Nợ Tình

Chương 37: Chân Trời Hạnh Phúc




Chiếc xe màu đen phóng nhanh trên phố, hòa vào dòng ô tô chạy về hướng ngoại ô..

Chưa đây nửa tiếng đã chạy thẳng ra biển..

Chiếc xe ngừng lại, ánh bình minh vẫn còn bao phủ mặt biển tạo ra một màu ửng vàng lấp lánh..

Lăng Siêu từ lúc lên xe anh đã ném chiếc khăn y tế xuống đường lộ ra khuôn mặt sắc nét nam tính đẹp hơn tạc tượng.Trên người vẫn là chiếc ao Blouse trắng đầy thanh tao.

Ánh mắt sâu hút quay đầu nhìn ngắm cô gái đang cúi đầu ngồi bên cạnh..

Ông trời quả là quá ưu ái cho cô gái của anh.Mặc trên người quần áo y tá.Mái tóc đen búi gọn sau ót, vài cọng tóc mây rơi nhẹ xuống khuôn mặt non nớt xinh đẹp đến động lòng người..

Khuôn mặt sạch sẽ không hề trang điểm, trong veo như phê lê, hàng mi dài chớp chớp che đi đôi mắt đang không ngừng lo lắng và hồi hộp..

Từ lúc lên xe cô liền ngồi chỉ đúng một tư thế.Đầu cúi xuống nhìn mũi giày cũng chẳng biết mỏi cổ là gì.

Bàn tay nắm chiếc khẩu trang y tế cùng cái nón đội trên đầu..Nhào nhỉ chúng chẳng còn ra hình dáng..

Đây là thái độ biết ăn năng hối lỗi à..

Lăng Siêu thong thả cởi bỏ chiếc áo Blouse ném ra sau ghế.Trên người anh lúc này mặc chiếc quần bò màu đen cùng áo sơ mi màu trắng nhu cương đối lập, tuấn dật vô cùng..

Anh xoay người qua, bàn tay nhịp nhịp lên bánh lái, híp mắt nhìn Kha Nhi..

-" Thế nào.Thái độ như vậy là sao?"

Lăng Siêu hờ hửng lên tiếng..Nói với lòng, không được mềm lòng, dang tay mà ôm lấy cô gái này.Phải cứng rắn dạy dỗ cho cô một trận mới được..

Kha Nhi cắn cắn môi, nước mắt không hiểu vì sao lại ứa ra rồi rơi lã chả nóng hổi xuống tay..

Cô ngẩng mặt nhìn anh vừa vui vừa mừng lại lo lắng xen lẫn hồi hộp,  sợ anh sẽ không tha lỗi cho cô..

Bàn tay Lăng Siêu đặt ngay đùi nắm chặt dùng biết bao là sức lực mới ngăn lại xúc động muốn ôm cô vào lòng..

Mẹ nó! Nhất quyết không được mềm lòng..

Anh nóng nảy,  đầu nổi đầy gân xanh vì cố dùng sức áp chế lòng mình.Lạnh lùng hỏi..

-" Em khóc cái gì.Tôi nợ nần gì em.Hay Tôi bỏ rơi em..."

Chết tiệt! Anh cũng biết đau lòng, biết giận chứ.

Từng câu nói lạnh lùng có phần hằn hộc của anh làm cho Kha Nhi càng thêm tủi thân..Cô nức nở dùng tay quệt lấy nước mắt nghẹn ngào nhìn anh..

-" Xin lỗi..Em xin lỗi...hức hức..."

Trái tim Lăng Siêu thắt lại.Cmn! anh thật vô dụng mà..

Cứng rắn mạnh miệng làm cái quái gì.Mấy ngày nay nhớ cô đến mức trái tim chỉ muốn vỡ ra .Cả thở cũng khó khăn..

Trên thế gian này chắc không ai như cô.Khiến anh muốn nổi giận cũng không được.Bị cô làm cho đau lòng, vết thương chồng chất lại không nỡ thấy cô khóc..

Quả nhiên cô sinh ra là khắc tinh của anh mà..Anh thua một cách thảm hại, mặt mũi gì đó điều bị ném đi mất..

Lăng Siêu thở dài, vẫn không tiến tới ôm cô, bàn tay dày rộng đưa qua lau nước mắt cho cô, có chút đau lòng nói..

-" Em xin lỗi vì đã vứt bỏ tôi.Hay xin lỗi vì đã làm tôi thất vọng.."

Anh cố ý muốn cô giày vò lương tâm của cô.Muốn cô hiểu nỗi khống khổ là như thế nào.Kha Nhi lắc đầu nước mắt dàn dụa ôm lấy cánh tay anh..

-" Không có..Em không có bỏ rơi anh..Em chỉ muốn về xem bệnh tình ba em thế nào..Rồi sẽ quay lại tìm anh..hức....Nhưng..."

Nhưng không ngờ cớ sự lại như vậy..

Cố gắng lắm Kha nhi mới nói được một lời giải thích.Tuy không mạch lạc nhưng Lăng Siêu cũng hiểu ra một phần..Dĩ nhiên anh tin những gì cô nói, cô đơn thuần như thế trong sáng như vậy.Lòng nhũng ra như nước,  kích động không thôi,  nhưng Lăng Siêu vẫn cố giữ thái độ bình tĩnh..

-" Vậy bây giờ thì sao.Em có cam tâm muốn ở bên cạnh Anh không.Kha Nhi?"

Anh vô cùng nghiêm túc, lần đầu hỏi ý kiến của cô về việc đi hay ở lại.Nếu cô nói muốn rời đi.Vậy anh có đồng ý hay không..?

Kha Nhi nhìn anh, đôi mắt anh lúc này bị nước biển nhuộm màu có chút xanh biếc khiến người khác muốn trầm luân trọn đời..

Kha Nhi khônh cần suy nghĩ gì nữa, trở về lần này cô đã biết rõ mình muốn gì cần gì.

Mà người đàn ông này là điều cô cần nhất, không thể ngu ngốc mà để vụt mất anh....

Kha Nhi quên hết ngại ngùng nhào vào lòng anh..Hai tay ôm lấy cổ anh, vùi cả khuôn mặt xinh đẹp vào cổ anh nghẹn ngào..

-" Em cam tâm..cam tâm ở bên cạnh anh..

Hức..Em sẽ không rời xa anh..Sẽ không bao giờ rời xa anh nữa.."

Nước mắt nóng hổi chạy dài trên cổ Lăng Siêu.Anh đưa tay ôm lấy thân thể mềm mại của cô vào lòng, hôn lên gái tai nhỏ xinh của cô..Môi nhếch lên nụ cười hạnh phúc.Anh hơi đẩy nhẹ cô ra lau lấy nước mắt cho Kha Nhi..Bế cô đặt lên đùi mình..

Bàn tay anh không kiên dè đặt tay lên ngực trái của Kha Nhi..Dịu dàng nhìn sâu vào đôi mắt trong veo của cô..

-" Nơi đây của em thì sao..? Có dành cho anh không?"

Anh vốn tham lam nếu được một anh muốn mười càng nhiều càng tốt.Huống hồ gì cô gái của anh vốn ngại ngùng, nhân cơ hội này anh phải bắt ép cô nói ra tất cả bù đắp cho sự nhớ nhung của anh mấy ngày qua..

Kha Nhi cảm thấy mình như nằm mơ lại được anh  ôm vào lòng, dịu giọng ân cần..

Nước mắt không kìm được lại rơi, hít mũi ửng đỏ nhìn anh..

-" Từ năm mười bảy tuổi đến tận bây giờ em chỉ biết vì anh mà cảm thấy vui vì anh mà biết nhớ vì anh mà biết rung động..Hức!Tất cả chỉ có anh thôi.."

Khi chuẩn bị bước qua lứa tuổi mười tám đẹp nhất.La8ng Siêu từ đâu xuất hiện.Bá đạo bắt ép cô ra khỏi thế giới của chính mình.Cho cô cuộc sống vui vẻ nhất mà bao năm qua cô nào có được..

-" Đủ rồi, đủ rồi Bảo bối.Anh hiểu rồi."

Lăng siêu xúc động lầm bầm vài chữ ôm lấy khuôn mặt cô nâng lên rất nhanh chiếm lấy môi cô..

Anh hiểu hết rồi, bảo bối của anh vốn trong sáng cô chậm chạp trong tình yêu.Nhưng tình cảm của cô là đơn thuần là tuyệt vời nhất mà anh lại may mắn có được..

Nụ hôn nóng bỏng bao ngày nhung nhớ còn có xúc động khi cả hai hiểu được lòng nhau.Chỉ hận không thể hòa làm một thể..

Chiếc lưỡi ẩm ướt mạnh mẽ của Lăng Siêu oanh tạc trong cái miệng nhỏ nhắn của Kha Nhi..Hút hết những ngọt ngào, hương vị mà bao ngày qua anh da diết nhớ đến mất ăn mất ngủ..Kha Nhi ngoan ngoãn khép hàng mi dài ngẩng mặt cho anh tận tình hôn lấy..

Chỉ khi bàn tay anh đưa vào trong mân mê da thịt mịn màng mới làm Kha Nhi sực tỉnh..Cô níu tay anh ửm ờ nói trong môi dính lấy môi..

-" Ừmm...Siêu...Con..Con chúng ta.."

Lăng Siêu hôn vài cái lên cái miệng hé mở rất không cam lòng rời khỏi môi cô.Hai gò má Kha Nhi ửng hồng kéo tay anh đặt lên bụng mình..

-" Em..em có thai rồi..hơn một tháng.."

Lăng Siêu nhìn theo bàn tay cô đang nắm lấy tay anh đặt vào vùng bụng bằng phẳng.

Nơi đó có trái tim của con họ đang đập..

Anh dịu dàng hôn lên trán cô lại nói..

-" Ừ.Anh biết rồi.Anh rất vui bảo bối à..?"

Kha Nhi bị anh mổ lên khóe môi có chút ngứa ngứa, đôi môi cô hé miệng cười..

Cô nhìn ra được anh rất xúc động và hạnh phúc..

Kha Nhi lại nghĩ gì đó né lấy nụ hôn của anh, bàn tay nhỏ che miệng anh lại..

-" Cô gái..Cô gái đi cùng với anh đêm tiệc đó là ai...?"

Lăng Siêu nhướn mài trả lời rất nhanh..

-" Một đứa nhóc vắt mũi chưa sạch.Không liên quan đến anh"

Hả...rõ ràng cô gái đó rất nóng bỏng còn rất xinh đẹp, chắc chắn tuổi còn lớn hơn cô.

Anh trả lời kiểu gì đó..lại thấy anh có vẻ chẳng quan tâm.Kha Nhi cũng không biết hỏi gì..Bỗng Kha Nhi thấy lòng bàn tay ẩm ướt..

Cô muốn rụt tay lại bị Lăng Siêu nắm lấy đặt ngay môi anh tà tự hôn hít..

-"Kha Nhi ! Nghi ngờ chồng là hành động không tốt.."

Kha Nhi mỉm cười không có quan tâm đến câu nói của anh.Cô vùi mặt vào ngực anh ngoan ngoãn như mèo con cần chủ yêu thương..

Ngọt ngào nhẹ giọng nói..

-" Em tin mà.Chỉ tin mình anh..."

Lăng Siêu cũng cười, cô ngọt ngào, dịu dàng như vậy làm sao anh không thương cho được..hôn lên tóc cô hít lấy hương thơm ngát từ cô, thỏ thẻ vô tai cô..

-" Anh yêu em.Kha Nhi.."

Từ trong lòng anh Kha Nhi chấn động chui ra.Ứa nước mắt hạnh phúc nhìn anh.Lăng Siêu cười khẽ  cúi đầu hôn lên môi cô.

Nói cho cô biết anh yêu cô nhiều như thế nào..

Giữa bầu trời trong xanh cao vời vợi, biển rộng bao la ngút ngàn, đôi trai gái ôm nhau trao nụ hôn mặc kệ ngoài kia là bão tố.Họ mãi chẳng thể nào chia lìa..