Nơi Ấy Có Anh

Chương 2: Chương 2





- Này! Đồ ngốc, hôm qua sao bạn không đến chứ? – Giọng nam sinh cao vang vọng sau lưng Ngân Hằng khi cô vừa bước chân vào lớp.

Vừa nghe giọng Ngân Hằng đã biết là ai rồi, cô không để ý đến cậu ta, cứ thế bước vào bên trong lớp.

- Này, bạn không nghe mình nói gì à, bạn bị điếc à – Giọng nam đó đuổi theo cô vào lớp nói đầy giận dữ.

- Mình không bị điếc – Ngân Hằng cuối cùng cũng lên tiếng, cô không muốn chọc giận cậu ta phát điên lên.

- Vậy sao bạn không trả lời câu hỏi của mình – Cậu ta ngơ ngác hỏi lại.

- Vậy lúc nãy là bạn gọi mình à, còn tưởng bạn gọi đồ ngốc nào nữa chứ – Ngân Hằng châm biếm trả lời.
Ngay lập tức gương mặt của cậu bạn đỏ bừng lên có chút xấu hổ, cậu ta liếm môi nói:

- Được rồi, bạn không phải đồ ngốc được chưa. Sao hôm qua bạn không đến.

- Đến đâu? – Ngân Hằng giả vờ không hiểu hỏi lại.

- Đến nhà mình – Cậy trố mắt nhìn Ngân Hằng kinh ngạc lấp bắp nói.

- Tại sao mình phải đến đó – Ngân Hằng chớp chớp mắt nhìn cậu ta hỏi.

- Chẳng phải mình đã thông báo mời cả lớp cùng tới nhà mình dự tiệc hay sao – Cậu bạn trừng mắt nhìn cô đầy tức giận hỏi.


- Bạn có nói bắt buộc phải đi đâu cơ chứ – Ngân Hằng bình thản đáp lời trước sự tức giận của cậu bạn.

- Nhưng mà….- Cậu ta mở miệng ra rời khép miệng lại không nói được lời nào, đúng là cậu ta có mời nhưng không hể ép buộc tất cả mọi người đều phải đi.

Ngân Hằng ngồi xuống bàn, lấy tập vở ra ngồi học bài, lớp học bắt đầu đông, đang tò mò nhìn về phía hai người bọn họ. Cậu ta cũng không muốn mất mặt hơn thêm nữa nên hít một hơi thật sâu hỏi:

- Vậy làm thế nào thì bạn mới chịu đi – Cậy ta bỗng xuống nước nhỏ giọng hỏi.

Mọi ánh mắt đều nhìn về phía hai người họ, Ngân Hằng thấy hơi khó xử nên cuối cùng đành nói đại:

- Khi nào nhận được thiệp mời thì mình sẽ đi.

- Được, lần sau nhất định mình sẽ gửi thiệp cho bạn…..- Đang nói chuyện, cậu ta chợt dừng lại nhìn chằm chằm vào gương mặt Ngân Hằng, nãy giờ vì cau có trước việc Ngân Hằng không đến tham dự tiệc của cậu mà cậu không để ý đến gương mặt sưng vù của cô.

Sắc mặt cậu ta tối sầm lại, đưa tay lên sờ má Ngân Hằng, mím môi kiềm chế hỏi:

- Ai đã làm vậy?

Gương mặt bị bà Kim Lương tát đến sưng tấy, dù cô đã cố gắng chườm đá nhưng nó vẫn không bớt sưng chút nào, đụng vào vẫn cảm thấy rát vô cùng, Ngân Hằng bất giác xuýt xoa lên, cậu ta hoảng hốt rụt tay lại.


- Không liên quan đến bạn, tới giờ vào học rồi, bạn trở chỗ ngồi đi – Minh Hằng nhìn cậu ta với đôi mắt hơi mộng nước lạnh lùng nói khiến cho cật ta càng bối rối hơn, không biết làm gì đành nhanh chóng gật đầu rồi quay lưng bước đi đến chỗ ngồi.

Ngân Hằng nhíu mày, cô không hiểu tại sao lần nào cậu ta cũng muốn cô phải đến tham gia tiệc nhà cậu ta cho bằng được. Có lẽ là do bản tính cậu ta quá kiêu hãnh, không chấp nhận bị từ chối nên mới theo cô hỏi cho bằng được. Ngân Hằng khẽ thở dài lắc đầu rồi chú tâm vào bài học tiếp, gạt bỏ suy nghĩ về cậu ta.
Lâm Phong bước về chỗ ngồi, tâm trạng thấy thoải mái hơn ban sáng. Nhưng trong lòng có một chút sót xa khi nhìn thấy gương mặt sưng phù của Ngân Hằng, nếu cậu biết ai đã làm, nhất định sẽ đánh người đó một trận.

Cô giác vẫn chưa vào lớp, cậu ngồi ngẩn ngơ nhìn cái bóng phía sau của Ngân Hằng trong lòng chộn rộn cả lên. Chẳng hiểu sao cậu thích nhìn mái tóc đen dài được cột bằng sợi dây ruy băng màu hồng xõa sau lưng của cô vô cùng. Muốn được một lần chạm tay vào suối tóc đen mượt kia, cảm nhận từng sợi tóc mỏng manh len lỏi trong kẻ tay cậu.

Cậu vẫn nhớ mùi hương thơm nhẹ nhàng tỏa ra từ mái tóc của Ngân Hằng khi lần đầu tiên hai người gặp nhau.

Hôm ấy, đang thất vọng vì ba mẹ đã hứa sẽ dẫn cậu đi chơi, nhưng phút cuối cùng lại vì có chuyện gấp mà hủy bỏ. Lâm Phong giận dỗi bỏ nhà đi lang thang, cậu leo lên một chiếc xe buýt bất chợt, cũng không biết nó sẽ đưa mình đi đến đâu. Chỉ nghĩ là muốn đi đâu đó, muốn khiến cho ba mẹ lo lắng một phen. Mặc mọi việc tới đâu thì tới.

Xe buýt khá đông, chỉ còn một chỗ trống duy nhất, Lâm Phong bèn bước đến ngồi vào. Ở đó có một cô gái nhỏ trạc tuổi cậu, mặc một chiếc váy màu xanh lục, mái tóc xõa dài đen mượt xuống bã vai. Cậu không nhìn rõ mặt cô ấy vì cô đặt tay tỳ vào cánh cửa kính chống cằm, lơ đãng nhìn qua bên ngoài, cậu chỉ cảm nhận thấy đôi mắt cô ấy ẩn chứa sự u buồn.

Cũng không để ý gì nhiều, Lâm Phong ngồi xuống lấy tiền ra trả cho người tiếp viên thì phát hiện mình không có tiền lẽ, đành đưa tờ tiền lớn ra trước mặt người tiếp viên. Chị ấy trố mắt nhìn Lâm Phong đầy khó chịu, đi xe buýt mà không chịu chuẩn bị tiền lẻ, nếu thối tiền cho cậu, chị ấy sợ rằng không cần phải đón khách nữa vì phải đau đầu với vấn đề tiền thối. Nhưng nhìn sắc mặt chi ta, tuyệt đối không cho đi nhờ xe.

Lâm Phong cảm thấy bực mình, lần đầu tiên đi ra khỏi nhà, không ngờ lại gặp ngay khó khăn thế này. Đang định đứng dậy bước xuống xe thì một tờ tiền lẽ chìa ra trước mặt cậu, hướng về phía chị tiếp viên.

Chị tiếp viên và Lâm Phong đều cùng lúc nhìn về bàn tay trắng nõn đang cầm tiền ấy. Cô gái khẽ mĩm cười bảo với chị tiếp viên: – Cậu ấy là bạn em.

Chị tiếp viên vé xe buýt cũng không nói gì thêm chỉ lặng lẽ cầm tiền rồi xe vé đưa cho Lâm Phong, cậu hơi lúng túng định nói cám ơn nhưng cô gái đã quay mặt về phía bên ngoài rồi. Thấy vậy, Lâm Phong cũng không nói gì, cậu lôi sợi dây phone nghe nhạc ra đeo vào tai nhắm mắt lại từ từ thưởng thức âm nhạc.


Xe buýt chạy một đoạn đường khá dài, Lâm Phong cũng thấy chán ngán, uể oải cả người, xe buýt chạy không được êm ả như xa hơi nhà cậu, nệm ngồi cũng không được thoải mái. Lâm Phong định bụng đến trạm kế sẽ xuống xe rồi thả bộ khắp nơi.

Nhưng ngay lúc đó, cậu cảm thấy vai mình nằng nặng, quay đầu nhìn sang thì bắt gặp gương mặt giống như thiên thần đang nhắm mắt ngủ và vô thức tựa vào vai cậu.

Điều làm cho Lâm Phong cảm thấy bối rối, chính là giọt nước mắt đang đọng trên bờ mi của cô gái. Cho người giác cảm giác rất cô độc và thương cảm. Cho nên cậu không đẩy đầu cô ra, mà để mặc cho cô dựa vào vai mình. Cũng quên mất ý định xuống xe ở trạm kế tiếp.

Cũng chính là vào lúc này, cậu ngửi thấy mùi hương khiến tâm trí cậu ngây ngất, mùi hương thoang thoảng đầy quyến rũ từ tóc cô tỏa ra. Lâm Phong cũng không biết đó là mùi hương gì, chỉ cảm thấy nó giống như vị ngọt của kẹo, vị mát lành của bạt hà, và hương thơm dịu dàng của oải hương. Nhưng sợi tóc tơ của cô cậu vào mặt cậu có chút ngứa ngáy, nhưng tóc cô lại rất suôn mượt, chạm vào da cậu càng gây kích thích một cảm giác mát rượi.

Cậu bị mê hoặc từ lúc nào không hay biết.

Xe buýt chở hai người, cuối cùng cũng đến trạm cuối cùng. Cô bạn gái cuối củng cũng tỉnh dậy, có chút e thẹn vì phát hiện mình đã ngủ quên dựa vào vai của người bên cạnh suốt dọc đường, nhất là gương mặt nhăn nhó vì cánh tay bị tê rần của Lâm Phong.

- Xin lỗi – Cô bạn gái ấy cười áy náy nói.

Sau đó cô không đợi Lâm Phong nói gì, bước ngang qua cậu đi xuống xe. Lâm Phong sau khi xoa cánh tay đau nhức cũng đứng dậy xuống xe theo.

Cậu thấy cô bạn ấy đi thẳng một mạch về hướng nghĩa trang, không hiểu có phải vì bản tính tò mò hay quá buồn chán mà cậu bước chân đi theo cô bạn gái ấy.

Cô ấy bước đi rất nhẹ, dáng người mong manh như một phiến lụa mỏng, yếu ớt trong gió chiều. Cô độc đáng thương khiến cho người ta muốn che chở. Cô bước đi đến trước một ngôi mộ, nhẹ nhàng quỳ xuống nhìn thật lâu vào ngội mộ, lát sau bậc ra tiếng nức nở gọi:

- Mẹ! Con nhớ mẹ lắm.

Nước mắt cô bạn rơi xuống khiến trái tim Lâm Phong cảm thấy chua xót vô cùng. Sau đó, cô thì thầm điều gì đấy Lâm Phong không nghe rõ, chỉ thấy cô đã lau khô nước mắt rời nhoẻn miệng cười với tấm hình người phụ nữ trong tấm bia kia. Nụ cười rất đẹp khiến cho Lâm Phong ngẩn người ra, chẳng thể bước đi được nữa.
Rõ ràng vừa rơi nước mắt vậy mà nhanh chóng nở nụ cười trên môi lại ấn tượng đến như vậy.


Chẳng biết là bao lâu, chỉ biết cậu đứng lặng ở đó nhìn ngắm cô bạn đó, cảm thấy một cô gái nhỏ nhắn như vậy lại chứa rất nhiều tâm sự, thể hiện qua đôi mắt u buồn kia.

Khi cơn gió lạnh bắt đầu thổi qua, cô bạn gái ấy mới đứng lên quay về, Lâm Phong bối rối trốn vào một góc mộ, nhìn cô bạn gái ấy đi ngang qua mình trở về hướng bến xe buýt. Đi ngang qua một góc cây, cô ấy nghe thấy tiếng kêu của một con chó nhỏ. Cô dừng lại, mở chiếc hộp ra, trong đó là một con chó nhỏ có bộ lông màu trắng đã bị ai đó quăng bỏ ngoài nghĩa trang này một cách đáng thương.

Cô bạn liền bế con chó lên vuốt ve, nhìn ngắm. Hóa ra con chó bị cụt đuôi, chắc vì vậy mà nhà chủ không thích và quăng bỏ nơi này. Đặt con chó xuống, cô vuốt ve nó mấy cái rồi nói:

- Xin lỗi em, chị cũng muốn đem em về nhà nuôi lắm. Nhưng bây giờ chính bản thân chị cũng còn không biết có thể sống tiếp ở đó hay không nữa. Nếu chị đem em về, không chừng em cũng sẽ bị đối xử như chị thôi. Em đáng yêu như vậy, sẽ có người đem em về nuôi thôi.

Cô luyến tiếc vuốt ve con chó lần nữa rồi từ từ đứng lên, bỗng phát hiện ra Lâm Phong đang đứng quan sát mình nãy giờ. Bốn mắt giao nhau, khoảng cách giữa họ tuy không xa, nhưng lại gần như rất xa bởi cô có đôi mắt sâu. Một đôi mắt màu nâu nhạt, rất nhạt, nhưng lại rất đẹp. Lâm Phong đã từng thấy nhiều đôi mắt màu nâu, nhưng chưa bao giờ cậu nhìn thấy một đôi mắt màu nâu như thế, cứ như cuốn hút người nhìn vào tận sâu trong nỗi buồn của đôi mắt ấy.

Cuối cùng cô quay lưng bỏ đi. Lâm Phong cảm thấy có chút hụt hẫng, muốn nói nhưng chẳng thể nói được gì, nhìn theo bước chân nhẹ nhàng của cô, siết chặt tay, cuối cùng cậu hét lên:

- Mình tên là Lâm Phong.

Chân cô khựng lại vài giây, sau cùng cũng bước tiếp đi. Lâm Phong muốn đuổi theo nói cái gì đó, có lẽ là lời cảm ơn vì đã trả tiền xe buýt giúp cậu, hay là gì đó mà cậu cũng không rõ , chỉ là nếu cứ để cô đi như vậy, cậu sẽ hối tiếc.

- Oẳng…- Tiếng con chó nhỏ khiến cậu dừng chân.

Khi quay lại bế con chó đi, bóng cô đã khuất nơi nào không biết. Để lại trong long Lâm Phong một khoảng trống.

Cho đến một ngày vào đầu năm học, các lớp chuyển đồi học sinh với nhau. Lâm Phong nhìn thấy cô ấy lần nữa, nhưng ô không hề nhớ đến cậu như cậu đã nhớ đến cô.

Đọc tiếp: Nơi ấy có anh – Chương 03