Nô Lệ Và Thú Dữ

Chương 11




Công Tước đi về phía Tuyết Sư, tôi có chút lo lắng cho Công Tước, dù sao bộ dáng Tuyết Sư bạo phát ở đấu trường trong ký ức của mọi người hãy còn rất mới mẻ.

Công Tước dường như cũng không lo lắng Tuyết Sư sẽ tấn công ngài, vẫn như trước tự do tự tại bước về phía Tuyết Sư.

Tuyết Sư biếng nhác nằm ngủ dưới bóng cây, thỉnh thoảng sẽ quơ quơ cái đuôi trắng dài của mình, đuổi mấy con ruồi ồn ào phá giấc ngủ mơ màng của nó. Toàn cảnh đều đẹp đẽ và yên bình. Chỉ là, Công Tước lại cố tình muốn phá hủy khung cảnh tuyệt đẹp đó…

Chỉ thấy Công Tước ngông nghênh tiêu sái đến bên cạnh Tuyết Sư, dùng sức vỗ vỗ cái đầu đang gác lên hai chân trước của Tuyết Sư, thuận tay lại xoa xoa túm lông trên đầu Tuyết Sư, kéo kéo chòm râu của nó…

Tôi ở trong lòng thầm thở dài nói: “Kia… Người kia đang làm cái gì vậy? Ngài ấy muốn chết hay sao!!” Khi tôi còn đang lo lắng cho Công Tước, Tuyết Sư trải qua sự giày vò trêu đùa như vậy, đương nhiên là tỉnh dậy. (có con nào bị chà đạp như vậy mà không tỉnh không, còn không tỉnh lại, thì chính là chết rồi á.)

Chính là, kỳ quái chính là, rõ ràng ngay khi tỉnh dậy, Tuyết Sư có vẻ mặt như muốn giết người, thế nhiên nhìn thấy Công Tước liếc mắt một cái, lại nhận mệnh ghé vào hai chân của mình, vẻ mặt thâm cừu đại hận uất ức nhìn tôi, giống như là đang trách tôi sao lại đem Công Tước tới đây vậy.

Thấy một màn như vậy, tôi chỉ còn biết há miệng nhìn, chẳng còn vẻ mặt nào hợp hơn vậy vào lúc này…

“Đem cái bộ đáng ngu ngốc của ngươi thu lại cho ta!” Công Tước thấy biểu cảm của, quay qua quát tôi: “Trách không được con sư tử ngu ngốc này càng ngày càng đần. Quả nhiên là cận chu giả xích, cận mặc giả hắc*.” Nói xong, Công Tước còn bày ra vẻ mặt thông cảm với hiểu rõ, nhìn về phía Tuyết Sư, sau đó nói: “Cũng không trách mày được, đều tại tao cho mày tự chọn người tới chăm sóc mày, hại mày càng ngày càng đần.” Nói xong, Công Tước còn vỗ vỗ Tuyết Sư ra vẻ an ủi. Tuyết Sư dường như cũng nghe hiểu lời nói của Công Tước, rất chân chó làm ra vẻ mặt hưởng thụ…

*Cận chu giả xích, cận mặc giả hắc: Gần son thì đỏ, gần mực thì đen, tương tự của việt nam mình là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng ấy, gần người tốt thì tốt, gần kẻ xấu thì xấu theo.

“Tức chết tôi!!” Tôi thật sự rất tức giận, thầm nghĩ: “Hừ, ngài rất thông minh sao? Vậy còn vì cái quái gì mà bảo tôi đi chăm sóc Tuyết Sư? Suy đến cùng, Công Tước mới là ngu ngốc.” Đương nhiên, tôi chỉ có thể nói thầm trong lòng, căn bản là không có dám nói ra. Chính là, Công Tước dường như nhìn thấu lòng người, thừa dịp tôi còn đang trầm tư, lén lút đi đến bên cạnh tôi, hạ thấp người, ở bên tai tôi, nhẹ nhàng nói: “Đang mắng ta sao?” Âm thanh mềm mại giống như gió nhẹ lướt qua bên tai.

Tôi cảm giác được mặt của tôi nháy mắt liền nóng lên, tôi dập đầu nói lắp bắp phủ nhận: “Không… Không có.”

“Hừ…” Công Tước hừ lạnh một tiếng, biểu tình như nói lên ngươi gạt ta.

****************************************************************************

Tác giả:

Ừm… Phải nói sao ta…

Ừm… Kỳ thật không nghĩ viết dài như vầy, nhưng mà… Ầy…

Ừm… Trong tác phẩm này Tuyết Sư kỳ thật là một phân thân của Công Tước, về sau họ sẽ – two in one – (hai trong một)

Ừm… Ý tưởng tạm thời là vậy đó… Mọi người hãy đón xem câu truyện nha…