Nợ Tình Ngàn Kiếp Trả Một Lần

Chương 2: Nữ nhân xấu xí (2)




Ta nhẹ đi tới giúp hắn có lẽ vì phạm vi quá gần ta còn cảm nhận được hơi thở của hắn phả vào mặt chợt hắn lên tiếng.

"Đây là mùi gì?"

(Hả mùi gì) ta không hiểu hắn đang nói gì hay là do ta chưa tắm người đầy mồ hôi, ta hơi khó xử..

"Nô tỳ..chưa..tắm ạ!"

"Rất thơm..mùi trên cơ thể ngươi"( giọng vẫn không cảm xúc)

"Nô tỳ không biết...đây là mùi của cơ thể nô tỳ hình như sinh ra là có rồi."

Ra là hắn đang nói cái mùi hương kia làm ta còn tưởng mùi hôi cơ thể mình ta vẫn thản nhiên trả lời..

"Dối..trá! chẳng ai sinh ra mà có mùi hương cả!"( hắn nhìn ta vẻ mặt ghét bỏ)

Biết giải thích không có tác dụng gì nên ta cũng lười giải thích,hắn cũng im lặng không nói tiếp nữa, khi chiến bào được cởi ra một bên vai của hắn đã đỏ tươi một mãng, hình như vết thương đã bị rách dù băng bó rất kỹ nhưng vẫn thấm ướt ra ngoài, phải rồi hắn đã bị thương mấy ngày trước, đến khi lớp áo cuối cùng được mở thì hắn lạnh lùng kêu ta ra ngoài để hắn tự tắm lấy..

===================

Chiến tranh giữa Ly quốc và Tấn quốc càng lúc càng ác liệt hơn, thương vong vô số, cũng vậy mà công việc của bọn ta lại thêm vất vả thêm làm công việc thường ngày đã không xuể nay lại giúp các binh lính băng bó vết thương này nọ, không hiểu sao với loại máu thịt be bét nhìn ghê người thế, ta vẫn thấy rất bình thường còn Thanh Thanh và nhiều người khác thì nôn tới nôn lui có nhiều người còn ngất xỉu tại chỗ cho nên mình ta phải chạy tới chạy lui rất vất vả..

"Lưu thái y tình hình các binh lính thế nào rồi?"

"Bẩm vương gia, lần này bên ta thương vong quá nghiêm trọng, có rất nhiều binh lính đã tử vong vì không chịu được đau đớn"( giọng nặng nề)

Mày hắn nhíu lại trầm tư trong giây lát.

"Lại..nữa rồi."

Theo tiếng nói của Lưu thái y, hắn cũng nhìn sang thấy ta đang đỡ một nữ tỳ khác mặt mày xanh méc từng bước từng bước dìu ra ngoài..

"Các nô tỳ phụ giúp đều xỉu lên xỉu xuống như thế..nhưng chỉ riêng cái nô tỳ xấu xí kia là can đảm hơn cả"

"Thái y ơi! Có nguời nôn ra máu rồi"(tiếng hốt hoảng của một nữ tỳ)

khi Lưu thái y chạy đến thì binh lính đó đã nữa sống nữa chết rồi khắp cơ thể từ mặt tới thân đều toàn máu miệng thì cứ nôn mãi nhìn rất kinh người..

"Hắn..không sống nổi đâu.."(vừa nói ông vừa lắc đầu)

Lúc ấy ta cũng vội chạy đến xem vì ta biết hắn, hắn tên A Nghĩa hoàn cảnh rất đáng thương, ở quê nhà còn một thê tử và một đứa con thơ đang đợi hắn về..

Không kịp nghĩ ngợi đã vội điểm nguyệt của hắn lại, mắt thấy không nôn máu nữa ta mới lau sạch vết máu từ miệng xuống cổ cho hắn.

"Hắn vẫn cứu được.."

Lưu thái y đưa tay dò mạch trên cổ hắn rồi đưa mắt nhìn ta.

"Ngươi..đã làm gì?"(ông kinh ngạc hỏi)

"Chỉ điểm nguyệt giúp hắn chặn nôn máu thôi"(giọng ta thản nhiên)

"Ồ..lại có một loại trị liệu như thế sao"(ông ta có vẻ phấn khởi)

Ta im lặng tiếp tục công việc vủa mình nhưng ta cũng đâu nghĩ tới lại có một ánh mắt thâm sâu đang nhìn ta..

Mười ngày sau trong trại họp.

"Vương gia! quân tiếp viện của chúng ta vẫn chưa đến, nếu đột ngột bị tập kích thì thật nguy hiểm"(Dương tướng quân lên tiếng)

"Đúng thế! quân Tấn càng đánh càng hăng thật không thể sơ xuất được"(phó tướng Bùi Phi)

Mặt hắn nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào bản đồ, nữa tháng sau mới phát ra một tiếng.

"Đợi!"

===========

Mấy ngày nay chăm sóc cho các binh lính và đặc biệt là A Nghĩa, cơ thể ta cũng không gọi gì là mệt lắm, có lẽ vì ta biết võ công cơ thể luôn khỏe hơn nữ nhân khác, bước vào bồn tắm chưa lâu thì nước trong bồn lại chuyển sang hơi đen lúc đầu ta còn thấy kì lạ nhưng từ từ cũng không quan tâm đến nữa với lại dạo gần đây ta nghe Thanh Thanh hay nói vết đen trên mặt ta dần dần nhạt đi, không biết có phải do chuyện kì lạ này không, sau khi tắm rửa xong ta lăng ra ngủ như mọi khi và theo thói quen trời còn chưa sáng là ta đã tỉnh rồi vẫn như mọi khi thay y phục và chảy đầu nhưng khi nhìn vào trong gương ta đã vô tình làm rơi nó may phản ứng nhanh ta đã chụp lại kịp, ta cố gắng liếc nhìn lần nữa, thật không dám tin nữ nhân như hoa như ngọc này là ai à! Bệt đem xấu xí đã biến mất lộ ra dung nhan mỹ miều,da của ta cũng trắng hơn hẳn đây là chuyện thần kì gì hay do ta đã trúng độc, mọi suy nghĩ cứ lẫn quẩn trong đầu cho đến khi mọi người thức dậy thì trên mặt ta lại có thêm một chiếc mạng che..