Nô Thê Muốn Xoay Người

Chương 60: Cuộc sống địa ngục (4)




Tẩm cung của cầm thú Vương vẫn trống trải như cũ, cả căn phòng rộng lớn chỉ có bốn chiếc đèn dạ minh châu, một chiếc bàn thấp dài và một chiếc giường thật lớn. Trên chiếc thảm đỏ thẫm không có bất kì chướng ngại vật nào, có thể lăn được từ đầu này qua đầu kia, từ đầu kia lại tới đầu khác, đường thẳng đường xiên, đường chéo mặc sức mà lăn lộn quay cuồng.

Vị trí nằm ngủ mà Ngân Nghê thích nhất không phải ở góc bên dưới chiếc đèn, cũng không phải trên chiếc thảm rộng rãi bên cạnh giường, mà là chiếc thảm lớn hình kim cương bát bảo luân ở chính giữa. Nó rời đi Tán Bố Trác Đốn, lắc đuôi đến bên chiếc bát bảo luân rộng bốn thước rồi nằm xuống, rồi sủa một tiếng với La Chu đang đứng cách đó không xa.

La Chu cắn chặt môi, dập đầu thật mạnh ba cái với cầm thú Vương, dưới anh mắt lạnh lẽo, đầy uy lực, thân thể nàng tận lực giảm bớt sự luống cuống, chậm rãi dùng tư thế khuất nhục nhất đi về phía Ngân Nghê. Khi ánh mắt kia đã khuất phía sau, hai hốc mắt nàng liền nóng lên, lăn xuống hai giọt lệ nóng, phút chốc rơi xuống thảm đỏ thẫm, tìm không thấy tung tích.

Nàng là người a, là người a, chỉ là hiện tại chả khác gì chó ──không, là thân phận đê tiện so với chó còn hèn mọn hơn, chỉ biết chấp nhận khuất nhục mà sống.

Mạnh Tử nói "Phú quý bất năng dâm, bần tiện bất năng di, uy vũ bất năng khuất, thử chi sở vị đại trượng phu." (Giàu có mà không phóng đãng, nghèo hèn mà không đổi tính, uy vũ không chịu khuất nhục, mới là đại trượng phu). Đại trượng phu phải mạnh mẽ đầy khí phách. Nhưng nàng không phải đại trượng phu thân cao bảy thước, nàng là chỉ là cô gái nhỏ sợ chết, cái mà gọi là khí phách gì đó quá mức trừu tượng, nàng thật sự không thể hạ quyết tâm đi tìm chết được, chỉ biết chịu đựng mà sống trong cái địa ngục này, chẳng sợ mình ti tiện không bằng một đám ngao khuyển. Răng nanh không ngừng ra sức cắn xuống môi dưới, đầu lưỡi nếm được vị tanh ngọt quen thuộc, nàng cố gắng mà nghẹn ngào nuốt xuống, lau đi dấu vết ẩm ướt, đi lại chỗ kim cương bát bảo luân. Trăm ngàn năm qua, tất cả nô lệ đều là như vậy, là thứ mà người khác có thể coi thường làm nhục, tham sống sợ chết giống súc vật, nàng lại chả so bì cao quý được với ai, vì sao không thể chịu được?

Sợ tơ kim tuyến đen thêu nên bát bảo luân thật sự là đẹp tuyệt, tổng thể đều xoay tròn về bên phải, kim ngư chầu bát thụy tạo nên ánh sáng kỳ ảo, nhìn vô cùng sống động, tập trung nhìn rõ lại có một cảm giác vô cùng thần bí, giống như chúng đang xoay tròn. Ngân Nghê to lớn nằm ở giữa, lông dày tản ra xung quanh, hai tai dựng thẳng, trên mũi xuất hiện một nếp nhăn, mắt tam giác xanh sâu đầy thâm thúy, lạnh lùng cao ngạo, môi khép lại lộ ra một cái răng trắng sắc nhọn, giống như thần thú bảo vệ canh giữ nơi trung gian giữa sự sống và cái chết.

Lòng La Chu thắt lại, tránh đi tầm mắt Ngân Nghê, cẩn thận đi tới bát bảo luân, nằm ở bên cạnh nó, cả người căng cứng như một xác chết. Thẳng cho đến khi luồng ánh mắt lợi hại lạnh lẽo dời đi, sự căng thẳng trong lòng mới nơi lỏng. Cứ thế mà ngủ đi, mặc dù cầm thú Vương có uy hiếp, nhưng ít nhất vẫn chưa có hành vi gì nhục nhã nàng, nàng nên cảm thấy may mắn mới đúng chứ?

Mạnh Tử còn nói "Vua Ngô- Thuấn được tín nhiệm từ nơi đồng ruộng, Phó Thuyết được tín nhiệm từ công việc xây tường, Giao Cách được tín nhiệm từ công việc bán cá bán muối, Quản Di Ngô được tín nhiệm từ trong ngục, Tôn Thúc Ngao được tín nhiệm từ vùng biển, Bách Lý Hề được tín nhiệm từ nơi chợ búa. Cho nên trên trời sẽ giáng xuống trọng trách nặng nề lên những người như thế, trước tiên nhất định phải khiến họđau khổ trong lòng, khiến họ thân xác mệt mỏi, khiến họ chịu đói chịu khát đến khi cơ thể yếu gầy, khiến họ nếm mùi khổ cực bần hàn, khiến mỗi việc họ làm đều bị rối tung, đều không như ý, cho nên khiến họ lo sợ cảnh giác, khiến họ kiên nhẫn, tăng thêm cho họ những tài năng chưa có đủ." Không chừng những khuất nhục mà hôm nay nàng phải chịu đựng có thể sẽ tôi luyện nên huy hoàng cho ngày mai.

Nàng nhắc đi nhắc lại lời của Mạnh Tử mấy lần, cảm xúc khuất nhục đan xen đã bình ổn đi rất nhiều, xem ra noi theo gương người trước quả nhiên là một cách an ủi hiệu quả. Khóe miệng giật nhẹ một chút tự giễu, nàng nhắm mắt lại, giây phút đó trên đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện một cái bát bảo luân màu đen ánh vàng thật lớn, phối hợp vô cùng ăn ý với bát bảo luân bên dưới thân. Trong đầu nàng hiện lên một ý niệm vô cùng kinh khủng: nàng. . . . . . Giống như đã trở thàn gia súc để hiến tế!

Bốn thị nữ hầu hạ trong phòng che lại đèn dạ minh châu ở bốn góc tường xong, liền nhẹ nhàng lui ra ngoài.

Tẩm cung liền chìm vào yên tĩnh tối tăm, mơ hồ có thể nghe được tiếng gió tuyết rít gào bên ngoài. La Chu lẳng lặng mở mắt ra, hướng tầm mắt về khoảng không tối đen.

Trong bóng đêm như mực, nàng không thất bất cứ thứ gì, nhưng lại cảm giác chính mình đang đối mặt với một cơn lốc xoáy màu đen. Giữa trung tâm lốc xoáy dường như có một con mắt thật lớn, nó nhìn nàng thật chăm chú, dường như muốn bóc đi từng lớp quần áo nàng, xé rách da thịt gân cốt nàng, cướp lấy linh hồn bên trong cơ thể nàng, giống như chỉ cần một khắc nó sẽ nuốt chửng nàng. Thân thể giống như bị ghim chặt lại, trái tim co rút run rẩy, tầng tầng lớp lớp sợ hãi như sóng dâng trào cuồn cuộn. Rõ ràng là đã sợ hãi đến cực điểm, nhưng tầm mắt lại không thể rời đi chỗ khác, chỉ có thể giống như dê con bất lực nằm chờ người ta đến làm thịt, tùy ý cho ánh mắt hư vô trong bóng đêm kia tuần tra mổ xẻ từng tấc trên cơ thể. Thần trí dần mơ hồ, mi mắt vô thức chậm rãi hạ xuống, nàng dần lâm vào mê man.

La Chu ngủ say không có nhìn đến đôi mắt ưng trên giường lóe ra ánh sáng âm u lạnh lẽo trong bóng tối, bên trong chứa vài phần kinh ngạc cùng một chút đăm chiêu.

Quả nhiên không sai, dựa theo những phản ứng vừa rồi của nữ nô này, nàng quả thực có thể nhìn trộm vào mắt hồn do Bạch Mã Đan Tăng thiếp lập. Chà chà, có thể nhìn lén được mắt hồn của Bạch Mã Đan Tăng, làm cho trái tim băng đá nghìn năm như hắn cũng nổi lên gợn sóng, cũng không biết nữ nô này là may mắn hay bất hạnh. Nhưng mà hiện giờ hắn đang vô cùng có hứng thú với nàng, cũng không tính đem nữ nô kỳ quái này đi hiến tế. Ánh mắt u ám lạnh lùng nhìn xuyên qua bóng tối, vô cùng chuẩn xác mà dừng lại trên người nữ nô đang nằm trên mặt đất.

Hắn nhìn ra được màn ăn thịt người của Ngân Nghê ban ngày kia đã để lại cho nàng một nỗi sợ hãi vô cùng sâu sắc. Nhìn nàng giống như đang dựa vào Ngân Nghê, lại vô cùng cẩn thận chỉ để áo ngoài chạm vào bộ lông của Ngân Nghê, mà Ngân Nghê lại lựa chọn làm bộ như không biết nàng đang xa lánh chính mình, dung túng sự né tránh của nàng, thật đúng là nằm ngoài dự kiến của hắn.

Đối diện với hồn mắt đã làm tiêu hao tinh lực của nàng. Tuy là mệt mỏi mà ngủ mất, nhưng thân thể mảnh khảnh kia vẫn cứng ngắc như đá. Nếu cứ như vậy, không chừng ngày mai sẽ không thể đi lại được, nếu vậy làm sao mà trừng phạt được nàng đây? Mắt ưng khẽ cong lên, lông mày khóe mắt tràn đầy sự hưng phấn khi chơi đùa.

Nàng sợ hắn đến cực độ, khi đối mặt hắn, từ cử chỉ cho đến lời nói đều vô cùng hèn mọn, nhưng mà cặp mắt trắng ít đen nhiều kia lại vô thức xẹt qua một tia không chịu khuất phục, nhất quyết không cam lòng, đầy phẫn hận, bi thương cùng cô độc. Nhiều lúc, nàng co ro lại như một chú nai con bị làm cho kinh hãi, một con thỏ hoang bị đẩy đến đường cùng. Mà khi nàng giấu mình ở trong góc tối, lại giống như một con sói cô đơn trên thảo nguyên đang tự mình liếm láp, an ủi vết thương trên thân.

Nàng so với đại đa số phụ nữ khác càng thêm ích kỷ bạc bẽo, nhưng lại vô cùng chiếu cố cho ngao nô bên người. Nàng cùng với đại đa số phụ nữ khác đều nhu nhược mềm mại, nhưng lại có nghị lực cứng cỏi tham sống không gì sánh bằng. Thân thể mềm mại tinh tế, da thịt trắng hồng, ngũ quan yêu kiều thanh tú hoàn toàn bất đồng với phụ nữ Bác Ba sinh hoạt trường kỳ ở trên cao nguyên. Mà sự quả cảm kiên nghị, sự dũng mãnh gan dạ, tính tình lúc nhu lúc cương lại khác hẳn với quý nữ nhà Hán ở Trung Nguyên. Một nữ nô như vậy, cũng khó trách Liệt Thích Già Thát Tu lại chú ý tới nàng.

Liệt Thích Già Thát Tu, tên cũng giống với con người của hắn, một người đàn ông nửa thì từ bi như Phật, nửa thì hung tàn phóng đãng như Tu La. Bất luận là Thần Phật hay là Tu La, là từ bi hay hung tàn, thì bản chất của hắn vẫn là vô tình. Là đội trưởng của đội hắc kỵ hoàng gia cùng người đưa tin của Liên Hoa Pháp Vương, một nửa trung thành của hắn kính dâng cho chính mình, một nửa kính dâng cho Bạch Mã Đan Tăng. Bên ngoài, bất kì ai cũng không thể lọt được vào mắt hắn, càng không chạm được tới trái tim hắn. Chỉ là hiện tại, nữ nô này lại làm cho hắn đánh vỡ nguyên tắc.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ nhịp trên giường, khóe môi sắc lạnh câu lên một độ cong nhỏ. Tầm mắt hắn dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đang nổi lên sắc xanh trắng lẫn lộn, trở nên vô cùng rét lạnh sắc bén.

Một nữ nô đạt được Ngân Nghê quan tâm chiều chuộng, báo tuyết yêu thích, Liệt Thích Già Thát Tu chú ý, cùng Bạch Mã Đan Tăng hứng thú rốt cuộc có nên sống trên đời không? Con ngươi hung ác nham hiểm hơi thay đổi, chuyển qua bờ vai phải của nữ nô.

Trên đầu vai của nàng được in dấu ấn của Mục Xích Vương gia, từ linh hồn tới thân thể đều là nô lệ của hắn. Hắn muốn nàng sống, nàng sẽ được sống, muốn nàng chết, nàng chỉ có thể chết. Trước mắt khi hứng thú của hắn với nàng còn chưa biến mất, không ngại để cho nàng sống thêm một thời gian.