Nói Là Anh Nhớ Em Đi!

Chương 7




“Mà nói cho cùng thì tạo hóa rất giỏi trong cách tạo ra những sự tình cờ”.

“Wake up dead,you die.Wake up dead, and buried.Wake up dead, you die. Wake up dead…” Những tiếng gào thét của Megadeth với sự hỗ trợ đắc lực ở mức volume lớn nhất của giàn âm thanh mà Nghi cố công dành dụm nửa năm trời mới mua được đập ầm ầm vào tai khiến Phan bừng tỉnh. Anh uể oải với tay lấy điện thoại để xem giờ, bây giờ là 9h và cánh tay anh thì mỏi nhừ vì đầu của Nghi đã hành hạ nó suốt đêm qua. Phải nói rằng tối qua là một đêm tồi tệ, vòng tay ôm của Nghi chặt đến nỗi anh chẳng thể nào xoay trở người được. Và vì vậy khi anh ngồi dậy, một cú đau nhói ở lưng nhắc nhở với anh rằn tối qua nó đã phải gồng mình lên làm việc quá sức. “Mẹ khỉ!”, Phan làu bàu.

Phan đi xuống bếp, nếu hôm nay là một ngày may mắn, biết đâu anh sẽ tìm được trong tủ lạnh “cái gì đó” có thể bỏ vào bụng. Còn nếu ngược lại (khả năng này chiếm tới hơn 99%) thì anh sẽ an ủi cái dạ dày xẹp lép của mình một cốc nước lọc rồi lao ra đường. Vậy là xong buổi sáng! Nhưng hóa ra hôm nay là một ngày hạnh phúc đối với Phan, khi anh nhìn thấy Nghi đang đứng cạnh bếp gas, đầu lắc lư theo tiếng nhạc, cổ đeo tạp dề và khói bốc lên nghi ngút từ cái chảo mà cô đang đảo lấy đảo để. Một mùi thơm quyến rũ túm chặt lấy mũi Phan, thổi thật mạnh khiến nó thông suốt như cống xả lũ. Rất nhanh chóng, mùi thơm của thức ăn xộc thẳng vào trung khu khứu giác của anh một cách thô bạo và ra lệnh cho bộ não kéo anh ngồi ngay vào bàn ăn. Chưa hết, những cánh tay của Phan bày tỏ sự đồng tình bằng những bản nhạc với nhạc cụ chính là đôi đũa và những cái bát.

* * *

Nghi chăm chú nhìn vào gương mặt đang nhăn nhó của anh ngay khi anh múc thìa súp đầu tiên, ánh mắt háo hức chờ đợi vụt tắt. Và không biết từ lúc nào, một cách rất vô thức, cô copy lại vẻ mặt của anh, giọng đanh lại:

- Thôi nào, bớt nhăn nhó đi và nói cho em biết. Món súp của em đã làm gì anh?

- Món súp thì không, nhưng chính xác thì người chế biến ra nó đã chơi anh một cú thật lực đấy. Anh đoán con cá mà em dùng để nấu súp này được đặt mua từ Biển Chết đúng không? Hoặc giả là muối đang có đợt khuyến mãi lớn hay giảm giá bất ngờ?

- Chết! – Cô che miệng thảng thốt. –Thảo nào em đã ngờ ngợ, em nhầm muối với đường rồi.

- Phải nói là em chọn nhầm công việc thì đúng hơn. Thú nhận là em không có năng khiếu làm nội trợ đi.

- Đừng càu nhàu như một bà lão khó tính thế. Âu cũng có lần đầu tiên mà, đúng không? Nhưng có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng, em sẽ trả cái bếp này cho em gái em. Rõ ràng là nó giỏi chuyện này hơn em.

- Hoan hô! Đôi lúc chân lý cũng có thể giành chiến thắng đúng không?

- Anh không có việc gì làm ngoài việc soi mói, châm chọc em à?

* * *

Chiếc Vespa Standard đời 1965 gào thét ầm ĩ, phả vào không khí một luồng khói đen kịt rồi phóng thẳng khỏi con hẻm chạy men theo kênh Nhiêu Lộc. Nó rẽ ra khỏi chung cư Miếu Nổi hướng về phía đường Phan Xích Long, chạy hết đường rồi rẽ trái, bon bon trên đường Hoàng Văn Thụ thẳng tiến, chạy tới công viên Hoàng Văn Thụ thì đột ngột rẽ ngang và dừng lại ở một quán café bên đường. Quán khá đẹp, mang đậm phong cách Hà Nội với vẻ cũ kỹ, ấm cúng, êm đềm và mộc mạc trong cách thiết kế cùng dòng nhạc ballad nhẹ nhàng mà nó đang sử dụng.

Ngọc nhìn anh hồi lâu.

- Dạo này anh bận nhiều việc quá thì phải? Mắt anh vẫn còn thâm quấng và tóc thì rối bù, còn chưa kể là nó quá dài nhưng vẫn chưa được tỉa tót gì cả?

- Dạo này anh bận nhiều việc quá thì phải? Mắt anh vẫn còn thâm quấng và tóc thì rối bù, còn chưa kể là nó quá dài nhưng vẫn chưa được tỉa tót gì cả?

- Anh xin lỗi vì đã trễ hẹn!

Phan cười đầy vẻ hối lỗi, ngay khi Nghi hỏi anh về việc có gì làm không anh đã giật thót mình, lao vội về phòng để kiểm tra điện thoại. Bốn cuộc gọi nhỡ của Ngọc nhắc anh nhớ rằng hôm nay cô bay vào sớm. Kết quả là anh vội váng bỏ tất cả mọi thứ, kể cả Nghi ở lại với những câu cằn nhằn của mình và lao ngay ra điểm hẹn nhưng vẫn quá trễ. Cuối cùng, Phan lựa chọn cách nói dối:

- Những cô nàng Vespa đỏng đảnh. – Anh nhún vai, cố tạo ra một gương mặt mà anh nghĩ rằng đó là gương mặt của một kẻ bất mãn sâu sắc- Em cũng biết đấy…

- Trông mặt anh kìa, anh vừa ngủ dậy đấy à? – Cô che miệng cười khúc khích, nói dối em là nhiệm vụ bất khả thi đấy, chàng ngố ạ.

- À…ừm… - Phan gãi đầu, vẻ bối rối. Trong thoáng chốc anh quên mất rằng Ngọc biết rõ anh như lòng bàn tay.

- Anh vừa ngủ dậy, chắc anh không còn buồn ngủ nữa đâu nhỉ? – Cô vừa nói vừa mỉm cười nhưng giọng nói chợt chùng xuống đến lạ. – Vậy là bờ vai của em cũng sẽ thất nghiệp…

Phan cũng mỉm cười, có thể ai đó sẽ cho rằng câu nói của Ngọc thật tối nghĩa và khó hiểu, nhưng xét một cách toàn diện mối quan hệ giữa cả hai, Phan hiểu rằng cô đang nói gì. Có thể câu chuyện về mối quan hệ của Phan và Ngọc sẽ khiến cho ai đó phải ngạc nhiên, hoặc sẽ phá lên cười vẻ chế giễu. Không sao cả, bởi đôi lúc Phan cũng thầm hỏi nếu anh không phải người trong cuộc thì liệu anh có tin được không? Câu trả lời mang tính khách quan nhất mà anh có thể nghĩ đến là:chắc chắn là không!!!

* * *

Ngọc gặp Phan trên một chuyến bay nội địa đi Thành phố Hồ Chí Minh, cô nhận ra anh gần như ngay lập tức bởi hình ảnh của anh có khá nhiều trên mạng, và gương mặt anh có những nét đặc trưng không lẫn vào đâu được. Nói theo một cách nào đó trừu tượng và nhiều ví von hơn thì cô đã biết anh khoảng năm, sáu năm nay. Khi Ngọc còn là một cô nữ sinh mải mê thả mơ ước vào những câu chuyện ngắn của Phan đăng trên một tờ tạp chí dành cho tuổi học trò. Cô luôn là fan của những câu chuyện học trò lãng mạn, bay bổng và dĩ nhiên chuyện tác giả của nó được cô yêu thích cũng là điều hoàn toàn bình thường.

Ấn tượng ban đầu và đậm nét nhất mà cô nhận thấy ở Phan là anh ngủ li bì ngay trước khi bước lên máy bay và trong lúc ngủ, anh mỉm cười hồn nhiên như một đứa trẻ. Cô chưa từng thấy ai sở hữu nụ cười nhẹ nhàng và hồn nhiên đến vậy. (Ngay cả sau này, khi cả hai trở nên thân thiết, cô cũng chưa từng được nhìn thấy lại nụ cười đó, trừ những lúc anh ngủ). Có lẽ anh quá mệt mỏi, nên chỉ khi cô tới đánh thức anh dậy, anh mới mở choàng mắt. “Xin lỗi! Tôi mệt quá, hôm qua phải cố làm xong công việc nên không kịp ngủ”. Và như mọi cô tiếp viên hàng không lịch thiệp khác, cô cười thật tươi, nhìn anh với ánh mắt tràn đầy sự thông cảm.

Thế nhưng, chỉ mãi cho đến khoảng năm tháng sau thì cả hai mới thực sự quen biết nhau theo đúng nghĩa của từ này, khi vô tình gặp nhau trong sinh nhật của một người bạn. Bằng sự tình cờ nào đó, họ tìm thấy vào nhau và nhanh chóng trở thành hai người bạn thân thiết. Mà nói cho cùng thì tạo hóa rất giỏi trong cách tạo ra những sự tình cờ. Rất tình cờ, bạn không thể biết được rằng mình sẽ được sinh ra trong một ngôi nhà mà hàng xóm của bạn rồi cũng sẽ sinh ra một người dành riêng cho bạn. Rất tình cờ, bạn sẽ không thể biết được rằng mình sẽ ngồi học trong một ngôi trường mà cô giáo sẽ xếp cho ngồi cạnh một cô bé xinh nhất lớp khiến bạn say ngay từ lần đầu tiên gặp(cũng một cách tình cờ khong kém). Rất tình cờ, bạn không thể biết trước được chuyến xe bus bạn sắp bước lên đã mang trong nó một cô gái hay một chàng trai mà sau này bạn sẽ sống với họ trọn đời… Nói tóm lại, nếu bạn đang không hài lòng vì một mối quan hệ nào đó, bạn hoàn toàn có thể lôi tạo hóa ra để trách móc vì nó đã không tạo ra cho bạn một sự tình cờ thú vị.

Ở đây, sự tình cờ đã thể hiện mình ở chỗ, Phan (tuy là còn trai) rất ghét mùi thuốc lá còn Ngọc thì không thích sự ồn ào… Vậy nên cả hai nhanh chóng tình cờ gặp nhau ở một góc thoáng đãng bên ngoài sân thượng của tòa nhà. Buổi nói chuyện cực kì hào hứng khi họ nhận ra rằng mình có nhiều hơn là một người bạn chung với kẻ đối diện. Hoa sưa tháng Ba, hoa loa kèn tháng Tư, hoa thạch thảo, Marc Levy, CLB Liverpool, những góc café nhỏ xíu nhưng ấm áp hay lang thang khắp phố phường Hà Nội… Phan lưu tên cô trong danh bạ điện thoại là Loa Kèn (tên loài hoa anh thích) và cô thì đơn giản hơn nhiều… Cô đánh dấu anh bằng một dấu #, bởi ngay từ buổi đầu gặp gỡ, anh đã chứng tỏ với cô rằng mình không hề giống những chàng trai mà cô đã từng gặp trước đây.

Sự kết nối giữa hai người bắt đầu dày lên bởi lịch bay của Ngọc thường xuyên có điểm dừng ở Hà Nội. Và mỗi lần như thế, cô sẽ gọi điện cho anh, còn anh sẽ biết cách làm thế nào để xóa tan đi sự mệt mỏi sau một chuyến bay dài hay phủ đầy sự bình yên, vui vẻ cho cô… Đôi khi chỉ đơn giản là một câu chuyện cười, một địa điểm hay ho của thành phố, một bức hình đẹp anh chụp cho cô hay nụ cười thanh thản, hồn nhiên lạ kỳ của anh khi anh … ngủ. Bởi vì mỗi lần gặp nhau, sau khi cả hai nói đủ thứ chuyện hay thỏa thuê với những trò vui, cô sẽ ưu ái cho Phan “thuê” lại bờ vai của mình để dựa vào đó ngủ một lúc. Công việc của anh quá bận rộn nên quãng thời gian họ gặp nhau chính là lúc anh cho phép mình được xài thứ quota ngủ nghê, thư giãn ít ỏi và rất quý báu của mình…

Mối quan hệ của họ trở nên đặc biệt hơn nhiều khi mùa đông tới. Phan dành cho Ngọc một phòng trong ngôi nhà khá rộng mà anh đang ở một mình. Bởi đôi lúc cô không về đoàn kịp giờ đóng cửa vì những buổi di xem phim, những lần lang thang phố xá, chợ đêm hay đi ngắm hoa ở chợ hoa Quảng Bá với Phan về muộn. Nhưng Ngọc không mấy khi sử dụng căn phòng ấy, nhất là sau khi cô đánh mất chìa khóa cảu mình trong một lần đi xem phim với Phan. Cô sợ tiếng sấm sét, mà mùa đông Hà Nội thì mưa nhiều và quá lạnh, sẽ là ấm áp và yên bình hơn nhiều khi được Phan ôm trong vòng tay anh để ngủ.

Khoảng hơn nửa năm sau khi hai người quen nhau, mỗi khi về Hà Nội, Ngọc gần như không còn ở cùng đoàn tiếp viên nữa. Cô không thích cuộc sống tập thể “quá nhiều phức tạp” như cô vẫn thường kể. Nhà Ngọc ở Hải Phòng, chỉ cách Hà Nội khoảng hai giờ chạy xe nhưng cô cũng ít về. Cô thích giành thời gian chăm sóc và chia sẻ cuộc sống với Phan hơn. Cô thích những lúc cả hai cùng nấu ăn, dọn nhà, đi chơi và làm mọi thứ cùng với nhau. Ngọc không biết gọi tên thứ tình cảm của hai người là gì, nhưng cô thực sự thích cảm giác cứ mỗi đêm cả hai lại nằm kể cho nhau nghe đủ thứ chuyện trong quãng thời gian họ không ở cạnh nhau. Hoặc cùng nhau nghiền ngẫm một bộ phim nào đó trước khi đi ngủ. Đôi khi Ngọc nghĩ, chỉ thiếu sex nữa thôi thì cả hai hẳn đã thực sự là một đôi vợ chồng trẻ hạnh phúc.

Khoảng hơn nửa năm sau khi hai người quen nhau, mỗi khi về Hà Nội, Ngọc gần như không còn ở cùng đoàn tiếp viên nữa. Cô không thích cuộc sống tập thể “quá nhiều phức tạp” như cô vẫn thường kể. Nhà Ngọc ở Hải Phòng, chỉ cách Hà Nội khoảng hai giờ chạy xe nhưng cô cũng ít về. Cô thích giành thời gian chăm sóc và chia sẻ cuộc sống với Phan hơn. Cô thích những lúc cả hai cùng nấu ăn, dọn nhà, đi chơi và làm mọi thứ cùng với nhau. Ngọc không biết gọi tên thứ tình cảm của hai người là gì, nhưng cô thực sự thích cảm giác cứ mỗi đêm cả hai lại nằm kể cho nhau nghe đủ thứ chuyện trong quãng thời gian họ không ở cạnh nhau. Hoặc cùng nhau nghiền ngẫm một bộ phim nào đó trước khi đi ngủ. Đôi khi Ngọc nghĩ, chỉ thiếu sex nữa thôi thì cả hai hẳn đã thực sự là một đôi vợ chồng trẻ hạnh phúc.

Đó không phải là suy nghĩ của riêng Ngọc, bởi đã rất nhiều lần Phan cũng tư hỏi không biết thứ tình cảm của cả hai là gì? Anh không dám chắc nó là tình yêu, nhưng nó vượt quá xa tình bạn. Cả hai chưa có gia đình để có thể gọi đó là sự ngoại tình, nhưng nó còn hấp dẫn hơn cả ngoại tình. Biết đâu đến một lúc nào đó mọi chuyện sẽ đi quá giới hạn cho phép và anh sẽ phải đối diện với Ngọc như thế nào? Sự tôn trọng dành cho Ngọc không cho phép Phan làm tổn thương cô nhưng trong cuộc sống làm sao biết được mọi chuyện? Nhưng không! Chính Phan cũng không biết vì sao cả hai lại luôn có thể giữ được khoảng cách mong manh đó. Có một thứ quyền lực vô hình nào đó mà chính Phan cũng không biết đã sắp xếp mọi việc luôn trong khuôn phép. Tất cả chỉ có thế, không hơn.

Có lần, ngay trước khi Phan vào Sài Gòn, anh nói với cô về sự băn khoăn của mình và thật bất ngờ khi anh cũng nhậ được từ cô lời thú nhận tương tự. Và cô còn nói thêm rằng: Đôi lúc cô tự hỏi, nếu Phan muốn đi quá giời hạn, cô sẽ để yên đồng ý hay cố gắng đẩy anh ra?

“Đó sẽ là một câu hỏi rất khó trả lời đấy!” Cô cười vang và gõ nhẹ lên mũi anh, “Phải thú nhậ rằng anh quả thực là gã ngốc ngếch khó hiểu. Đôi lúc em tự hỏi, anh là gã “chính nhân quân tử” còn sót lại của thế giời, hay chỉ là một gã chỉ có bề ngoài là đàn ông?”

* * *

“Tớ cũng tự hỏi, cậu có còn là đàn ông không?”, Thái Việt- cậu bạn thân duy nhất mà Phan có thể nói mọi chuyện, đã trả lời Phan như vậy khi anh hỏi Việt một câu tương tự anh hỏi Ngọc. “Nhưng với cương vị là bạn thân của cậu, tớ sẽ không đưa ra lời phán xét. Cứ coi như, thế nào nhỉ? Với cậu thì ngu ngốc không phải là một cái tội, ngu ngốc là một phong cách sống…” Rồi Việt cười vang.

* * *

- Anh đồng ý chứ? Tiếng của Ngọc kéo Phan ra khỏi luồng suy nghĩ của mình.

- Đồng ý gì cơ?

- Để em yêu Vespa của anh ở lại đây và lang thang đường phố Sài Gòn với em.

- Trời đang mưa đấy! Rất to…

- Đừng lo, em có cách mà.

Thời tiết đỏng đảnh của Sài Gòn khiến Phan phát sốt lên với việc bị kẹt cứng trong làn mưa dầy đặc khi đang ngồi với Ngọc trong chiếc taxi. Mặc cho tay tài xế taxi đập mạnh hai tay một cách bực tức lên vô lăng và hai cần gạt nước hoạt động cật lực hất sức có thể có thể. Thì tấm màn mờ ảo che phủ bên ngoài kính xe vẫn ngoan cố vẽ lên tấm toan bằng nước những đường ngoằn ngoèo đầy vẻ khiêu khích. Chiếc xư vẫn chỉ có thể nhích từng chút một trong làn mưa trắng xóa một cách vô vọng. ý tưởng vứt em Vespa để lang thang Sài Gòn khi ông trời vẫn đang trong cơn hờn dỗi của Ngọc quả là một lựa chọn không hề không ngoan chút nào.

Nhưng hình như chỉ có mình Phan là người duy nhất cảm nhận được điều đó, Ngọc vẫn im lặng tựa đầu lên vai anh, mắt nhắm hờ tận hưởng thế giới đứng im phía sau kính xe, tiếng nhạc hòa tấu cảu bản Canon in D mà cô đưa cho tay tài xế phát ra từ dàn CD trên xe khiến không khí bỗng trở nên êm ái lạ lùng…

Một lúc sau, cô khẽ cựa mình, rúc sâu vào cổ Phan. An tâm tuyệt đối! hai cánh tay ôm anh, xiết khẽ…

Đã gần trưa, Phan đoán thế, thật kín đáo, anh móc điện thoại ra xem giờ. 11h30! Giờ này có lẽ Đan đã nấu xong bữa trưa, bày biện mọi thứ lên bàn và ngồi nhìn ra cửa sổ hoặc đang nghiền ngẫm một trong những cuốn sách của cô. Còn Nghi thì chắc chắn đang đắm chìm trong A Sailorman’s Hymn để chờ anh về cùng ăn cơm. Từ lâu cô đã coi anh như một thành viên trong gia đình và cô không thích những “người trong gia đình” không ăn cơm ở nhà hoặc bắt cô phải chờ đợi. Cô có thói quen nghe bản rock ballad mình yêu thích khi cô chờ đợi, dù là chờ đợi ai đó, cái gì dó, hoặc điều gì đó đại loại… Đơn giản chỉ như người ta ăn cơm khi đói vậy.

Đã gần trưa, Phan đoán thế, thật kín đáo, anh móc điện thoại ra xem giờ. 11h30! Giờ này có lẽ Đan đã nấu xong bữa trưa, bày biện mọi thứ lên bàn và ngồi nhìn ra cửa sổ hoặc đang nghiền ngẫm một trong những cuốn sách của cô. Còn Nghi thì chắc chắn đang đắm chìm trong A Sailorman’s Hymn để chờ anh về cùng ăn cơm. Từ lâu cô đã coi anh như một thành viên trong gia đình và cô không thích những “người trong gia đình” không ăn cơm ở nhà hoặc bắt cô phải chờ đợi. Cô có thói quen nghe bản rock ballad mình yêu thích khi cô chờ đợi, dù là chờ đợi ai đó, cái gì dó, hoặc điều gì đó đại loại… Đơn giản chỉ như người ta ăn cơm khi đói vậy.

* * *

“She remains by the window alone, staring into the rain. She trying to guide his way home. Keeps on praying for god protect him. She lights up the candle for hope to be found. Captive and blind by the darkness around. Each wave a promise, a new hope reborn. Sunrise consoles at the break of dawn…”

Phan bất chợt cất lên tiếng hát khe khẽ. Tiếng hát của anh khiến Ngọc cựa mình ngồi thẳng dậy. “Anh đang hát bài gì thế?” Cô hỏi.

- À! Một bài hát vô tình anh nhớ tới thôi mà.- Gương mặt anh cố gắng làm ra vẻ tình cờ.- Trời mưa to quá!

- Vâng!-Cô đáp khẽ rồi lại dụi đầu vào vai anh-Em thích mưa Hà Nội hơn.

- Anh cũng vậy…

- Phan này.-Ngọc ngập ngừng-Nếu có một ngày nào đó, em lạc mất anh thì sao?

- Em ngốc quá!-Phan mỉm cười trấn an cô.-Sẽ chẳng bao giờ có chuyện đó đâu. Anh đã bí mật cài một con chip điện tử vào người em và nếu em đi đâu thì nó sẽ báo cho anh biết. Thật đấy!

- Anh có biết rằng đôi khi người ta biết rõ đối phương đang ở đâu nhưng vẫn lạc mất nhau không?

- Em đang nói gì?

- À không!- Ngọc thoáng chút bối rối- Là em nói linh tinh thôi…

Cố nén tiếng thở dài trong lồng ngực, Phan ngả đầu ra sau, dựa hẳn vào ghế. Không phải anh không hiểu Ngọc muốn nói điều gì nhưng anh không thể giải thích cho cô hiểu. Đột nhiên Ngọc nhỏm dậy, bằng vẻ mặt như sực nhớ ra điều gì đó, cô bảo: “Đột nhiên em quên mất là em vừa nhận lời thế chân cho cô bạn vào chuyến 3h chiều nay. Mà em thì phải có mặt ở đoàn bay trước đó hai tiếng”. Như thể không tin vào sự trùng hợp kỳ lạ này, Phan ngạc nhiên:”Làm thế nào để quay lại chỗ lấy xe bây giờ?Đường đông lắm”. Phan hỏi anh chàng tài xế taxi xem có cách nào quay đầu xe lại nhanh nhất không? Khi nhận được cái lắc đầu ngán ngẩm của tay tài xế, anh nhìn cô, nhún vai. “Bây giờ mà ra khỏi xe thì em sẽ bị ướt như chuột ngay. Mà anh thì không muốn em bị ốm”. Ngọc cười thành tiếng:”Anh quên mất rằng em có thói quen thích hay lang thang dạo mưa rồi à?”.

Đắn đo trong giây lát, Phan quyết định nên chiều theo ý Ngọc như trước giờ anh vẫn làm thế. Nhưng có lẽ ông trời cũng biết chiều lòng người, cơn mưa tầm tã đột nhiên ngớt hẳn ngay khi cả hai bước ra khỏi xe. “Có vẻ như ông trời cũng thương chúng ta đấy em nhỉ?” Phan trêu Ngọc, rồi cả hai cùng bước vội vã dưới những hạt mưa tuy nhỏ nhưng đủ phũ phàng để tạt thẳng vào mặt. Lạnh quá! Cái lạnh không kém bất kì cơn mưa nào của Hà Nội.

* * *

Kim phút của chiếc đồng hồ treo tường chỉ qua con số 6 khi Phan bước vào nhà, anh ướt như một chú chuột vừa chui từ cống lên, hai hàm răng va vào nhau lập cập… Nghi đón anh ở cửa, nhanh chóng đưa cho anh chiếc khăn lông to để lau người, không quên “khuyến mãi” thêm những tiếng cằn nhằn: “Anh đã quá số tuổi để làm một anh chàng lãng mạn đi trong mưa làm thơ rồi đấy”.

Kim phút của chiếc đồng hồ treo tường chỉ qua con số 6 khi Phan bước vào nhà, anh ướt như một chú chuột vừa chui từ cống lên, hai hàm răng va vào nhau lập cập… Nghi đón anh ở cửa, nhanh chóng đưa cho anh chiếc khăn lông to để lau người, không quên “khuyến mãi” thêm những tiếng cằn nhằn: “Anh đã quá số tuổi để làm một anh chàng lãng mạn đi trong mưa làm thơ rồi đấy”.

Phan mỉm cười thay cho câu trả lời, anh đi thẳng tới phòng bếp, cẩn thận cắm bó hoa loa kèn vào bình, mang lên phòng khách rồi mới cầm chiếc khăn khô trong tay Nghi-lúc này vẫn đi theo sau anh với những tiếng cằn nhằn không ngớt, sàn nhà đã ướt hết vì những bước chân của anh mất rồi. Phan mỉm cười với cô một lần nữa, nói cảm ơn rồi chui tọt vào phòng tắm.

Bên ngoài, Nghi giơ tay lên trời vẻ chán nản.

* * *

Bây giờ là 2h 30 phút, ngọc đang ngồi co chân lặng lẽ nơi góc phòng của mình trong nhà nghỉ đoàn tiếp viên, bộ đồ ướt nhẹp của cô đang nhỏ nước ra cả sàn nhà nhưng cô mặc kệ. Cô không dậy thay đồ để chuẩn bị cho chuyến bay lúc 3h, bởi đơn giản là chẳng có chuyến bay nào khởi hành vào lúc 3h để người ta nhờ vả cô cả. Chuyến bay vào lúc 3h như cô đã nói với Phan, chỉ là một lời nói dối…

Ngọc đã nhìn thấy Phan kín đáo liếc nhìn đồng hồ, và trước đó, cô cảm nhận được sự bồn chồn trong suốt quãng thời gian anh ở cạnh cô. Những lần gặp nhau gần đây sau khi anh vào Sài Gòn, cô đều không còn cảm nhận được sự thoải mái tuyệt đối ở anh nữa.

Dường như không còn là Phan thuộc về thế giới của cô ở Hà Nội mà Ngọc đã từng biết. Không còn là những cuộc rong chơi quên thời gian và bất kể mọi điều. Cũng không còn cái vẻ bất cần và thờ ơ, chỉ chú tâm đến Ngọc một cách hiển nhiên khi anh ở cạnh cô nữa. Phan của Sài Gòn thay đổi và xa lạ đến mức khiến Ngọc chỉ thấy lòng buồn đến vô hạn mà không biết phải làm gì khác?

Cuối cùng, nỗi buồn cứ lớn dần, lớn dần mãi rồi xâm chiếm lấy Ngọc, khiến những giọt nước mắt cứ thế lăn dài trên khuôn mặt cô. Ngọc cũng không biết phải định nghĩa thứ cảm giác ấy là gì, và cũng không biết phải xoay sở thế nào với thứ cảm xúc mới lạ vừa ập đến trong cô.

Cô và Phan là gì của nhau chứ?

Bạn bè ư? Không! Còn hơn thế nữa.

Người yêu? Càng không phải, dĩ nhiên rồi.

Ngọc biết Phan rất đặc biệt đối với mình, nhưng cô cũng biết rằng mình không hoàn toàn sở hữu được anh… Với cô, Phan vừa rất gần gũi nhưng cũng quá xa xôi.

Như một đứa trẻ bị cướp mất món đồ chơi quý, cảm xúc trong lòng cô vỡ òa.

Cô bật khóc…