thèm vào để ý mấy tên phế vật các ngươi!"

Bỗng dưng giữa đám lá cành rậm rạp vang lên một thanh âm lạnh như băng: "Thang thuốc gì cơ?"

Bạc Dã Cảnh Hành kinh hãi, đảo mắt tứ phía xung quanh: "Người nào?"

Thanh âm kia nghiến răng nghiến lợi: "Dưới chân!"

Bạc Dã Cảnh Hành vừa cúi đầu xuống nhìn, giữa đám lá cây um tùm bỗng mọc ra một cái đầu. Lại dịch hai chân ra chút, giờ mới thấy mình đang đạp trên hai bả vai. Bạc Dã Cảnh Hành dứt khoát ngồi thẳng xuống, kê mông trên đỉnh đầu người nào đó: "Tiểu tử Giang gia, a ha ha ha."

Giang Thanh Lưu không nhịn nổi: "Không được ngồi lên đầu ta, thang thuốc gì hả?"

Bạc Dã Cảnh Hành cười hì hì: "Tiểu tử Giang gia, tuy mới chia xa mấy khắc nhưng mà lão.. người ta nhớ chàng lắm đó!"

Giang Thanh Lưu "..."

Nhưng tâm điểm của Giang Thanh Lưu không dễ chuyển hướng như vậy: "Thang thuốc gì?"

Bạc Dã Cảnh Hành nhấn mông ngồi xuống thật mạnh, Giang Thanh Lưu đang cố gạt đám dây lá sang bên, lúc này khó mà nhịn nổi nữa: "Ngươi để ý vào chứ! Đừng có ngồi lên đầu ta!"

Bạc Dã Cảnh Hàng đang cố gắng vận nội công phóng ra loại khí có mùi gì đó, làm cho hắn tạm thời quên đi chuyện thang thuốc. Không ngờ phía trên mặt đường nghe thấy một loạt tiếng động ồn ào, chỉ thấy lão thất phu Bách Lý Thiên Hùng đã dẫn người quay lại.

Một tiếng pẹp vang lên, Giang Thanh Lưu ngửi thấy một trận mùi hoa Yên Chi, đến khi thần trí trở lại, hắn tức phát điên! Hắn với tay lên, thình lình táp tới. Thân thể của Bạc Dã Cảnh Hành rất mỏng manh, không thể chịu được đau nhức, nhất thời giật mình đứng phắt dậy.

Đám dây leo này vốn không chắc chắn, làm sao chịu được sức lực như vậy! Giang Thanh Lưu chỉ thấy trên vai bị đè nặng, dây leo đứt phựt, nháy mắt rơi thụp xuống! Hắn thầm nghĩ không ổn, tính bắt lấy một sợi dây leo khác.. Nhưng trên đầu lại bị một vật nặng đập trúng.

....

Phía trên vực dốc, Bách Lý Thiên Hùng dẫn người từ địa địa đuổi theo đường mòn được hơn chục dặm. Nhưng từ lúc mất hoàn toàn dấu vết, lão đã nghi nghi. Có tin đồn công lực của Giang Thanh Lưu đã mất hết, coi như là tin vịt, hắn có thể chạy quá mười dặm không có gì lạ. Nhưng thể trạng của Bạc Dã Cảnh Hành, lấy tin tức mà lão mua được ở chỗ Thương Thiên Lương, chắc chắn không có chuyện nàng chạy được xa như vậy.

Lão ta vốn là loại người ngoan tâm, xảo quyệt, rất nhanh đã nghĩ đến Bạc Dã Cảnh Hành căn bản chưa có đi xa. Vừa nghĩ vậy, lập tức lão dẫn người quay lại đường cũ, tỉ mỉ lục soát ven đường và những chỗ có thể ẩn náu.

Một số người đối với chuyện này vẫn rất hồ nghi, dù sao bình thường danh tiếng của Giang Thanh Lưu quá tốt, không giống loại người sẽ cấu kết cùng Bạc Dã Cảnh Hành, tự hủy tiền đồ.

Bạn bè hảo hữu chí giao của Giang Thanh Lưu càng cố gắng cản trở Bách Lý Thiên Hùng lùng soát, ai cũng biết việc lão vừa chịu nỗi đau chết con nên muốn trả thù riêng Giang Thanh Lưu.

Bách Lý Thiên hùng nhất quyết muốn đấy Giang Thanh Lưu vào chỗ chết, căn bản không quan tâm trở ngại, một mực ra lệnh cho toàn bộ đệ tử Thất Túc khiếm phái truy lùng. Đồng thời tạo áp lực với Giang Ẩn Thiên, yêu cầu Giang gia phái người tương trợ.

Giang Ẩn Thiên đương nhiên sẽ phái người tương trợ, tai mắt của Giang gia chắc chắn chỉ hơn không kém so với Thất Túc kiếm phái. Nếu thật sự muốn tìm, chỉ sợ Giang Thanh Lưu chạy trời khó trốn. Nhưng lớp lớp hậu bối Giang gia ai cũng đều do hắn chỉ dạy, người nào sẽ thật tâm truy lùng?

Bách Lý Thiên Hùng chỉ đành từng bước ép sát: "Giang tộc trưởng, ông đứng đầu một gia tộc hẳn phải nghĩ cho danh tiếng của Giang gia. Hiện tại Giang Thanh Lưu và Bạc Dã Cảnh Hành cấu kết, bên ngoài ắt sẽ có lời vo ve. Nếu ông một mực muốn bao che, e là Giang gia không thoát khỏi nghi hiềm."

Giang Ẩn Thiên mặt ngoài vẫn đáp ứng, lệnh cho đệ tử Giang gia toàn lực truy lùng. Trong lòng ông ta đầy nghi ngờ, khó khiểu _ Giang Thanh Lưu dính líu đến Bạc Dã Cảnh Hành, không lẽ vì Ngũ Diệu thần công? Vì sao ngay cả mình nó cũng không nói cho?

Bên ngoài toàn bộ giang hồ khua chiêng gõ mõ. Mà dưới vách núi, lá rụng chồng chất, không có lấy bóng dáng người đi qua.

Giang Thanh Lưu đứng dậy từ đám cành lá khô, mặt trầy một mảng, tay phải trật khớp, chân phải cũng bị thứ gì đó sượt qua, máu tứa thành một mảng.

Hắn cố nhịn mắng chửi, ngẩng đầu theo bản năng nhìn liếc qua vách núi. Chỉ thấy Bạc Dã Cảnh Hành đang dùng tơ đao cuốn lấy một cành cây to, chầm chậm đáp xuống như một con nhện.

Vì một đường có Giang Thanh Lưu dọn trước, trên người nàng chính ra xiêm áo vẫn chỉnh tề, chỉ có vài phiến lá dính lên không tránh khỏi. Giang Thanh Lưu thật sự ngạc nhiên: "Người ta mang thai, vấp chân một cái đã sinh non. Ngươi mang thai, chạy trối chết còn rơi xuống vực vẫn chẳng hề hấn gì."

Bạc Dã Cảnh Hành chỉnh đốn đám lá dính trên người và tóc xong, còn rất khiêm tốn đáp: "Tất nhiên, gia gia và thúc thúc nhà ngươi đều là người phi phàm cả."

( Nàng tự nhận mình là gia gia của Giang Thanh Lưu thì con nàng tất nhiên là chú của Giang Thanh Lưu rồi  )

Giang Thanh Lưu thuận tay nhặt một cục đá lên, không nói hai lời ném qua!

Mắt thấy sắc trời đã sẩm tối, mùa thu sơn cốc bắt đầu ngập sương. Giang Thanh Lưu không quan tâm chuyện tính sổ nàng nữa, đi khắp xung quanh tìm chỗ nghỉ lại.

Nhưng sơn cốc này nhìn còn chẳng giống một cái động. Giang Thanh Lưu đành tìm tạm một chỗ kín gió, hái thêm tầm chục trái cây ăn được gần đó. Hắn đi quá vội vàng, không kịp mang theo bội kiếm, đành lượm một cành cây cứng cứng, đuổi dã thú rắn rết tạm.

Hắn một mực loay hoay, Bạc Dã Cảnh Hành liền chọn một tảng đá sạch sẽ ngồi xuống. Nàng lượm trái cây lên cắn thử, thấy chua, lại chỉ huy Giang Thanh Lưu đi hái quả khác.

Giang Thanh Lưu không thèm để ý, để phòng rắn rết, hắn đem đám cành lá rụng gạt sang một bên, rồi lại vặt bớt cỏ dại, miễn cưỡng coi như quang đãng.

Sắc trời tối dần, sương mù dày che mắt, Giang Thanh Lưu chắc chắn dù có đứng trên đỉnh núi cũng không nhìn rõ được mới gom củi, đá ra nhóm lửa. Cách nhóm này không dễ, hắn cũng không hấp tấp, lục tục trong bóng tối.

Tơ đao trong tay Bạc Dã Cảnh Hành như xà tinh, thi thoảng lại lấp ló dưới tay áo, phát ra những tiếng động rất khẽ. Giang Thanh Lưu nhóm lửa xong đã thấy trước mặt nàng đặt hai con thỏ, một con chim trĩ.

Dù Giang Thanh Lưu đối với nàng không hề có hảo cảm, nhưng cũng không khỏi cảm khái, bản lĩnh nghe âm thanh lần vị trí của lão tặc này thật rợn người. Bạc Dã Cảnh Hành xé áo hắn tỉ mỉ lau tơ đao sạch sẽ: "Nhờ phúc của Giang Thiếu Tang, ngây người trong địa lao ba mươi năm, thính lực của lão phu so với người thường nhạy hơn chút ít."

Giang Thanh Lưu hừ một tiếng, mài nhọn cành khô, đem thỏ và chim trĩ lột sạch da lông, cẩn thận mổ xẻ. Bạc Dã Cảnh Hành ngồi cạnh đống lửa, đêm khuya trong sơn cốc, gió lạnh gào thét, nàng có chút sợ lạnh.

Giang Thanh Lưu đành nhóm thêm củi vào đống lửa, đang chuẩn bị nướng, Bạc Dã Cảnh Hành bỗng cầm một quả cây lên, siết chặt nắm tay, bóp nước quả rưới lên thịt.

Lúc nướng gà Giang Thanh Lưu tương đối rảnh rỗi: "Ba mươi năm, ngươi của hôm nay so với Bạc Dã Cảnh Hành của 30 năm trước đã cách một trời một vực. Chưa nói đến giới tính, chỉ riêng tuổi tác chắc chắn cũng không ai tin được ngươi và Bạc Dã Cảnh Hành có điểm gì tương tự. Kể cả trên người ngươi có vết tích Mai Hoa chưởng thật thì vẫn có cách phản bác, ngươi lại nghĩ đến chuyện bỏ chạy?"

Mùi hương từ thịt gà nướng chua chua ngọt ngọt lan tỏa, Bạc Dã Cảnh Hành cười: "Nếu Giang Ẩn Thiên cũng nghĩ như vậy, lão phu cần gì chạy. Tiểu tử, dù thân thế của lão phu có là thật hay giả, Giang Ẩn Thiên tất sẽ giết ta."

Giang Thanh Lưu dĩ nhiên không tin: "Thái gia gia tuy lòng hướng về danh dự của Giang gia, nhưng dù sao ngươi cũng được gả vào cửa Giang gia. Huống hồ trong bụng còn mang thai con của ta, sao ông có thế vì một thoáng nghi ngờ mà đẩy ngươi vào chỗ chết được?"

Bạc Dã Cảnh Hành nhìn hắn chuyên chú, rồi bỗng cười to: "Đúng là tiểu tử ngây ngô. Được rồi, đêm nay còn dài, lão phu cũng rỗi, kể cho ngươi nghe bí mật võ lâm nhé?"

Nàng có hứng kể, nhưng Giang Thanh Lưu vẫn chưa định nghe: "Những điều ngươi nói là thật sao?"

Bạc Dã Cảnh Hành lại cười: "Ít nhất chuyện ông nội ngươi Giang Thiếu Tang bị giết là sự thật."

Lời vừa nói như sấm bên tai, thốt ra đến nhẹ nhàng, nhưng lại như cú thụi vào ngực Giang Thanh Lưu: "Ngươi nói gì?!"

Bạc Dã Cảnh Hành chỉ về phía con chim trĩ hắn đang nướng, ý nhắc nhớ đảo mặt, rồi thong thả đáp: "Năm đó Giang Thiếu Tang tuy trúng phải một chiêu Phần Tâm chưởng của lão phu, nhưng làm sao chết được. Hung thủ thực sự giết chết hắn, là thái gia gia của ngươi Giang Ẩn Thiên."