No Moral (Không Đạo Đức)

Chương 46: 46: Giận Dỗi Tiếp





Sehun đã tin rằng bản thân có thể khéo léo giải quyết mọi tình huống mà anh gặp phải mặc dù chưa bao giờ trải qua nó.

Nhưng khi ấy chẳng hiểu tại vì sao mà anh không thể đẩy bàn tay đang nắm lấy mình ra.
Sau một hồi cân nhắc, Sehun cuối cùng cũng dựa vào tường và đứng cạnh Yoonshin trong chốc lát.

Cả hai không hề nói một lời nào.

Sau khi Yoonshin gạt đi những giọt nước mắt cuối cùng trên má, cậu cảm ơn, cúi đầu kính cẩn và bước vào bàn ăn cạnh bàn thờ tưởng niệm.

Cậu chào đón những người đến viếng khác với nụ cười trên khuôn mặt trắng bệch và trò chuyện với khách viếng.

Sehun đã quay đi sau khi chứng kiến ​​sức mạnh bên trong, ẩn dấu trong sự đau buồn của cậu.

Sehun không biết tên của Yoonshin cho đến vài năm sau đó.

Anh biết rằng Yoonshin là con trai của Giáo sư Do, nếu như muốn thì anh hoàn toàn có thể tìm hiểu được—nhưng Sehun đã không làm như vậy.

Anh cảm thấy như ký ức về ngày hôm đó, cái ngày mà anh đứng bên một người xa lạ, một người không giống mình, sẽ liên tục gợi lại một cách sống động.
Mọi người nói rằng sự quyến luyến là thứ đáng sợ nhất.

Sehun tự hỏi liệu điều đó có áp dụng cho những trường hợp như thế này không.
Hơn nữa, Sehun là kiểu người cực kỳ không thích quan tâm đến người khác.
"Cậu ta lại khóc một mình rồi." Anh tặc lưỡi nhưng không thể rời mắt khỏi Yoonshin.


Đôi mắt anh trở nên dữ tợn và sắc lạnh như một con chim săn mồi.
Màn 07
Điện thoại của anh đang rung lên.
Sehun đang thắt cà vạt trước gương trong phòng thay đồ, từ từ quay về nơi phát ra âm thanh.

Chiếc điện thoại của anh đặt trên kệ đang rung lên.
Từ màn hình hiện ra là số của Thư ký Tak.

Anh chỉnh sửa xong quần áo của mình và bắt máy.
"Tôi, thư ký Tak đây ạ," người đàn ông đầu dây bên kia nói.
"Cái nào vậy?" Mặc dù Sehun đi thẳng vào vấn đề mà không chào hỏi gì, nhưng thư ký Tak vẫn không hề nao núng.

Một tiếng bấm lạch cạnh vang lên trước khi thư ký Tak tiếp tục, "Đó là chiếc xe được đăng ký bởi Tập đoàn Soohan.

Chủ sở hữu thực sự là thư ký của vợ người con trai thứ—anh ta làm việc dưới quyền Giám đốc Do Ikyung ạ.

Chiếc xe ấy có thể đã được sử dụng với mục đích di chuyển cá nhân cho cô Do ạ."
Đúng như anh mong đợi.

Yoonshin đã rơi nước mắt khi kết thúc cuộc trò chuyện, với người phụ nữ kia, vì vậy người kia phải ắt hẳn phải là người quan trọng đến mức khiến cậu phản ứng như vậy.

Dựa trên những báo cáo mà Sehun đã đọc được về các mối quan hệ của Yoonshin thì chị gái cậu dường như là đối tượng có khả năng ảnh hưởng đến cậu nhất.
Với phụ nữ, trừ khi họ cực kỳ cao nổi bật giữa đám đông, còn không thì sẽ rất khó để phân biệt nếu chỉ dựa vào hình dáng của họ.

Sehun chỉ muốn đề phòng nếu đó là bạn gái của Yoonshin hay không thôi.

Ngay từ đầu anh đã có linh cảm rằng đó là Ikyung.
"Còn gì nữa không?"
"Anh chỉ yêu cầu tìm đăng ký xe nên đó là những gì tôi đã tìm được ạ," Thư ký Tak trả lời.
"Hôm qua cậu đã nói rất sốc và kỳ lạ.

Tôi biết cậu sẽ không bỏ qua điều này.

Hơn nữa cậu hẳn đã có đủ thời gian từ hôm qua đến sáng nay rồi."
"Bên kia là tập đoàn Soohan.

Nếu tôi muốn tìm hiểu thêm thì sẽ tốn rất nhiều tiền đó ạ.

Anh nên đưa ra yêu cầu chính thức cho công ty hoặc sử dụng bên điều tra tư nhân của mình sẽ tốt hơn."
"Tôi biết là cậu sẽ chộp được thứ gì đó tốn ít thời gian và tiền bạc hơn."
Chắc hẳn Sehun đã nói đúng vì thư ký Tak không thể phản bác lại anh, sau đó thư ký Tak nói "Tôi không cố gắng tìm hiểu đâu nhưng mà hồi mới đầu khi được yêu cầu tìm hiểu những mối quan hệ xung quanh luật sư Do, tôi đã lụm được một vài thứ về người vợ của con trai thứ tập đoàn Soohan."

"Phần này có trong báo cáo mà cậu đã đưa cho tôi trước đó không?"
"Không ạ.

Rõ ràng là gần đây cô ấy rất hiếm khi xuất hiện trước công chúng và điều này có vẻ hơi bất thường.

Trước kia thì cô ấy thường tham dự các sự kiện của khối tài phiệt khá thường xuyên, nhưng gần đây cô ấy hầu như đã bỏ lỡ những sự kiện đó.

Cô ấy cũng thường đến phòng trưng bày nghệ thuật của mình hàng ngày nhưng dạo gần đây lại vắng mặt suốt."
"Chuyện này có liên quan đến Do Yoonshin không?" Sehun hỏi.
"Tôi không chắc, nhưng có vẻ như không phải vậy đâu ạ.

Nếu có liên quan gì đến luật sư Do, thì ắt hẳn nó đã nằm trên báo cáo của anh rồi ạ."
Chẳng lẽ đó chỉ là chuyện riêng của chị gái cậu ta thôi sao? Cũng dễ hiểu khi nhìn phản ứng gay gắt của Yoonshin khi biết chuyện.
Sehun trầm ngâm, dựa một tay vào bàn làm việc.

Anh đã im lặng như thế một lúc.

Thư ký Tak nói thêm, "Tôi nên làm gì đây? Tôi có nên yêu cầu điều tra thêm từ công ty chúng ta không ạ?"
"Không, làm tốt lắm.

Hẹn gặp lại cậu sau 30 phút nữa."
"Yes, sir, hẹn gặp lại anh sau nhé."
Sau khi cúp máy, Sehun lại chưng ta khuôn mặt vô cảm.

Anh nhớ lại cảnh tượng mà mình đã chứng kiến ​​​​đêm qua và rơi vào trầm tư.

Dẹp mọi thứ khác sang một bên, việc chị gái Yoonshin xuất hiện và đích thân đưa cho Yoonshin một tài liệu là điều đáng ngờ nào đó quả thật là điều không bình thường.

Có khả năng cao là đã có chuyện gì đó đã xảy ra trong gia đình họ và phải xử lý hay bảo quan bằng tài liệu.
Nhưng có một điều khiến anh bận tâm.


Nếu đó chỉ là một cuộc gặp trao đổi tài liệu đơn giản, thì tại sao phản ứng của Yoonshin lại bất thường như thế?
"Có vẻ đấy không phải là giấy ủy quyền rồi," Sehun lẩm bẩm một mình.

Anh xem đồng hồ và mặc áo khoác của mình lên người rồi lấy cặp và chìa khóa xe và rời khỏi phòng thay đồ.
Dòng suy nghĩ của anh lại tiếp tục khi anh đứng đợi thang máy.
Chuyện gì xảy ra với hai chị em cậu quả không hề đơn giản.

Ngày hôm qua, Yoonshin đã khóc giống như khi cha cậu qua đời.

Sehun chắc chắn rằng điều gì đó đã gây sốc như cái chết của một thành viên trong gia đình đã ập đến với Yoonshin.
"Phiền thật đấy."
Anh phát cáu với chính mình vì cứ tiếp tục nghĩ về Yoonshin.

Anh với tới lấy gáy rồi xoa bóp nó, khi ấy cửa thang máy đã mở ra.

Những con số trên màn hình thang máy giảm đi nhanh chóng.
Sehun nhanh chóng tiến đến sảnh của hầm để xe, cửa kính tự động mở ra.

Vào lúc ấy, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện từ lối vào của Tòa nhà C—chính là Yoonshin.
Sehun dừng lại và liếc nhìn Yoonshin.
Mắt của Yoonshin xưng húp, cậu hầu như không thể nở nụ cười trên khuôn mặt như mọi khi, giống hồi ấy thật đó.
"Có gì buồn cười sao?".