Nở Rộ

Chương 23




Con người cảm thấy sảng khoái nhất là lúc tự nhiên tỉnh dậy sau một giấc ngủ sâu, rồi lười biếng hỏi người bên cạnh: “Mấy giờ rồi?”

“Mười một giờ hai mươi.”

Cố Yên sững sốt, không phải vì thời gian đã muộn mà vì trả lời cô là một giọng nữ dịu dàng.

Quả nhiên, vừa ngồi dậy, cô đã thấy ngay mỹ nhân Trần Doãn Chi – trợ lý của Lương Phi Phàm đang đứng ở cạnh giường. Hôm nay cô ta mặc một bộ đồ công sở màu xanh, trông rất mát mẻ, dễ chịu, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng khiến cô ta trông tràn đầy sức sống.

“Đây là mấy bộ quần áo tôi vừa mới mua cho Cố tiểu thư, cô chọn lấy một bộ thử xem có vừa không.” Vừa nói cô ta vừa chỉ về đống đồ đang treo ở đầu giường. “Ở đây có cả nội y. Bữa sáng nửa tiếng sau sẽ được mang tới. Cố tiểu thư, cô còn cần gì nữa không ạ?”

Cố Yên ôm chiếc chăn, bặm môi không nói gì, lúc này cô không cần gì mà chỉ muốn thét lên, cô hãy cút ra ngoài cho tôi!

Nhưng Trần Doãn Chi lại tỏ ra rất lễ phép, mở miệng là Cố tiểu thư, hơn nữa, cô cũng biết về sau cô còn phải nhờ tới cô ta nhiều nên cố nuốt cơn giận vào trong. Bài học đầu tiên mà Cố Minh Châu dạy cho Cố Yên là đừng có hơi tí là trở mặt ngay với đối phương, cho dù người đó có đáng ghét cỡ nào thì cũng đừng tỏ thái độ cho người ta thấy.

“Không có gì, phiền cô đi ra ngoài trước.”

Trần Doãn Chi gật đầu bước ra ngoài.

Cố Yên khẽ cắn môi, bước xuống gường, mình mẩy đau ê ẩm, cô bước từng bước vào nhà tắm, cầm chiếc khăn thầm khô những giọt nước trên cơ thể, chiếc gương to khiến cô càng thấy rõ hơn dấu vết anh để lại trên cơ thể trắng ngần của mình. Sau một đêm ân ái, anh để cô lại một mình, còn gọi một mỹ nhân đến ra vẻ bà chủ nhà chăm sóc cô. Lương Phi Phàm, anh thật quá đáng!

Bước ra khỏi phòng tắm, cô chọn một bộ đầm liền màu trắng. Vừa mở cửa định ra khỏi nhà, cô lại thấy Trần Doãn Chi đứng ngay ở cửa, chán nản, cô lại quay vào ngồi xuống bàn ăn, miễn cưỡng uống từng ngụm sữa.

Trần Doãn Chi vẫn đứng đấy, đợi Cố Yên ăn xong, cô ta lại nhẹ nhàng đi đến đưa cho cô một lọ thuốc màu trắng.

“Thuốc gì thế, cô Trần?” Cố Yên cau mày hỏi.

“Lương Tổng nói, tối qua không kịp… Nên giờ cẩn thận vẫn hơn. Anh ấy còn nói… chờ cô uống xong mới được đi.

Trần Doãn Chi nói một cách khó nhọc, việc này cô quả thực không còn cách nào khác, vì vâng lệnh sếp nên mới đến.

Thuốc tránh thai ư? Giống như thời phong kiến, hoàng đế sủng ái phi tử, sau đó sẽ có người tới hỏi, có giữ lại hay không? Vị hoàng đế trẻ tuổi nhẫn tâm lắc đầu, liền đó sẽ có người mang đến một bát thuốc màu đen, cung kính và chờ đợi vị phi tử kia uống hết rồi mới rời đi.

Mặt Cố Yên nóng bừng, hai chân như mềm ra, hai tay bám lấy mặt bàn, gằn từng chữ với Trần Doãn Chi: “Gọi Lương Phi Phàm đến gặp tôi!”

Trần Doãn Chi mắt to mắt dẹt, cái gì mà Lương Phi Phàm chứ? Giọng điệu gì thế, ngay cả tên cúng cơm của tổng giám đốc mà cô cũng có thể gọi ra một cách tùy tiện như thế hả. “Cố tiểu thư…”

“Im miệng! Đi ngay, đi gọi Lương Phi Phàm đến đây cho tôi!” Cố Yên cố gắng kiềm chế cơn giận dữ, vì nếu không như vậy, e rằng bát đĩa trên bàn sẽ không cánh mà bay thẳng vào gương mặt xinh đẹp của Trần Doãn Chi.

Mối quan hệ của Trần Doãn Chi tương đối tốt, nên mọi chuyện đều được mọi người bẩm báo tỉ mỉ, còn cuộc sống riêng của Lương tổng, tất cả chỉ quy về một câu: đừng có đắc tội với Cố tiểu thư.

Cho nên khi thấy Cố Yên nổi cơn thịnh nộ, cô ta chỉ còn cách gật đầu vâng lệnh.

Một lúc sau, Lương Phi Phàm hằm hằm bước vào: “Em làm cái gì thế hả! Tôi còn đang họp.”

Cố Yên vứt lọ thuốc về phía Lương Phi Phàm, anh giơ tay đỡ lấy, sắc mặt càng khó coi hơn: “Em không dịu dàng một chút được sao?”

“Lương Phi Phàm, rốt cuộc là anh muốn cái gì hả?” Cố Yên tức giận hỏi, chẳng phải tối qua hai người còn rất tâm đầu ý hợp sao.

“Cố tiểu thư, câu hỏi này đáng lẽ tôi phải hỏi cô mới đúng đấy?” Anh bình thản đút tay vào túi quần, hai chân bắt chéo đứng tựa vào bàn, vẻ mặt tỉnh bơ giống như công tử con nhà giàu qua đêm với gái bao, giờ muốn giũ bỏ trách nhiệm.

“Tôi cáu kỉnh gì thì cũng có giới hạn.” Cố Yên nghe anh gọi tiếng Cố tiểu thư lại càng thêm bực bội. “Anh đừng giở giọng trẻ con ra đây với tôi!”

Mặt Lương Phi Phàm biến sắc, ánh mắt sắc lẹm như muốn xông vào xé nát cô ra: “Cố Yên, chính em gọi tôi tới đây nói chuyện, tôi không đùa với em đâu, em muốn nói gì thì nói đi, nhanh lên, tôi còn phải đi họp.”

Anh chán ghét cảnh cô cứ tỏ ra giận dỗi rồi đổ tội cho mình, cho đến khi anh cảm thấy mình là kẻ gây sự trước.

Nhưng lần này thì khác, Cố Yên à…

“Tôi đã cho em cơ hội, em không nhận lấy. Còn tôi, tôi không muốn lãng phí mọi thứ với người con gái không để tôi trong tim người đó, hơn nữa, chúng ta đã chia tay rồi, hy vọng em chấp nhận sự thật đó, đừng đến đây chèo néo tôi nữa.” Lương Phi Phàm lạnh lùng nói.

“Chèo néo anh ư? Thế còn tối qua thì sao?

“Tối qua?” Lương Phi Phàm cười nham hiểm, ánh mắt ám muội nhìn lên phần cơ thể không vải của cô. “Tối qua thì sao? Tối qua chẳng phải cả hai ta đều rất vui vẻ sao? Đó chỉ là quan hệ xác thịt giữa nam và nữ mà thôi.”

Quan hệ xác thịt ư? Nghe anh nói, hai mắt cô mờ đi, ngồi phịch xuống ghế, trong vô thức, móng tay cô cào vào đùi, cho đến khi có cảm giác đau đớn, hai mắt nhòe đi.

Thấy bộ dạng cô có vẻ đau khổ, anh liền bồi thêm mấy câu có phần thiện ý hơn: “Tôi xin lỗi, vì trước đó đã không nói rõ ràng với em, nhưng khi đó, tôi thấy… em chẳng phải có vẻ rất hưởng thụ đó sao?”

“Anh im đi!” Cuối cùng Cố Yên không nhịn được nữa, hai tay ôm mặt khóc nức nở. Lời anh nói, từng câu từng chữ như những nhát dao đâm vào tim cô đau nhói.

“Nếu em đảm bảo mọi việc dừng lại ở đây thì tôi cũng sẽ không nói gì thêm nữa.” Lương Phi Phàm bồi thêm một nhát dao. “Em thích tiền hay gì khác… ví dụ như là em cần thắng trong vụ thầu tới, em cứ nói.” Anh làm ra vẻ rất hào phóng, nói.

Lúc này Cố Yên chỉ biết co người lại, cúi đầu mà hàng nước mắt rơi lã chã.

Lương Phi Phàm tỏ ra mất kiên nhẫn: “Cố tiểu thư, còn gì nữa không? Tôi rất bận.”

Cô không trả lời. Anh cho rằng cô ngầm chấp nhận nên đứng dậy bỏ ra ngoài.

“Lương Phi Phàm, tôi hận anh!” Giọng Cố Yên nghẹn lại.

Nghe thấy chữ “hận” thốt ra từ miệng cô, anh lập tức dừng chân, mắt vằn lên những tia màu đỏ.

Anh quay người bước đến, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh, anh gằn từng chữ, từng chữ: “Không, Cố Yên, em không hận tôi.” Anh lấy tay gạt nước mắt cô. “Từ trước tới nay, chỉ có tôi hận em thôi.”

Có yêu thì mới có hận, tôi hận em, tôi yêu em bao nhiêu thì tôi hận em bấy nhiêu.

“Anh hận gì tôi chứ?” Cố Yên ngước nhìn anh, cô lau nước mắt. “Lương Phi Phàm anh nói cho tôi biết, anh hận gì tôi? Chẳng qua anh hận tôi vì tôi không để anh trong trái tim mình, nhưng Lương Phi Phàm, anh có biết, anh sống với tôi bao năm nay nhưng anh có biết là tôi nghĩ gì và cần gì không hả? Lương Phi Phàm, anh chê tôi ích kỷ và tùy hứng, nhưng ngoài kia có bao nhiêu cô một lòng một dạ với anh, anh chọn lấy một cô không được sao? Tôi ích kỷ, tùy hứng nhưng tôi không yêu cầu anh phải thích tôi, anh dựa vào cái gì mà không ép được tôi biến thành người như anh muốn, anh lại quay sang hành hạ tôi?”

Cố Yên vừa nói vừa lùi lại mấy bước cho tới khi chạm vào lọ thuốc. Cô dừng lại, mở nắp ra lấy vài viên bỏ vào miệng nuốt, thậm chí không thèm lấy nước. Vị đắng của thuốc tan trong miệng khiến cô khó chịu, nước mắt lại trào ra.

“Anh nói rất đúng, tối qua hai ta chỉ là quan hệ xác thịt, sau này… mà không, không có sau này, giờ tôi sẽ chấp nhận sự thật là chúng ta đã chia tay, tôi sẽ không bao giờ đến chèo néo anh nữa, tạm biệt, Lương tiên sinh.” Nói xong cô chạy một mạch ra ngoài.

Bàn tay còn chưa chạm vào nút bấm trong thang máy thì cô đã bị một bàn tay mạnh mẽ kéo lại.

Ánh mắt ánh lên vẻ đau thương, anh cố giữ lấy cô đang giãy giụa trong tay mình: “Cố Yên, đấy là tất cả những gì em suy nghĩ trong lòng sao? Tôi giữ em bên mình bao năm nay, chẳng lẽ em lại cho rằng tôi muốn biến em thành vật phẩm như tôi mong muốn sao? Trong mắt em, tôi là người như thế sao?”

Một loạt các câu hỏi khiến Cố Yên cảm thấy phiền não. Cô quay mặt đi để tạo khoảng cách giữa hai người: “Lương tiên sinh, chúng ta đã chia tay, xin anh hãy tránh xa tôi ra một chút!”

Lương Phi Phàm càng áp sát cô hơn, môi họ lại gần như chạm vào nhau, hơi thở ấm áp quen thuộc lại ùa về, nước mắt Cố Yên không ngừng rơi. Lương Phi Phàm chà sát vào môi cô: “Cố Yên, em hãy trả lời câu hỏi của tôi!”

Cố Yên đẩy anh ra, cúi đầu không nói.

Một lúc lâu sau, Lương Phi Phàm mới lạnh lùng cười một tiếng, anh buông cô ra. Hai người vẫn im lặng cho đến khi Cố Yên không thể chịu được nữa, đành lên tiếng trước “Tôi có thể đi được rồi chứ?”

Lương Phi Phàm nhìn cô như muốn khắc sâu hình ảnh cô vào trong tim. Cố Yên đợi một lúc không thấy anh trả lời liền bước vào thang máy.

Cố Bác Vân đặt quân cờ xuống, lưng tựa vào ghế: “Tiểu Yên, không chơi nữa nhé?”

Cố Yên lặng lẽ gật đầu.

Nhìn nét mặt cô con gái thoáng buồn, Cố Bác Vân hỏi: “Cố Yên, nói cho cha biết, chị Minh Châu có làm khó dễ gì con không?”

Nhớ lại ngày trước, khi ở bên mẹ, Cố Yên có lúc thiếu thốn tình cảm, nhưng không bị ai bắt nạt. Từ khi về sống với ông, cả nhà ngập trong tiếng cười. Sau này, về với Lương Phi Phàm, anh hết mực yêu chiều cô, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, không ai dám cả gan bắt nạt cô, ngoại trừ Cố Minh Châu.

“Không đâu cha, chị ấy tốt với con lắm, con mới vào làm trong công ty, có rất nhiều việc phải học, có những việc còn chưa quen thôi ạ.”

Nhìn vào mắt con gái, ông biết cô đang buồn vì một chuyện gì đó: “Không nhất thiết phải nghe chị con đâu, con không muốn vào làm trong công ty thì thôi, ra ngoài làm việc gì con thích ấy.”

Cố Yên thở dài: “Cha, con người có phải muốn làm gì là làm được đâu cha!”

Nói xong, cô cũng buồn cười cho chính câu nói của mình, vì từ trước đến nay, cô đều sống theo kiểu thích làm gì thì làm, giờ có chút không vừa ý, đến cha cũng phải lên tiếng an ủi.

Hàng liễu xanh soi bóng bên mặt hồ phẳng lặng, người cha hiền từ với mái tóc bạc phơ đang ngồi nói chuyện với cô con gái xinh đẹp. Trên bàn, ấm trà thơm đang ngào ngạt hương với bàn cờ quân trắng quân đen, hai người chuyện trò rôm rả. Đã lâu lắm rồi Cố Minh Châu mới có cảm giác ấm áp của một gia đình đến vậy.

“Cha!” Cố Minh Châu đi tới. “Cố Yên nói đúng đấy, con người không phải muốn làm gì là làm được.”

“Chị…” Cố Yên quay ra nhìn chị.

Cố Minh Châu thở dài: “Cố Yên, em xem xong hồ sơ của vụ thầu sắp tới chưa?”

Cố Yên ngẩng đầu nhìn sắc mặt chị, rồi gật đầu ý nói đã xong.

“Thế thì phiên thầu tuần sau em tham gia nhé, chị bận rồi.”

Cố Bác Vân cau mày: “Minh Châu, đừng ép em con quá, từ từ dạy mà.”

“Không có gì phải dạy đâu cha, con nói thế nào, em ấy cứ làm đúng như thế là được rồi.” Cố Minh Châu ném cho em gái chiếc chìa khóa: “Xe chị để ở cổng, em lấy mà đi, giờ em về công ty gặp Jesscica bàn về vụ thầu cho kỹ vào, tối về ăn cơm với chị.”

Cố Yên cầm lấy chìa khóa, chào cha rồi đi ra ngoài.

Cô vừa đi khuất thì Cố Bác Vân liền mắng Cố Minh Châu: “Lời cha nói con nghe vào tai được bao nhiêu hả!?”

“Tất cả, nhưng con không có ý định làm theo.” Cố Minh Châu tiến thêm một nước cờ. “Cha à, giờ không còn là thời của cha nữa, Cố Yên cũng đã lớn rồi, hãy để nó gánh vác bớt phần việc mà nó nên gánh vác đi.”

Cố Bác Vân suy nghĩ một lát rồi cũng đi một nước cờ: “Minh Châu, dù gì nó cũng là em gái con.”

“Nếu nó không phải em gái con thì con quản nó làm gì.” Cố Minh Châu trả lời một cách dứt khoát.

Sau vài lần đi, Cố Bác Vân bị con gái dồn đến thế bí, ông cười rồi xếp cờ lại, ông già rồi nên đấu không lại cô con gái khôn ngoan nhưng cứng đầu này. Đúng là hậu sinh khả úy.

Cố Minh Châu rót cho mình chén trà nóng, lưng tựa vào ghế nhâm nhi, ván cờ này, cô sớm biết mình sẽ thắng.