Nơi Ấy Có Anh

Chương 15: Chương 15





Có yêu thương nào

Ngân Hằng ở cả đêm bên cạnh em trai mình, cô không ngừng tự trách bản thân. Nhìn gương mặt nhỏ nhắn nằm im trên giường bệnh kia, nước mắt cô không ngừng rơi. Cô cảm thấy hận, rất hận, chưa bao giờ cô hận người đàn bà đó hơn lúc này. Nếu không có bà ta, hay nếu người đó không phải bà ta, có lẽ cuộc đời cô và em trai không khổ sở đến thế này.

Siết chặt bàn tay nhỏ nhắn của Gia Bảo, cô tự nhủ với lòng bắt đầu từ bây giờ, cô sẽ không để em trai phải gánh chịu một sự tổn thương nào.

- Chị…- Giọng Gia Bảo khẽ gọi đánh thức Ngân Hằng dậy, nét mừng rỡ, Ngân Hằng nhìn Gia Bảo run run hỏi:

- Em sao rồi? Có còn đau không? Chị xin lỗi .

- Chị đừng khóc – Gia Bảo cố vươn tay vuốt nước mắt trên mặt Ngân Hằng, cô nắm tay em lại tự mình lau đi nước mắt, cố gặng ra nụ cười nói

- Chị không sao. Chị không khóc, Gia Bảo nói cho chị nghe, em thấy trong người thế nào, còn đau không.

- Chị em đau lắm, em cũng sợ lắm. Sợ dì sẽ đánh chết chị, em không muốn mất chị đâu – Gia Bảo mếu máo khóc nói.

- Chị không sao, chị sẽ không bao giờ rời xa Gia Bảo đâu. Gia Bảo ngoan đừng sợ, từ nay chị sẽ không để Gia Bảo phải sợ hãi nữa đâu. Em đừng ngốc nghếch lấy dao rạch chân mình nữa được không.

- Nhưng khi em làm vậy, em thấy không còn sợ nữa. Em muốn mình mạnh mẽ để bảo vệ được chị – Gia Bảo thều thào nói.

Ngân Hằng xúc động không cầm được nước mắt khi nghe những lời em trai mình nói, cô biết đối với một đứa trẻ như Gia Bảo, để có thể suy nghĩ và nói lên những điều này cũng có thể thấy nó đã trải qua nhiều nỗi đau. Từ trong nỗi đau đó khiến cho nó trưởng thành. Chỉ có điều, nỗi đau có thể khiến người ta trưởng thành hơn, nhưng nỗi đau quá lớn lại khiến người ta sụp đổ. Nỗi đau trong lòng một thằng bé như Gia Bảo, sự tổn thương tâm hồn của nó quá lớn dẫn đến việc nó tự hành hạ mình để cho cảm giác đau kia dịu bớt.

- Gia Bảo đã bảo vệ được chị rồi. Em rất mạnh mẽ. Từ nay không cần làm như vậy nữa, từ nay chị sẽ không để dì bắt nạt hai chị em mình nữa đâu. Chị cũng sẽ mạnh mẽ như Gia Bảo, sẽ không để Gia Bảo phải đau lòng nữa – Ngân Hằng rơi nước mắt vuốt ve gương măt em trai đáp trong sự nghẹn ngào nước mắt.

- Thật sao chị – Gia Bảo hỏi lại với vẻ mặt vui vẻ.

- Ừhm….- Ngân Hằng vội gật đầu.

- Chị…em đói bụng quá.


- Được rồi, chị lập tức đi mua đồ ăn cho em ăn, em nằm ở đây chờ chị.

Ngân hằng nói rồi vội vã đứng lên mới chợt nhớ trong người cô không có tiền. Cô cảm thấy cay đắng quá, làm một người chị như cô thật là quá vô dụng. Một bữa cơm cũng không thể cho em trai mình được, chỉ có thể trở về nhà lấy tiền mà thôi.

Đang suy nghĩ thì cánh cửa phòng bệnh mở ra, Minh Nhật bước vào, trên tay là một cái camen ba tầng. Cậu nhìn Ngân Hằng rồi đi thẳng đến giường Gia Bảo đặt cái camen xuống cái tủ đồ rồi xoa đầu Gia Bảo giống như người thân trong nhà nói:

- Nhóc này tỉnh rồi sao. Chắc là đói bụng rồi phải không?

Trong ánh mắt ngơ ngác trong sáng của Gia Bảo, Minh Nhật quay đầu nói với Ngân Hằng:

- Mình có đem chút cháo cho hai người.

Ngân Hằng có hơi chút bối rối nhìn Minh Nhật, tuy trằng hai người vẫn thường trao đổi qua lại với nhau vài câu, nhưng chưa thể nào nói là thân thiết được. Huống hồ cô vẫn lươn giữ khoảng cách nhất định với Minh Nhật và Minh Nhật cũng chưa từng tiến sâu vào ranh giới đã định kia.

- Cám ơn cậu – Ngân Hằng nhẹ giọng nói, lúc này không nên phụ lòng tốt của Minh Nhật.

Nhưng sau đó, Ngân Hằng nhìn thấy trên người của Minh Nhật không phải là đồng phục quần tay áo trắng mọi ngày thì hơi ngạc nhiên hỏi.

- Sao bạn lại không mặc đồng phục.

- Mình đến trông Gia Bảo giúp bạn một lát để bạn về nhà thay quần áo – Minh Nhật từ tốn trả lời, đêm qua cậu ở lại với Ngân Hằng đến khuya. Sau khi mua giúp Ngân Hằng hộp cơm thì mới ra về. Cho nên cậu biết, bộ đồng phục từ hôm qua đến giờ vẫn khoát trên người cô, nó đã bắt đầu nhuốm bẩn và bám rích khó chịu.

Ngân hằng thật sự cảm kích thái độ ân cần và tinh tế của Minh Nhật, cậu vẫn luôn im lặng, không hề gặng hỏi cô bất cứ chuyện gì xảy ra. Âm thầm giúp cô sắp xếp thủ tục nhập viện, giúp cô mua cơm, giúp cô nấu cháo đem đến cho Gia Bảo, và bây giờ tinh ý nghỉ học đến trông Gia Bảo để cô có thời gian về nhà thay đồ.

Đã lâu rồi, chưa có người quan tâm đến chị em cô như thế. Nhưng cô vẫn cảm thấy áy náy vì việc Minh Nhật phải nghỉ học. Trong lòng muốn từ chối 1y tốt này của cậu ấy. Minh Nhật dường như đoán được ý định của Ngân hằng cậu lạnh lùng lên tiếng:

- Không cần phải áy náy, mình làm việc này không hẳn vì bạn.

Ngân hằng chớp mắt khó hiểu nhìn Minh Nhật, chỉ thấy đôi mắt của cậu bỗng tối sầm lại, nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt đầy đau đớn, lát sau cậu khẽ nói:


- Mình cũng từng ở trong hoàn cảnh như vậy, cũng từng rất mong có người sẽ đưa tay ra giúp đỡ mình. Mình hiểu cái cảm giác cô đơn khi không ai chịu giúp mình.

Ngân Hằng ngạc nhiên nhìn Minh Nhật, cô đã hiểu tại sao mỗi khi nhìn Minh Nhật đều có cảm giác cô độc, đều có cảm giác giống cô.

Giúp Gia Bảo ăn cháo và uống thước xong, dặn dò Gia Bảo vài câu, Ngân Hằng mới yên lòng rời đi.

Vay mượn của Minh Nhật một ít tiền để đi xe, Ngân Hằng mượn y tá một tờ giấy quyết định đến trường làm đơn xin nghỉ học để ở bệnh viện chăm sóc cho Gia Bảo. Khi cô đến trường thì lớp đã vào giờ ra chơi, sữa lại quần áo, đầu tóc cho tươm tất, Ngân Hằng cố gắng không để các bạn phát hiện điều gì từ bản thân mình.

Vốn muốn về nhà thay đồ bình thường che đi dấu vết thâm tím ở chân, nhưng cô lại sợ giờ này bà Kim Lương vẫn ở nhà, nên đành phải để vậy mà đi vào. Cũng may giờ ra chơi, các bạn trong lớp cô thường ra bên ngoài hết, Ngân hằng chỉ cần đặt tờ đơn xin phép vào bàn của Bảo Trâm, nhờ bạn ấy giúp cô đưa giấy lên là có thể ra về ngay.

Không ngờ khi đến gần cửa lớp đã nghe tiếng nói.

- Không ngờ số ông cũng may mắn ghê, ba mẹ ông đến trường thì Ngân Hằng lại nghỉ học. Vậy là lời nói dối của ông sẽ không bị phát hiện – Giọng Bảo Duy oang oang vang lên.

Ngân hằng đanh định bước vào lớp thì nghe tên mình bỗng khựng lại đưa mắt nhìn vào bên trong lớp, chỉ có ba người ở trong lớp là Lâm Phong, Bảo Duy và Sơn Hải.

- Là ai xúi mình nói dối chứ hả? – Lâm Phong đanh mặt lườm Bảo Duy.

- Nhưng mà cậu có công nhận cách của mình hữu hiệu hay không? – Bảo Duy khoát tay lên vai Lâm Phong hỏi .

Ngân hằng thấy Lâm Phong từ từ gật đầu, ruột gan cô bỗng chợn chạo cả lên. “ Nói dối” – Lâm Phong đã nói dối điều gì mà sợ cô biết, Ngân Hằng nín thở chờ đợi cuộc trò chuyện tiếp theo của bọn họ.

- Đúng là cách của ông hữu hiệu thật. Con gái đúng là nhẹ dạ, chỉ cần chúng ta giả vờ đáng thương một chút, nói ba mẹ li hôn từ nhỏ, khiến chúng ta thiếu thốn tình thương, họ sẽ mũi lòng chấp nhận chiều theo yêu cầu của chúng ta – Sơn Hải gật đầu mạnh đáp .

Một sự đổ vỡ trong lòng của Ngân Hằng, cô chết sững tại chỗ khi nhớ lại những lời của Lâm Phong và sự cảm thông của cô dành cho cậu.

Thật là nực cười. Cô mang lòng thương cảm trao cho người ta để đổi lấy nổi đau đớn thể xác. Còn liên lụy đến đứa em trai bé nhỏ khờ dại của mình. Một sự phẫn nộ cuộn trào trong lòng cô.


- Ngân Hằng – Nhật Tân từ căn tin về lớp nhìn thấy Ngân Hằng thì hớn hở réo gọi.

Tiếng gọi khiến cho cả ba người trong lớp giật mình quay đầu nhìn lại, bắt gặp ngay ánh mắt phẫn nộ của Ngân Hằng. Sắc mặt cả ba người lập tức trắng bệch, bỗng chốc hốt hoảng không ngừng. Sơn Hải và Bảo Duy nuốt ực nước bọt hết nhìn Ngân Hằng rồi nhìn Lâm Phong sợ hãi không dám lên tiếng.

Lâm Phong gần như chết sững khi nhìn ánh mắt sâu như vực thẳm của Ngân Hằng đang hướng về cậu, trong đôi mắt chất chứa sự phẫn nộ như núi lửa phun trào. Từ nhỏ đến lớn, cậu chưa từng có cảm giác sợ hãi như lúc này, cái cảm giác sợ hãi khi sắp mất đi thứ quý trọng của bản thân. Tay cậu siết chặt lại, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lại không đủ dũng cảm để mở lời.

Bốn mắt nhìn nhau trong một không gian đầy ảm đạm. Nhật Tân và đám bạn bước đến cũng ngỡ ngàng không hiểu chuyện gì xảy ra khi Lâm Phong và Ngân Hằng cứ đứng im nhìn nhau như vậy, đưa mắt nhìn sắc mặt trắng bệch của Sơn Hải và Bảo Duy biết rằng đã có chuyện gì xảy ra rất nghiêm trọng mới khiến một người vốn lãnh cảm thờ ơ như NGân hằng mới bộc lộ rõ sự giận dữ qua ánh mắt như thế.

Rất lâu sau đó, Ngân Hằng chớp mắt quay lưng đưa tờ đơn cho Bảo Trâm nói:

- Giúp mình đưa cho cô chủ nhiệm.

Nói rồi cô rời đi thật nhanh không để cho các bạn một cơ hội tìm hiều chuyện gì xảy ra.

- Nè …..- Hà Nhi chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi nhìn theo bóng Ngân Hằng đã chạy về phía cổng.

- Đã xảy ra chuyện gì vậy – Bảo Trâm hùng hổ bước vào lớp lớn tiếng hỏi ba thằng con trai.

Lâm Phong đột nhiên vượt qua người Bảo Trâm khiến cô suýt ngã nếu không có Xuân Phượng đỡ phía sau. Đang định lên tiếng **** thì thấy Lâm Phong chạy ra công đuổi theo Ngân Hằng.

Sơn Hải và Bảo Duy cũng định rời đi nhưng bị đám con gái nhanh chân chặn lại:

- Khai ra đi, mấy ông đã làm gì.

Hai thằng con trai trước sự bao quay của đám con gái, khổ sở gãi đầu gãi tai nhìn nhau mếu máo.

Lâm Phong đuổi theo Ngân Hằng ra gần đến trạm xe buýt, cậu gọi to:

- Hằng….

Nghe tiếng gọi, Ngân Hằng không những không dừng lại mà còn chạy nhanh hơn, chỉ có điều sức cô không thể bì kịp với sức của Lâm Phong, cho nên chỉ vài bước nữa thì Lâm Phong đã nắm tay Ngân Hằng giữ cô đứng lại, giọng cậu khàn khàn đầy hối lỗi:

- Xin lỗi, xin lỗi, thành thật xin lỗi. Mình không nên nói dối bạn như vậy.

- Bỏ tay mình ra đi – Ngân Hằng lạnh lùng bảo.


Lâm Phong vẫn giữ chặt.

- Bỏ tay tôi ra – Ngân Hằng giận dữ hét lên.

- Bạn nghe mình nói đi – Lâm Phong khổ sở van nài.

- Bỏ ra….bỏ ra ….- Ngân hằng trong cơn phẫn nộ dùng tay còn lại đấm mạnh vào ngực Lâm Phong nhiều cái thật mạnh, Lâm Phong đứng im cho cô đánh, mím môi chịu đau vẫn không chịu buông tay cô ra.

Ngân Hằng mặc dù rất tức giận, muốn Lâm Phong buông tay mình ra nên mới ra sức đánh nhưng thấy Lâm Phong đứng im chịu trận thì dừng lại, sắc mặt đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, ánh mắt bất lực nhìn cậu.

Lâm Phong thấy Ngân Hằng đã chịu đứng im, tâm trạng đã dịu lại mới bắt đầu nói:

- Mình biết bạn rất giận, bạn cứ việc nổi giận, muốn đánh muốn **** cứ việc. Mình biết, mình không đủ tư cách để đưa ra lời giải thích cho lời nói dối của mình. Nhưng mình mong bạn lắng nghe nguyên nhân vì sao mình nói dối.

Lời nói của Lâm Phong rất chân thành, lại rất mềm mỏng, chưa bao giờ Ngân Hằng nghe thấy, cô hơi nhỡ ngàng. Cô mở to mắt nhìn Lâm Phong, sau đó từ từ rút tay ra, Lâm Phong cũng không giữ tay cô nữa.

Lâm Phong khá bối rối trước cái nhìn của Ngân Hằng, cảm giác ấm áp từ bàn tay của Ngân Hằng rời đi khiến tay cậu cảm thấy trống vắng khiến gương mặt cậu đỏ bừng lên . Rút hết sức lực còn lại của mình, lâm Phong quyết định nói lên tâm sự chôn giấu của mình, giọng cậu có phần run run:

- Mình thích bạn.

Ngân Hằng hoàn toàn bất ngờ trước lời thổ lộ của Lâm Phong, từ lúc cô hiểu được thế nào là cuộc đời, sống dưới sự ức hiếp của bà Kim Lương, cô chỉ có một lòng vươn lên tìm kiếm cuộc sống tốt đẹp hơn ình và em trai. Chưa bao giờ cô nghĩ đến chuyện tình cảm trai gái.

Cho nên đối với lời thổ lộ bất ngờ của Lâm Phong thì bối rối vô cùng. Cô sửng sốt nhìn Lâm Phong, tâm trạng hoang mang, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nói:

- Mình sẽ xem như chưa từng nghe thấy.

- Tại sao lại nói vậy? – Lâm Phong chất vấn.

- Bạn Phong, con người ta, đã nói dối một lần, thường sẽ nói dối lần thứ hai để che dấu cho lần nói dối thứ nhất, hay để biện minh cho lời nói dối thứ nhất. Nhưng đó là sợ người thân của mình nhìn mình bằng con mắt khác. Còn chúng ta không thân thiết cho lắm nên bạn không cần phải nói dối lần nữa vì sợ mình buồn, càng không cần phải để ý đến cảm nhận của mình. Bạn cứ là bạn, mình cứ là mình, không gì thay đổi. Cho nên mình sẽ xem như mình chưa từng gnhe thấy.

- Lần này mình không nói dối, không tin bạn thử nghe xem – Lâm Phong liền quả quyết đáp rồi nắm lấy tay Ngân Hằng đặt bên ngực trái của cậu bảo – Bạn xem, tim mình đập rất nhanh .

Đọc tiếp: Nơi ấy có anh – Chương 16